Cậu quay đầu nhìn quanh, nhanh chóng xác định được một chỗ, liền nói: “Vậy để người dưới mái hiên kia đi!”
Ám vệ đang lặng lẽ ẩn mình dưới mái hiên: “…”
Ban đầu khi nghe nói Chúc Tử Linh phát hiện ra đồng nghiệp của mình chỉ trong một cái liếc mắt, ám vệ còn không tin, nghĩ rằng hẳn là người kia lộ dấu vết ở đâu đó. Không ngờ chính mình cũng bị chỉ ra ngay lập tức, hắn vừa lo sợ vừa lộ diện, mặt đầy đau khổ mà nhận lệnh.
Vị tân vương phi này không phải đang lo lắng cho tiểu tư của mình sao, sao trong nháy mắt đã chỉ nghĩ đến việc ăn sáng cùng vương gia rồi?
Còn phải truyền lời cho vương gia, không thể nói lời nghe dễ nghe một chút sao?
Họ là ám vệ, làm việc này không thể giống người hầu mà tô vẽ thêm, nhất định phải nhắc lại đúng từng từ một.
Chính giọng điệu đương nhiên của vương phi thế này, vương gia nghe không tức giận mới lạ.
Ám vệ dù phiền muộn nhưng vẫn trung thành, cắn răng đến truyền lời cho Chúc Tử Linh.
Dung Chiêu vừa thấy ám vệ liền sắc mặt hơi căng thẳng, “Lại bị y phát hiện?”
Ám vệ chỉ có thể gật đầu, dưới ánh mắt lạnh lùng của Dung Chiêu, mồ hôi lạnh túa ra.
“…” Dung Chiêu không để lộ cảm xúc, lạnh nhạt hỏi: “Y sai ngươi đến làm gì?”
Ám vệ sợ sệt thuật lại, nghe xong ánh mắt Dung Chiêu hơi cụp xuống, như đang suy tư điều gì, không nói lời nào.
Vương Hướng Hòa hầu bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng: “Vị vương phi này... rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Dung Chiêu tích lũy uy nghiêm đã lâu, ngay cả những thuộc hạ trung thành với hắn cũng không dám nôn nóng tiến gần như thế này.
Vị tân vương phi này lại cứ như nuốt mật gấu tim báo, mới vào cửa chưa đầy một ngày đã liên tiếp nghĩ cách tiếp cận Dung Chiêu, dường như chẳng sợ mất mạng, đến mức còn dám nói để Dung Chiêu mang thức ăn thừa về cho mình.
Nhìn thế nào cũng như là có dụng ý khác.
Nhưng nếu nói Chúc Tử Linh là gián điệp với ý đồ tiếp cận Dung Chiêu thì cũng không hợp lý.
Thứ nhất, phản ứng sợ hãi của con người không dễ che giấu đến vậy; thứ hai, gián điệp cũng cần phải tỏ ra sợ Dung Chiêu như người bình thường, mới có thể không thu hút sự chú ý và trà trộn vào. Còn như Chúc Tử Linh thì quá rõ ràng, dễ bị phát hiện và điều tra.
Nếu Chúc Tử Linh thực sự muốn ngược lại với lối suy nghĩ này để xóa bỏ sự đề phòng của Dung Chiêu, thì cậu không nên thể hiện khả năng dễ dàng phát hiện ra ám vệ tiềm ẩn.
Dù có tỏ ra vô hại thế nào thì chỉ riêng điều này cũng chắc chắn sẽ khiến Dung Chiêu cảnh giác.
Vì vậy, chuyện này không hợp lý ở cả hai mặt.
Quan trọng hơn, dựa theo điều tra trước đây, Chúc Tử Linh chỉ là một công tử nhà quan không có gì đặc biệt, nghe nói còn bị mẹ kế chèn ép đến không có đường ngoi lên, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người dám vô lễ với Dung Chiêu như thế này!
Càng không nên phát hiện được ám vệ đang ẩn mình!
Dù một lần có thể là may mắn, nhưng liên tiếp hai lần thì không thể là may mắn được. Vương Hướng Hòa biết rất rõ thực lực của ám vệ dưới trướng Dung Chiêu.
Ông nhìn vẻ mặt trầm tư của Dung Chiêu, đề nghị: “Vương gia, người này thực sự có nhiều nghi vấn, hay là...”
“Trước tiên bắt người lại tra hỏi triệt để?”
Dung Chiêu khẽ nhíu mày, không trả lời ngay.
Chúc Tử Linh và thông tin mà họ điều tra trước đây gần như hoàn toàn khác nhau, hiện tại dường như còn có một khả năng nào đó mà hắn chưa thể xác định.
Dù chưa rõ ý đồ của đối phương là gì, nhưng để người này bên cạnh rõ ràng là một mối đe dọa.
Theo lời của Vương Hướng Hòa, lập tức kiểm soát hoàn toàn người này, điều tra từng điểm đáng ngờ trên người đối phương một cách triệt để.
Đây quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Dung Chiêu cúi đầu, ánh mắt rơi trên đầu ngón tay mình.
Vậy có nên làm vậy không?