Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 6: Thế Giới 1 - Vương gia bá đạo và tiểu ảnh vệ (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu là nhân sĩ giang hồ bình thường thì Bạch La La sẽ tìm đại một cái cớ nào đó để đuổi đi, nhưng hai tỷ đệ Đỗ Vi và Đỗ Tiêm lại là hài tử của Võ lâm minh chủ, nếu thật sự bị truy cứu thì e rằng sẽ lớn chuyện.

Trong tuyến thế giới gốc, Viên Phong Yên chưa từng gặp những chuyện như vậy. Bởi vì từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ để Mão Cửu gỡ mặt nạ xuống, nói cách khác, ngoài trừ hắn, không còn ai biết dáng vẻ của hắn và Mão Cửu giống nhau như đúc.

Cho đến lúc chết đi, Mão Cửu vẫn không có bất kỳ một thân phận nào để ở bên cạnh hắn, y sinh ra trong bóng tối, cả đời chưa từng có được một thân phận quang minh chính đại.

Bạch La La không thể đối xử với Mão Cửu giống như Viên Phong Yên được. Vì vậy, từ lúc cậu vừa vào thế giới này làm nhiệm vụ, cậu đã cố gắng làm cho Mão Cửu biết y chính là “người”, chứ không phải là “đồ vật” luôn phụ thuộc vào người khác – Về mức độ hoàn thành của nhiệm vụ, đều là do hệ thống đánh giá. Bởi vậy, nếu Mão Cửu nửa chừng rời khỏi thì Bạch La La sẽ triệt để thoát ly khỏi tuyến thế giới này, nếu sau đó lại có chuyện xảy ra, thì Bạch La La sẽ khó lòng mà khống chế được.

Song khi gương mặt thật của Mão Cửu bị người khác nhìn thấy, Bạch La La mới phát hiện ra là những người đó dường như rất có hứng thú với y, bất luận là Hạ Bạch Phong đã rời đi, hay là hai tỷ đệ Đỗ Thị.

Ngày hôm sau khi hai tỷ đệ quyết định tạm thời ở lại Vương phủ, đã bắt đầu quấy rối Mão Cửu.

Mão Cửu ở bên cạnh phòng của Bạch La La, trời mới tờ mờ sáng, Bạch La La còn mặc thụy bào đang mơ màng ngồi ở trên giường, đã nghe thấy âm thanh của Đỗ Vi vọng lại.

Đỗ Vi gọi: “Mão Cửu, ngươi dậy rồi sao, ta có làm điểm tâm, cùng nhau ăn nhé.”

Bạch La La nghe xong, choàng áo đi nhanh ra ngoài, cậu vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Đỗ Vi đang mỉm cười nhìn Mão Cửu luyện võ.

Lúc này trời đã vào đông, Mão Cửu cởϊ áσ, lộ ra khuôn ngực và cơ bụng xinh đẹp, mồ hôi chảy xuống cổ trượt vào khuôn ngực, vì chênh lệch nhiệt độ trong ngày, mà quanh người của Mão Cửu có lượn lờ một chút sương trắng, càng làm nổi bật lên thêm nhiều tư vị. Dáng vẻ này, ngay cả Bạch La La nhìn cũng phải khen một tiếng, rất có hương vị nam nhân nga.

Đỗ Vi hoàn toàn không có sự rụt rè của nữ tử cổ đại, nàng mỉm cười dịu dàng nhìn Mão Cửu, con ngươi không ngừng liếc tới eo và ngực của y, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Mão Cửu, nàng dịu dàng nói: “Nhanh lau đi, đừng để bị cảm lạnh.” Nàng nói xong, đưa khăn tay cho Mão Cửu.

Bạch La La: “…” Theo trí nhớ của cậu, trước kia, Đỗ Vi còn chưa từng đưa khăn cho Viên Phong Yên đâu.

Mão Cửu không nhận khăn từ trong tay nàng, mà nhìn về phía Bạch La La vẫn đang mặc thụy bào, khoác lên một kiện y phục rồi sau đó hướng về phía Vương gia chào một tiếng.

“Ân.” Bạch La La đáp, nói: “Dậy từ sớm?”

Mão Cửu gật đầu.

Đỗ Vi cười, nói với Bạch La La: “Vương gia, để Mão Cửu nhà ngươi đi ăn điểm tâm với ta được chứ?”

Bạch La La nói: “Ngươi hỏi y đi, y nguyện ý đi thì đi, không nguyện ý thì không đi.”

Đỗ Vi: “Mão Cửu?”

Mão Cửu nhìn Đỗ Vi lại nhìn Bạch La La, ngay tại lúc Bạch La La cho rằng y sẽ từ chối, không ngờ y thế mà lại hờ hững nói ra chữ: “Hảo.”

Bạch La La: “…”

Đỗ Vi hướng về phía Bạch La La cười tươi rói, sau đó liền dẫn Mão Cửu đi.

Nhìn theo bóng lưng của Mão Cửu, Bạch La La có cảm giác mình như lão nhân bị người nhà vứt bỏ, cậu nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không gọi Mão Cửu quay lại, thất thểu lê bước trở về phòng đổi y phục.

Hệ thống vô trách nhiệm của cậu còn an ủi cậu, nói đây chính là tiến bộ nha. Trước kia, Mão Cửu cứ xem mình là nô ɭệ, không dám ngỗ ngược với Bạch La La, bây giờ rốt cục Mão Cửu đã xem bản thân mình là con người, nên việc đồng ý lời mời của Đỗ Vi là chuyện rất bình thường.

Bạch La La nói: “Thế lỡ như y thích Đỗ Vi thì phải xử lý thế nào?”

Hệ thống nói: “Đây không phải là chuyện tốt à, nhi tử rồi cũng có một ngày phải gả ra ngoài, à không, thú thê.”

Bạch La La im lặng, mặc dù biết hệ thống nói đúng, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình như lão phụ thân nhìn thấy nhi tử lớn lên, trong lòng vẫn có chút không nỡ.

Chờ Bạch La La mặc y phục tử tế, đi đến phòng ăn, thì tỷ muội Đỗ Vi và Mão Cửu đã ăn sắp xong rồi.

Mão Cửu ngồi bên cạnh Đỗ Vi, vẻ mặt vẫn bình đạm như thường ngày, nhìn thấy Bạch La La tới, chỉ gọi một tiếng chủ tử, thậm chí còn không muốn đứng lên nữa.

Bạch La La thuận miệng đáp, ngồi xuống bên cạnh Mão Cửu, bắt đầu húp cháo.

Không biết là Đỗ Vi có thật sự có ý với Mão Cửu hay không, hay chỉ là cố ý diễn cho Bạch La La xem, bất quá, thái độ của nàng với Mão Cửu còn khá thân mật, cười tủm tỉm hỏi lung tung, đáng tiếc, Mão Cửu chính là một cái hũ nút, nửa ngày mới đáp trả một câu.

Đệ đệ Đỗ Tiêm của nàng thì ngược lại dường như không có chút hứng thú nào với Mão Cửu, hai con mắt sưng húp như hạch đào, hiển nhiên là ngày hôm qua đã khóc sướt mướt cả đêm, hiện giờ còn thỉnh thoảng nghiêng đầu, liếc nhìn Bạch La La, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Bạch La La mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lờ như không thấy.

Cơm nước xong xuôi, Đỗ Vi lại ồn ào muốn so chiêu với Mão Cửu, Bạch La La thấy không ổn, vội vàng nói: “Mão Cửu, hôm nay ngươi vẫn chưa đọc sách đâu.”

Mão Cửu ngẩng đầu nhìn Bạch La La một hồi, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đỗ Vi nói: “Vương gia -”

Không đợi nàng nói hết câu, Bạch La La liền đánh gãy lời nàng, nói: “Có chuyện gì thì cứ chờ Mão Cửu đọc sách xong rồi lại nói.”

Đỗ Vi cười lạnh một tiếng, xem như là đồng ý.

Thế là Bạch La La và Mão Cửu đi đến thư phòng, hai người ngồi ở trước bàn đọc sách.

Bạch La La hơi ngập ngừng một chút, rồi mới mở miệng nói: “Mão Cửu.”

“Chủ tử.” Mão Cửu đáp.

Bạch La La hỏi: “Ngươi cảm thấy Đỗ Vi như thế nào?”

Mão Cửu lộ ra vẻ chần chờ, nói: “Chủ tử có ý gì?”

Bạch La La nói: “Ân, ý của ta là, nếu như ngươi muốn thú thê tử, ngươi có nguyện ý thú Đỗ Vi không?”

Mão Cửu bật cười, y nói: “Chủ tử, Đỗ tiểu thư sao có thể coi trọng thuộc hạ được.”

“Sao lại không.” Bạch La La có chút tức giận, cậu liên tục gõ bút xuống bàn, lẩm bẩm nói: “Ngươi tốt như vậy, mỗi ngày, ta đều sợ ngươi bị người ta bắt cóc mất a.”

Mão Cửu sững sờ, dường như là không rõ vì sao Bạch La La lại nói như vậy.

“Nếu như ngươi thật sự thích ai đó thì cứ nói với ta.” Bạch La La nói: “Đừng giấu giếm, ta sẽ ân chuẩn.”

Mão Cửu gật đầu, y nghe như vậy, hình như là không được vui vẻ lắm, rũ mắt xuống, nhưng cũng không từ chối.

Bạch La La đích thân tìm đến Đỗ Vi, bảo nàng khiêm tốn lại một chút, đừng có dọa đến Mão Cửu, nào ngờ Đỗ Vi lại nói thẳng: “Chẳng lẽ Vương gia ngươi ghen với ta?”

Bạch La La nói: “Sao ta lại phải ghen với ngươi?”

Đỗ Vi nói: “Đương nhiên ghen là vì ta có thể quang minh chính đại mà đối xử tốt với Mão Cửu nha.”

Bạch La La nói: “Chẳng lẽ ta đối với y còn chưa đủ tốt sao?”

Đỗ Vi nghe vậy, vẻ mặt toát lên vẻ mỉa mai, ánh mắt kia khiến cho Bạch La La cảm thấy có chút kinh dị. Nhưng không đợi Bạch La La hỏi nàng như vậy là có ý gì, liền nghe Đỗ Vi nói: “Không nói đến Mão Cửu nữa, Vương gia nói xem đệ đệ bất tài này của ta phải làm sao bây giờ?”

Bạch La La nghẹn lời.

Vừa nhắc đến đệ đệ của Đỗ Vi, Bạch La La liền đau đầu, Đỗ Tiêm khác hẳn Đỗ Vi, chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc phiên bản nam nhân, chưa kịp nói câu nào mà nước mắt đã tí tách rơi xuống trước. Bạch La La sợ nhất chính là chủng loại này, thế là cả ngày cũng không dám nói thêm một câu nào, gặp phải thì nhanh chóng né đi.

Nào biết cậu càng tránh né, Đỗ Tiêm càng thương tâm, dường như là ngày ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt.

Đỗ Vi nói: “Người đệ đệ kia của ta, là si tình hán, lúc trước, Vương gia đã thề non hẹn biển với đệ đệ của ta, bây giờ lại không muốn nhận của nợ này, đương nhiên là đệ ấy sẽ thương tâm.”

Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Việc này đích thật là ta sai, bất quá hiện giờ, ta hoàn toàn vô ý với đệ đệ của ngươi.”

Đỗ Vi thản nhiên nói: “Có điều việc này cũng không phải là không có phương pháp để chấm dứt.”

Bạch La La hỏi: “Cách gì?”

Đỗ Vi mỉm cười nói: “Không phá thì không xây được, nếu vương gia đã không có tâm tư với đệ đệ ta, vậy chi bằng cứ triệt để làm cho đệ ấy hết hy vọng đi.”

Bạch La La lại cẩn thận dò hỏi, mới hiểu được ý tứ của Đỗ Vi là để cho Bạch La La nói chuyện rõ ràng với Đỗ Tiêm, đừng cho hắn ta bất kỳ một huyễn tưởng nào.

Bạch La La nghĩ, mặc dù chuyện này là do Viên Phong Yên gây ra, nhưng bây giờ cậu là người điều khiển bộ thân thể này, nên việc phải tìm Đỗ Tiêm nói rõ cũng là đúng lý hợp tình, thế là lập tức đồng ý.

Lúc Đỗ Vi đi, vẫn không quên nhắc Bạch La La, lúc đi tìm đệ đệ của nàng nói chuyện thì tuyệt đối không nên quá ôn nhu, dùng từ nhất định phải tàn nhẫn, không cần thiết làm cho hắn ta ôm bất kỳ một ảo tưởng gì nữa.

Bạch La La đồng ý từng cái một.

Sau khi đồng ý với Đỗ Vi, Bạch La La quyết định sẽ nói vào buổi chiều, khi đôi mắt của Đỗ Tiêm đã bớt sưng.

Đỗ Tiêm vừa nhìn thấy Bạch La La, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, Bạch La La nhanh chóng đưa khăn lụa ra cho hắn ta, rồi an ủi vài câu.

Đỗ Tiêm thút tha thút thít nói: “Vương gia, huynh, huynh thật tốt.”

Bạch La La đau đầu, nói: “Đỗ Tiêm, ngươi đừng khóc.”

Đỗ Tiêm gượng cười nói: “Hảo, hảo, ta không khóc nữa.” Sau đó, nước mắt lại rơi lã chã.

Bạch La La: “…” Này huynh đệ, đừng có khóc nữa, huynh đệ mà còn khóc nữa thì ta đây cũng muốn khóc theo luôn đó.

Mặc dù Đỗ Tiêm khóc thật khiến lòng người chua xót, nhưng lời nên nói thì vẫn phải nói, Bạch La La liền cỗ vũ cho mình, rồi nói với Đỗ Tiêm: “Đỗ Tiêm, ta có lời này không biết có nên nói với ngươi hay không.”

Đỗ Tiêm khóc nói: “Ngươi đừng nói!”

Bạch La La: “…” Huynh đệ, ngươi nói như thế thì sao ta nói tiếp được đây?

Đỗ Tiêm nói: “Ta biết là huynh muốn nói gì, ta không đồng ý đâu, không đồng ý!”

Bạch La La vội vàng nói: “Ta thật sự không thích ngươi, ngươi phải biết.”

Đỗ Tiêm khóc thét, nói: “Những lời lúc đó huynh đồng ý với ta đâu, những lời hứa đó đâu rồi, không phải là huynh muốn thú hai tỷ đệ của ta vào Vương phủ hay sao?

Bạch La La nhìn bộ dáng lê hoa đái vũ của Đỗ Tiêm, nghĩ thầm, Viên Phong Yên ngươi thật cặn bã, nhưng cậu cũng phải cứng rắn nói: “Trước khác nay khác.”

Nào ngờ Đỗ Tiêm lại lắc đầu khóc, nói: “Ta không tin ta không tin, chắc chắn là huynh gạt ta, chắc chắn là có người ngăn cản huynh thú chúng ta, ta không tin!”

Bạch La La: “…”

Đỗ Tiêm nắm lấy tay của Bạch La La, nghẹn ngào nói: “Phong Yên, ta thật sự cực kỳ thích huynh, ta, chúng ta, trở lại như lúc ban đầu có được không?”

Bạch La La nhìn thấy dáng vẻ mong lung đẫm lệ này, thiếu chút nữa đã thốt ra chữ hảo, may mà cậu còn kìm lại được, sau đó lạnh mặt, u ám phun ra một câu: “Thật có lỗi, ta thật sự không thích ngươi, trên đời này chẳng có buổi tiệc nào mà không tàn.”

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Đỗ Tiêm trắng bệch như giấy.

Bạch La La thở dài trong lòng, nghĩ, thiếu niên ơi, còn nhiều người đang đợi ngươi lắm, ngươi tuyệt đối đừng có treo cổ ở chỗ của ta nữa.

Theo lý thuyết, Bạch La La đã nói ra lời tuyệt tình như vậy, thì Đỗ Tiêm hẳn đã dập tắt tâm tư.

Nhưng Bạch La La không ngờ, Đỗ Tiêm nghe xong, vẫn không chịu từ bỏ, cứ thút thít nắm lấy tay áo của Bạch La La, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Bạch La La.

Bạch La La nhìn dáng vẻ này của Đỗ Tiêm chỉ cảm thấy càng đau đầu, nhưng nên hung dữ vẫn phải hung dữ, nếu để cho Đỗ Tiêm nhìn ra dáng vẻ không nỡ của cậu, chỉ sợ ngược lại sẽ làm trễ nãi Đỗ Tiêm thêm mà thôi.

Thế là Bạch La La hít sâu một hơi, cho mình vài tiếng trống cổ động, lạnh mặt, tàn nhẫn nói: “Đỗ Tiêm, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết vậy, ta xưa nay chưa từng thích ngươi.”

Đỗ Tiêm ngẩn người, sắc mặt trắng bệch.

Bạch La La nói: “Ta chỉ chơi đùa với ngươi một chút mà thôi, không ngờ ngươi lại xem là thật.” – Lúc Viên Phong Yên tiếp xúc với hai tỷ đệ Đỗ Vi, xác thực chính là tâm tư này.

Đỗ Tiêm run giọng nói, không thể nào.

Bạch La La nói: “Ta là Vương gia, sao có thể thú nhân sĩ giang hồ về Vương phủ chứ?”

Nước mắt của Đỗ Tiêm tuôn như mưa.

Bạch La La thản nhiên nói: “Cho nên đừng mơ mộng nữa, hai chúng ta là không thể nào.”

Đỗ Tiêm nghẹn ngào nói: “Vậy Vương gia đối tốt với ta, đều là gạt ta?”

Bạch La La quả quyết gật đầu.

Đỗ Tiêm lại nói: “Những lời ngươi nói với ta, đều là hoang ngôn?”

Bạch La La: “Không sai.”

Đỗ Tiêm trầm mặc trong phút chốc, lại khe khẽ hỏi một câu: “Vậy Vương gia, chuyện hôm đó huynh nói huynh có ái nhân, là sự thật?”

Bạch La La nghe vậy, cười lạnh, cậu nói: “Đương nhiên là giả rồi, có ai đáng giá để ta yêu?”

Đỗ Tiêm nghe được đáp án của Bạch La La, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất, Bạch La La còn chưa thấy rõ đã trở lại dáng vẻ đẫm lệ ban đầu.

Đỗ Tiêm nói: “Vương gia, huynh phải nhớ rõ những lời hôm nay huynh đã nói.”

Đỗ Tiêm nói xong liền bước đi, đúng là không chút lưu luyến nào, ngược lại khiến cho Bạch La La không hiểu nổi.

Cách chỗ Bạch La La nói chuyện với Đỗ Tiêm không xa, có hai người một nam một nữ, nữ vốn đang luyện công với Mão Cửu – Đỗ Vi, mà nam, chính là Mão Cửu.

Mặc dù thanh âm có hơi nhỏ, nhưng nội dung cuộc trò chuyện của Bạch La La và Đỗ Tiêm, hai người bọn họ lại nghe rõ rõ ràng ràng.

Thấy Bạch La La đi, Đỗ Vi mới quay đầu nói với Mão Cửu: “Ngươi nhìn xem, đây chính là bộ mặt thật của Vương gia nhà ngươi.”

Mão Cửu vẫn một thân hắc y, đứng không nhúc nhích, từ đầu tới cuối chưa từng đáp lại một câu của Đỗ Vi.

Đỗ Vi thu hết vào mắt, cười một tiếng, nói: “Không phải là ngươi thật sự thích Vương gia nhà ngươi đấy chứ.”

Mão Cửu vẫn giữ im lặng như không nghe thấy những lời nói của Đỗ Vi.

Đỗ Vi cũng không vội, nàng chỉ muốn chôn hạt giống này xuống mà thôi, về phần nó có nảy mầm hay không thì nàng không quan tâm.

Phía Bạch La La khó khăn lắm mới đuổi được Đỗ Tiêm đi, đang bùng phát với hệ thống, nói Viên Phong Yên kia không phải là thứ tốt lành gì.

Hệ thống nói: “Nếu hắn là thứ tốt lành thì cần cậu xuyên qua à?”

Bạch La La nghĩ, cảm thấy nói vậy cũng đúng.

Hệ thống nói: “Rác rưởi sẽ không có kết cục tốt.”

Bạch La La biết ở thế giới gốc, Viên Phong Yên bị Mão Cửu nấu lên ăn, nhưng lúc hắn chết đi, cũng dẫn đến tai họa lớn đó là không ít nam nữ si tình đã vì hắn mà tự sát. Có điều từ đầu đến cuối, Viên Phong Yên ngoài mặt thì ôn nhu như nước, kỳ thực, lại chưa từng động tình với bất kỳ người nào.

Nếu hỏi ai sẽ là người Viên Phong Yên yêu nhất, vậy khẳng định chính là bản thân hắn.

Giải quyết xong việc với Đỗ Tiêm, Bạch La La trở lại viện tử thì thấy Mão Cửu còn đang luyện võ. Mặc dù Mão Cửu luôn đi theo bên cạnh cậu, nhưng võ công vẫn chưa từng bị kéo xuống. Hơn nữa, y đã được Bạch La La tìm linh dược để chữa trị ám thương, cho nên võ công của Mão Cửu còn tiến bộ thần tốc hơn khi còn làm ảnh vệ nữa.

Mão Cửu thấy Bạch La La đi tới, liền dừng kiếm chiêu lại, gọi một tiếng Vương gia.

“Ân, ngươi tiếp tục đi, không cần để ý đến ta.” Bạch La La nói.

Mão Cửu gật đầu, rồi lại cầm kiếm lên.

Bạch La La thấy kiếm của Mão Cửu, chợt nhớ tới thanh bảo kiếm nên thuộc về Mão Cửu còn ở trong kho vũ khí, cậu nói: “Mão Cửu, ngươi đi theo ta.”

Đỗ Vi đứng bên cạnh cười nói: “Vương gia muốn đi đâu vậy? Ta có thể đi cùng không?”

Bạch La La nhìn nàng, nói: “Có thể.”

Thế là ba người cùng đi đến kho vũ khí.

Chuyện sau đó, ngược lại xảy ra như tuyến thế giới gốc, Mão Cửu quả nhiên là xem trọng thanh hắc kiếm có màu sắc thường thường kia, đồng thời chọn nó.

Trong lòng của Bạch La La cảm thấy cực kỳ vui mừng, cậu nói với Mão Cửu: “Lo luyện công cho tốt.”

Mão Cửu gật đầu.

Đỗ Vi nhìn bầu không khí giữa hai người, trưng ra vẻ mặt vi diệu.

Bạch La La nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị của nàng, mở miệng hỏi, sao thế.

Đỗ Vi lại thâm sâu nói: “Trước kia ta còn không hiểu tại sao Vương gia lại thích Mão Cửu, bây giờ nghĩ lại…”

Bạch La La nói: “Nghĩ gì?”

Đỗ Vi nói: “Bây giờ nghĩ lại, đó cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.”

Bạch La La nghe xong lời nói của Đỗ Vi thì cảm thấy có chút khó hiểu, ngược lại hệ thống lại minh bạch, giải thích cho Bạch La La: “Người ta nói cậu là tự luyến biếи ŧɦái.”

Bạch La La: “…”

Hệ thống: “Ngay cả người có dung mạo giống mình như đúc mà cậu cũng không buông tha.”

Bạch La La không phục, cậu nói: “Ta có làm gì biếи ŧɦái với Mão Cửu à?”

Hệ thống nói: “Cậu nhìn người khác tắm.”

Bạch La La: “…”

Hệ thống nói: “Sờ lưng y.”

Bạch La La: “…”

Hệ thống: “Còn có ý định bóp eo y.”

Bạch La La choáng, nói: “Làm sao ngươi biết?”

Hệ thống nói: “Ha ha.”

Đều là do dáng người của Mão Cửu quá đẹp, đặc biệt là phần eo và thắt lưng cực kỳ đẹp vô cùng làm cho người khác không thể không chú ý. Bạch La La dù là nam nhân, cũng suýt chút nữa không kiềm chế nổi cánh tay hư hỏng của mình mà sờ nắn một chút a. Thời đại này không cởi mở như hiện đại, sờ chân của nữ nhân liền lập tức phải thú người ta, Bạch La La nếu thật sự bóp eo của Mão Cửu, vậy cho dù cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch a.

Bạch La La trúc trắc nói: “Nhưng thật sự là ta không có xuống tay với y.”

Hệ thống thâm trầm nói: “Chịu đựng cũng vất vả quá nhỉ.”

Bạch La La: “…” Hệ thống này có phải là có vấn đề rồi hay không.

Hệ thống có chức năng ngôn ngữ cấp tám giúp giải thích hàm nghĩa cùng ẩn ý trong lời nói, Bạch La La không cảm thấy vui vẻ gì, cậu cho rằng người bên cạnh đều không ai hiểu cậu, đều cho rằng cậu tự luyến, đều cảm thấy cậu có ý đồ với Mão Cửu.

Chuyện này đối với người nối nghiệp Chủ Nghĩa Xã Hội mà nói, Bạch La La cảm thấy thật khó tiếp nhận.

Thế là Bạch La La quyết định, sau này sẽ không tắm với Mão Cửu nữa, cậu sợ mình không kiềm chế nổi.

Mão Cửu cầm thanh kiếm Bạch La La ban cho trong tay, vốn dĩ là rất vui mừng, nhưng sau khi Đỗ Vi nói ra câu không rõ ý vị kia thì nụ cười trên mặt y liền phai nhạt.

Bạch La La không chú ý đến dị dạng trên người y, hiện tại trong đầu cậu toàn là, phải làm thế nào để giải thích với Đỗ Vi rằng mình không phải là một tên tự luyện đến mức biếи ŧɦái.

Có điều, chuyện này dường như sẽ không bao giờ có thể giải thích rõ ràng.

Bởi vì năm mới sắp đến, Đỗ Vi và Đỗ Tiêm đều phải về nhà đón tết.

Trước khi rời đi, Đỗ Vi còn nói đùa với Bạch La La, nói là nàng vốn dĩ cho rằng tết này ở trong Vương phủ sẽ có chuyện vui, không ngờ Bạch La La lại không cho nàng mặt mũi như vậy.

Vẻ mặt của Bạch La La ôn nhu, nói Đỗ Vi sẽ sớm gặp được người tốt hơn.

Đỗ Vi nghe vậy vẻ mặt liền lãnh đạm xuống: “Lúc trước ngươi đã nói, ngươi là người tốt nhất mà ta gặp.”

Bạch La La: “…”

Đỗ Vi nói: “Bây giờ xem ra, ta thật là ngu ngốc, còn xem lời tâm tình đó là thật.”

Lúc nàng nói chuyện với Bạch La La, Đỗ Tiêm đứng bên cạnh vẫn còn thút tha thút thít. Tiểu tử này vừa nhìn thấy Bạch La La là bắt đầu khóc, cậu hình như chẳng bao giờ thấy hắn ta ngừng khóc, có đôi khi cậu còn lo hắn ta khóc đến mù đâu.

Bạch La La nói với Đỗ Tiêm: “Đừng khóc, vì ta mà khóc nhiều như vậy, không đáng.”

Đỗ Tiêm nức nở: “Ta, ta không phải khóc vì huynh đâu.”

Bạch La La: “…”

Đỗ Tiêm tiếp tục nức nở nói: “Ta chỉ là thích, thích khóc mà thôi.”

Bạch La La không phản bác được, chỉ có thể nói: “Ngươi vui là được rồi.”

Đỗ Vi nói vài câu với Bạch La La, liền chuyển ánh mắt đến Mão Cửu đang trầm mặc đứng sau lưng của Bạch La La.

Mão Cửu thật sự là một người trầm mặc, trong ngày thường, lời y nói ra ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Đỗ Vi lại cảm thấy Mão Cửu đáng tin hơn nhiều so với Viên Phong Yên, chí ít là về mặt tình cảm, Mão Cửu không giống như một người tùy tiện.

Đỗ Vi nói: “Ngươi không cân nhắc đi cùng ta sao?”

Bạch La La thấy Đỗ Vi thế mà vẫn không từ bỏ câu dẫn nhi tử của mình, vội vàng nói: “Ta thấy Mão Cửu sẽ không đâu.”

Đỗ Vi trừng Bạch La La, nói: “Ta không hỏi ngươi, ta hỏi Mão Cửu.”

Nhưng đáp án của Mão Cửu, cũng nằm trong dự liệu của Đỗ Vi, y lắc đầu, thái độ kiên quyết mười phần.

Đỗ Vi thở dài một hơi, nói: “Thôi được.”

Bạch La La luôn cảm thấy bầu không khí giữa Mão Cửu và Đỗ Vi có chút vi diệu, cuối cùng sau khi Đỗ Vi và Đỗ Tiêm đã rời đi, cậu mới lặng lẽ hỏi một câu: “Mão Cửu, ngươi thật sự không thích Đỗ Vi sao?”

Mão Cửu ngẩn người, lắc đầu.

Bạch La La nói: “Nếu ngươi thích nàng, thì tuyệt đối phải nói cho ta biết.”

Mão Cửu nghe vậy, lại lắc đầu, dùng giọng nói khàn khàn đáp: “Ta vĩnh viễn đi theo Vương gia.”

Bạch La La nghe nói thế, cũng không biết bản thân là nên vui hay nên buồn, cậu nói: “Về sau, ngươi sẽ có cuộc sống riêng của mình, không thể nào theo ta mãi được.” Nhi tử trưởng thành còn phải thú thê, nhưng thấy thế nào, Đỗ Vi cũng không phải là lương phối a.

Mão Cửu nghe xong lời Bạch La La nói, mấp máy môi, tay bỗng hạ xuống eo, cầm lấy chuôi kiếm mà Bạch La La đã ban cho.

Bạch La La đi trước Mão Cửu, nên không phát hiện ra vẻ mặt của Mão Cửu lúc này, cậu xòe ngón tay ra tính: “Còn ba mươi mấy ngày nữa chính là năm mới rồi, năm mới tới rồi, phải vui vẻ lên.”

Mão Cửu mỉm cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »