Bạch La La vô cảm nhấm nháp hạt dưa trong ngọn lửa.
Theo lý thuyết chứng kiến cảnh bản thân sắp bị thiêu chết thì có lẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng trên thực tế đại đa số người chết ở bên trong đám cháy đều là bị khói đặc có độc mà không phải do nhiệt độ cao.
Nhưng mà sau khi Bạch La La được hệ thống che chắn cảm giác đau thì ngay đến ho cậu cũng không cần ho, vì thế toàn bộ quá trình đều là mặt đơ chờ cái chết đến.
“Xong rồi, tôi phải đăng xuất rồi.” Bạch La La cũng có chút bất đắc dĩ, cậu nói, “Không biết khi Bạch Niên Cẩm nhìn thấy tôi bị thiêu chết thì sẽ đau khổ đến thế nào nữa.” Bạch Niên Cẩm ở trong mắt Bạch La La trước sau vẫn là một đứa trẻ, tuy rằng làm ra chuyện có hơi quá đáng, nhưng Bạch La La vẫn là không nỡ trách y. Huống hồ, bây giờ cậu phải rời đi rồi.
Hô hấp dần dần trở nên khó khăn, Bạch La La nằm ở trên sô pha, nhìn không khí bị ngọn lửa làm biến dạng, trong lòng khẽ thở dài.
Bạch La La nói với hệ thống: “Không biết thế giới tiếp theo còn có thể gặp được cậu hay không.”
Hệ thống nói: “Không thể đâu tình yêu, hệ thống chúng tôi ở mỗi thế giới đều không giống nhau đâu, tình yêu.”
Bạch La La: “……” Cậu lừa quỷ à.
Dù sao cho đến khi đăng xuất, hệ thống cũng không có thừa nhận nó là cái hệ thống ở thế giới trước. Bạch La La nghĩ lại, đột nhiên kinh dị nói, “Mẹ nó, có lẽ nào cái hệ thống khiến người ta không thích ở thế giới đầu tiên cũng là cậu hả?”
Hệ thống nói: “Rắc rắc rắc.”
Bạch La La: “Cậu vì trả thù tôi nói cậu không thích nói chuyện ở thế giới đó cho nên mới nói nhiều như vậy?”
Hệ thống nói: “Tình yêu ơi, tôi không biết cậu đang nói cái gì đâu tình yêu.”
Bạch La La: “Có thể nói chuyện cho đàng hoàng không.”
Hệ thống nói: “Không có, cậu đừng suy đoán lung tung, quy trình xem xét hệ thống của chúng tôi rất nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống cùng một hệ thống ở mỗi một thế giới, nói chi là hệ thống còn ý đồ trả thù nhân viên công tác nói xấu hệ thống nữa.”
Bạch La La nghe vậy mặt đen một nửa. Cậu còn muốn cãi thêm mấy câu với hệ thống, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, nghĩ đến chắc là do cậu hít phải khói đặc trong phổi, cơ thể trực tiếp đăng xuất rồi.
Trước mặt Bạch La La đen một lát thì xuất hiện một bảng giao diện tổng kết rất lớn.
Ngoài dự đoán của cậu, trên bảng giao diện tổng kết hiện lên một chữ A—— lại còn là đánh giá A hiếm thấy.
Hệ thống nói: “Bạch Niên Cẩm nhà cậu thật không chịu thua kém nha.”
Bạch La La cười khổ một cái.
Hệ thống nói: “Tạm biệt, anh bạn.”
Bạch La La nhẹ nhàng nói câu tạm biệt. Sau đó hệ thống biến mất, trước mắt cậu cũng sáng lên. Có người vỗ mu bàn tay cậu, không ngừng đưa ngón tay quơ trước mặt cậu hỏi cái này là mấy. Bạch La La bình ổn trong chốc lát, mới nói: “Năm.”
“Rất tốt, không có ngốc.” Đồng nghiệp kia nói, “Sao sắc mặt cậu kém như vậy, có phải cơ thể khó chịu hay không?”
Bạch La La nói khá tốt. Lần đăng xuất này cậu không khôi phục nhanh như lần trước, mà phải nằm lâu trong dung dịch dinh dưỡng dịch một chút thì mới từ từ ngồi dậy được. Các đồng nghiệp khác nhìn ra sự khác thường của cậu, cũng không thúc giục, mà là vô cùng hiểu ý để một mình Bạch La La ở trong phòng hồi lâu.
Sau khi nằm đại khái hơn nửa giờ, Bạch La La mới ngồi dậy từ trong buồng ngủ đông, tắm rửa mặc quần áo, sau đó đi ăn một bữa ăn dinh dưỡng tuy không ngon lắm nhưng lại rất cần thiết..
Đồng nghiệp Lý Thiển lại tới tìm cậu, thấy sắc mặt cậu không quá tốt thì lo lắng hỏi cậu có sao không.
Bạch La La nói không sao.
Lý Thiển nói: Cậu đã làm ba nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này lại là cấp A, tôi kiến nghị hai ngày nữa cậu đi làm tách cảm xúc đi.”
Bạch La La nói: “A…… Cái đó có tác dụng sao?”
Lý Thiển nói: “Đương nhiên là có tác dụng rồi.” Anh ta đến Cục An Toàn Xã Hội trước Bạch La La, cũng coi như là tiền bối của Bạch La La, cho nên càng hiểu về một số chuyện của Cục An Toàn Xã Hội hơn.
Lý Thiển nói: “Thời gian làm nhiệm vụ nhiều thì dễ tạo thành rối loạn cảm xúc, tách cảm xúc sẽ làm loãng cảm xúc của thế giới nhiệm vụ, sau khi làm xong, cảm xúc về thế giới nhiệm vụ sẽ không mãnh liệt như vậy nữa.”
“Đúng không.” Bạch La La như suy tư gì mà uống một ngụm canh, cậu nói, “Để tôi tìm thời gian sẽ đi một lần.”
Lý Thiển nói: “Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, có rảnh tìm tôi uống rượu.”
Bạch La La gật gật đầu.
Sau khi Lý Thiển rời đi, Bạch La La lại ngủ một giấc. Chỉ là một giấc này không quá yên ổn, tất cả cảnh trong mơ của cậu đều là chuyện về Bạch Niên Cẩm. Cũng không biết sau khi cậu đi rời Bạch Niên Cẩm ở thế giới kia, rốt cuộc có thể chịu đựng bước ra khỏi bi thương hay không. Cảnh trong mơ quá nhiều, dẫn tới chất lượng giấc ngủ cũng không tốt. Ngủ một giấc mà quầng thâm dưới mắt Bạch La La ngược lại càng đậm hơn, sau khi cậu tỉnh dậy, đột nhiên nghĩ tới cái gì rồi lục tung tìm ra một quyển sách.
Trên bìa cuốn sách có viết sáu chữ to《 Sổ tay hướng dẫn nhân viên 》, là điều khoản mà mọi nhân viên của Cục An Toàn Xã Hội đều phải ghi nhớ trước khi nhận chức.
Bạch La La nằm ở trên giường, từ từ lật sách đến hơn bốn mươi trang, tìm được điều thứ 32. “Điều thứ 32: Kiểm soát cảm xúc của bạn, bạn là người từ bên ngoài đến, cũng xin nhớ kỹ thân phận người ngoài cuộc của bản thân, cảnh trong mơ sẽ không bởi vì chân thật mà biến thành hiện thực.”
Bạch La La vuốt ve trang sách, gần như hiểu điều khoản trong sổ tay hướng dẫn nhân viên viết có nghĩa là gì. Bạch La La không tự chủ được thở dài, từ thế giới của Bạch Niên Cẩm ra tới, cậu thở dài còn nhiều hơn trong một năm qua.
Sau khi nghỉ ở đơn bị hai ngày, Bạch La La đến nơi Lý Thiển nói để làm tách cảm xúc.
Trước cậu đã có người nằm ở nơi đó, là một người đàn ông trông rất đẹp, nằm ở trên giường, trên đầu dán mấy mảnh kim loại.
“Xin chào.” Tiếp tân là một bà chị trung niên, chị nói, “Là đến để làm tách cảm xúc sao?”
Bạch La La gật đầu nói đúng.
Bà chị nói: “Phiền cậu quét thẻ công tác ở đây.”
Bạch La La cầm lấy thẻ công tác quét một cái.
Bà chị kiểm tra thông tin Bạch La La một chút, cười nói: “Là đã làm ba nhiệm vụ rồi đúng không?”
Bạch La La gật gật đầu.
Bà chị nói: “Sau khi hoàn thành ba bốn nhiệm vụ thì có thể làm tách cảm xúc một lần, đương nhiên, nếu thế giới nào đó có cảm xúc đặc biệt mãnh liệt nói thì cũng có thể đến làm.”
Bạch La La nói được, lại hỏi nên xưng hô thế nào.
Bà chị cười nói: “Gọi tôi là chị Dư là được, Tiểu La cậu đợi một chút, chờ Tiểu Dương làm xong thì tôi sẽ làm cho cậu.”
Sau đó Bạch La La liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh chờ. Đại khái qua tầm mười lăm phút thì người được bà chị gọi là Tiểu Dương hình như đã kết thúc, nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt ra.
Chị Dư kiểm tra số liệu một chút, nói: “Được rồi, Tiểu La cậu đến đây đi.”
Vì thế Bạch La La đến nằm ở trên giường bên cạnh, chị Dư lại nói chút những việc cần chú ý, nói vừa mới bắt đầu có thể sẽ hơi không quen, nhưng quá một lát liền sẽ thoải mái thôi. Bạch La La ừ một tiếng.
Sau đó chị Dư dán miếng kim loại lên, khởi động chương trình.
Bạch La La nghe được một tiếng tích, ngay sau đó miếng dán kim loại ở trên đầu chính mình bắt đầu từ từ nóng lên, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, cả người đều rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi Bạch La La mở mắt ra lần nữa thì thời gian đã đến ba tiếng sau.
Chị Dư thấy cậu tỉnh, hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Bạch La La ngồi dậy, sửng sốt một lát, có hơi không hình dung ra cảm giác lúc này của chính mình. Cậu còn nhớ rõ mọi chuyện về Bạch Niên Cẩm, nhưng mà tình cảm đối với Bạch Niên Cẩm lại phai nhạt rất nhiều, như thể trí nhớ bị phủ một lớp cát, mông lung không rõ lắm. Nhưng mà, cảm giác bi thương ở trong lòng cậu đã phai nhạt rất nhiều, nhưng gì bản thân trải qua tựa như chỉ là xem một quyển tiểu thuyết, có cảm xúc, nhưng quay đầu liền quên ngay.
Chị Dư nói: “Được rồi, trở về đi, buổi tối ăn bữa ngon.”
Bạch La La nói vâng.
Kỳ nghỉ sau mỗi nhiệm vụ là khoảng thời gian vui vẻ nhất, Bạch La La ra khỏi đơn vị, liền đi đến siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn rồi trở về nhà.
Nhiệm vụ lần này cậu làm hơn một tháng, nơi cậu sống đã tích một lớp bụi rồi, Bạch La La thay quần áo, đeo khẩu trang rồi bắt đầu quét tước vệ sinh.
Mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải cô lập với thế giới cả chục ngày, di động của Bạch La La vừa khởi động là liền vang cái không ngừng, tin nhắn lộn xộn nhảy lên. Sau khi Bạch La La quét tước xong nhà cửa thì mới ngồi xuống xem tin nhắn.
Đầu tiên là báo bình an cho người trong nhà, sau đó xem từng tin nhắn, Bạch La La phát hiện hôm nay mới vừa có người gọi điện thoại cho cậu. Trên điện thoại hiện ra hai chữ Tần Mẫn, Bạch La La lập tức nhớ tới việc từng đi xem mắt em gái này. Cảm giác của cậu đối với em gái này cũng không tệ lắm, tuy rằng trước đó đã nói chính mình phải đi công tác, nhưng hơn một tháng không liên hệ, không ngờ em gái này còn nhớ đến cậu.
Bạch La La nghĩ nghĩ thì gọi lại cho Tần Mẫn.
“Alo.” Tần Mẫn nói, “Bạch La La?”
Bạch La La nói: “Ừm, xin lỗi, trước đó vẫn luôn đi công tác, không có mở máy di động, hôm nay mới trở về.”
“Không sao đâu.” Tần Mẫn ngược lại có vẻ rất hào phóng, cô cười nói, “Em chỉ muốn hỏi anh, ngày mai có rảnh không? Đến sinh nhật em……”
Bạch La La nói: “A, sinh nhật em sao? Chúc em sinh nhật vui vẻ, anh có rảnh.”
Tần Mẫn nói: “Vậy được rồi, trưa ngày mai ở Tuế Nguyệt Cư, nhớ đến sớm một chút nha.”
Bạch La La nói: “Được.”
Hai người lại tùy tiện nói vài câu thì liền cúp điện thoại. Sau khi Bạch La La cúp máy, nghĩ còn phải đi ra ngoài một chuyến, cậu còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho Tần Mẫn nữa.
Buổi chiều, Bạch La La ra cửa, đến tiệm vàng mua một sợi dây chuyền bạch kim cho Tần Mẫn. Cậu chưa từng có bạn gái, bạn nữ cũng không nhiều, cho nên mua quà gì đó, vẫn là cố ý lên search Baidu thôi.
Ngày hôm sau, Bạch La La lái xe đến nơi hẹn.
Khi Bạch La La đến Tuế Nguyệt Cư thì Tần Mẫn đã tới rồi, đồng thời đến còn có một đám bạn của cô, cãi cọ ầm ĩ trong phòng bao, không khí ngược lại thì vô cùng náo nhiệt.
Bạch La La tìm được Tần Mẫn, sau khi tặng quà thì nói một cậu sinh nhật vui vẻ.
Tần Mẫn cười tủm tỉm nhìn Bạch La La, nói: “Đến sớm vậy sao? Tùy tiện ngồi nha.”
Bạch La La nói được, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Nhìn ra được nhân duyên của Tần Mẫn khá tốt, bạn bè liên tục kéo đến, chẳng mấy chốc cả ba bàn trong phòng riêng rộng lớn đã chật kín.
Bạch La La vừa mới quen Tần Mẫn không lâu, người quen biết gần như không có, cậu đang nghĩ tới tìm một góc ăn trái cây chơi di động thì lại nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đi về hướng của mình.
“Đã lâu không gặp.” Người đàn ông đến gần, Bạch La La mới thấy rõ dáng vẻ của anh, cậu cười nói: “Đã lâu không gặp.” Người này chính là Tần Bách Xuyên đã cùng xuất hiện khi cậu và Tần Mẫn xem mắt, không ngờ hai người lại gặp mặt.
Tần Bách Xuyên động tác tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh Bạch La La, nói: “Tới tham gia sinh nhật Tiểu Mẫn à?”
“Ừm.” Bạch La La nói, “Cậu là anh của Tần Mẫn?”
Tần Bách Xuyên gật đầu: “Ừm.” Ánh mắt anh ung dung thản nhiên đánh giá một phen, cười càng ngọt, nói, “Đi công tác đã trở về rồi?”
Bạch La La gật gật đầu.
Hiện tại thời tiết nóng bức, Bạch La La mặc áo thun màu trắng, phối với quần jean màu đen, đơn giản tùy tính nhưng lại lộ ra hương vị thanh xuân không gì sánh được. Làn da của cậu trắng, tóc cũng cắt đến ngay ngắn gọn gàng, cười rộ lên lộ ra một cái lúm đồng tiền ở khóe miệng, quả thực ngoan tới mức xuyên vào trong lòng của Tần Bách Xuyên. Nếu không phải sợ dọa đến Bạch La La thì Tần Bách Xuyên thật sự muốn thò lại gần hít một hơi ở trên tóc của Bạch La La, xem nó có phải đầy mùi nắng như trong tưởng tượng của anh hay không.
Bạch La La còn đang yên tĩnh ăn dưa của mình, dưa này hơi nước nhiều, vừa ngọt, còn giòn, cắt thành nhiều miếng nhỏ đặt ở trên dĩa, Bạch La La dùng tăm xỉa răng cắm ăn rất là vui vẻ.
Có lẽ là Bạch La La ăn thật sự rất vui, ngay cả Tần Bách Xuyên cũng nhìn ra cậu vui vẻ.
Tần Bách Xuyên nói: “Dưa ngọt lắm à?”
Bạch La La gật đầu: “Ừm, ngọt lắm luôn.”
Tần Bách Xuyên cũng đưa tay cắm một miếng bỏ vào trong miệng, nói: “Đúng là ngọt thật.”
Cũng không biết có phải ảo giác của Bạch La La hay không, cậu luôn cảm thấy người trước mắt này có hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra được cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Tần Bách Xuyên nói: “Công việc của cậu rất bận sao?”
Bạch La La nghĩ thầm đây là phụ huynh đang điều tra tình huống sao, vì thế ngoan ngoãn trả lời: “Rất bận, nhưng mỗi lần bận xong một tháng thì đều có thể nghỉ ngơi rất lâu.”
Tần Bách Xuyên nói: “Ừm, có muốn đổi công việc khác không?”
Bạch La La nói: “Không, tôi quyết định công tác này khá tốt.” Cậu nói xong khá tốt, không biết sao lại nghĩ tới Bạch Niên Cẩm, cảm xúc trong lòng cũng hạ xuống một chút.
Tần Bách Xuyên nói: “Công việc ở Cục An Toàn Xã Hội cũng không dễ làm nha.” Giọng điệu anh nhàn nhạt, cũng không có nói thêm cái gì, nhưng Bạch La La cảm thấy anh biết rất nhiều chuyện.
Bạch La La nói: “Cậu rất hiểu Cục An Toàn Xã Hội?”
Tần Bách Xuyên lại ăn một miếng dưa, nói: “Còn được, biết một chút.”
Bạch La La nói: “Cơ cấu này thật sự là vì đem mồi lửa xã hội chủ nghĩa truyền đến các thế giới sao?”
Tần Bách Xuyên cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Cũng coi như là vậy.”
Bạch La La nói: “Cái gì gọi là cũng coi như?”
Tần Bách Xuyên nói: “Ừm…… Bởi vì cũng có thể giải thích như vậy.” Nội dung anh nói chuyện đều vô cùng mơ hồ, Bạch La La muốn tiếp tục hỏi, lại thấy Tần Mẫn đi tới.
“Nói chuyện gì đấy?” Làm thọ tinh, hôm nay Tần Mẫn cũng thoạt nhìn trông đặc biệt xinh đẹp, dáng người cô rất rất tốt, nhìn ra được thường xuyên vận động, tóc cũng tết lên, thoạt nhìn sức sống phi phàm.
“Không tồi.” Tần Bách Xuyên nói một câu rất có thâm ý.
Thọ tinh ở trước mặt, Bạch La La cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn dưa nữa, cậu cười nói: “Anh của em cao thật đấy……”
“Đúng vậy.” Tần Mẫn nói, “Nhưng lúc nhỏ anh ấy gầy lắm, người trong nhà sợ anh ấy không lớn nổi, còn cho anh ấy mặc đồ nữ, em còn có ảnh chụp, anh muốn xem không?”
Bạch La La: “…… Xem.” Cậu cảm thấy đau xót ở trong lòng, tựa như bị cắm một đao. Trên thực tế cậu cũng có ảnh chụp của Tần Bách Xuyên, còn giữ rất kỹ nữa là đằng khác, suy cho cùng đó là mối tình đầu của cậu mà, tuy rằng cuối cùng không gì hơn nữa kết quả còn là yêu đơn phương……
Tần Bách Xuyên nói: “Anh và La La lớn lên trong cùng một cái nhà trẻ, còn cần em cho xem ảnh à?”
“Các anh học cùng một nhà trẻ à?” Tần Mẫn kinh ngạc nói, “Sao lúc trước chưa từng nghe anh nói.”
Tần Bách Xuyên nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn.” Khi anh nói chuyện, trong mắt đều là bất đắc dĩ. Bạch La La nhớ lại, thực mau liền hiểu tại sao Tần Bách Xuyên không nói, hẳn là anh chưa từng xem chuyện mình và Bạch La La học cùng nhà trẻ là chuyện to tát gì, cho nên có dù nói hay không cũng đều không sao cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch La La sinh ra một tia phiền muộn, cậu nghĩ, chị gái nhỏ mặc váy cột tóc đuôi ngựa kia, đại khái chỉ là một người sống ở trong trí nhớ của cậu mà thôi……
Tần Mẫn cười nói vậy đúng là trùng hợp thật đấy.
Tần Bách Xuyên nói đúng rồi, chỉ là sau đó tốt nghiệp nhà trẻ, anh cũng dọn nhà, sau đó mới không còn liên lạc gì với Bạch La La. Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, hai người bởi vì Tần Mẫn mà gặp mặt lại lần nữa.
Tần Bách Xuyên nói: “Có rảnh thì cùng nhau uống rượu đi?”
Tuy rằng Tần Bách Xuyên nói hai người từng gặp nhau, nhưng Tần Mẫn vẫn kiên quyết mở ảnh Tần Bách Xuyên mặc đồ nữ lúc nhỏ cho Bạch La La xem. Khuôn mặt Tần Bách Xuyên mặc váy hơi hơi phồng lên, giống như một cái bánh bao trắng, anh buộc tóc đuôi ngựa, có chút không vui ngồi ở đu quay ngựa gỗ nhìn máy ảnh, bất luận thấy thế nào thì cũng đều là một bé loli đáng yêu.
Bạch La La đã chịu một đòn ngay tim, kinh hãi nhất là cậu mơ hồ nhớ ra có rất nhiều nam sinh trong lớp thích Tần Bách Xuyên, khi đó bọn họ đều gọi anh là công chúa nhỏ Tần Tần. Mỗi lần bị kêu như vậy, Tần Bách Xuyên đều sẽ vô cùng không vui, mà Bạch La La trì độn còn tưởng rằng anh chỉ là xấu hổ. Hiện tại xem ra, cái này làm gì mà xấu hổ chứ, không đánh người đã là tính tình của Tần Bách Xuyên tốt lắm rồi.
Bạch La La rơi nước mắt trong lòng, không đành lòng xem tiếp nữa.
Tần Mẫn cười ha ha, lại nói thêm mấy chuyện của Tần Bách Xuyên nữa.
Tần Bách Xuyên lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Được rồi đấy.”
Tần Mẫn nói: “Này này, em còn từng nghe cô nói lúc đó còn có bé trai tốc váy anh ấy lên, có phải sự thật hay không?”
Tần Bách Xuyên nói: “Thật đó.”
Tần Mẫn nói: “Vậy sau đó cậu ta có phản ứng gì?”
Tần Bách Xuyên nói: “Cậu ta hoàn toàn không phát hiện ra anh là con trai, còn nói muốn cưới anh.”
Tần Mẫn nói: “Ha ha ha ha, vậy hiện tại anh ta đang ở nơi nào rồi?”
Tần Bách Xuyên nói: “Thì ngay trước mặt em đó.”
Tần Mẫn: “……”
Bạch La La vốn dĩ đang uống nước, khi nghe được Tần Bách Xuyên nói thì thiếu chút nữa đã trực tiếp phun ngụm nước ra khỏi miệng, lỗ tai cậu đỏ lên, nói: “Tôi, tôi có từng làm vậy à?”
Tần Bách Xuyên nói: “Cậu không nhớ sao? Ngày đó tôi còn mặc qυầи ɭóŧ hình con vịt vàng ấy.”
Bạch La La mờ mịt trong lòng, nhưng đối mặt lời tự thuật của người bị hại trong cuộc, cậu lại không thể biểu hiện ra ngoài, vì thế chỉ có thể hơi xấu hổ nói: “A, nhớ, nhớ rồi.”
Tần Bách Xuyên nói: “Cậu xốc váy của tôi, sau khi làm cho tôi khóc thì nói sẽ cưới tôi, kết quả xoay người liền đi chơi với cô bé khác.”
Bạch La La: “……” Thật ra chuyện hồi nhỏ cậu đã quên không nhớ rõ lắm, không ngờ khi niên thiếu khi cậu lại có tiềm chất của trai xấu xa như thế, lại đối xử với mối tình đầu chính mình như vậy.
Tần Bách Xuyên nói: “Dù sao thì ngày đó về nhà tôi đã khóc nhiều lắm đó.”
Nếu trên mặt đất có cái hố, có lẽ Bạch La La đã nhảy vào bên trong luôn rồi, nhưng mà trước mặt là mặt đất bằng phẳng, chung quanh nơi nơi đều là người, cho nên cậu chỉ có thể lộ ra một biểu cảm rất là áy náy, nói: “Xin lỗi, khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.”
Tần Mẫn ngược lại đã nhìn ra mục đích của Tần Bách Xuyên, cô nhìn vành tai trắng nõn của Bạch La La trở nên đỏ bừng, cả người đều tựa như con thỏ bị dọa sợ, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng đừng có chọc người ta nữa.”
Tần Bách Xuyên nói: “Lo chuyện của em đi.”
Tần Mẫn nói: “Chậc.”
Bạch La La không biết nên nói cái gì, chân tay luống cuống, Tần Bách Xuyên cũng cười, anh nói: “Giỡn thôi, cậu đừng để trong lòng.”
Bạch La La nói; “A? Đúng không?”
Tần Bách Xuyên nghiêm túc nhìn Bạch La La, nói: “Nhưng chuyện cậu nói muốn cưới tôi, là sự thật đó.”
Bạch La La đoán Tần Bách Xuyên hẳn là không nói dối, bởi vì trước kia cậu thật sự rất thích Tần Bách Xuyên, khi đó tuổi còn nhỏ, dễ dàng nói ra gả cưới cũng là chuyện rất bình thường.
Ba người lại nói chuyện một lát, tiệc sinh nhật của Tần Mẫn liền bắt đầu.
Bánh kem rất lớn và tháp champagne được đặt ở giữa, Tần Mẫn tùy tiện nói vài câu, sau đó hát bài chúc mừng sinh nhật, ước điều ước xong rồi mọi người bắt đầu dùng bữa..
Sau khi Tần Bách Xuyên nói xong chuyện quá khứ thì liền chủ động ngồi ở bên cạnh Bạch La La. Bạch La La toàn bộ quá trình đều cảm thấy Tần Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm chính mình, ăn một bữa đều phải bó tay bó chân. Tần Bách Xuyên thấy dáng vẻ này của cậu, cười nói sợ cái gì, bản thân cũng không có ăn cậu. Bạch La La nói: “Ừm…… Chỉ là lúc tôi ăn không quen bị người khác nhìn thôi.”
Tần Bách Xuyên nói: “Được rồi, tôi không nhìn cậu nữa.”
Sau đó Bạch La La mới nhẹ nhàng thở ra. Thức ăn vô cùng phong phú, Bạch La La cũng có chút đói, hơn nữa nơi này cũng không người quen nào có thể nói chuyện phiếm, cho nên sau khi giải quyết Tần Bách Xuyên xong thì liền bắt đầu yên lặng ăn.
Dáng vẻ Tần Bách Xuyên ngược lại như là ăn uống không tốt lắm, vẫn luôn không đυ.ng vào đôi đũa, cho đến khi bữa tiệc sắp kết thúc, mới nói với Bạch La La: “Nơi này chán quá, đi ra ngoài một chút không?”
Bạch La La nói: “Được.”
Hai người rời khỏi bàn, đi đến ban công bên cạnh.
Tần Bách Xuyên lấy thuốc ra, nói: “Làm một điếu không?”
Bạch La La nói: “Tôi không hút thuốc lá.”
Tần Bách Xuyên nói: “Vậy để ý tôi hút không?”
Bạch La La nói: “Cậu hút đi, đừng để ý đến tôi.”
Sau đó Tần Bách Xuyên mới châm thuốc rồi chậm rãi hút. Không thể không nói người tên Tần Bách Xuyên này cho người ta cảm giác rất không giống nhau, ngoại trừ bề ngoài, trên người còn có thêm khí chất từ chối người khác ngàn dặm. Nếu không phải mấy lần đều là anh đến tìm Bạch La La nói chuyện, e rằng Bạch La La cũng tuyệt đối sẽ không đi tới gần anh. Dù sao thì kiểu người này chính là kiểu mà Bạch La La không giỏi đối phó nhất.
Dáng vẻ hút thuốc của Tần Bách Xuyên cũng khá xinh đẹp, ngón tay anh thon dài, kẹp điếu thuốc lá trắng tuyết, môi mỏng nhẹ nhàng phả ra một làn khói mỏng, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng. Mặc dù Bạch La La là người không hút thuốc lá, sau khi nhìn một lúc cũng sẽ dâng lên một cảm giác hút thuốc cũng thật thoải mái từ bên trong nội tâm.
“Ừm, lần này nghỉ phép bao lâu.” Tần Bách Xuyên hỏi Bạch La La.
“Có lẽ là hai tháng.” Trước đó Bạch La La có hỏi lãnh đạo, bởi vì nhiệm vụ cho điểm đặc biệt cao, hơn nữa cậu còn bị thiêu chết dẫn tới đăng xuất, cho nên dựa theo quy định cậu có thể nghỉ phép hơn 50 ngày.
Tần Bách Xuyên nói: “Ừm, nghỉ ngơi cho tốt đi, có kế hoạch gì không?”
Bạch La La nói: “Không có kế hoạch gì.” Cậu đang suy xét có nên đi du lịch hay không, nhưng lại không biết nên đi đâu.
Tần Bách Xuyên nói: “Tôi chuẩn bị đến thành phố A chơi một vòng, cậu có muốn đi cùng không? Nếu đi thì chỉ hai chúng thôi.”
Bạch La La nghĩ nghĩ, có hơi do dự nói sẽ suy nghĩ một chút.
Tần Bách Xuyên gật đầu, nói: “Được rồi, nghĩ kỹ rồi nhắn tin cho tôi, tuần sau tôi xuất phát đấy.”
Bạch La La nói được rồi.
Tần Bách Xuyên hút thuốc xong thì nói một chút chuyện khác với Bạch La La, ví dụ như sau khi tốt nghiệp nhà trẻ Bạch La La đi đâu, học trung học đại học là ở đâu, cảm giác với Tần Mẫn thế nào.
“Tần Mẫn sao?” Mặt của Bạch La La có hơi đỏ, nói, “Là một cô gái khá tốt.”
Tần Bách Xuyên cười như không cười, nói: “Vậy cậu nhìn tôi xem? Cảm thấy tôi thế nào?”
Bạch La La nói: “Hả?”
Tần Bách Xuyên có hơi bất đắc dĩ, đây không phải lần đầu tiên anh hỏi Bạch La La vấn đề này, nhưng Bạch La La hiển nhiên đã quên chính mình đã từng hỏi cậu cái này, cho nên phản ứng mới không khác lần đầu tiên lắm.
“Được rồi, không có gì.” Tần Bách Xuyên biết bản thân phải từ từ tới, lửa hầm ếch xanh không nên mở quá lớn, như vậy sẽ dọa ếch xanh chạy mất.
Buổi chiều tiếp sau đó, mọi người tìm nơi chơi boardgame, chơi Ma Sói một buổi trưa.
Ma Sói chính là phiên bản thăng cấp trò chơi Mafia(*), sát thủ ban đầu biến thành người sói, có rất nhiều thân phận đặc thù. Tần Bách Xuyên vốn dĩ cho rằng dáng vẻ bé thỏ trắng kia của Bạch La La có lẽ vừa nói dối liền sẽ bị vạch trần. Nhưng mà điều khiến anh không ngờ tới chính là, ván thứ nhất Bạch La La đã vả mặt của anh, Bạch La La bắt được lá thân phận người sói, cười ha hả mà gϊếŧ hết toàn bộ những người cầm thẻ thân phận khác nhau, một dao đặc biệt chuẩn. Mà từ đầu tới đuôi bản thân cậu lại không bị nghi ngờ một chút nào.
(*)Ở Việt Nam, trò chơi Ma sói nổi tiếng thực chất là phiên bản tiếng Việt của trò chơi bài The Werewolves of Millers Hollow (tạm dịch: Những chú ma sói của Millers Hollow) được sáng tạo tại Pháp và dựa trên trò chơi Mafia này.
Người trên bàn cảm thán Bạch La La là chân nhân bất lộ tướng, một cô gái bị Bạch La La gϊếŧ chết trong đó dở khóc dở cười, nói không nhìn ra nơi này còn có cao thủ, cô cũng không hề mảy may hoài nghi Bạch La La một chút nào.
Tần Mẫn ngồi ở bên phải Tần Bách Xuyên, nói đúng rồi, thiệt là chân nhân bất lộ tướng.
Bạch La La còn cười ngây ngô, nói bản thân có chút hồi hợp không biết nói cái gì, kết quả mọi người đều không hoài nghi cậu.
Tần Bách Xuyên nhìn tình huống này, bắt đầu tự hỏi có phải anh đã xem Bạch La La quá ngây thơ rồi hay không.
Bạch La La cứ cười ngây ngô như vậy qua ba trận, lại đều thắng, ngược lại là Tần Bách Xuyên thua đến lộn chổng vó lên trời, khí chất anh quá có tính công kích, mọi người đều cảm thấy uy hϊếp, có hai lần đều không chút do dự mà đá anh đi ra ngoài ngay khi mới vừa mở đầu.
Tần Bách Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể ảm đạm rời sân.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, mọi người chia ra, Tần Bách Xuyên đưa ra muốn đưa Bạch La La về nhà.
Bạch La La cười nói: “Không cần, tôi có lái xe tới.”
Tần Bách Xuyên nói không phải cậu uống rượu sao.
Bạch La La nói: “Đó không phải là rượu trái cây à?”
Tần Bách Xuyên nói rượu trái cây cũng là rượu, nhân viên công vụ các cậu không chú ý như vậy sao.
Bạch La La bất đắc dĩ, chỉ có thể nói được rồi, vì thế Tần Bách Xuyên chủ động lên xe của cậu, khi hai người lên xe hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt vô cùng u oán em gái Tần Mẫn của Tần Bách Xuyên ở cách đó không xa, người khác hỏi Tần Mẫn làm sao vậy. Tần Mẫn nói anh tôi lại lên cơn điên rồi. Người nọ nói anh cậu lên cơn điên gì. Tần Mẫn nói sao tôi biết được. Miệng cô còn lẩm bẩm, chửi rủa dáng vẻ bày đặt chung tình của Tần Bách Xuyên ở trong lòng—— rõ ràng gần như không có một chút xíu cảm xúc mờ nhạt nào, cũng chỉ có thể lừa người ngoài không biết cái gì kia.
Tần Bách Xuyên lái xe, mở âm nhạc trên xe.
Bạch La La có hơi mệt, ngáp một cái nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tần Bách Xuyên nói: “Mệt à?”
Bạch La La nói: “Ừm.”
Tần Bách Xuyên nói: “Tâm sự đi.”
Bạch La La gật gật đầu, nói: “Được thôi.”
Hai người nói chuyện cho đến khi đến dưới lầu nhà Bạch La La, Bạch La La xuống xe nói cám ơn Tần Bách Xuyên.
Tần Bách Xuyên cười nói: “Không cần cảm ơn, nếu mấy ngày nay muốn đi du lịch thì nhớ nhắn tin cho tôi.”
Bạch La La nói được, làm phiền cậu rồi.
Tần Bách Xuyên nói: “Cậu khách sáo rồi.”
Sau đó Bạch La La lên lầu, khi cậu vào trong nhà rồi từ cửa sổ đi xuống thì phát hiện Tần Bách Xuyên còn chưa đi, đang đứng dưới lầu hình như đang hút thuốc..
Bạch La La nghĩ thầm anh đứng ở đó nghĩ cái gì nhỉ, đang muốn gửi tin nhắn hỏi một chút, lại thấy anh chậm rãi xoay người rời đi. Có lẽ là sắc trời quá tối, Bạch La La lại cảm thấy bóng dáng Tần Bách Xuyên vô cùng quen thuộc, thật sự giống như…… Bạch Niên Cẩm đã trưởng thành. Nhưng mà khi cậu nhìn kỹ lại, thì cảm thấy đó chẳng qua là ảo giác của bản thân mình mà thôi.
Kế tiếp Bạch La La lại nghỉ ngơi mấy ngày, vẫn luôn nghĩ rốt cuộc có nên đi du lịch cùng với Tần Bách Xuyên hay không. Cậu hỏi mẹ cậu, mẹ cậu nói: “Đi đi, con vốn dĩ đã không có mấy người bạn cùng tuổi, cả ngày ở nhà cũng không phải chuyện tốt, nhiều khi đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt.”
Vì thế Bạch La La liền nhắn tin cho Tần Bách Xuyên, nói đồng ý cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Nhưng mà khi cậu nhắn tin cho Tần Bách Xuyên, Tần Mẫn cũng ngầm liên hệ với cậu, cô nói tương đối uyển chuyển, nói anh của cô có hơi kỳ quái, nếu có làm mất lòng Bạch La La thì mong Bạch La La đừng để ở trong lòng quá.
Bạch La La có hơi không thể hiểu được, nói: “Không có, Tần Bách Xuyên khá tốt.” Cậu cảm thấy Tần Bách Xuyên đối nhân xử thế đều rất có chừng mực, không quá quen thuộc, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy xa cách.
Tần Mẫn tựa như là thực sự không thể tưởng tượng, cô nói: “A? Các anh nói chuyện rất hợp sao?”
Bạch La La nói: “Khá tốt, cậu ta còn mời anh đi ra ngoài du lịch, anh đồng ý với cậu ta rồi.”
Tần Mẫn gửi một chuỗi dấu ba chấm qua, tựa như cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bạch La La cảm thấy phản ứng của cô có hơi kỳ quái, hỏi cô rốt cuộc làm sao vậy.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Tần Mẫn nói, “Các anh đi chơi vui nha, chơi vui nha.”
Bạch La La vẫn là không hiểu ra sao, có điều Tần Mẫn không muốn nói thêm gì nữa, cậu cũng không thể tiếp tục hỏi.
Tần Bách Xuyên đã hẹn xong vé máy bay khách sạn, hành trình cụ thể cũng nói với Bạch La La, hỏi cậu có ý kiến gì không. Bạch La La nhìn thì cảm thấy khá tốt, nói: “Không có ý kiến gì cả.”
Tần Bách Xuyên thấy cậu vô cùng có lệ, bất đắc dĩ nói: “Chắc không phải cậu sợ tôi đem cậu đi bán đó chứ?”
Bạch La La nói: “Đàn ông như tôi thì có thể bán được bao nhiêu chứ.”
Tần Bách Xuyên nghĩ thầm vẫn là có thể giá trị không ít đâu.
Trước khi xuất phát Tần Bách Xuyên dặn dò lại những việc cần chú ý cho Bạch La La, nên mang quần áo loại nào, nên mang mấy đôi vớ, còn có đồ dùng cá nhân..v..v, đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ. Bạch La La cảm thán đi du lịch với cậu thật là bớt lo. Tần Bách Xuyên nghe vậy cười nói: “Khi tôi nhắc như vậy còn có người không vui nữa đấy.”
Bạch La La nói: “Vì sao không vui?” Có người lo hết tất cả, không phải chuyện tốt hay sao.
Tần Bách Xuyên nói: “Có lẽ là bởi vì hai người đều muốn khống chế lẫn nhau.”
Bạch La La tò mò trong lòng, nhưng sáng suốt lựa chọn không hỏi sâu thêm. Sáng sớm hai người đã gặp mặt ở sân bay, gửi hành lý xong thì lên máy bay.
Đây là lần đầu tiên Bạch La La đi du lịch cùng bạn bè, còn là một người bạn không quen thân. Khi tốt nghiệp đại học, bọn họ dự định đi du lịch cùng nhau, nhưng không ngờ đến thời gian đã hẹn, Bạch La La lại bị cảm lạnh không thể đi đâu được. Vì thế chuyện này liền trở thành tiếc nuối trong lòng của Bạch La La. Sau đó lại đi làm, càng không có thời gian đi ra ngoài chơi, cho tới bây giờ đi làm ở Cục An Toàn Xã Hội, một năm gần như có một nửa đều là kỳ nghỉ.
Ngọn núi mà Tần Bách Xuyên chọn nổi tiếng hiểm trở, khi Bạch La La tới dưới chân núi phía nhìn lên trên đỉnh thì có hơi ngơ ngác.
Trong ánh mắt Tần Bách Xuyên nhìn cậu đều tràn đầy ý cười, anh kiểm tra giày và quần áo của Bạch La La đang mặc, còn giúp cậu buộc lại dây giày thêm một lần nữa.
Bạch La La thấy động tác của Tần Bách Xuyên thì có hơi ngại ngùng, nhưng Tần Bách Xuyên cũng ngồi xổm xuống rồi, cậu cũng không thể dời chân sang chỗ khác.
Cũng may, chỉ là trong chốc lát Tần Bách Xuyên đã đứng lên, cùng Bạch La La lên đường.
Lên hay xuống núi đều có thể ngồi cáp treo, nhưng nếu là tới leo núi, vậy nhất định phải đi bộ thì mới thú vị. Vì thế Tần Bách Xuyên liền dẫn theo Bạch La La đi con đường nguy hiểm đi nhất, lần đầu tiên Bạch La La leo loại núi này, khi đeo dây thừng quấn ngang hông rồi giẫm lên cọc gỗ bước tới phía trước thì sau lưng đều có hơi lành lạnh.
Tần Bách Xuyên còn cố tình dọa Bạch La La, cười nói mỗi năm nơi này đều chết mấy người.
Bạch La La: “……”
Tần Bách Xuyên nói: “Hình như tháng trước còn lên cả bản tin xã hội, người đó đi còn đường này chụp ảnh thì trực tiếp rơi xuống, cũng không cần gọi bác sĩ mà đội nhặt xác trực tiếp qua nhặt xác luôn.”
Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Được rồi nha.”
Tần Bách Xuyên vui vẻ: “Sợ à?”
Bạch La La nói: “Cậu không sợ à?”
Tần Bách Xuyên nói: “Ừm, không sợ đâu.”
Bạch La La trong lòng lẩm bẩm nói được được được, cậu không sợ, gan cậu lớn nhất thế giới luôn.
Có điều tuy rằng đường đi nguy hiểm, nhưng biện pháp an toàn ở thắng cảnh vẫn được đặt đúng chỗ, tốc độ của Bạch La La chậm hơn Tần Bách Xuyên rất nhiều, Tần Bách Xuyên đi về phía trước một đoạn thì sẽ dừng lại chờ Bạch La La.
Bạch La La thở phì phò nói cậu thường vận động lắm à.
Tần Bách Xuyên nói: “Ừm, thể lực tôi rất tốt.”
Bạch La La vốn dĩ cũng thích chơi bóng rổ, chỉ là sau khi đi làm cũng ít thời gian hơn nên cũng không có vận động, có điều hiện tại đã thay đổi công việc, chơi mấy môn thể thao cũng không tệ.
Hai người vừa leo núi vừa nói chuyện phiếm, bọn họ lựa chọn leo ban đêm, đến đỉnh núi nghỉ ngơi mấy tiếng thì vừa vặn có thể ngắm mặt trời mọc.
Tuy rằng là mùa hạ, nhưng nhiệt độ trên đỉnh núi cũng chỉ có mười mấy độ, nếu không mặc một lớp dày, ước chừng sẽ rùng mình vì lạnh.
Tần Bách Xuyên ngược lại kinh nghiệm phong phú, mấy thứ như áo mưa bao tay gì đó đều chuẩn bị sẵn, khi hai người leo lêи đỉиɦ núi cũng không có vẻ chật vật mấy.
Lúc này đúng là thời điểm tối nhất, Tần Bách Xuyên đã đặt phòng khách sạn xong.
Bạch La La nói: “Cậu chu đáo thật đấy.”
Tần Bách Xuyên cười nói: “Có lẽ là bởi vì tư tưởng tương đối thuần túy, cho nên suy nghĩ cũng trở nên càng đơn giản hơn.”
Bạch La La vừa nghe chợt cảm thấy lời này của Tần Bách Xuyên có chút kỳ quái, nhưng cậu cũng không có nghĩ nhiều, liền đi theo Tần Bách Xuyên vào phòng.