Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 33: Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài (13)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Bạch La La có khí chất ôn hòa, cho dù là ai nhìn cũng đều là kiểu phúc hậu và vô hại, nhưng sống ở hiện thực hơn hai mươi năm, cậu chưa từng bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© một lần nào cả.

Chẳng những không có bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, Bạch La La còn nhiều lần giúp đỡ những chàng trai cô gái bị quấy rối. Hầu hết những chàng trai cô gái này đều có một điểm chung là đều nhỏ nhắn xinh xắn, ngoại hình đẹp, cho nên đã trở thành mục tiêu quấy rối của những kẻ biếи ŧɦái đó. Mà Bạch La La chiều cao 1m8, dáng người cũng không gầy, nếu ai dám quấy rối cậu, kết cục đại khái chính là trực tiếp bị vặn đưa đến cơ quan công an.

Nhưng mà hiện tại Bạch La La hiển nhiên không có cơ hội báo cảnh sát, Bạch Niên Cẩm dịu dàng nhìn cậu chăm chú, hai mắt tràn đầy ánh nước, y kêu Bạch La La: “Thầy ơi.”

Bạch La La nuốt nước miếng một cái, ánh mắt đảo qua chỗ khác, cậu nói: “Cậu bình tĩnh một chút, Niên Cẩm……”

Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy ơi, nhìn thấy anh, em không thể bình tĩnh được.”

Khi nói chuyện hơi thở của y đã trở nên nặng nhọc, trong nháy mắt Bạch La La liền biết phản ứng này của y là có ý gì, cậu gian nan nói: “Niên Cẩm, tôi chỉ xem cậu như con tôi thôi.”

Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy ơi, em không muốn làm con của anh, em chỉ muốn làm người yêu của anh thôi.”

Bạch La La nhìn Bạch Niên Cẩm, tất cả trong ánh mắt đều là vô cùng đau đớn, cậu nói: “Niên Cẩm, cậu cẩn thận ngẫm lại, cậu chỉ là hiểu lầm tình cảm của cậu đối với tôi thôi, cậu thật sự sẽ sinh ra du͙© vọиɠ với một người đàn ông sao?” Cậu còn chưa nói hết câu, tay đã bị Bạch Niên Cẩm lôi kéo ấn ở bộ vị nào đó.

Bạch La La: “……” Được rồi, thật sự đúng là sinh ra.

Bạch Niên Cẩm lộ ra một biểu cảm anh còn muốn nói gì không.

Bạch La La thiếu chút nữa khóc thành tiếng, phát hiện Bạch Niên Cẩm cứng lên không phải thảm nhất, mà thảm nhất chính là cậu phát hiện Bạch Niên Cẩm còn lớn hơn của mình nữa.

Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy ơi, anh còn muốn nói cái gì nữa không?”

Bạch La La nói: “Tôi, tôi không muốn như vậy!” Nói xong cậu liền đứng lên, lui về phía sau vài bước.

Bạch Niên Cẩm thấy dáng vẻ Bạch La La sợ hãi như thế, ý cười trên mặt phai nhạt rất nhiều, y nói: “Thầy ơi, anh muốn đi đâu?”

Bạch La La không hé răng.

Bạch Niên Cẩm hơi hơi nghiêng nghiêng đầu lộ ra một chút vô tội, giơ tay cởϊ áσ khoác ra, sau đó bắt đầu xắn tay áo. Y mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, sau khi xắn tay áo lên thì lộ ra một cánh tay dài trắng nõn, y nói: “Thầy, anh lại đây.”

Bạch La La không tiền đồ lại lui về phía sau vài bước.

Động tác này của cậu lại như là kí©h thí©ɧ Bạch Niên Cẩm, sắc mặt y lạnh lùng, chậm rãi bắt đầu đi đến trước mặt Bạch La La, y nói: “Thầy, anh không cần sợ em đâu.”

Bạch La La bị dọa siết chặt cúc huyệt, xoay người liền chạy.

Nhưng mà không chạy được hai bước thì đã bị Bạch Niên Cẩm trực tiếp bổ nhào ở trên mặt đất. Trên mặt đất trải một tấm thảm cashmere dày, Bạch La La ngược lại cũng không có cảm thấy đau lắm, chỉ là động tác bổ nhào đến của Bạch Niên Cẩm khiến cậu kinh sợ, cả người đều cứng lại rồi.

Bạch Niên Cẩm dán ở phía sau Bạch La La, vùi đầu vào trên cổ Bạch La La, giọng điệu cực kỳ tủi thân: “Thầy ơi, anh không thích em sao?”

Bạch La La khóc lên tiếng, nghĩ thầm anh ơi, thích anh là tôi sẽ xxx đấy, sao tôi dám chứ.

Bạch Niên Cẩm thấy Bạch La La bất động, lại buông cậu ra, Bạch La La thả lỏng ở trong lòng, còn tưởng rằng bản thân đã tránh được một kiếp, lại không ngờ tầm nhìn cả người lại trực tiếp bị đảo ngược lại —— Bạch Niên Cẩm lại vác cậu lên trên vai.

Bạch La La là người đàn ông trưởng thành cao 1m7, cân nặng ít nhất cũng có thể hơn một trăm cân, nhưng Bạch Niên Cẩm vác cậu như vác túi gạo vậy, nhẹ nhàng liền đi lên lầu hai.

Bạch La La khóc lóc với hệ thống: “Tôi phải làm sao bây giờ, cậu ta định làm gì tôi đây.”

Hệ thống nói: “An tâm đi, tôi vĩnh viễn ở phía sau cậu.”

Trong lòng Bạch La La vỡ òa tuyệt vọng, nghĩ thầm thật sự là phía sau lưng của mỗi một nhân viên cực khổ đều có một hệ thống hố cha mà.

Bạch Niên Cẩm vác Bạch La La lên lầu hai.

Cấu trúc của tầng hai thực sự rất quen thuộc với Bạch La La, có điều quen thuộc nhất là những chiếc giường lớn với nhiều màu sắc khác nhau. Đen, hồng, trắng, lam, Bạch La La dường như còn chửi thầm với hệ thống nói nhóc con khốn kiếp Bạch Niên Cẩm này có phải còn lựa chọn màu sắc dựa theo tâm trạng nữa hay không đây.

Lúc này Bạch La La liều mạng giãy giụa, cuối cùng vẫn là bị Bạch Niên Cẩm trực tiếp ném tới trên giường.

Hôm nay là giường màu trắng, Bạch La La nghĩ màu trắng mang ý nghĩa tình yêu thuần khiết, tràn ngập hương vị thánh khiết, nhưng Bạch La La không thích màu trắng, bởi vì vì màu trắng dễ bẩn và khó giặt, nhất là sau khi ăn lẩu...

“Thầy?” Bạch Niên Cẩm có hơi bất đắc dĩ, y đã sớm phát hiện Bạch La La thích thất thần, không ngờ lúc này dáng vẻ cậu còn có thể như đi vào cõi thiên ngoại thần tiên như thế. Y nói, “Thầy ơi, anh còn không nói lời nào thì em sẽ cởϊ qυầи áo của anh đấy.”

Bạch La La nói: “A?”

Bạch Niên Cẩm nói: “Nghĩ cái gì đấy?”

Bạch La La: “Nghĩ ra giường này chắc khó giặt lắm nhỉ?”

Bạch Niên Cẩm: “……”

Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, vốn nên tràn ngập kiều diễm cùng mờ ám, bởi vì một câu ra trải giường khó giặt của Bạch La La mà hoàn toàn bị huỷ hoại.

Cố tình Bạch La La vẫn là vẻ mặt vô cùng vô tội kia, Bạch Niên Cẩm thở dài, dứt khoát bế Bạch La La lên đi đến phòng bên cạnh. Ra giường màu đen, ừm, có thể không cần lo giặt không sạch nữa rồi.

Bạch La La được đặt nhẹ nhàng ở trên giường, cậu vuốt ve ra khăn trải giường màu đen, buồn bã nói: “Niên Cẩm, cậu còn nhớ cái áo len mà năm ấy tôi mua cho cậu không?”

Vẻ mặt Bạch Niên Cẩm sững lại, trong ánh mắt có chút bi ai, hai năm y sống cùng với Bạch La La kia chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của y. Sau đó y đến nhà họ Bạch, cái gì cũng có, lại chưa từng cảm thấy nơi này thuộc về chính mình.

Bạch La La nói: “Cũng là màu đen.”

Bạch Niên Cẩm nói: “Em biết, chỉ là sau đó lại bị mất không thể hiểu, đó là cái áo mà em thích nhất……”

Bạch La La có hơi xấu hổ nói: “Thật ra là do tôi giặt hư mất, còn không biết xấu hổ mà nói bị mất rồi……” Lúc ấy cũng không biết cậu nghĩ như thế nào mà bỏ áo len vào máy giặt, sau khi lấy ra thì cái áo đã hoàn toàn biến dạng. Áo như vậy sẽ khó giữ ấm được, sau khi Bạch La La nghĩ nghĩ liền dứt khoát ném thùng rác rồi mua một cái khác cho Bạch Niên Cẩm.

Bạch Niên Cẩm: “……”

Nói đến chuyện này, Bạch La La cũng mở lòng đối với Bạch Niên Cẩm, cậu thở dài nói đôi giày thể thao màu trắng mà Bạch Niên Cẩm rất thích kia thật ra đã bị bộ đồ ngủ màu đỏ của mình nhuộm đỏ, nhưng thật sự chỉ do ngoài ý muốn thôi, còn nói thói quen thích nói mớ khi ngủ của Bạch Niên Cẩm cũng là do cậu không cẩn thận nói cho giáo viên khác nghe, nào biết giáo viên kia sẽ đi nói lại cho học sinh, sau đó cả lớp điều biết hết……

Sắc mặt của Bạch Niên Cẩm vừa xanh vừa tím, đổi tựa như màu của ra giường vậy, cuối cùng y thật sự là nhịn không được, gần như là rít một câu từ kẽ răng ra: “Thầy, đừng nói nữa.”

Bạch La La: “Không, tôi còn làm nhiều chuyện ở sau lưng cậu lắm, tôi muốn nói cho cậu biết, thật ra tôi không tốt như trong suy nghĩ của cậu đâu.”

Bạch Niên Cẩm: “……”

Bạch La La biểu cảm tang thương: “Tôi biết cậu thích tôi, nhưng mà dưa hái xanh không ngọt —— ưʍ.” Môi cậu bị hôn mạnh lấy.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Bạch Niên Cẩm nói: “Vậy tại sao mười năm này thầy không tìm bạn gái?”

Bạch La La: “……”

Bạch Niên Cẩm nói: “Lúc trước em từng nghĩ thầy có vấn đề cơ thể, nhưng sức khỏe thầy vẫn tốt, nếu đã tốt thì tại sao không tìm bạn gái?”

Bạch La La chớp mắt, ngập ngừng trong chốc lát, nói: “Thật ra là bởi vì…… Tôi có một mối tình đầu.”

Bạch Niên Cẩm nói: “Ồ?”

Bạch La La nói: “Tôi vẫn luôn rất thích cô ấy, nhưng sau lại……”

Bạch Niên Cẩm nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.”

Bạch La La nói: “Không thích hợp…… chia…… Nhưng giọng nói và nụ cười của cô ấy vẫn luôn khắc ghi ở trong lòng của tôi.”

Bạch Niên Cẩm nói: “Bịa không tồi.” Ngay từ câu giọng nói và nụ cười này thì đã lòi ra rồi, còn mất công là giáo viên ngữ văn.

Bạch La La cũng tủi thân lắm chứ, cậu cũng muốn tìm bạn gái mà, nhưng tìm bạn gái ở thế giới này, nếu cậu trở về thì phải làm sao. Cũng không thể để lại cô nhi quả phụ ở thế giới này đau khổ.

Bạch La La nói: “Dù sao tôi cũng từng thích một người rồi, thế nào! Đây cũng không phải lý do cậu cưỡng ép tôi, cậu từng học luật chưa? Biết cậu làm như vậy là sẽ bị phán mấy năm không?”

Bạch Niên Cẩm sâu kín nói câu: “Cưỡиɠ ɠiαи đàn ông không phạm pháp.”

Bạch La La: “Đậu xanh.” Hệ thống luật pháp trên thế giới này quá lạc hậu rồi đấy!!! Nếu ở thế giới của cậu, trái dưa nhỏ Bạch Niên Cẩm này chỉ có thể ăn cơm tù thôi.

Bạch Niên Cẩm nói: “Cho nên?”

Bạch La La tìm không thấy lý, tinh thần suy sụp bắt đầu chơi xấu, nói: “Nhưng mà tôi còn là con nít đấy, yêu trẻ em? Yêu trẻ em là phạm pháp đấy??”

Bạch Niên Cẩm thấy thế rất là thương tiếc nói: “Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn đều là một đứa bé.”

Bạch La La: “……”

Bạch Niên Cẩm nói: “Bảo bảo, đến hôn một cái nào.”

Bạch La La lộ ra biểu cảm ghét bỏ.

Bạch Niên Cẩm vừa nói, vừa cởϊ áσ ngoài của Bạch La La, y có hơi tủi thân nói: “Thầy à, đã hai tháng rồi chúng ta chưa làm.” Y rất lo lắng cho sức khỏe của Bạch La La, cho nên mặc dù du͙© vọиɠ của y vô cùng tràn đầy, nhưng cũng sẽ đau khổ kiềm chế chính mình, không cưỡng ép Bạch La La. Nhưng hôm nay y lại có hơi không nhịn được —— Thầy thật sự là quá đáng yêu. Đáng yêu đến mức khiến y hận không thể tiến vào bên trong cơ thể, hoặc là liếʍ toàn thân của cậu. Cái trước không quá có khả năng, cái sau lại rất có tính khả thi.

Tuy rằng Bạch La La chọc cười phá hư bầu không khí, nhưng hôm nay Bạch Niên Cẩm lại không dự định buông tha cho cậu.

Bạch Niên Cẩm bắt đầu cởϊ áσ của Bạch La La. Bạch La La cảm thấy hiện tại bản thân chính là một con ếch xanh bị lột da, sau khi da bị lột đi thì cách ngày chết không còn xa nữa, cho nên cậu đau khổ giãy giụa, muốn bảo vệ danh dự cuối cùng của mình.

Động tác của Bạch Niên Cẩm ngược lại rất dịu dàng, chỉ là sức lực của y cũng đủ mạnh, kèm Bạch La La lại cũng không có một chút vấn đề nào, Bạch La La bảo vệ được áo thì không bảo vệ được quần, bảo vệ quần lại không bảo vệ được áo, cuối cùng khi bị lột sạch sẽ thì khóc lóc che kín thằng em của mình, lau nước mắt đưa lưng về phía Bạch Niên Cẩm.

Bạch Niên Cẩm nhìn động tác của Bạch La La thì có hơi bất đắc dĩ, y nhớ tới không biết ai từng nói loại hành vi này hình là điển hình tư duy của trai thẳng, che lại phía trước liền cảm thấy không nguy hiểm nữa, sau đó tùy tiện lộ mông ra tới.

Bạch Niên Cẩm nhìn dáng vẻ này của Bạch La La thật sự là muốn cười, không nhịn được duỗi tay bóp một cái lên cái mông trơn bóng mềm mại của Bạch La La.

Bạch La La bị Bạch Niên Cẩm bóp một cái cả người căng thẳng, cả giận nói: “Đừng có chạm vào mông tôi!”

Bạch Niên Cẩm nói: “Chạm vào thì thế nào?”

Bạch La La làm ra vẻ hình dáng đáng ghét, nói: “Tôi cắn chết cậu!!”

Bạch Niên Cẩm nói: “Khẩu giao chết em à?”

Bạch La La chấn kinh rồi, sao Bạch Niên Cẩm có thể không biết xấu hổ như vậy, kiểu nói đùa ăn mặn lại mở miệng là ra như thế này.

Bạch Niên Cẩm thấy sắc mặt Bạch La La hoảng sợ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, không đùa nữa, như vậy đi, anh dùng tay, em sẽ không cưỡng ép anh.”

Bạch La La nói: “Thật không?”

Bạch Niên Cẩm nói: “Có khi nào em gạt anh không.”

Bạch La La do dự mãi, sau khi cân nhắc liên tục, bản thân chuẩn bị đầy đủ tâm lý thì trầm thấp nói: “Cậu đừng có gạt tôi đó.”

Bạch Niên Cẩm duỗi tay sờ sờ đầu tóc của Bạch La La, nói: “Ừm, không lừa anh đâu.”

Trước kia đều là Bạch La La sờ đầu của Bạch Niên Cẩm, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội đổi ngược lại, tuy trong lòng Bạch Niên Cẩm có tiếc nuối, nhưng nhìn thấy Bạch La La phản ứng mạnh như vậy, cũng chỉ có thể lui một bước, sau khi Bạch La La đồng ý thì y dứt khoát kéo dây kéo quần xuống, lộ ra bộ vị nào đó.

Bạch La La xem xét liếc mắt một cái, biểu cảm giống như sét đánh giữa trời quang, cậu nói: “Ăn cái gì mà lớn dữ vậy?”

Bạch Niên Cẩm: “……”

Sau đó cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Mẹ nó, cũng may không đồng ý, cỡ này sao có thể tiến vào chứ, còn thô như vậy……”

Bạch Niên Cẩm thật sự là không biết chính mình là nên khóc hay nên cười nữa.

Sau đó khi Bạch La La làm cho Bạch Niên Cẩm, toàn bộ quá trình đôi mắt đều nửa híp, Bạch Niên Cẩm được làm còn căng thẳng hơn cả Bạch La La, sợ tay Bạch La La dùng lực một cái bóp phế đi tong luôn cái của mình.

Bạch La La còn nói tay xót quá, Bạch Niên Cẩm không hé răng, nghĩ thầm anh tuốt như vậy, có lẽ tuốt đến gãy tay thì cũng không ra được……

Cuối cùng thật sự không có cách nào, Bạch Niên Cẩm cảm thấy bản thân sắp bị tuốt đến tróc da rồi, tuyệt vọng nói: “Thầy ơi, anh ngậm nó cho em đi.”

Bạch La La: “……” Quá đáng rồi nha.

Bạch Niên Cẩm đáng thương nhìn Bạch La La nói: “Em khó chịu lắm, như thế này thì sẽ có ảnh hưởng về sau hay không.”

Bạch La La cúi đầu nhìn, đột nhiên muốn rít điếu thuốc ghê.

Cuối cùng giải quyết như thế nào, không ai biết, dù sao sau khi Bạch Niên Cẩm ra tới thì Bạch La La liền bay thẳng đến WC, đánh răng ba lần, môi cũng bị rách , cũng không biết bị cắn hay là bị ma sát. Bạch Niên Cẩm đầu tóc bù xù, vành mắt đỏ hồng ngồi ở trên giường —— nếu người không biết nhìn thấy, không chừng còn tưởng rằng người bị làm hại là Bạch Niên Cẩm nữa đấy.

Bạch La La sắc mặt thâm trầm trở lại mép giường, thấy Bạch Niên Cẩm vẫn là dáng vẻ linh hồn xuất khiếu, nói: “Cảm giác thế nào?”

Trong ánh mắt Bạch Niên Cẩm nhìn về phía Bạch La La đều tràn ngập mùi vị đau lòng, y nói: “Thầy ơi, làm thế nào mà anh có thể chịu đựng qua mười mấy năm với thủ pháp như thế này thế?”

Bạch La La: “……”

Sau đó Bạch Niên Cẩm nói: “Về sau em nhất định sẽ đối xử thật tốt với thầy, sẽ không để thầy chịu khổ như thế này nữa.”

Bạch La La vừa nghe đã cảm thấy rất cảm động, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng …… Cậu vừa định há mồm nói, ‘tôi muốn chịu khổ như thế cho nên xin cậu đừng có xót tôi’ thì đã nhìn thấy Bạch Niên Cẩm trực tiếp bắt đầu mặc quần vào.

Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy ơi, tối nay em muốn ăn cơm anh nấu.”

Bạch La La tránh được một kiếp, trong lòng tràn ngập hy vọng đối với sinh hoạt, nói: “Được rồi, cậu muốn ăn gì?”

Bạch Niên Cẩm chậm rãi dịch đến bên cạnh Bạch La La, ôm eo Bạch La La, lầm bầm nói: “Cái gì cũng được.”

Bạch La La vỗ đùi, nói: “Được rồi, tôi cũng muốn ăn một bữa ngon!” Chúc mừng sống sót sau tai nạn.

Sau đó Bạch La La liền đi đến nhà bếp, cậu mở tủ lạnh thì thấy được vô số nguyên liệu nấu ăn ở bên trong, có một số nguyên liệu nấu ăn cậu cũng không biết, phải hỏi Bạch Niên Cẩm một chút.

Bạch Niên Cẩm mặc một áo sơ mi trắng đi theo làm trợ thủ phía sau cho Bạch La La.

Bạch Niên Cẩm thật là đẹp, khi Bạch La La xắt rau còn đang suy nghĩ, ngoại hình đẹp như vậy, hẳn là được rất nhiều người thích nhỉ, cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người cậu chứ. Hiện tại cậu đã hơn ba mươi tuổi, qua thêm mấy năm nữa liền đến trung niên, mà Bạch Niên Cẩm lại vừa lúc đến tuổi đẹp nhất trong cuộc đời rồi.

Bạch La La có hơi cô đơn nói với hệ thống có phải bản thân đã già rồi hay không.

Hệ thống nói cậu chưa bao giờ trẻ cả.

Bạch La La nói: “Thái độ của cậu như vậy rất dễ bị khiếu nại đấy tình yêu.”

Hệ thống nói: “Ồ, tình yêu của tôi ơi, ý của tôi là ở trong thế giới hiện thực cũng hơn hai mươi tuổi rồi mà tình yêu.”

Đúng vậy, nếu là ở trong thế giới hiện thực, Bạch La La có thể sẽ thử chấp nhận Bạch Niên Cẩm một chút. Nhưng ở nhiệm vụ này, cậu thật sự là không muốn huỷ hoại cả đời của Bạch Niên Cẩm.

Nước dùng được ninh với xương heo rồi cho ớt và một số gia vị vào xào. Buổi tối Bạch La La quyết định làm một bữa lẩu thịnh soạn để chúc mừng cái mông của mình đã được cứu. Nguyên liệu nấu ăn trong nhà vô cùng phong phú, cơ hồ là có thể nghĩ đến đều có.

Phần nước lẩu sẽ được đun sôi trong hai giờ, trong hai giờ Bạch La La và Bạch Niên Cẩm sẽ cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn khác. Thịt bò ngon được cắt thành từng lát mềm, trứng tôm được vo thành những viên nhỏ, còn có các loại rau củ như khoai tây, xà lách, măng tây, miến dẹt mà Bạch La La thích nhất cũng không thiếu.

Khi Bạch La La nấu ăn, Bạch Niên Cẩm liền ở bên cạnh nhìn.

Mũi của y đều là mùi thơm nóng bỏng, mà người y yêu nhất lại ở ngay trước mắt. Chỉ cần duỗi tay ra, là có thể chạm được.

Bị Bạch Niên Cẩm ôm từ phía sau, động tác Bạch La La dừng một chút, cậu nói: “Làm sao vậy?”

Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy ơi, anh ở cùng em cả đời được không.”

Bạch La La cúi đầu, chậm rãi cắt đầu măng tây ở trên thớt, cậu nói: “Niên Cẩm, cậu còn nhỏ, không biết cả đời dài đến thế nào đâu.” Đáp án này tương đương với từ chối Bạch Niên Cẩm, y nắm thật chặt tay, Bạch La La lại không đáp lại y nữa.

Khi nấu ăn xong thì đã gần 8 giờ tối.

Cái nồi được đặt ở trên bếp điện từ nấu ở bên trong phòng khách, Bạch La La cùng Bạch Niên Cẩm ngồi mặt đối mặt.

Thịt chuẩn bị để nhúng rất mềm, cho dù là thịt heo hay là thịt bò, chỉ cần nhúng vào nước lẩu một cái là có thể vớt lên. Gia vị dùng để chấm là tỏi băm và dầu mè, thêm một chút hành, là đã có một món lẩu Tứ Xuyên rất chính hiệu.

Bạch Niên Cẩm thích món mà Bạch La La nấu, cho dù là món gì y cũng đều thích. Nghe tới có lẽ là có hơi làm ra vẻ, nhưng đồ ăn mà thầy y nấu lại có mùi vị gia đình. Khi Bạch La La nấu ăn, thái độ đối với nguyên liệu nấu ăn cũng là nhẹ nhàng, tựa như cậu đối xử với tất cả mọi người, ngay cả trong một cuộc sống trông có vẻ tồi tệ.

Măng tây cắt đầu rất ngon, ăn ở trong miệng giòn giòn mềm mềm, trên trán Bạch La La có chút mồ hôi, nói: “Niên Cẩm, sao không ăn nữa?”

“Có hơi nóng.” Bạch Niên Cẩm nói.

Bạch La La nói: “Ừm…… ăn lẩu là phải nóng rồi.” Cậu nói thì gắp một đũa miến.

Không giống với sợi miến hầm thịt heo, sợi miến bỏ vào lẩu là loại miến dẹt, càng dễ mềm hơn, sau khi bỏ vào bên trong nước dùng liền hòa cùng với mùi vị cay nồng, Bạch La La ăn một miếng là có thể no ngay.

Ăn xong cái lẩu này Bạch La La vô cùng thỏa mãn, sau ăn xong, Bạch La La thúc giục Bạch Niên Cẩm đi rửa chén.

Bạch Niên Cẩm nói: “Không sao, để ở nơi này, buổi tối người hầu sẽ xử lý.”

Y nói xong thì Bạch La La mới nhớ tới, Bạch Niên Cẩm đã không phải đứa nhỏ cần cậu giúp đỡ kia nữa. Y đã trở nên còn mạnh mẽ hơn cả mình, không cần bản thân che mưa chắn gió ở trước mặt y nữa.

Sau khi Bạch La La ý thức được cái này, trong lòng sinh ra chút cô đơn. Cậu không biết khi nào bản thân mới có thể được tự động đăng xuất, nhưng dựa theo quy luật trước kia, chỉ cần hoàn thành gần xong nhiệm vụ thì sẽ kích hoạt cơ chế tự động đăng xuất, khi đó bản thân sẽ chết ngoài ý muốn.

Hoặc là thiên tai, hoặc là nhân họa, thế giới đầu tiên Bạch La La chết vì tai nạn giao thông, thuận lợi đăng xuất.

Bạch La La liếc mắt nhìn Bạch Niên Cẩm một cái, nghĩ thầm khi rời đi có lẽ bản thân còn có một tí xíu luyến tiếc đứa nhỏ này, nếu không phải mỗi ngày y đều nhớ thương mông mình thì tốt rồi……

Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy ơi, em ăn no rồi.”

Bạch La La nói: “Ồ.”

Bạch Niên Cẩm nói: “Anh sờ thử đi.” Y nói rồi cầm lấy tay Bạch La La đặt ở trên bụng của mình.

Bạch La La cảm thán nói: “Có ba tháng, chú ý an thai.”

Bạch Niên Cẩm sửng sốt một lát, cũng cười, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên đỏ ửng xấu hổ, y nói: “Còn không phải do tên không có lương tâm anh làm ra sao, cũng không biết thương người ta.”

Bạch La La: “……” Đừng như vậy nha, cẩn thật tôi cứng cho cậu xem.

Bạch Niên Cẩm thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Bạch La La, cười càng thêm vui vẻ, một tiếng thầy của y kêu đi kêu lại trăm ngàn lần, kêu đến chân Bạch La La cũng đứng không vững luôn.

Bạch La La xấu hổ nói với hệ thống Bạch Niên Cẩm thật biết làm nũng, làm riết chân cậu cũng muốn mềm luôn.

Hệ thống rắc rắc rắc cắn hạt dưa, hỏi: “Chân thứ ba à?”

Bạch La La: “……”

Chỉ cần không yêu đương, Bạch La La cảm thấy quan hệ giữa cậu và Bạch Niên Cẩm còn có thể cứu một chút.

Cơm nước xong, Bạch Niên Cẩm kêu Bạch La La lên lầu hai xem phim. Bạch La La nghe vậy lộ ra vẻ cảnh giác, nói tóm lại với cậu mà nói, lầu hai hiện tại chẳng khác nào là khó giữ được trinh tiết cả.

Bạch Niên Cẩm làm sao không nhìn ra Bạch La La suy nghĩ cái gì, y bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em bảo đảm hôm nay không đυ.ng vào anh, được rồi chứ?”

Bạch La La cẩn thận nói: “Chỉ hôm nay?”

Bạch Niên Cẩm: “……” Y trầm mặc một lát, thở dài nói, “Được, ba ngày, không thể nhiều hơn.”

Bạch La La nghe Bạch Niên Cẩm nói xong thì liền lao lên lầu hai một cái, Bạch Niên Cẩm còn ở bên ngoài, cậu đã ngồi xuống, còn đang hỏi có hạt dưa không, có hạt dưa để cắn không.

Bạch Niên Cẩm lộ vẻ bất đắc dĩ, kết quả thật sự móc từ trong ngăn tủ ra một gói hạt dưa đưa cho Bạch La La. Bạch La La lấy lại đây, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng rồi nhìn Bạch Niên Cẩm. Bạch Niên Cẩm cảm thấy lúc này bản thân y chang như giáo viên nhà trẻ, đang mở phim hoạt hình cho trẻ em xem vậy. Vốn dĩ Bạch Niên Cẩm định cho Bạch La La xem phim tình cảm, nhưng y nghĩ đi nghĩ lại liền đổi phim khác.

Sau khi mở phim lên, Bạch Niên Cẩm ngồi bên cạnh Bạch La La, nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói phim này hay lắm.”

Bạch La La liếc mắt cảnh giác nhìn Bạch Niên Cẩm một cái, nói: “Không phải phim 18+ đó chứ.”

Bạch Niên Cẩm bất đắc dĩ nói: “Không phải.”

Sau đó phim bắt đầu chiếu, tiếng nhạc quỷ dị vang lên.

Bạch La La nhìn thấy phát hiện là phim kinh dị, cậu phun vỏ hạt dưa ra, nói: “Có thể rót cho tôi ly nước không?”

Bạch Niên Cẩm rất có thâm ý liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, trong lòng nghĩ quả nhiên thầy sợ phim kinh dị, y đi đến tủ lạnh lấy vài lon bia, lại cầm chút đồ ăn vặt, lúc này mới về tới bên cạnh Bạch La La.

Bạch La La nhận đồ ăn vặt nói câu cảm ơn, sau đó bắt đầu ăn.

Phim này là phim kinh dị Châu Á điển hình, hoá trang ma đều là loại mặt trắng tóc dài, sau đó đột nhiên xuất hiện dọa người ta giật mình. Ngày thường Bạch Niên Cẩm đều rất bận, làm gì có thời gian xem phim, mấy thứ này vẫn là vì để Bạch La La gϊếŧ thời gian.

Phim này vừa mới bắt đầu, bầu không khí liền nhuộm đẫm vô cùng quỷ dị, Bạch Niên Cẩm lại phát hiện lòng bàn tay chính mình có hơi ra mồ hôi.

Bạch La La là hoàn toàn không sợ phim kinh dị, cậu nhớ lúc cậu học đại học mỗi lần nhóm bạn cùng phòng xem phim kinh dị đều phải kéo cậu đi theo, cái gì mà cưa điện kinh hồn, cái gì mà oán chú, toàn bộ quá trình cậu xem phim đều không biểu cảm gì, ngược lại thì nhóm bạn cùng phòng lại bị dọa đến lúc sợ lúc hét. Khi đó bọn họ quá rảnh, thường xuyên hẹn nhau đi xem phim buổi chiều, kết quả cuối cùng chính là buổi tối mấy thằng bạn vai hùm tướng gấu cùng phòng đều lôi kéo cậu cùng đến WC.

Đồ ăn vặt mà Bạch Niên Cẩm đưa rất ngon, Bạch La La ăn bánh quy và quả mơ vô cùng nhập tâm, khi lần đầu tiên con ma xuất hiện còn uống một ngụm bia.

Biểu cảm vui vẻ khi mới bắt đầu của Bạch Niên Cẩm lại có chút không nhịn được, y lặng lẽ dựa vào gần Bạch La La một chút, lại thêm một chút, sau đó giống như lơ đãng muốn lấy đồ ăn vặt, liền trực tiếp dựa vào trên người Bạch La La.

Bạch La La lúc bắt đầu còn tưởng rằng Bạch Niên Cẩm là muốn nhân cơ hội thả dê cậu, còn đang suy nghĩ nhóc con này thật là không biết điều mà, kết quả một lát sau, mới phát hiện Bạch Niên Cẩm lại đang run lên.

Động tác bóc đồ ăn vặt của Bạch La La dừng một chút, cậu hoài nghi thảo luận với hệ thống, nói: “Aiz, Bạch Niên Cẩm tự nhiên lại run à? Cậu ta là lạnh hay là sợ đấy?”

Hệ thống nói: “Tôi không biết.”

Bạch La La nói: “Cậu giúp tôi nhìn cái đi.”

Hệ thống nói: “Không muốn xem.”

Bạch La La nói: “Sao không muốn xem ——” Cậu liếc mắt nhìn màn hình một cái, đột nhiên nhanh trí nói, “Cậu cũng sợ ma à??”

Hệ thống: “……”

Bạch La La nói: “Hahahahaha.”

Hệ thống: “……”

Cùng sợ với hệ thống, còn có Bạch Niên Cẩm. Y rất ít xem phim, càng là gần như chưa từng xem bộ phim kinh dị nào, cho nên đương nhiên cho rằng chính mình không sợ cái này.

Ngay khi con ma xuất hiện một lần nữa, Bạch La La cảm thấy cánh tay mình bị Bạch Niên Cẩm bắt được. Bạch La La bị đau, quay đầu nói: “Niên Cẩm?”

“Không, không có việc gì.” Bạch Niên Cẩm trầm thấp nói.

Bạch La La nói: “Cậu sợ cái này à?”

“Em không có sợ.” Dưới sự giúp đỡ của ánh sáng tối tăm, sắc mặt Bạch Niên Cẩm trắng như tờ giấy liếc nhìn cậu, y miễn cưỡng cười cười, nhưng cho dù là ai cũng sẽ nhìn ra nụ cười này gian nan đến thế nào.

Bạch La La duỗi tay sờ tay Bạch Niên Cẩm một chút, không bất ngờ khi phát hiện đôi tay Bạch Niên Cẩm đã lạnh lẽo đi, lòng bàn tay còn bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh. Không biết vì sao, thấy dáng vẻ này của Bạch Niên Cẩm, Bạch La La không khỏi có chút buồn cười. Có điều cậu nhịn cười, chậm rãi cầm bàn tay ướt lạnh của Bạch Niên Cẩm.

“Không sợ.” Giọng Bạch La La vẫn là mềm mại như vậy, cậu nói, “Những thứ đó đều là giả cả.”

Bạch La La nói khiến cho Bạch Niên Cẩm nhớ tới một đêm tuyết nào đó. Khi đó y còn gầy y như con khỉ, vì một chút tiền mà mỗi ngày đều làm công ở bên ngoài, mà thầy vì muốn tìm được y nên đã đợi ở bên trong đêm tuyết rất lâu. Trong con hẻm tối, Bạch Niên Cẩm thấy thầy của y bị hai tên lưu manh kéo vào bên trong xe, trong một khắc kia trong lòng y liền tràn ngập dũng khí, không suy nghĩ cái gì liền vọt qua.

Sau lại miễn cưỡng cứu được thầy, nhưng người khóc lại là bản thân. Bạch Niên Cẩm nghĩ, thật ra thầy của y mới là người kiên cường nhất trên đời.

Đến cao trào của bộ phim, ma nữ đuổi theo nữ chính chạy khắp nơi, sức lực Bạch Niên Cẩm nắm Bạch La La cũng càng ngày càng mạnh, Bạch La La thỉnh thoảng còn nhìn lén mặt Bạch Niên Cẩm một chút, thậm chí hoài nghi đứa nhỏ này có thể vì bị dọa sợ mà trực tiếp khóc luôn hay không.

Đôi môi xinh đẹp của Bạch Niên Cẩm mím lại thành một đường thẳng căng chặt, nhìn kỹ thì mới phát hiện môi y đã không còn màu máu gì nữa rồi.

Nhìn thấy Bạch Niên Cẩm sợ thành như vậy, Bạch La La vẫn là trực tiếp đứng lên ấn tạm dừng, sau đó bật đèn trên tường lên ngay lập tức.

“Thầy?” Bạch Niên Cẩm lộ vẻ nghi ngờ.

Ánh đèn sáng lên, Bạch La La mới phát hiện trên mặt Bạch Niên Cẩm đều là mồ hôi lạnh, cậu thở dài, cầm lấy khăn giấy đưa cho Bạch Niên Cẩm, nói: “Khi còn nhỏ đi đường tối như vậy, có phải cũng rất sợ hay không?”

Bạch Niên Cẩm vừa lau trán của mình, vừa trầm thấp nói: “Không sợ, khi đó em sợ nhất là người.” Sợ người sẽ cướp tiền của y, không có tiền, y sẽ phải đói chết.

Bạch La La nói: “Cái này đều là giả hết, chúng ta xem cái khác đi.”

Bạch Niên Cẩm nói: “Hay là xem xong đi……”

Bạch La La nói: “Không được, tôi không muốn xem nữa.”

Cảm xúc Bạch Niên Cẩm có chút hạ xuống, y rũ con ngươi, hình như là đang trách mình phá hủy không khí.

Bạch La La sờ sờ đầu của y, đầu tóc của Bạch Niên Cẩm đã không mềm mại giống như khi thiếu niên nữa, thô thô cứng cứng, có hơi đâm tay, nhưng Bạch La La vẫn sờ nghiêm túc, cậu nói: “Niên Cẩm, đừng sợ.”

Bạch Niên Cẩm nói: “Vâng.”

Bạch La La đứng dậy đi rót ly nước ấm cho Bạch Niên Cẩm rồi chọn một bộ phim tình cảm hài, cứ như vậy mà mở đèn xem.

Xem một hồi, Bạch La La liền có hơi mệt. Ghế sô pha quá mềm cộng với cơn buồn ngủ quá mạnh khiến cậu không tự chủ trượt xuống, khi Bạch Niên Cẩm tiếp được cơ thể cậu, Bạch La La còn tỉnh một lát, nhưng bên tai truyền đến giọng nói khẽ nhẹ nhàng của Bạch Niên Cẩm, y nói: “Ngủ đi.” Tiếng nói kia mềm mại như thế, khiến cho Bạch La La yên tâm nhắm mắt lại.

Bạch La La cho rằng cậu sẽ ngủ một giấc cho đến ngày hôm sau, nhưng điều cậu không ngờ đến chính là, nửa đêm tỉnh cậu tỉnh lại chính là bị Bạch Niên Cẩm đánh thức.

Bạch Niên Cẩm nhẹ nhàng nói, đặc biệt cẩn thận, y nói: “Thầy, thầy ơi.”

Bạch La La mở to mắt, ngây người ba giây, nói: “Hả?”

Khuôn mặt Bạch Niên Cẩm lộ vẻ khó xử, hình như rất khó mở miệng, nhưng sau khi do dự mãi, y vẫn nói: “Thầy ơi, anh có thể đi WC với em không?”

Khoảnh khắc khi nghe được lời này, Bạch La La thậm chí cho rằng bản thân đã xuyên trở về ký túc xá đại học, Bạch Niên Cẩm chính là ba bạn học hố cha kia của cậu.

“Em thật sự không nhịn được.” Bạch Niên Cẩm cắn răng nói.

Bạch La La thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu nói: “Được, đi thôi.”

Bạch Niên Cẩm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó một lớn một nhỏ liền đi đến WC, khi Bạch La La đi WC trong lòng còn nghĩ, đứa nhỏ Bạch Niên Cẩm này khi còn nhỏ cũng chưa sợ cái gì, không ngờ giờ cũng đã lớn như vậy, còn sợ thế này. Như thế xem ra, cũng lại có một chút đáng yêu.

Bạch Niên Cẩm không biết Bạch La La suy nghĩ cái gì, khi y đến WC thì nhanh chóng mở hết tất cả các đèn lên, sau đó giải quyết vấn đề.

Bạch La La ngáp một cái, cũng đi WC.

Trên đường trở về, Bạch Niên Cẩm hỏi Bạch La La, nói thầy ơi, trên thế giới này người đã chết đi, thật sự sẽ có linh hồn sao.

Bạch La La nói: “Người chết như đèn tắt, làm sao lại có nhiều thần thần quỷ quỷ như vậy.” Cậu là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, hơn nữa tin rằng tất cả những hiện tượng thần quái không thể giải thích đều là bởi vì do khoa học chưa đạt đến một bước đó. Giống như nhân dân cổ đại còn cho rằng nhật thực là thiên cẩu thôn nguyệt đấy. Chờ khoa học tiến bộ, mọi thứ đều sẽ có đáp án thôi.

Hai người leo lên trên giường, khi lại chuẩn bị ngủ, Bạch Niên Cẩm mới đột nhiên nói, y nói: “Mẹ em chết rồi.”

Bạch La La sửng sốt, nhớ tới mẹ Bạch Niên Cẩm hình như đã sớm ra tù.

“Bạch Văn An kêu người gϊếŧ.” Bạch Niên Cẩm ôm lấy Bạch La La từ phía sau, tựa như muốn hấp thu nhiệt độ cơ thể của Bạch La La, y nói, “Khi bà ta chết, vẫn luôn mắng em, nói em không có lương tâm, sau này nhất định sẽ gặp báo ứng.”

Bạch La La cầm tay Bạch Niên Cẩm.

Bạch Niên Cẩm không chút để ý tiếp tục nói, y nói: “Nhưng trước nay bà ta cũng không dạy em cái gì, lương tâm là cái gì chứ.”

Bạch La La nghe vậy, trong lòng thở dài, cậu nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cái này không phải em sai, ngủ đi, ngủ một giấc thì sẽ ổn cả thôi.”

Bạch Niên Cẩm hôn lên cổ của Bạch La La một cái, nói: “Ừm.”

Vì thế Bạch La La nằm ngủ nghiêng trong vòng tay của Bạch Niên Cẩm, chờ đi vào giấc ngủ. Khi Bạch La La sắp ngủ, trước mắt xuất hiện lại là Bạch Niên Cẩm có khuôn mặt chật vật gầy yếu, y chạy nhanh đến gọi thầy ơi, rồi vẫy vẫy tay với chính mình, muốn mình quay đầu lại. Mà cậu thì lại giống như không nghe thấy cái gì, cứ như vậy mà vẫn luôn yên lặng đi về phía trước. Mãi cho đến khi Bạch Niên Cẩm ở phía sau ngã ở trên mặt đất, không đuổi theo kịp nữa.

Bạch Niên Cẩm rốt cuộc ngủ khi nào, Bạch La La cũng không biết. Dù sao ngày hôm sau khi cậu tỉnh, Bạch Niên Cẩm cũng đã rời giường.

Trong phòng khách tràn ngập mùi hương bữa sáng, Bạch La La kéo dây xích đi xuống lầu. Thật ra nếu không phải trên chân có bộ dây xích này, cậu đều có loại ảo giác bản thân đang yêu đương với Bạch Niên Cẩm.

“Buổi sáng tốt lành.” Không có tối tăm như hôm qua, Bạch Niên Cẩm khôi phục dáng vẻ ngày thường, y mặc một cái áo len màu tối, trong tay còn bưng sữa bò, cười nói, “Thầy không ngủ thêm chút nữa sao?”

“Ừm.” Bạch La La nói, “Ngủ không được.” rồi ngồi xuống trước bàn ăn, bắt đầu ăn sáng.

Bữa sáng là do Bạch Niên Cẩm làm, mùi vị rất không tồi, trứng lòng đào cũng làm rất ngon. Bạch La La cắt trứng ở giữa, nhìn chất lỏng màu vàng cam từ trong trứng từ từ chảy ra, cậu cười nói: “Tay nghề không tồi.”

Bạch Niên Cẩm nheo lại đôi mắt cười, y nói: “Ừm, cố ý đi học cái này.”

Bạch La La gật gật đầu.

Hai người ăn xong bữa sáng, Bạch Niên Cẩm chợt nói: “Thầy, anh có muốn đến hoa viên hôm qua làm vườn không, không cần làm công việc quá phức tạp ……”

Bạch La La buông đũa, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn làm vườn ở trường học thôi.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt của Bạch Niên Cẩm cũng phai nhạt xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »