Tuy rằng Lý Thâm Tuyền mặt nhút nhát còn muốn tiếp tục ở bên cạnh hai người hóng chuyện. Nhưng là xét thấy ánh mắt lạnh như băng có thể gϊếŧ người của Bạch Niên Cẩm, anh ta ngồi trong chốc lát vẫn là không ngồi yên được, vô cùng không cam lòng mà đứng dậy rời đi.
Sau khi Bạch Niên Cẩm nhìn Lý Thâm Tuyền đi ra ngoài thì mới chậm rãi nói: “Thầy, tình tình của cậu ta là như vậy, anh đừng để ở trong lòng.”
Bạch La La nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tuy rằng có ký ức trong mười năm, nhưng Bạch La La lại vẫn cảm thấy Bạch Niên Cẩm trước mắt có chút xa lạ, cậu vốn tưởng rằng Bạch Niên Cẩm sẽ cưới vợ sinh con đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, lại không ngờ khi hai người gặp lại lần nữa sẽ xấu hổ như thế này.
Bữa cơm này ăn rất lâu, giữa hai người cũng không có quá nhiều chuyện để nói với nhau.
Sau khi ăn xong, Bạch La La thật sự là không nhịn được nữa, cậu hít sâu một hơi, cổ vũ cho chính mình, sau đó nói: “Niên Cẩm, chúng ta như vậy là không đúng.”
Bạch Niên Cẩm buông dao nĩa trong tay, chậm rãi nói: “Vì sao không đúng?”
Bạch La La do dự mà cho câu trả lời của mình..
Bạch Niên Cẩm nói: “Là bởi vì thầy không thích đàn ông sao?”
Bạch La La gật gật đầu, thật ra đây chỉ là một nguyên nhân, ở trong thế giới của cậu, đàn ông yêu nhau đã là chuyện bình thường, cho nên được đàn ông theo đuổi thực ra thì cũng không phải là chuyện gì khó có thể tiếp thu cả. Mà nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch La La không muốn kiên trì chấp nhận Bạch Niên Cẩm nhất, chính là sớm muộn gì cậu cũng phải rời khỏi thế giới này.
Nếu cậu chấp nhận Bạch Niên Cẩm, sau đó lại rời khỏi nơi này, vậy Bạch Niên Cẩm sẽ thế nào chứ. Tính cách Bạch Niên Cẩm vốn dĩ đã cực đoan, y bị bỏ lại ở thế giới này thì có thể sẽ tuyệt vọng muốn rời đi cùng với cậu luôn hay không? Cậu nhớ mang máng, ở tuyến thế giới gốc, Bạch Niên Cẩm trả giá vì Lý Hàn Sinh nhiều như vậy, cũng chỉ là mong chờ được bầu bạn ngắn ngủi với Lý Hàn Sinh. Bạch Niên Cẩm là đứa trẻ mà Bạch La La nhìn lớn lên, cậu không muốn tham gia vào phần đời còn lại của đứa nhỏ này, bởi vì từ đầu tới đuôi, cậu cũng chỉ là một người khách qua đường vội vàng mà thôi.
Bạch Niên Cẩm không ngạc nhiên trước câu trả lời của Bạch La La, y vẻ mặt lạnh nhạt trả lời: “Không sao, em sẽ làm cho thầy thích.”
Bạch La La đau xót trong lòng, biết đứa nhỏ này không còn cứu được nữa.
“Làm sao giờ.” Bạch La La bàn bạc với hệ thống, “Hay là dứt khoát chủ động tự đăng xuất luôn?”
“Rắc rắc rắc, tôi nghi ngờ cậu đã hoàn toàn quên sổ tay nhân viên rồi.” Giọng điệu hệ thống có hơi tuyệt vọng, nó nói, “Chủ động đăng xuất có thể tùy tiện sử dụng sao?”
Bạch La La đáng thương nói: “Thế giới trước tôi cũng từng dùng mà.”
Hệ thống nói: “Trước thế giới không phải là tình huống đặc biệt sao?”
Bạch La La nói: “Thế giới này cũng là tình huống đặc biệt mà.”
Hệ thống nói: “Không, khi loại chuyện này xảy ra vô số lần thì không còn gì là đặc biệt nữa……”
Bạch La La: “……” Không cách nào phản bác lại luôn.
Hệ thống nói: “Trên sổ tay nhân viên có ghi rõ ràng điều kiện đăng xuất, hơn nữa sự nguy hiểm của việc đăng xuất tự động đối với nhân viên cũng được ghi bằng màu đỏ, tôi kiến nghị cậu trở về nhất định phải xem lại sổ tay nhân viên thêm một lần nữa đi.’’
Sau khi Bạch La La được hệ thống nhắc nhở như vậy, miễn cưỡng mơ hồ nhớ lại thầy huấn luyện của bọn họ từng nói qua một trường hợp. Giống như có một nhân viên gặp phải tình huống khó khăn cho nên liền tự đăng xuất, rất nhiều lần như vậy, lại hình thành thói quen. Sau đó vào một buổi chiều đầy nắng đẹp, anh ta trực tiếp nhảy từ trên tầng cao nhất của tòa nhà xuống —— có lẽ nghĩ rằng nếu mình chết thì anh ta sẽ có thể rời khỏi thế giới này.
Lúc ấy gần như tất cả học viên có mặt đều nghe đến nổi lên một tầng da gà.
Thầy giáo kia còn nói giỡn nói: “Đây cũng không phải là phim Inception, chúng ta cũng không có phán đoán rốt cuộc là đang ở trong con quay cảnh trong mơ hay là hiện thực, cho nên kiến nghị của tôi cho mọi người chính là, nhất định phải cẩn thận với hành vi tự sát bên trong nhiệm vụ, nếu không phải cần thiết thì tốt nhất đừng làm như vậy.”
Bạch La La nhớ tới nói: “Mẹ nó, sao thế giới trước cậu không nhắc tôi chứ.”
Hệ thống nói: “Cái đó còn không phải sợ cậu bị Mão Cửu làm chết sao.”
Nó vừa thốt ra lời này xong, Bạch La La trầm mặc ba giây, sau đó phẫn nộ hỏi: “Con mẹ nó không phải mỗi cái thế giới đều đổi hệ thống sao? Sao cậu biết thế giới trước tôi đã xảy ra cái gì? Nhóm hệ thống các người quả nhiên là kẻ lừa đảo mà.”
Hệ thống: “……”
Bạch La La nói: “Cậu còn giả vờ ngây thơ giả làm người mới, tên hệ thống dưa leo già mà bày đặt bôi sơn xanh để cho mình trẻ ra như vậy có biết xấu hổ hay không hả!”
Hệ thống nói: “Tình yêu ơi, cậu đang nói cái gì thế tình yêu, cậu nói như vậy sẽ làm cho người ta sợ lắm đó tình yêu, tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì nữa tình yêu ơi.”
Bạch La La: “……” À, xem ra cái mặt cũng không cần luôn rồi.
Bạch La La nói chuyện phiếm với hệ thống, ở trong mắt Bạch Niên Cẩm lại phảng phất như bức tranh đã mất đi màu sắc.
Bạch Niên Cẩm biết chuyện hiện tại y đang làm chẳng khác nào là lấy oán trả ơn, nhưng mà y nhịn không nổi, khi y tưởng tượng đến cảnh thầy của y ở bên nhau với người khác thì sẽ đều ghen đến phát điên lên.
Có lẽ là do di truyền gien cố chấp của mẹ mình, cho nên khi y muốn thứ gì thì cũng phải dốc hết toàn lực ra tranh đoạt cho bằng được, cho dù kết cục có bi thảm, cũng cam lòng.
Bạch Niên Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, vành mắt lại hơi hơi đỏ lên.
Bạch La La vừa mới xả xong với hệ thống, trở lại bình thường thì phát hiện vành mắt của Bạch Niên Cẩm đỏ lên, cậu hết hồn nói: “Đệch, cậu ta làm sao vậy?”
Hệ thống lạnh nhạt: “Sao tôi biết được.”
Bạch Niên Cẩm là một người đẹp trai, điều khiến cho mọi người luôn xa lánh y chính là bởi vì tính cách lạnh băng kia của y. Bạch La La nhớ đến mấy lần khóc của đứa nhỏ này, đều là ở thời điểm rất khổ sở, không ngờ hôm nay ngồi ở nơi này bản thân còn chưa nói ra lời tàn nhẫn gì mà người đối diện đã khóc trước rồi. Mẹ của Bạch La La từ nhỏ đã dạy Bạch La La, phải hòa nhã với cô bé và cậu bé đáng yêu một chút, bởi vì không chừng đến một lúc nào đó con sẽ thích người ta đấy. Bởi vậy từ nhỏ đến lớn Bạch La La đều là đứa nhỏ lễ phép, tính cách ôn hòa. Mà điều này cũng dẫn tới Bạch La La không thể nhìn thấy người khác khóc, ngoại hình càng đẹp, cậu càng đau lòng.
Bạch La La cẩn thận nói: “Niên Cẩm, cậu làm sao vậy?”
Bạch Niên Cẩm vốn dĩ muốn kìm nước mắt, nhưng khi nhìn đến biểu cảm mắt trông mong kia của Bạch La La, trong lòng y khẽ động, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em chỉ là buồn thôi.”
Bạch La La bị dáng vẻ tủi thân này của Bạch Niên Cẩm làm cho tâm mềm như nước, Cậu nói: “Sao cậu lại buồn?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy ơi, xin lỗi, em rất thích anh, em không kiềm chế được bản thân—— em không muốn làm tổn thương anh, thật sự không muốn đâu.” Y nói, lông mi thật dài khẽ run lên, một giọt nước mắt trong suốt liền rơi trên mặt bàn gỗ.
Bạch La La nhanh chóng an ủi vài câu, nói đừng khóc mà, làm người ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ, nếu cậu không vui, tôi cho cậu ăn phía dưới có được không.
Bạch Niên Cẩm nói: “Ừm, em thích ăn phía dưới của thầy nhất.”
Bạch La La: “……” Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Dù sao cuối cùng không thể hiểu được liền biến thành Bạch La La an ủi Bạch Niên Cẩm, còn nói cho y biết thế giới lớn như vậy, đừng treo mãi ở một quyển sách không chính đáng là cậu đây.
Bạch La La nói, Bạch Niên Cẩm liền nghe, mặc dù y không có biểu lộ tiếng lòng với Bạch La La. Nhưng trong ánh mắt y hiện lên lưu luyến si mê, cho dù là ai cũng đều có thể thấy. Bạch La La thấy dáng vẻ này của y, nghĩ thầm nếu là ở hiện thực gặp được Bạch Niên Cẩm như vậy, có lẽ con cũng đã ba tuổi rồi…… Nhưng mà hiện thực cũng không có Bạch Niên Cẩm, cậu vẫn là thanh niên 26 tuổi chưa lập gia đình chưa kết hôn.
Hoàn cảnh của hoa viên này rất tốt, rất thích hợp hẹn hò, ngoại hình của Bạch Niên Cẩm đẹp, giọng dễ nghe, miệng ngọt, thoạt nhìn còn có rất có tiền, là đối tượng rất thích hợp để yêu đương.
Rượu trái cây đã uống trước đó đang dần lên men trong cơ thể. Bạch La La nghe lời âu yếm của Bạch Niên Cẩm, gương mặt hiện lên hai đóa mây đỏ. Cậu sống lâu như vậy, chưa từng nói chuyện với ai như thế này đâu.
Giọng của Bạch Niên Cẩm trầm thấp tràn ngập từ tính, tựa như người dẫn chương trình trên đài phát thanh vậy, dễ nghe đến chịu không nổi. Y nói: “Thầy ơi, em vẫn luôn rất thích anh, cảm ơn anh ở trong thời điểm gian nan nhất đã làm cho em nhiều thứ như vậy.”
Bạch La La cúi đầu nhìn cái vòng ở trên mắt cá chân của mình, nói bản thân phải bình tĩnh, đừng có bị sắc đẹp mê hoặc.
Bạch Niên Cẩm tiếp tục nói: ‘’Chỉ cần em tưởng tượng đến cảnh anh ở bên nhau cùng người khác thì em sẽ rất khó chịu, khó chịu đến mức không thể khống chế được bản thân.”
Bạch La La nói với hệ thống: “Tôi không kiên trì được.”
Hệ thống nói: “Ngẫm lại mông của cậu đi.”
Bạch La La: “…… Tôi cảm thấy tôi có thể kiên trì thêm chút nữa.”
Hệ thống: “Cố lên cưng ơi.”
Bạch Niên Cẩm môi mỏng đỏ au, giống như được bôi son vậy, làn da của y trắng như tuyết, dưới ánh nắng nhẹ càng lộ ra vẻ trong suốt, tuy rằng dung mạo thanh tú như vậy nhưng lại không có vẻ nữ tính, hình dáng khuôn mặt rõ ràng cùng sóng mũi cao thẳng đều ở nói cho người khác biết giới tính của y. Y nhếch môi cười cười, nhẹ nhàng đưa đầu tiến đến bên tai Bạch La La, trầm thấp kêu một tiếng: “Thầy ơi.”
Tiếng thầy ơi này kêu đến Bạch La La xương cốt đều giòn xốp rồi.
Bạch Niên Cẩm lại còn ngại không đủ, y cúi đầu thấp một chút liền hôn lên môi Bạch La La.
Đây là lần đầu tiên Bạch La La tự mình hôn môi với Bạch Niên Cẩm, những nụ hôn lúc trước đều tồn tại ở trong trí nhớ, có chút không rõ ràng. Mà ngay khi Bạch La La thật sự bị Bạch Niên Cẩm hôn lấy, phản ứng đầu tiên của cậu chính là lui về phía sau. Bạch Niên Cẩm không cho phép Bạch La La lùi bước, y dùng tay đè cái ót Bạch La La lại, gia tăng nụ hôn này.
Môi của Bạch Niên Cẩm có chút lạnh, nhưng đầu lưỡi lại nóng, sau khi bốn cánh môi tiếp xúc với nhau, Bạch Niên Cẩm rất nhanh đưa đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng Bạch La La.
Bạch La La ư ư từ chối, nhưng cánh tay Bạch Niên Cẩm lại giống như thiết đúc, cứng rắn mà cố định cơ thể của Bạch La La .
Bạch La La chưa từng hôn môi, sau khi bị Bạch Niên Cẩm xâm lấn khoang miệng thì liền có chút đơ ra, mặt cậu căng đến đỏ bừng, lại là không biết nên hô hấp như thế nào.
Bạch Niên Cẩm cười, y nhẹ nhàng nói: “Dùng mũi để hít thở.” rồi gia tăng nụ hôn này.
Trước mắt Bạch La La như muốn nổ tung ra ánh sáng trắng, cậu nhắm mắt lại, trong mũi có một mùi thơm trái cây nồng nàn. Bên trong hương thơm trái cây, lại có hơi thở hỗn loạn thuộc về Bạch Niên Cẩm, hơi thở này khiến trái tim cậu đập loạn xạ, hận không thể ở giây tiếp theo ngất lịm luôn cho rồi.
Cuối cùng nụ hôn này kết thúc như thế nào, Bạch La La không biết, cả người đều đơ ra, đầy mặt đỏ bừng.
Bạch Niên Cẩm duỗi tay đè đè môi của Bạch La La, ôn hòa nói: “Thật muốn ăn thầy luôn ở nơi này.”
Bạch La La không nghe được Bạch Niên Cẩm nói cái gì, còn ngồi ở chỗ đó với vẻ mặt thiểu năng trí tuệ. Bạch Niên Cẩm chậm rãi chỉnh quần áo của Bạch La La lại ngay ngắn, nói: “Thầy có muốn đi ra ngoài một chút không?”
Bạch La La nói: “Hả?”
Bạch Niên Cẩm lại lặp lại một lần nữa.
Bạch La La nói: “Cũng được.”
Vì thế Bạch Niên Cẩm liền dẫn Bạch La La đi từ nhà hàng ra bên ngoài.
Hoa viên này trông rất lớn, nhưng lại đều không có một ai, chỉ có thiết bị tưới cây tự động đang phun nước.
Tiếng côn trùng và chim hót ríu rít ngược lại khiến nơi đây trở nên yên tĩnh hơn, Bạch La La rất khó ngẫm lại nơi này lại là ở trung tâm thành phố. Bạch Niên Cẩm vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của Bạch La La, còn đan mười ngón tay vào nhau, vừa đi, vừa giới thiệu phong cảnh bên trong hoa viên.
Bạch Niên Cẩm cười nói: “Nếu thầy thích thì em cũng có thể xây cho thầy một cái.”
Bạch La La nói: “Không, không cần, nhìn xem là được.” Làm sao cậu không nghe ra ý của Bạch Niên Cẩm, tên nhóc khốn nạn này lại muốn nhốt cậu cả đời chứ.
Bạch Niên Cẩm lộ ra vẻ có chút tiếc nuối, nhìn biểu cảm kia mà Bạch La La chợt lạnh cả sống lưng.
Bạch Niên Cẩm trưởng thành giống như một đóa hoa lộng lẫy, tuy đẹp thì có đẹp, nhưng nếu thật sự bị hương thơm của y thu hút, chỉ sợ sẽ chết rất thảm. Dưới những bông hoa đẹp thường chất đầy những bộ xương khô.
Hai người vừa đi, vừa nói chuyện cho đến khi đến cây cầu nhỏ.
Nước trong veo chảy róc rách dưới chân cầu, nhìn kỹ còn có cá nhỏ đang bơi ở trong đó, Bạch La La nói: “Đây là loại nước gì?”
Bạch Niên Cẩm nhẹ giọng giải thích, nói đây là nước suối trên núi, cá bơi trong nước là cá koi cảnh, chỉ cần chạm vài cái là có thể gặp may mắn rồi.
Bạch La La chỉ xem y đang nói giỡn với mình.
Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trên người sẽ làm cho người ta sinh ra lười biếng buồn ngủ.
Bạch La La đi trong chốc lát, có hơi mệt.
Bạch Niên Cẩm nhìn ra Bạch La La mệt, nói thầy muốn ngủ sao? Nơi này có cung cấp phòng cho khách nghỉ ngơi.
Bạch La La nói được.
Vì thế Bạch Niên Cẩm liền dẫn Bạch La La đến một căn phòng khác, phòng kia cũng là một bức tường kính, chỉ là bên trong tường có rèm che có thể cản sáng. Trong phòng còn có một cái giường lớn trông vô cùng mềm mại, thoải mái.
Bạch Niên Cẩm cười nói căn phòng này là Lý Thâm Tuyền dành riêng cho y.
Bạch La La cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát leo lên trên giường, sau khi đắp chăn lên thì hỏi Bạch Niên Cẩm định làm cái gì.
Bạch Niên Cẩm vô cùng tự nhiên ngồi ở trên ghế mép giường, tùy tay cầm lấy một quyển sách, nói: “Đương nhiên là canh cho thầy ngủ rồi.”
Bạch La La cảnh giác nói: “Cậu sẽ không làm gì tôi đúng không?”
Bạch Niên Cẩm cười nói: “Em muốn làm gì thầy, còn cần chờ đến khi thầy ngủ sao?”
Lời này ngược lại rất có lý, Bạch La La cũng yên tâm hơn, giường này quá thoải mái, cảm giác say cũng dâng lên, cậu nhắm mắt lại liền mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Khi Bạch La La ngủ, Bạch Niên Cẩm vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, cho đến khi xác định Bạch La La ngủ rồi, y mới nhẹ giọng đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lý Thâm Tuyền đam mê hóng chuyện quả nhiên đã đang chờ ngoài cửa, Bạch Niên Cẩm móc ra một điếu thuốc từ trong lòng ngực, sau khi đốt lên thì mới nói: “Hỏi đi.”
Lý Thâm Tuyền nói: “Mẹ nó, Bạch Niên Cẩm, cậu thật đúng là chân nhân bất lộ tướng nha, không nhìn ra cậu còn thích kiểu như vậy.”
Bạch Niên Cẩm híp mắt không nói chuyện.
Lý Thâm Tuyền nói: “Trai xinh gái đẹp nhiều như vậy cậu đều chướng mắt, người này có điểm gì đặc biệt thế?”
Nếu đổi lại người khác hỏi như vậy, Bạch Niên Cẩm có lẽ đều mặc kệ, nhưng Lý Thâm Tuyền là bạn của y, từng cứu y vài lần, đã coi như bạn tri kỷ.
Cho nên sau khi Bạch Niên Cẩm phun ra một hơi khói thuốc lá thì nhàn nhạt nói: “Cậu biết thời gian trước khi tôi đến nhà họ Bạch mà đúng không?”
Lý Thâm Tuyền nói: “Có lẽ là biết.” Vòng này của bọn họ đều biết Bạch Niên Cẩm là con riêng, lúc ấy còn có không ít người muốn bắt nạt Bạch Niên Cẩm. Chỉ là sau đó lại xảy ra chút chuyện, mọi người đều nhìn ra Bạch Niên Cẩm không phải dễ chọc, vì thế liền không ai quan tâm đến cái này nữa.
Kẻ thắng làm vua, ai sẽ đi quan tâm quá khứ của vương giả trước khi thành công, rốt cuộc đã trải qua những gì chứ.
“Mẹ tôi hút ma túy.” Bạch Niên Cẩm nói câu chuyện tựa như đã rất lâu về trước, “Lúc tôi học trung học, cao chưa đến 1m6, gầy y như con khỉ vậy.”
Lý Thâm Tuyền cũng nghe, không có lộ ra bất kỳ vẻ cảm thông gì. Bạch Niên Cẩm chỉ là đang nói chuyện quá khứ của y, không cần đồng cảm, cũng không cần cảm thông.
Bạch Niên Cẩm nói: “Anh ấy là thầy trung học của tôi.”
Lý Thâm Tuyền nói: “Kí©h thí©ɧ, còn là tình yêu thầy trò luôn.”
Bạch Niên Cẩm trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
Lý Thâm Tuyền nhanh chóng nói: “Cậu tiếp tục đi.”
Bạch Niên Cẩm tiếp tục nói: “Anh ấy đón tôi về nhà, nuôi dưỡng tôi như nuôi con của mình, cái gì cũng đều cho tôi thứ tốt nhất.” Y nói tới đây, dập tắt thuốc, nói câu, “Cậu nói anh ấy đối với tôi tốt như vậy, tôi lại báo đáp anh ấy như thế này, tôi có phải súc sinh hay không?”
Lý Thâm Tuyền gật gật đầu: “Là rất súc sinh.”
Bạch Niên Cẩm nhún nhún vai, nói: “Súc sinh thì súc sinh thôi, dù sao khi tưởng tượng cảnh anh ấy sẽ ở bên nhau với người khác, tôi liền hoàn toàn chịu không nổi.”
Lý Thâm Tuyền không quá hiểu tình cảm của Bạch Niên Cẩm, nhưng anh ta biết tên bạn thân của chính mình cố chấp đến thế nào. Nhưng mà, ít nhiều cũng vì sự cố chấp này mà Bạch Niên Cẩm mới có thể đi đến vị trí hôm nay.
Lý Thâm Tuyền nói: “Vậy anh ta thì sao, nghĩ như thế nào?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Cậu không nhìn ra được sao?”
Lý Thâm Tuyền thở dài nói: “Cậu nhốt người ta mỗi ngày như vậy, cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
“Tôi biết.” Bạch Niên Cẩm nói, “Cho nên, tôi muốn để anh ấy ở chỗ của cậu, cậu tùy tiện tìm cho anh ấy chút việc làm đi.”
Lý Thâm Tuyền chấn kinh rồi, anh ta nói: “Cậu bỏ được?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Không nỡ thì có thể làm sao bây giờ, tôi luôn không muốn nhìn thấy anh ấy không vui.”
Lý Thâm Tuyền nói: “Aiz, được rồi, để tôi khuyên nhủ giúp cậu vậy.”
“Đừng.” Bạch Niên Cẩm nói, “Khi cậu nói ít lại thì chính là ủng hộ lớn nhất đối với tôi rồi.”
Lý Thâm Tuyền: “……”
Mặc dù hiện tại Bạch Niên Cẩm đã chặt chẽ túm Bạch La La ở trong tay, nhưng y vẫn là cảm thấy không thỏa mãn, y đang phải cưỡng ép kiềm chế du͙© vọиɠ chiếm hữu vặn vẹo ở bên trong tính cách của bản thân. Nếu có thể, thậm chí y còn muốn chế tạo một cái l*иg sắt rồi nhốt thầy vào bên trong đó, khóa lại, không ai được nhìn cả.
Nhưng Bạch Niên Cẩm vẫn nhịn xuống, y lại nói chút chuyện với Lý Thâm Tuyền, sau đó mới chậm rãi về phòng.
Bạch La La còn đang ngủ, cậu giống như trời sinh đã lạc quan như vậy, mặc dù ở nơi hoàn toàn xa lạ, cũng có thể ngủ say. Bạch Niên Cẩm hoàn toàn không giống Bạch La La, lúc trước khi y vừa đến nhà họ Bạch, suốt đêm đều không ngủ được, y sợ muốn chết rồi lại chỉ có thể kiên cường giả vờ như không có việc gì, lảo đảo mà đi về phía trước. Cũng may trời cao không tệ với y, cuối cùng y cũng đã chịu đựng được.
Bạch Niên Cẩm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Bạch La La, tiến đến hôn lên trán của cậu—— tựa như lúc trước Bạch La La hôn y vậy.
Tầm khoảng ba giờ, Bạch La La bị Bạch Niên Cẩm đánh thức.
Mở to mắt, Bạch La La mơ mơ màng màng nói: “Mấy giờ rồi?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Ba giờ.”
“Đệch, chiều nay tôi còn có tiết.” Bạch La La giật mình một cái.
Bạch Niên Cẩm hàm chứa ý cười nói: “Xong đời, tổ trưởng chuyên môn mới vừa đi dạo qua một vòng ở trên lầu đấy.”
Bạch La La nói: “A!!!” Sau khi cậu kêu ra tiếng thì mới phát hiện hình như cậu không ở trường học, Bạch Niên Cẩm ngồi ở bên cạnh cậu, cười vui vẻ mà nhìn cậu.
Bạch La La duỗi tay lau một phen mặt, nói: “Cậu làm tôi sợ muốn chết.”
Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì đứng lên đi.”
Bạch La La lẩm bẩm một tiếng, bắt đầu mặc quần áo.
Bạch Niên Cẩm an tĩnh ở bên cạnh chờ.
Sau khi Bạch La La mặc xong, Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy, chúng ta về nhà đi?”
“Được.” Bạch La La mới vừa nói xong tiếng được thì liền nhớ tới hàm nghĩa của từ về nhà này, cậu cẩn thận liếc mắt nhìn Bạch Niên Cẩm một cái, ngập ngừng nói: “Có thể, có thể đừng nhốt tôi không?”
Bạch Niên Cẩm duỗi tay vén một lọn tóc trước mắt Bạch La La, cười nói: “Không thể.”
Bạch La La: “……”
Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy, lúc trước anh từng nói sẽ không chạy.”
Bạch La La nhớ đúng là cậu từng hứa sẽ không chạy, nhưng cậu vẫn thất hứa. Mà sau khi cậu chạy rồi bị Bạch Niên Cẩm bắt trở về, trên chân liền có thêm một cái vòng.
Bạch Niên Cẩm nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, thầy?”
Bạch La La tâm trạng thấp thỏm, đi theo Bạch Niên Cẩm rời khỏi hoa viên tinh xảo này, ngồi trên xe chuẩn về nhà.
Sau khi về đến nhà, Bạch Niên Cẩm quả nhiên lấy dây xích ra, sau đó động tác tự nhiên nửa quỳ ở trước mặt Bạch La La, móc dây xích lên cái vòng ở trên chân Bạch La La lần nữa. Động tác của y mềm nhẹ tinh tế, tràn ngập tình yêu, nếu chỉ xem vẻ mặt của y, chỉ sợ cho dù là ai cũng đều không hình dung ra rốt cuộc y đang làm cái gì.
Bởi vì không thường vận động lại ngồi ở trong nhà nên chân Bạch La La rất nhỏ, bị Bạch Niên Cẩm nắm ở trên tay, phối thêm vòng khóa màu vàng kia, lại là có thêm nhiều mùi vị tìиɧ ɖu͙©.
Bạch La La thấy Bạch Niên Cẩm nhìn chằm chằm chân của mình, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Được, được chưa?”
Bạch Niên Cẩm ngước mắt, nhìn Bạch La La.
Bạch Niên Cẩm bị ánh mắt này nhìn đến rợn tóc gáy, Bạch La La cảm thấy bản thân như một miếng thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trên cánh đồng, mà Bạch Niên Cẩm chính là dã thú chạy đuổi theo chính mình, cậu nói: “Bạch, Bạch Niên Cẩm?”
Giọng điệu của Bạch Niên Cẩm vẫn ôn hòa, y nói: “Thầy ơi.”
Bạch La La: “Ừm?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Chúng ta làm đi, được không?”
Mặt Bạch La La lập tức đỏ lên, cậu không ngờ Bạch Niên Cẩm lại không biết xấu hổ nói ra chuyện này một cách tự nhiên như thế, cậu hoảng loạn dời ánh mắt, nói: “Em đang nói bậy gì đó, Bạch Niên Cẩm.”
“Chúng ta làm đi.” Ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển lên trên đùi của Bạch La La, Bạch Niên Cẩm chậm rãi thẳng eo, tiến đến bên tai Bạch La La, “Em muốn nhìn thấy dáng vẻ thầy bị em làm đến khóc.”
Bạch La La tại một khắc này, rốt cuộc biết được cảm giác bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© là thế nào, mà khủng bố nhất chính là, người quấy rối tìиɧ ɖu͙© cậu, dường như không có ý định dừng lại ở đó.
Bạch La La khóc lóc nói với hệ thống: “Làm sao bây giờ!!”
Hệ thống: “Rắc rắc rắc, cậu nói cái gì? Tôi không nghe thấy ——”
Bạch La La: “……” Cậu muốn khiếu nại tên hệ thống này!