- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Hài Hước
- Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu
- Chương 30: Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài (10)
Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu
Chương 30: Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài (10)
Là một đứa trẻ đất liền thành thị, khi lần đầu tiên nhìn đến biển đều không khỏi sẽ vô cùng kích động.
Ngày hôm sau Bạch La La liền cầm phao bơi cùng với Bạch Niên Cẩm chạy đến bờ biển. Hiện tại đang là thời điểm nghỉ đông, bên này của bọn họ lại là thành phố du lịch, cho nên có rất nhiều học sinh đến đây du lịch.
Khu vực lân cận nhà của Bạch La La không thuộc khu du lịch, chất lượng nước biển không tồi, cậu cầm cái phao bơi nhào vào trong nước trước. Bạch Niên Cẩm đi theo phía sau cậu, lại không có xuống nước.
Bạch La La bơi trong chốc lát thì nhìn thấy Bạch Niên Cẩm còn chần chừ ở bờ biển, mới ý thức được hình như đứa nhỏ này không biết bơi.
“Tới đây, Niên Cẩm, thầy dạy em bơi.” Bạch La La cười tủm tỉm nói, “Trùm phao vào đi.”
Bạch Niên Cẩm có hơi ngại ngùng, nhưng dưới sự thúc giục của Bạch La La vẫn bắt đầu từ từ học tư thế bơi lội. Chỉ là người mới học đều có chút sợ nước, Bạch Niên Cẩm cũng giống vậy, khi đạp nước lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Bạch La La cười nói: “Chờ sau này này thầy về hưu, thầy sẽ trở về thành phố này.”
Bạch Niên Cẩm dừng động tác liếc mắt nhìn Bạch La La một cái.
“Rất thích biển nha.” Nước xanh thẳm trong veo, bờ cát vàng, gió biển thổi lướt trên da thịt, mọi thứ đều sáng ngời mà lại ấm áp.
Điều này hoàn toàn khác với mùa đông trong trí nhớ của Bạch Niên Cẩm. Cũng giống như sự khác biệt giữa y và Lý Hàn Sinh, nếu nói sinh mệnh y là tuyết lớn rơi liên miên ở miền bắc đất nước, vậy thì thầy của y chính là ánh mặt trời xán lạn một năm bốn mùa ở nơi ven biển này.
Bạch Niên Cẩm bơi mệt nên ngồi ở bờ biển.
Bạch La La vui vẻ chạy đi mua hai cái trái dừa, sau khi đâm thủng thì đưa cho Bạch Niên Cẩm. Cát ở nơi này không quá tinh mịn, có nhiều loại vỏ sò vụn ẩn trong cát, khi dẫm lên hết sức thốn chân. Vì thế Bạch Niên Cẩm liền nhìn thấy Bạch La La nhón chân đi đến, trong miệng còn kêu đau a a.
Mùi vị nước dừa tươi ngon, cũng hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của Bạch Niên Cẩm, hương vị thanh nhẹ, nhưng mùi thơm nồng. Bạch La La nằm ở trên bờ cát hình chữ đại (大), nhìn bầu trời trong xanh gần như trong suốt trên đầu, hỏi Bạch Niên Cẩm có suy xét thi đại học ở gần bờ biên hay không.
Bạch Niên Cẩm uống nước dừa, nói xem tình huống đi.
Bạch La La cười nói: “Niên Cẩm, thầy chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ.”
Bạch Niên Cẩm ánh mắt run lên, y vươn đầu lưỡi liếʍ miệng mình, giọng không khỏi có chút khàn khàn, y nói: “Thầy thích mẫu con gái thế nào?”
Bạch La La vừa uống nước dừa, vừa không chút để ý nói: “A, không có yêu cầu gì cả, thích tôi là được rồi.”
Bạch Niên Cẩm nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Không khi giữa hai người rất là hài hòa, sau khi hao mòn ở bên cạnh bờ biển đến trưa, Bạch La La lại đi đến chợ hải sản gần nhà một chuyến, mua một đống hải sản lớn.
Hải sản ở ven biển cũng rất rẻ, không giống thành thị đất liền, tiệc hải sản hơi tốt một chút đã tùy tiện có giá lên đến mấy nghìn tệ rồi.
Da của Bạch Niên Cẩm và Bạch La La làn đều rất trắng, hai người phơi cả một buổi trưa, cả thân trên và chân đều ửng đỏ. Mẹ Lý trách Bạch La La nói sao không chịu bôi kem chống nắng, nếu bị bỏng nắng thì phải làm sao.
Bạch La La có hơi ngại ngùng, nói chính mình quên mất.
Mẹ Lý nói: “Con đấy, đứa nhỏ này, cái này cũng có thể quên, con nhìn xem Niên Cẩm bị phơi đỏ rồi kìa.” Bà nhìn Bạch Niên Cẩm vốn có màu da sữa bị phơi đến đỏ bừng thì đầy mặt đều là đau lòng.
Bạch La La nghĩ thầm mẹ của con ơi, con mới là con của mẹ đó, sau đó bị mẹ cậu đuổi vào nhà bếp nấu cơm.
Vì thế trên bàn cơm buổi chiều, toàn dọn lên món của Bạch La La, ốc xào xoài cay, cua biển hấp, bào ngư tỏi nhuyễn, canh đậu hủ nghêu, tất cả các món canh đều ngon.
Mẹ Lý ăn vào trong miệng, cười tủm tỉm nói rốt cuộc con trai đã trưởng thành rồi, với tay nghề này cũng không lo không cưới không được vợ.
Bạch La La mỉm cười cho có, không có ý định trả lời. Ngược lại dáng vẻ Bạch Niên Cẩm hơi có vẻ tâm sự nặng nề, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Bạch La La chỉ nghĩ y sắp thi đại học nên áp lực lớn, còn an ủi y kết hợp làm việc và nghỉ ngơi cũng rất tốt.
Buổi tối ngủ, Bạch Niên Cẩm ngủ chính là giường Bạch La La, mà Bạch La La thì bị mẹ cậu cho vào bên trong phòng khách. Bạch La La buổi tối ăn nhiều, có hơi ngủ không được, nằm trên giường nghe hệ thống cắn hạt dưa.
Hệ thống nói: “Tôi không thể cắn nữa à.”
Bạch La La nói: “Không biết còn tưởng rằng cậu đang cắn thuốc đấy.”
Hệ thống: “……”
Bạch La La nói: “Thấy Bạch Niên Cẩm thì liền cảm thấy vui vẻ, cậu nói sau này em ấy trưởng thành rồi thì sẽ thành kiểu người như thế nào, làm công việc gì, cưới vợ ra sao.”
Hệ thống không nói chuyện.
Bạch La La cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, không trông cậy vào hệ thống có thể trả lời, cậu nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra một đứa bé trai thân hình nhỏ gầy, bé trai kia nghiêng ngã lảo đảo muốn phải trưởng thành thật mau trong những năm lẽ ra phải là những năm tháng rực rỡ nhất. Y sinh ra trong cái lạnh giá, chỉ vì từng nhấm nháp một tia ấm áp, mà lại dùng cả sinh mệnh của mình để theo đuổi.
Cảnh trong mơ nặng nề buông xuống, Bạch La La ngủ.
Năm nay, quả thực náo nhiệt.
Tiếng nổ của pháo hoa, cơm tất niên. Người một nhà ngồi ở trước TV, đoàn viên xem Xuân Vãn. Sủi cảo nóng hầm hập được bưng ra tới, khi ăn, Bạch Niên Cẩm còn ăn ra được tiền xu.
Mẹ Lý cười nói nhiều sủi cảo như vậy chỉ có một cái có tiền xu, nói vận may năm sau của Bạch Niên Cẩm nhất định sẽ rất tốt, thi đại học có thể thi được thành tích tốt.
Bạch Niên Cẩm cười một cái, nói cảm ơn dì.
Tới gần 12 giờ, tiếng pháo trúc ngoài cửa sổ đinh tai nhức óc. Bạch La La tóm được Bạch Niên Cẩm đi dưới lầu, đi đốt một chuỗi pháo.
Bùm bùm, Bạch Niên Cẩm nhìn ánh lửa trên mặt của Bạch La La, không nhịn được lại gần một chút.
Bạch La La khϊếp sợ nhìn Bạch Niên Cẩm đột nhiên lại gần, phản ứng đầu tiên của cậu chính là Bạch Niên Cẩm muốn hôn chính mình, nhưng khi môi của Bạch Niên Cẩm môi rơi xuống trán mình mình thì cậu mới phát hiện bản thân suy nghĩ nhiều.
“Cảm ơn thầy.” Bạch Niên Cẩm nói như vậy, “Cảm ơn anh.”
Trong lòng Bạch La La khẽ động, duỗi tay vỗ mạnh lên lưng Bạch Niên Cẩm một cái, cậu nói: “Làm tốt lắm, nhóc con.”
Bạch Niên Cẩm nở nụ cười nhàn nhạt, môi hơi hơi giật giật, lúc này vừa lúc pháo hoa nổ tung ở trên bầu trời, Bạch La La lại là không nghe rõ Bạch Niên Cẩm nói cái gì. Khi cậu hỏi lại, Bạch Niên Cẩm lại nói mình không có nói gì cả.
Bạch La La cũng không hỏi nữa.
Bạch Niên Cẩm đã cao hơn Bạch La La, một năm quả thực y giống thúy trúc gặp mưa xuân, cọ cọ cọ liền mọc lên cao. Dựa theo chiều cao của cha mẹ y, Bạch La La đoán y cao 1m8 tuyệt đối không thành vấn đề —— bản thân Bạch La La chi có 1m76.
Bạch La La không khỏi nhớ tới khi cậu học trung học cơ sở, từng bị bạn học cười nhạo nói còn không cao bằng cây hoa hồng ven đường, cậu tức giận bảo bạn học đi đo với cậu, sau đó bạn học của cậu tràn đầy tự tin đứng ở trên bồn hoa, cuối cùng ủ rũ cụp đuôi mà đi xuống. Ngày đó nửa đoạn đường sau về nhà, hai người bọn họ không nói một câu nào……
Chiều cao, là tử huyệt không thể đυ.ng đến của con trai.
Sau khi qua năm xong, sắp đến lúc phải trở về rồi. Trước khi đi mẹ Lý mẫu còn mạnh mẽ nói với Bạch La La đừng có kén chọn, cũng đã 24 rồi, nếu không tìm bạn gái thì sẽ muộn mất.
Bạch La La nghe mẹ Lý nói, có loại cảm giác bản thân đã về tới trong hiện thực. Cậu à à ừm ừm cho có lệ, chờ ba cậu lái xe từ gara tới thì liền nhanh chóng ngồi đi lên. Mẹ Lý cả giận nói: “Lý Hàn Sinh, qua thêm mấy năm Niên Cẩm người ta đều có bạn gái mà con còn chưa có, mẹ xem con phải làm sao đây.”
Bạch La La đưa đầu ra, nói: “Niên Cẩm còn nhỏ mà!”
Lý mẫu nói: “Chờ Niên Cẩm người ta lên đại học đi, mẹ xem con còn cảm thấy nó nhỏ hay không!!”
Bạch La La thu đầu trở về, nhìn về phía Bạch Niên Cẩm, nói: “Niên Cẩm……”
Bạch Niên Cẩm rất nể tình nói: “Thầy à, em sẽ không yêu sớm đâu.”
Bạch La La cảm động rơi nước mắt.
Bạch Niên Cẩm rất tự nhiên mà cầm tay Bạch La La, ôn hòa nói: “Nếu thầy không tìm bạn gái, em cũng sẽ không tìm.”
Bạch La La nghĩ thầm Niên Cẩm em thật sự quá nể mặt thầy rồi, cho thầy thơm một cái nào……
Khi đến sân bay, ba Lý lại dặn dò Bạch La La một ít chuyện phiếm, Bạch La La đều ngoan ngoãn đáp lời. Buối cùng ba Lý phụ thở dài nói cảm thấy con trai là trưởng thành, đặc biệt là lần trở về này đã thay đổi rất lớn, cũng hiểu chuyện, còn biết giúp làm mấy việc ở trong nhà nữa.
Bạch La La nói: “Ba, chờ mấy năm nữa con mua nhà ở bên kia, khi đó sẽ đón ba mẹ qua bên đó sống.”
Ba Lý gật gật đầu, vỗ bờ vai của cậu nói được.
Sau đó Bạch La La tạm biệt ba Lý, dẫn theo Bạch Niên Cẩm lên máy bay.
Khi ở trên máy bay, cảm xúc Bạch Niên Cẩm lại thoạt nhìn có hơi sa sút, Bạch La La cũng không nghĩ nhiều cái gì, chỉ nghĩ Bạch Niên Cẩm là ngồi máy bay cơ thể không thoải mái thôi.
Sau khi về nhà không bao lâu thì liền khai giảng.
Kỳ nghỉ đông này hai người phơi không ít nắng, tia cực tím ở đó rất mạnh, tuy rằng sau đó Bạch La La đều bôi kem chống nắng, nhưng vẫn đen không ít. Bạch Niên Cẩm cũng không khác Bạch La La lắm, khi đi đến trường học các bạn học cùng lớp đều kinh ngạc.
Bạn ngồi cùng bạn của Bạch Niên Cẩm kêu oang quát nói Bạch Niên Cẩm cậu đi Châu Phi đào than đá sao.
Bạch Niên Cẩm không cho một cái biểu lộ nào, có điều bạn cùng bàn của y cũng đã quen rồi, tự một mình ngồi nghĩ linh tinh.
Ở trong tưởng tượng tương lai của Bạch La La, Bạch Niên Cẩm sẽ yên ổn vượt qua một năm lớp 12, có lẽ sẽ có áp lực, có lẽ sẽ gặp được một ít ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng cuối cùng Bạch Niên Cẩm vẫn là sẽ thi đậu đại học mà y thích, mở ra một cuộc đời mới.
Bạch La La là nghĩ như vậy, nhưng có một số việc lại vượt ra khỏi kế hoạch của cậu.
Tháng đầu tiên sau khi khai giảng học kỳ mới, cha của Bạch Niên Cẩm lại đến trường học dẫn Bạch Niên Cẩm đi một lần nữa.
Khi Bạch La La biết chuyện này, Bạch Niên Cẩm đã đi rồi, cậu gọi mười mấy cuộc điện thoại thì mới gọi được cho Bạch Niên Cẩm, ở trong điện thoại, giọng đứa nhỏ rất trầm, y nói: “Thầy ơi, xin lỗi.”
Bạch La La bóp chặt di động, cổ họng phát khô, cậu nói: “Bạch Niên Cẩm, em đi đâu? Em có ý gì thế này?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy, cha của em đến.”
Bạch La La: “……”
Bạch Niên Cẩm nói: “Thầy, ông ta muốn nhận lại em.”
Bạch La La: “……”
Bạch Niên Cẩm lại nói một lần, y nói: “Thầy, thật sự xin lỗi.”
Nói xong, điện thoại của Bạch Niên Cẩm đã bị cắt đứt, Bạch La La nghe tiếng tút tút, có chút ngơ ngác, sau đó càng thêm ngơ ngác chính là luật sư của Bạch Văn An rất nhanh tìm lại đây, nói muốn bồi thường cho cậu.
“Bồi thường cái gì?” Bạch La La nói, “Anh có ý gì?”
“Ý của Bạch tiên sinh là, muốn cảm ơn Lý tiên sinh trước đó đã chăm sóc cho thiếu gia.” Luật sư mang mắt kính, vẻ mặt lạnh nhạt, không có toát ra vẻ khinh thường, nhưng cho dù là ai cũng đều có thể cảm giác được gã bố thí từ trên cao, gã nói: “Cho nên muốn bồi thường cho Lý tiên sinh một chút.”
Bạch La La nói: “Vậy Bạch Niên Cẩm đâu? Ông ta dẫn Bạch Niên Cẩm đi đâu??”
Luật sư nói: “Đây là chuyện nhà của Bạch tiên sinh, tôi không có quyền hỏi đến.”
Thật sự là không có quyền hỏi đến, Bạch La La thậm chí cũng không phải là người giám hộ của Bạch Niên Cẩm. Cậu và Bạch Niên Cẩm không có một chút quan hệ huyết thống, Bạch Niên Cẩm đi nơi đâu, làm cái gì, cậu đều không xen vào được.
Bạch La La có hơi tức giận nói: “Bảo Bạch Niên Cẩm tự đến nói chuyện với tôi.”
Luật sư kia nói: “Thiếu gia đã đi rồi, chỉ sợ không có cách nào tự đến nói với Lý tiên sinh được.”
Bạch La La nói: “Cho nên anh chỉ là tới cho tôi biết?”
Luật sư nói: “Không sai.”
Bạch La La nói: “Các anh thật sự là khinh người quá đáng!!”
Luật sư lại không nhanh không chậm lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Bạch La La, Bạch La La cầm xem thì phát hiện đây lại là giấy thỏa thuận chuyển nhượng nhà.
Luật sư nói: “Vì biểu đạt xin lỗi, đây là chút tâm ý nho nhỏ của Bạch tiên sinh đưa cho ngài.”
Thành phố mà Bạch La La đang sống là trung tâm kinh tế, vị trí căn nhà này cũng rất tốt, giá thị trường hiện tại khoảng 50.000 đến 60.000 tệ một m2, nếu muốn Bạch La La tự mua, chỉ sợ không ăn không uống cũng phải tốn đến mấy chục năm.
Bạch La La tố cáo với hệ thống nói: “Người này vậy mà lại muốn dùng tiền tài để đυ.c rỗng nhân viên công vụ kìa.”
Hệ thống; “……”
Bạch La La nói: “Nhưng mà ông ta nhìn nhầm tâm hồn cao thượng của tôi rồi.”
Hệ thống nói: “Vậy à?”
Bạch La La rất suy sút nói: “Muốn cũng vô dụng, khi trở về rồi cũng mất hết trơn.”
Hệ thống: “……” Cho nên đây mới là chân tướng.
Bạch La La hiện tại giống như đang chơi một game online, tuy rằng hết thảy đều là chân thật, nhưng chỉ cần cậu vừa chết thì liền không còn gì cả, hơn nữa thảm nhất chính là trang bị bên trong game thì còn có thể dùng lại, mà Bạch La La thì cuối cùng cũng không thể quay trở lại thế giới này.
Bạch La La cảm thấy chính mình rất mạnh, hoàn toàn không cần lo lắng bị tiền tài ăn mòn linh hồn —— ai bảo tiền này là tiền ảo cơ chứ.
Vì thế Bạch La La rốt cuộc có thể trình diễn kịch bản phim truyền hình mà cậu từng xem rất nhiều lần, lạnh lùng ném lại bản thỏa thuận kia cho luật sư, cằm nâng lên 30 độ, cười lạnh nói: “Lấy tiền dơ bẩn của anh về đi.”
Luật sư: “……”
Bạch La La cảm thấy như vậy còn chưa đủ biểu đạt phẫn nộ của chính mình, vì thế tiếp tục nói: “À, tôi yêu là con người của em ấy, không phải tiền của em ấy!”
Luật sư: “……”
Bạch La La nói: “Anh cho tôi tiền, chính là đang sỉ nhục linh hồn tôi!”
Luật sư: “……”
Bạch La La cảm thấy lời cũng gần được rồi, nói: “Tạm biệt?”
Luật sư dùng ánh mắt như nhìn bệnh tâm thần mà nhìn Bạch La La, nhìn đến Bạch La La cũng chột dạ lên, cuối cùng luật sư mới giật giật môi, nói: “Tùy cậu vậy.” Sau đó nhanh chóng thu bản thỏa thuận rồi rời đi.
Bạch La La nhìn bóng lưng của gã, nước mắt rơi xuống, khóc giống như một đứa nhỏ 300 cân, cậu nói: “Niên Cẩm của tôi, Niên Cẩm của tôi, rốt cuộc tôi nên đi đâu tìm em đây, đứa nhỏ số khổ của tôi ——”
Hệ thống: “Cậu được rồi đấy.”
Bạch La La: “(⊙v⊙) Được sao.”
Bạch Niên Cẩm bị mang đi, cùng mang đi còn có tâm của Bạch La La, vì thế cuộc sống của cậu liền trở nên khó chịu.
Không có Bạch Niên Cẩm, Bạch La La không cần thiết tồn tạo ở thế giới này, cậu trải qua cuộc sống của mình, giống như đã mất đi trọng tâm sinh hoạt vậy.
Sau đó Bạch La La lại đến nơi mẹ của Bạch Niên Cẩm ở một chuyến, muốn xem một chút có tin tức của Bạch Niên Cẩm hay không, nhưng nơi này đã có người khác ở rồi, hoàn toàn không có ai biết người ở trước đó rốt cuộc dọn đi đâu. Mà số di động mà Bạch Niên Cẩm sử dụng thì sau một tháng cũng biến mất, đứa nhỏ này, giống như hoàn toàn biến mất ở trong sinh mệnh của Bạch La La vậy.
Nửa năm sau, Bạch La La đột nhiên thấy được một tin tức về người cha Bạch Văn An của Bạch Niên Cẩm.
Đó là tin báo tang, là đứa con gái mà Bạch Văn An thương yêu nhất. Nói cô gái kia bệnh mất, hưởng thọ mười ba, nhà họ Bạch cử hành lễ tang long trọng cho cô.
Tin tức không có hình ảnh, chỉ là một đoạn văn ngắn gọn. Bạch La La bóp tờ báo, lại có chút lo lắng Bạch Niên Cẩm. Cậu nghĩ, Bạch Văn An nhận lại Bạch Niên Cẩm có liên quan gì đến việc cô bé kia qua đời hay không. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, suy đoán này kia của Bạch La La, cũng không có bất cứ chứng cứ gì có thể duy trì.
Vì thế cậu chỉ có thể vào ban đêm mỗi ngày nhảm nhảm với hệ thống, thỉnh thoảng tâm sự về Bạch Niên Cẩm, nói không biết sau này còn có cơ hội gặp lại đứa trẻ này hay không.
Cô gái quen khi trước Từ Lam Lan cũng cảm giác ra tâm trạng Bạch La La không tốt. Cô biết sự tồn tại của Bạch Niên Cẩm, sau đó cũng nghe chuyện Bạch Niên Cẩm bị cha y đón đi từ những người khác. Cho nên suy đoán Bạch La La rầu rĩ không vui, hẳn là bởi vì Bạch Niên Cẩm.
Từ Lam Lan đoán đúng rồi, cô mịt mờ hỏi chuyện của Bạch Niên Cẩm, Bạch La La ngược lại không kiêng kỵ gì mà nói ra hết, cậu nói cậu xem Bạch Niên Cẩm như con của mình, sợ y sẽ phải chịu ấm ức.
Từ Lam Lan nói: “Nhưng điều kiện nhà của cha cậu ta rất tốt mà.”
Bạch La La cúi đầu không nói chuyện.
Từ Lam Lan nói: “Nếu điều kiện tốt mà chịu đón Bạch Niên Cẩm trở về như vậy, đối với Bạch Niên Cẩm mà nói cũng là chuyện tốt.”
Bạch La La cảm thấy Từ Lam Lan nói cũng có đạo lý nhất định. Cho dù Bạch Văn An có không thích Bạch Niên Cẩm thế nào, thì Bạch Niên Cẩm cũng là con của ông ta, hơn nữa đứa con gái mà Bạch Văn An thương nhất cũng đã đi rồi……
Năm thứ hai, lớp mà Bạch Niên Cẩm từng học thi được thành tích rất tốt, Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên liền ở trong lớp của Bạch Niên Cẩm, Bạch La La nhìn thành tích này liền không nhịn được nghĩ nếu Bạch Niên Cẩm ở đây thì nói không chừng Trạng Nguyên là của y rồi.
Một năm này Bạch La La đều không có được nhiều tin tức của Bạch Niên Cẩm, đứa nhỏ này cũng chưa từng liên hệ với cậu.
Khi nghỉ hè, Bạch La La yêu cầu hệ thống đẩy nhanh tiến trình của thế giới này về phía trước cho mình, hệ thống nói: “Cậu xác định?”
Bạch La La nói “Tua nhanh đi, tôi không muốn đợi nữa.”
Tua nhanh thế giới là một chức năng của hệ thống, nếu nhân viên trong quá trình công tác bởi vì nguyên nhân phát triển và thất lạc mục tiêu nhiệm vụ, hoặc là nói bị tách ra thì có thể xin cái chức năng này. Sau đó hệ thống liền sẽ dựa vào tính toán logic, trực tiếp tua nhanh thời gian đến khi gặp lại mục tiêu nhiệm vụ một lần nữa. Mà ký ức trong khoảng thời gian bị tua nhanh kia cũng sẽ trực tiếp đưa vào trong não của nhân viên công tác, đơn giản mà nói, chính là trực tiếp đến tương lai, sau đó tiếp thu ký ức thời gian bị tua nhanh.
Hệ thống nói: “Có thể.”
Bạch La La nằm ở trên giường, trong lòng tràn ngập chờ mong đối với Bạch Niên Cẩm.
Cậu nghĩ, vài năm sau, Bạch Niên Cẩm nhất định sẽ rất cao ráo đẹp trai, có thể sẽ cưới được một cô vợ xinh đẹp, xa hơn một chút, nói không chừng đứa con đều có thể mua nước tương rồi.
Bạch La La nghĩ đến đây, nhếch môi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Hệ thống trực tiếp khởi động chương trình tua nhanh, mọi thứ chung quanh Bạch La La đều vặn vẹo lên. Thật ra tua nhanh không phải chuyện khiến cho người ta thoải mái, đặc biệt là vừa đến tương lai, bình thường Bạch La La đều phải nôn hơn mười phút.
Lần này cũng không ngoại lệ, cậu mới vừa xuyên qua tới, còn không kịp xem tình huống chung quanh thì chạy như điên vào WC, sau đó điên cuồng nôn vào bên trong bồn cầu.
Nôn hết đồ ăn rồi tiếp tục nôn đến vị chua, Bạch La La cảm thấy dạ dày chính mình giống như đều bị quay cuồng.
Cậu nôn hơn hai mươi phút, mới dừng lại tới, cả người đều không còn sức lực mềm oặt ở trên mặt đất.
Hệ thống nói: “Anh bạn, cậu ổn không?”
Bạch La La nói: “Ổn…… ổn.”
Hệ thống nói: “Được, tôi đề nghị cậu bình tĩnh quan sát tình huống chung quanh một chút.”
Bạch La La còn có hơi mờ mịt, không rõ lời này của hệ thống là có ý gì, mãi cho khi cậu xoa dạ dày chính mình, chậm rãi đứng từ trên mặt đất lên.
Bạch La La nghe được tiếng kim loại chạm đất, cậu cúi đầu, nhìn thấy mắt cá chân của mình bị buộc một sợi xích màu vàng.
Bạch La La: “……”
Hệ thống nói: “Bình tĩnh.”
Bạch La La cong lưng nhặt sợi xích lên, cậu cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, lại dùng hàm răng cắn một cái, sau khi răng đau thì ấm ức nói một câu: “Mẹ nó, là hợp kim đấy.”
Hệ thống: “……” Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ, nếu không dùng vàng rồng cho cậu à?!
Bạch La La nói: “(⊙v⊙) tôi làm sao vậy?”
Hệ thống nói: “…… Cậu muốn tiếp thu ký ức không?”
Bạch La La lại nghe ra được mùi trầm trọng từ trong giọng nói của hệ thống.
Bạch La La nói: “…… Chờ, chờ chút, để tôi bình tĩnh cái đã.”
Hệ thống nói: “Cậu cứ từ từ đi.”
Dạ dày Bạch La La còn đang quay cuồng, cậu chậm rì rì ra khỏi WC, thấy được một phòng khách rất lớn. Thật sự là rất lớn, Bạch La La nghiên cứu một chút, nơi này hẳn là biệt thự. Phòng khách được trải sàn cashmere dày, phong cách trang trí ngược lại là tông ấm áp, chỉ là thấy thế nào, Bạch La La cũng không cảm thấy ấm nổi.
Mười mấy năm này rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Bạch La La không hiểu ra sao.
Bên hông phòng khách có một dãy cầu thang dẫn lên lầu hai, mà đầu còn lại sợi xích bên chân của Bạch La La hình như cũng ở nơi đó.
Bạch La La nhớ tới cái gì, lại đi đến WC một chuyến, thấy được chính mình trong gương.
Đó là cậu có chút xa lạ, bởi vì không mang mắt kính, ánh mắt có chút mờ mịt, tóc hình như đã không cắt một khoảng thời gian, đã dài đến chạm vai. Làn da ngược lại càng trắng hơn, chỉ là trắng này tựa như không có màu máu, trên người cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trông tình huống cả người đều không ổn một chút nào.
Bạch La La nuốt nuốt nước miếng, nói: “Hệ thống ơi, tôi sợ quá.”
Hệ thống nói: “Đừng sợ, ôm chặt tôi này, rắc rắc rắc rắc.”
Bạch La La: “…… Khi cậu nói chuyện có thể đừng có cắn hạt dưa trước có được không?”
Hệ thống nói: “Tôi chỉ là muốn cắn chút hạt dưa để cho cậu bình tĩnh một chút, cậu muốn ăn một chút không?”
Bạch La La nghĩ nghĩ, nói: “Cho chút đi.”
Vì thế một người một hệ thống liền bắt đầu vừa nhìn gương cắn hạt dưa, vừa dự định suy đoán một chút xem trên người Bạch La La rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Hài Hước
- Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu
- Chương 30: Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài (10)