Tuy rằng Bạch La La không tính yêu đương ở thế giới này, nhưng không thể không nói, cô gái mà nữ giáo viên kia giới thiệu cho cậu đúng là rất được.
Vẻ ngoài của cô nhìn rất được, tính cách cũng không tệ, hai người ở quán cà phê nói chuyện với nhau đến trưa, mà trong suốt quá trình bầu không khí cũng không có gì xấu hổ.
Cô gái kia nói đùa với Bạch La La: "Nhìn dáng vẻ này của anh không giống như người không có bạn gái nha."
Bạch La La cười nói: "Không phải cô cũng không giống như không có bạn trai sao."
Cô gái nói cô thích nghe nhạc, hỏi Bạch La La thường thích cái gì. Bạch La La nói, chỉ thích mấy thứ bình thường thôi, duy nhất có hơi đặc biệt chút là cậu thích nấu ăn.
Cô gái nghe đến nấu ăn thì tỏ ra rất có hứng thú, nói có cơ hội phải đến nhà Bạch La La ké cơm, nói Bạch La La đừng ghét bỏ cô.
Bạch La La bật cười: "Đương nhiên là được rồi."
Hai người lại nói vài chuyện khác, khi nói chuyện được một lúc, Bạch La La chần chừ một chút mới nói ý nghĩ của mình ra, cậu nói bây giờ mình còn chưa định tìm bạn cái.
Cô gái hỏi cậu vì sao.
Bạch La La nói: "À, tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện này, còn muốn độc thân thêm vài năm nữa."
Cô gái gật đầu, cũng không có cưỡng ép nói: "Ừ, chuyện này cũng không miễn cưỡng được, nhưng mà chúng ta có thể thêm Wechat nói chuyện với nhau."
Bạch La La nói: "Được."
Sau đó cậu liền thêm Wechat của Từ Lam Lan, phát hiện ảnh đại diện của cô nàng vậy mà giống với hình nền điện thoại mình. Cái này thật trùng hợp, Bạch La La ngạc nhiên nói: "Cô xem hình nền điện thoại tôi này."
Từ Lam Lan nhích lại đây vừa thấy đã cười nói: "Trùng hợp thật, anh cũng thích phim này à?"
"Ừ, rất thích." Đây là một bộ phim tình cảm hài của Pháp, hình ảnh rất đẹp, gần như là mỗi một khung hình chụp được đều có thể làm hình nền. Bộ phim này Bạch La La xem sau khi vừa đến thế giới này, không ngờ vậy mà còn có thể trùng hợp là hình đại diện của Từ Lam Lan.
Hứng thú trong mắt của Từ Lam Lan đối với Bạch La La càng thêm đậm, là một cô gái, cô cảm thấy Bạch La La là một người bạn trai không tồi, nhưng không biết vì sao cậu ta lại nói không có hứng thú yêu đương.
Nhưng Tử Lam Lan cũng không gấp, cô biết nóng vội không ăn được đậu hủ nóng.
Hai người nói chuyện đến trưa, sau khi ăn xong cơm trưa, buổi chiều cùng đi xem phim, cuối cùng Bạch La La đón xe cho Từ Lam Lan, nhìn cô lên xe rời đi, mình mới đi về.
Bạch La La nghĩ chắc lúc mình về đến nhà, Bạch Niên Cẩm cũng đã về, nhưng cậu không ngờ khi về đến nhà vậy mà trong nhà không có ai, đồ ăn sáng còn thừa lại vẫn còn để nguyên ở trên bàn.
Bạch La La gọi điện thoại cho Bạch Niên Cẩm, lại phát hiện điện thoại không liên lạc được.
"Bạch Niên Cẩm đi đâu rồi?" Bạch La La nói, "Em ấy không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Hệ thống nói: " Tôi có biết đâu, rắc rắc rắc."
Trong lòng có chút lo lắng cho Bạch Niên Cẩm, Bạch La La cầm chìa khóa lên, cưỡi xe đạp đến trường học.
Mười lắm phút sau, cậu đi đến cổng trường học, nhìn thấy trường học vắng vẻ trong lòng không hiểu sao có chút hoảng hốt. Cậu đến tòa nhà khoa học tự nhiên, không bất ngờ khi thấy trong lớp của Bạch Niên Cẩm chỉ còn mấy học sinh ở lại làm vệ sinh.
Thấy mấy học sinh đang quét dọn, Bạch La La tiến lên hỏi: "Này em, em có thấy Bạch Niên Cẩm đâu không?"
Học sinh kia cũng thấy Bạch La La, gãi gãi đầu nói: "Không thấy ạ."
Bạch La La lại hỏi: "Tan học em ấy trực tiếp đi về rồi sao?"
Học sinh này nói: "Em không có chú ý đến..."
Nhưng có một bạn học nữ bên cạnh lại nói: "Bạch Niên Cẩm được ba cậu ấy đón đi rồi ạ."
Vẻ mặt của Bạch La La cứng đờ, cậu khó tin nói: "Cái gì?"
Nữ sinh kia nói: "Còn chưa có học hết tiết cậu ấy đã được đón đi rồi, lúc ấy vừa lúc em đi ra ngoài đến văn phòng thầy cô lấy bài thi thì có nhìn thấy ba cậu ấy."
Bạch La La nói: "Sao em biết đó là ba em ấy."
Nữ sinh kia không hiểu ra sao nhìn Bạch La La, rất đương nhiên nói: "Vì hai người bọn họ nhìn rất giống nhau ạ."
Bạch Niên Cẩm và Bạch Văn An đúng là rất giống nhau, tuy rằng Bạch Văn An chưa từng thừa nhận sự tồn tại Bạch Niên Cẩm, nhưng quan hệ huyết thống của cả hai đúng là không thể nào chặt đứt. Nhất là đôi mắt của Bạch Niên Cẩm thật sự là như từ một khuôn mẫu khắc ra với Bạch Văn An, nhìn ra hai người là cha con cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tại sao Bạch Văn An lại muốn tìm đến Bạch Niên Cẩm?
Nhưng chung quy Bạch La La vẫn cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì, cậu lại gọi điện cho Bạch Niên Cẩm, nhưng vẫn không gọi được, cuối cùng thật sự là không cách, cậu muốn xin hệ thống giúp đỡ, nhưng lại được hệ thống cho biết, cậu đã làm trái quy định, nó không thể nào để cho Bạch La La đi cửa sau nữa.
Thấy kết quả như vậy, Bạch La La cả người đều sa sút tinh thần, cậu có chút khổ sở đạp xe về nhà, trong đầu không ngừng chạy qua các loại suy nghĩ.
Cuối cùng, Bạch La La quyết định đến mười giờ tối mà còn không có tin tức gì của Bạch La La, cậu sẽ đến nhà Bạch Văn An tìm người, dù sao cậu cũng biết Bạch Văn An ở đâu.
Cứ như vậy bồn chồn qua chạng vạng, khoảng chín giờ ba mươi tối, di động của Bạch La La vang lên. Cậu nhanh chóng cầm lên nhìn, phát hiện là số của Bạch Niên Cẩm, nhẹ nhõm thở phào.
"Thầy." Giọng nói của Bạch Niên Cẩm có chút rầu rĩ.
"Bạch Niên Cẩm, em đang làm cái gì vậy?" Bạch La La nói: "Thầy gọi điện cho em sao em lại không bắt máy, em có biết thầy lo cho em lắm không?"
Bạch Niên Cẩm nói: "Thầy, em xin lỗi."
Bạch La La nói: "Bây giờ em đang ở đâu, sao còn chưa về, đã trễ thế này rồi..." Cậu còn đang mải miết cằn nhằn, thì nghe thấy Bạch Niên Cẩm nói: "Em không về."
"Cái gì?" Tay cầm điện thoại của Bạch La La cứng đờ.
"Hôm nay em ở lại nhà bạn học." Bạch Niên Cẩm hiển nhiên không biết Bạch La La đã đến trường tìm y, y nói, "Mai em về."
Bạch La La nói: "Em ở nhà bạn học nào?"
Bạch Niên Cẩm nói: "Hàn Thụy Đạt."
Bạch La La vừa định nói để cho Hàn Thụy Đạt nghe điện thoại, nhưng lại có chút do dự, cậu biết cậu có thể vạch trần lời nói dối của Bạch Niên Cẩm, nhưng vạch trần rồi thì sao. Bạch Niên Cẩm sẽ phản ứng thế nào? Có phải sẽ rất khó xử hay không?
Bạch La La thở dài trong lòng, rốt cuộc cũng không nói ra câu kia, chỉ nói: "Được rồi, nhưng sau này muốn đến nhà bạn học chơi thì nhất định phải nói trước với thầy, nếu không thầy sẽ lo lắm, biết không?"
Bạch Niên Cẩm vâng.
Hai người cũng không nói gì nữa, cuộc gọi vẫn đang duy trì, chỉ có thể nghe tiếng hít thở của đối phương. Trước đó Bạch La La còn tức giận, bây giờ lại mềm lòng, cậu nói: "Mai về sớm một chút, thầy hầm canh vịt cho em."
Bạch Niên Cẩm nói: "Vâng ạ."
Hai người cúp điện thoại, Bạch La La rũ mắt, con ngươi đen nhìn chằm chằm màn hình di động. Cậu mơ hồ cảm giác được cái gì đó, nhưng cũng không muốn nghĩ đến. Nếu Bạch Niên Cẩm có thể có cuộc sống tốt đẹp, cậu đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng trong sự vui vẻ lại có chút mất mát không hiểu được.
Tối nay, phải đến rạng sáng Bạch La La mới ngủ được, cậu nhìn trần nhà nói: "Tôi thấy mình sao lại như cha già cô đơn tịch mịch thế này."
Hệ thống nói: "Cắn hạt dưa không?"
Bạch La La nói: "Cắn."
Hệ thống nói: "Vậy tự mua đi."
Bạch La La: "..."
Bỗng hệ thống lại nói: "Cậu có nhớ điều thứ ba mươi hai trong sổ tay hướng dẫn công nhân viên chức viết cái gì không?"
Bạch La La có hơi không nhớ rõ, cậu chính là người não cá vàng, lúc vừa mới xem sẽ nhớ rất rõ, nhưng coi xong rồi, thì mấy phút sai sẽ ném hết đống thông tin tri thức đó ra sau đầu.
Hệ thống cũng không nói cho cậu biết rốt cuộc trong cái sổ tay kia viết cái gì, chỉ nói: "Nếu cậu không nhớ rõ thì tốt nhất là khi về nên xem lại đi."
Bạch La La nghĩ nghĩ, liền ngủ mất, một đêm không mộng.
Cuối tuần, Bạch La La dậy rất sớm, chuẩn bị đem con vịt mới mua hôm qua đi hầm. Vịt này là giống vịt đất ở quê, thịt hơi già, nhưng rất thơm, rất hợp để hầm canh. Bạch La La vặt sạch lông vịt, rồi lấy một cây củ cải muối trong bình đồ muối chua ra, rửa qua nước.
Trong hương vị của món canh vịt già này, cây củ cải muối này sẽ là nguyên liệu quyết định vị chua. Vị củ cải ăn vừa miệng, nước dùng sẽ có vị chua thanh rất ngon, thích hợp để khai vị. Thật ra thịt vịt già ăn không ngon lắm, nhưng hầm ra nước canh kết hợp giữa vịt già và củ cải lại thơm ngon vừa miệng.
Canh đã hầm xong, mặt trời cũng đã lên cao, nhưng Bạch Niên Cẩm còn chưa về.
Bạch La La cầm di động lên gọi điện cho y, nhưng lại bị cúp máy. Bạch La La cảm thấy có chút tức giận, cậu nghĩ thằng nhóc Bạch Niên Cẩm cho dù có chuyện gì thì cũng không thể nói chuyện nghiêm túc với cậu sao, sao cứ thả bồ câu cậu như vậy chứ. Chẳng lẽ không biết cậu thực sự rất lo cho y à? Bạch La La đành phải nhẫn nhịn chờ, chờ một mạch tới tận chiều, rốt cuộc Bạch Niên Cẩm mới trở về.
Lúc Bạch Niên Cẩm về Bạch La La đang xem tin tức, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, vội bày ra một bộ dạng đang tức giận. Nhưng lúc Bạch Niên Cẩm đi vào, Bạch La La lại không nghiêm mặt được.
"Sao giờ mới về." Bạch La La nói, "Không phải đã nói em về sớm chút sao?" Cậu vừa nói vừa đưa mắt đánh giá Bạch Niên Cẩm từ trên xuống dưới, muốn nhìn xem trên người đứa nhỏ này có vết thương hay gì khác không.
Cũng may Bạch Niên Cẩm vẫn là quần áo chỉnh tề, ngoài trừ vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt, thì không có gì khác thường.
Bạch Niên Cẩm nói: "Vâng, mẹ cậu ấy cứ muốn giữ em lại ăn cơm."
Bạch La La nói: "Thầy hầm canh rồi, em uống một chút trước đi." Nói rồi cậu đi xuống bếp múc cho Bạch Niên Cẩm một bát canh vịt già hầm nóng hầm hập, còn kèm thêm vài khối củ cải.
Bạch Niên Cẩm đặt cặp sách xuống ngồi rồi ngồi vào bàn ăn canh.
Tuy rằng y chưa nói gì, nhưng Bạch La La vẫn nhìn ra trong lòng y đang ngổn ngang tâm sự. Bạch La La không hỏi, chỉ ngồi bên cạnh chờ.
Lúc ăn canh, Bạch Niên Cẩm đọt nhiên hỏi hôm qua Bạch Niên Cẩm đi xem mặt thế nào rồi.
Bạch La La có chút ngượng ngùng nói: "Là một cô gái tốt... chỉ là chúng tôi có hơi không hợp."
Bạch Niên Cẩm hỏi: "Vì sao không hợp? Thầy tốt như vậy mà?"
Bạch La La nói: "Thầy... vẫn chưa muốn yêu đương cho lắm."
Bạch Niên Cẩm nhìn cái thìa trong tay, chậm rãi nói: "Không hợp, là vì em sao?"
Bạch La La sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe Bạch Niên Cẩm nói tiếp, "Là vì em ở nhà thầy làm con chồng trước kéo chân, cho nên mới không hợp sao?"
Bạch La La không ngờ Bạch Niên Cẩm lại nói ra lời như thế, cậu cả giận nói: "Bạch Niên Cẩm, em đang nói cái gì vậy?!"
Trong mắt Bạch Niên Cẩm tràn ngập bi thương, y nói: "Thầy, em cũng không muốn nghĩ như vậy đâu." Y cũng muốn tự tin, muốn tin tưởng Bạch La La. Nhưng mà những chuyện mà y trải qua từ nhỏ đến lớn làm cho y không thể nào tin tưởng có người yêu thương mình. Người khác vì sao sẽ yêu thương y, y chỉ là một đứa tạp chủng không cha không mẹ mà thôi, hoàn toàn không đáng có người yêu thương.
Bạch La La nói: "Bạch Niên Cẩm, sao em lại nói như vậy, người khó khăn nhiều như vậy, vì sao thầy không đi giúp đỡ những người đó? Em thật sự nghĩ là thầy tốt với em là muốn làm từ thiện à, là vì thầy thích em, cho nên mời đón em về nhà."
Bạch Niên Cẩm nói: "Xin lỗi, thầy."
Bạch La La cảm thấy lời nói không có tí sức lực nào, cậu muốn nói cho Bạch Niên Cẩm biết, bản thân sẵn lòng cho y nhiều tình yêu thương. Nhưng đứa nhỏ này, lại không dám vươn tay ra đón nhận.
Canh nấu rất ngon, giống như những món ăn khác mà Bạch La La làm, nhưng hôm nay vào miệng Bạch Niên Cẩm lại đắng hơn cả uống canh hoàng liên.
Y ăn ăn, lại bắt đầu chảy nước mắt, nước mắt chảy xuống một giọt rồi một giọt tí tách rơi vào trong chén canh, lại bị y uống vào trong bụng.
Bạch La La nhìn mà đau lòng, cậu không biết vì sao Bạch Niên Cẩm khóc, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ bị tủi thân.
"Tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy." Bạch Niên Cẩm nhỏ giọng, "Thầy ơi, vì sao bọn họ lại không thích em."
Bạch La La nghèn nghẹn, rất nghiêm túc nói thật sự, cậu nói: "Bởi vì bọn họ đều là đồ cặn bã."
Bạch Niên Cẩm: "..."
Bạch La La nói: "Bọn họ không cần em là vì bọn họ bị mù, em xem, ánh mắt của thầy tốt biết bao, nuôi ra được một báu vật thế này."
Bạch Niên Cẩm nín khóc mỉm cười.
Bạch La La nói: " Niên Cẩm, trên thế giới này không có nhiều vì sao như vậy, con người ta làm việc, chỉ cần không thẹn với lương tâm mình, em không cần cảm thấy mình bị tổn thương là do lỗi của mình, người bị hại không có sai."
Bạch Niên Cẩm gật gật đầu.
Sau khi cho Bạch Niên Cẩm ăn canh, Bạch La La bắt đầu định thử hỏi tối qua y rốt cuộc đã đi đâu làm gì. Nhưng đối với vấn đề này, Bạch Niên Cẩm lại rất kín miệng, Bạch La La hỏi một lúc lâu cũng không hỏi ra được cái gì. Rơi vào đường cùng, Bạch La La đành phải buông tha.
Mà chuyện cha Bạch Niên Cẩm tìm đến Bạch Niên Cẩm, như là một khúc nhạc đệm bé nhỏ không đáng kể đến, sau đó liền không nhắc lại nữa.
Mà vì sự kiện này Bạch Niên Cẩm có một chút biến hóa, y học tập càng thêm chăm chỉ, thành tích cũng có tiến bộ, gần như là luôn nằm trong top năm.
Cuộc sống học sinh ở học kỳ sau lớp 11, khá là buồn tẻ.
Đối với học sinh mà nói, chuyện cần làm ngày qua ngày chính là học tập, sáu giờ rưỡi thức dậy, rạng sáng đi ngủ.
Có một học sinh trong lớp Bạch La La mỗi ngày chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, kết quả đến cuối kỳ lớp 11 cơ thể bị tàn phá đến độ trơ xương, có cái ví dụ này Bạch La La không dám để cho Bạch Niên Cẩm hy sinh giấc ngủ, mỗi ngày đều giục y đi ngủ sớm.
Bạch Niên Cẩm ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng sau lưng thì vẫn không đến tận rạng sáng thì không leo lên giường như trước. Cũng may đại đa số các môn tự nhiên đều phải xem tư chất, có người trời sinh đã rất mẫn cảm với các con số, học các môn tự nhiên đều rất thoải mái, Bạch La La còn cảm thấy may mắn lúc trước Bạch Niên Cẩm chọn ban tự nhiên, cậu thật sự không thể nào tưởng tượng được mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ Bạch Niên Cẩm bị lịch sử chính trị vật đến ngủ gật gà gật gù.
Không khí trường trung học, đều là một khối càng căng thẳng hơn một khối, Bạch La La càng thêm chú ý đến đồ ăn của Bạch Niên Cẩm, cách vài ngày lại hầm canh. Mà dưới sự bồi bổ của cậu, khi năm hết tết đến rốt cuộc chiều cao của Bạch Niên Cẩm cũng vượt qua Bạch La La, tuy rằng chỉ là một cm nhưng vẫn làm cho Bạch La La chịu đả kích không thôi.
Bạch Niên Cẩm thật ra không có cảm giác gì với việc này, nhưng khi nhìn thấy Bạch La La vì chuyện chiều cao mà hồn xiêu phách lạc, cố gắng nhịn cười.
Bạch La La nói với hệ thống: "Cậu có thể chỉnh cho tôi cao hơn chút không, cậu coi Bạch Niên Cẩm còn cao hơn tôi kìa."
Hệ thống nói: "Nếu tôi có thể chỉnh được, tôi nhất định sẽ chỉnh cho chỉ số thông minh của cậu cao lên trước tiên đó."
Bạch La La: "..."
Hệ thống: "Rắc, rắc, rắc."
Cuối kỳ hai lớp 11, Bạch Niên Cẩm lấy được hạng nhất, nghe nói nữ sinh lấy được hạng nhất lúc trước đã bật khóc ngay trong ngày công bố thành tích, hơn nữa còn là oa oa khóc lớn. Sau đó vọt đến trước bàn Bạch Niên Cẩm hạ chiến thư với y, nói cuộc thi lần sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu.
Bạch Niên Cẩm vẫn là một dáng vẻ lạnh nhạt, nghe nữ sinh kia nói vậy thì ừm một tiếng. Kết quả làm cho cô bé kia càng khóc thảm hơn.
Chuyện này đều là các giáo viên khác vừa cười vừa nói với Bạch La La, còn hỏi Bạch La La có phải lúc ở nhà Bạch Niên Cẩm cũng lạnh lùng cao ngạo như thế hay không. Bạch La La trợn mắt nói dối, nói không có, nhóc con này ở nhà rất xuề xòa, mỗi ngày đều giúp cậu nấu cơm giặt đồ. Giáo viên kia kinh ngạc nói: "Em ấy còn có thể nấu cơm?"
Bạch La La đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, nấu ra còn ăn rất được."
Các giáo viên đều khϊếp sợ, sau đó ánh mắt nhìn Bạch La La đều đầy vẻ đăm chiêu, cũng không biết có phải coi Bạch La La thành ông thầy độc ác bóc lột sức lao động trẻ em rồi không.
Bạch La La cũng không để ý, dù sao cậu cũng không chịu được cái có chút tiêu cực của những người khác về một đứa trẻ.
Cô gái gọi là Từ Lam Lan mà Bạch La La được giáo viên cùng văn phòng giới thiệu cho vẫn luôn nói chuyện với Bạch La La qua Wechat, hai người nói chuyện cũng khá ăn ý, Từ Lam Lan còn muốn tiến thêm một biết phát triển với Bạch La La. Nhưng thái độ của Bạch La La cũng rất kiên quyết, nói mình không định yêu đương, có thể làm bạn bè, nhưng không thể làm bạn trai.
Từ Lam Lan thử vài lần, nhưng Bạch La La đều không có ý tứ tiến tới, gần như là sắp bỏ cuộc rồi.
Sau khi lớp 11 kết thúc, chính là năm mới. Hôm nay thời tiết cũng vô cùng lạnh, mới tháng mười vậy mà trận tuyết đầu đã rơi.
Năm nay Bạch La La tính về nhà ăn tết, quê của Lý Hàn Sinh ở một thành phố khác, năm trước mẹ của cậu cũng giục về, nhưng vì Bạch La La lo lắng cho Bạch Niên Cẩm nên đã không về.
Năm nay thì thế nào cũng không thể như vậy được, vì thế Bạch La La dẫn Bạch Niên Cẩm cùng nhau về nhà.
Vé máy bay về quê đã được đặt từ sớm, điều kiện gia đình của Lý Hàn Sinh cũng không tồi, ba mẹ cũng đều là giáo viên, có thể coi là dòng dõi thư hương, cũng không biết sao Lý Hàn Sinh lại có nhân phẩm kém như vậy. Tuy bây giờ Bạch La La đã thay đổi vận mệnh Bạch Niên Cẩm, nhưng cậu vẫn rất chán ghét Lý Hàn Sinh.
Đây là lần đầu tiên Bạch Niên Cẩm cảm thấy mờ mịt, trên thực tế ngay cả xe lửa y cũng chưa từ đi.
Lúc lên máy bay, Bạch Niên Cẩm có chút căng thẳng, ngồi trên ghế cứng ngắt bất an. Bạch La La nhìn thấy dáng vẻ này của y, đưa tay cầm lấy tay y, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ."
Bạch Niên Cẩm nhìn Bạch La La một cái, gật gật đầu.
May mà máy bay không bị trễ, sau khi máy bay từ từ cất cánh, có thể nhìn thấy tầng mây trắng ngoài cửa sổ. Khi Bạch Niên Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt tràn ra ánh sao lấp lánh, Bạch La La nhìn thấy tâm tình cũng tốt lên. Cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu đi máy bay, mẹ cậu dẫn cậu ra ngoài du lịch, sau khi máy bay cất cánh, cậu sợ hãi liền nấc liên tục, nước mắt lưng tròng, nhưng lại cố nhịn không muốn khóc, dáng vẻ lúc ấy của cậu còn bị mẹ cậu dùng máy ảnh chụp lại, trở thành lịch sử đen tối nhất mà cậu không muốn nghĩ lại.
Bốn tiếng sau, hai người đến điểm đích.
Nhà của Lý Hàn Sinh ở gần biển, tuy rằng lúc này là tháng giêng lạnh nhất trong năm, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu chói chang, nhiệt độ không khí cũng hơn hai mươi độ.
Gió biển ấm áp phả vào mặt, làm cho con người ta vô cùng thoải mái.
Sau khi Bạch Niên Cẩm và Bạch La La xuống máy bay liền thay trang phục mùa hè, rồi mới ra khỏi sân bay.
Cha Lý Hàn Sinh đã chờ sẵn ở ngoài sân bay, nhìn thấy hai người thì tươi cười chào đón.
Bạch La La đã nói rõ chuyện của Bạch Niên Cẩm với cha mẹ qua điện thoại, cha mẹ cậu cũng rất cảm thông khoan dung, mẹ Lý còn dặn riêng Bạch La La nhất định phải đưa y về cùng.
Nói thật cha mẹ Lý Hàn Sinh thật sự không tồi, không biết sao Lý Hàn Sinh lớn lên lại vặn vẹo như thế, từ hành vi của gã mà xem, gần như là từ đầu đến cuối gã đều không xem Bạch Niên Cẩm là người, Bạch Niên Cẩm vì gã mà bị tàn tật, vậy mà chưa đến một năm gã đã kết hôn, thậm chí còn gửi thiệp mời cho Bạch Niên Cẩm. Lúc đó thành tích của Bạch Niên Cẩm tốt như vậy, ngay đến thi đại học cũng không thi, cả đời cứ bị hủy hoại như vậy.
Nếu Bạch La La đã xuyên thành Lý Hàn Sinh, cũng sẽ thay Lý Hàn Sinh làm tròn hiếu đạo, sau khi cậu và Bạch Niên Cẩm lên xe, cha Lý cười nói: "Mẹ con chuẩn bị không ít hải sản đó, à, Niên Cẩm con ăn cay được không?"
Bạch Niên Cẩm nói: "Dạ được ạ."
Trên người Bạch Niên Cẩm mặc một cái áo phông trắng và một cái quần bò đen, tuy đơn giản, nhưng có dáng vẻ và khí chất của y ở đó, cả người y đều tản ra hương vị thanh xuân rực rỡ, rất giống người mẫu trong ti vi. Làm cho Bạch La La ngồi bên cạnh có hơi yếu thế, đeo một cặp mắt kính, mặc áo sơ mi, tuy rằng diện mạo cũng không kém, khí chất nho nhã, nhưng nhìn thế nào cũng thấy ít thu hút ánh mắt người ta hơn Bạch Niên Cẩm.
Những người thế hệ trước như cha Lý mẹ Lý đều thích trẻ con, cho nên Bạch Niên Cẩm đến nhà, liền được nhiệt tình tiếp đãi, vậy mà đãi ngộ còn tốt hơn cả Bạch La La.
Hải sản ở đây giá khá rẻ, tôm hùm cũng chỉ ba mươi tệ một cân, mẹ Lý mua ba con, định làm tôm hùng nướng vị tỏi.
Bạch La La nói: "Niên Cẩm, ăn đi, đừng khách sáo."
Bạch Niên Cẩm gật gật đầu, y đến nhà Bạch La La chơi cũng không có yên lặng như trước, ngược lại miệng còn cực kỳ ngọt, rất siêng năng gọi mẹ của Bạch La La dì ơi dì à.
Bạch La La cũng thích ăn hải sản, tay nghề cũng không tệ lắm, cậu nói để cậu đến làm tiếp cho. Mẹ Lý cười cười nói rốt cuộc con cũng chịu tự mình nấu cơm rồi à, còn nói luôn ăn bên ngoài làm sao mà tốt được, nhất định phải tự học nấu ăn.
Bạch Niên Cẩm ăn một miếng thịt tôm hùm cháy xém thơm ngon, nói: "Thầy nấu ăn rất ngon."
Mẹ Lý nói: "Thật hả? Thầy của con lúc trước đến nấu mì còn nấu khét luôn đó."
Bạch Niên Cẩm nói: "Thật ạ, một năm nay con đều làm phiền thầy ấy mà, chờ con học xong đại học đi làm rồi, nhất định phải báo đáp thầy thật tốt."
Mẹ Lý cười nói: "Nó làm chút chuyện này có phải là chuyện lớn gì đâu, dì còn đang lo nó ở bên đó cô đơn không ai làm bạn đó chứ, Niên Cẩm à, con không cần áp lực quá lớn đâu."
Bạch Niên Cẩm cười nói vâng ạ.
Bạch La La uống một ngụm rượu dương mai, ăn một con sò nướng bơ tỏi, cậu cảm thấy mình thật sự là rất thích bờ biển. Hải sản không đắt, không khí rất tốt, nhiệt độ còn rất ấm áp thỏa mái. Chờ khi cậu kiếm được ít tiền, phải mua một căn nhà ở thành phố ven biển, sau khi về hưu thì sẽ đến đó ở.
Hai người ngồi máy bay một ngày, có chút mệt mỏi, mẹ Lý đã dọn sẵn giường cho hai người, bảo bọn họ đi ngủ sớm một chút.
Bạch La La vâng rồi lại thầm hỏi Bạch Niên Cẩm rằng y ở có quen không.
Bạch Niên Cẩm đáp lại cậu một nụ cười rất ngọt ngào, nói rất quen, mà chẳng những quen, còn rất thích ở nhà thầy. Y còn có một câu không nói ra, đó là... nếu còn có thể nằm được ở trên giường của thầy thì nhất định sẽ rất kí©h thí©ɧ. Nếu y nói ra lời này, cũng không biết Bạch La La có xem y là biếи ŧɦái hay không nữa.