Tay của Bạch Niên Cẩm rất nhỏ, cũng thực lạnh, bị Bạch La La nắm lấy dần dần trở nên ấm hơn.
Sau đó Bạch Niêm Cẩm lại ngồi trên yên sau xe đạp của Bạch La La, Bạch La La ở phía trước nói: "Ôm chặt."
Bạch Niên Cẩm nhẹ nhàng đáp lại.
Trước khi về nhà, Bạch La La lại tranh thủ đi siêu thị, hỏi Bạch Niên Cẩm muốn ăn cái gì.
Bạch Niên Cẩm nhìn hàng hóa muôn màu rực rỡ, im lặng đi theo sau Bạch La La, nói cái gì cũng được ạ.
Bạch La La nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay lạnh như thế, ăn lẩu dê đi, cậu nói: "Niên Cẩm, em ăn được thịt dê không?"
Bạch Niên Cẩm nói: "Cái gì em cũng ăn được."
Thấy Bạch Niên Cẩm không phản đối, vì thế Bạch La La mấy gói lớn thịt dê loại tốt chuyên dùng để rửa thịt dê, lại mua thêm rau củ tươi mới và gia vị nấu lẩu dê.
Bạch Niên Cẩm từ đầu tới cuối đều giống như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau Bạch La La, còn chủ động nói muốn giúp Bạch La La đẩy xe hàng, cảnh này nếu là người không biết chuyện nhìn vào thì nhất định sẽ nghĩ hai bọn họ nhất định là hai ba con.
Mua đồ xong, Bạch La La lại nói mua thùng sữa, còn hỏi Bạch Niên Cẩm có thể uống vị nguyên chất được không.
Bạch Niên Cẩm vẫn như trước không từ chối cái gì, đứa nhỏ này hình như cũng không có ghét thức ăn. Cũng đúng, đã là người từng bị đói khát tra tấn, làm sao có thể không hiểu được sự quý giá của thức ăn chứ.
So với Bạch Niên Cẩm, Bạch La La lại là từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu qua loại khổ gì, mặc dù điều kiện nhà cậu không thể nói là đặc biệt tốt, nhưng cha mẹ cậu đều có công việc ổn định, chỉ riêng sữa uống từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không thiếu. Sau nhiều tiếng đồng hồ, trong siêu thị không còn sữa đóng túi, tất cả đều phải mua từ hàng gánh sữa nông trại đến từng nhà rao bán, Bạch La La đến bây giờ vẫn nhớ rõ hồi ức đẹp vào một buổi chiều bốn giờ, cậu cùng thanh mai trúc mã mặc váy hoa nhỏ, cầm phiếu sữa và nồi sữa chạy về phía hàng gánh bán sữa nông trại... Nhưng nhắc đến thanh mai trúc mã, trước mắt Bạch La La lại hiện lên khuôn mặt mang biểu cảm như cười như không của Tần Bách Xuyên.
Bạch La La: "..." Haizz, hiện tại thanh mai trúc mã còn cao hơn cậu cả một cái đầu.
Cũng vì uống rất nhiều sữa, Bạch La La mới có thể cao đến một mét tám, cho nên khi nhìn thấy sữa, Bạch La La không nhịn được cũng muốn mua cho Bạch Niên Cẩm một thùng. Học sinh trung học đúng là thời điểm cần bồi bổ cơ thể, Bạch La La cũng không muốn về sau Bạch Niên Cẩm chỉ cao chưa đến một mét bảy, đến lúc đó muốn tìm bạn gái cũng khó nữa.
Bạch Niên Cẩm cũng không biết Bạch La La đang nghĩ cái gì, y đội mũ lên đầu, dán mặt trên lưng Bạch La La, bên tai là tiếng gió lạnh lẽo gào thét. Nhưng Bạch Niên Cẩm cũng không cảm thấy lạnh lẽo gì, y cảm thấy chính mình là đang ôm một mặt trời nhỏ ấm áp, mặt trời nhỏ ấm áp này chiếu sáng toàn bộ thế giới u ám của y, để cho y thấy được những cảnh vật đẹp đẽ mà y chưa bao giờ thấy qua.
Khi tới nhà Bạch La La, hình như gió cũng đã nhỏ đi, Bạch La La để cho Bạch Niên Cẩm xuống xe rồi giúp y phủi sạch tuyết trên đầu, cậu cười nói: "Đi, đi ăn thịt dê thôi."
Bạch Niên Cẩm cầm theo sữa, nhìn chằm chằm khuôn mặt dịu dàng đang được đèn đường chiếu sáng, không thể nào dời mắt đi được.
Sau khi về đến nhà, Bạch La La trước tiên tìm một bộ quần áo để cho Bạch Niên Cẩm thay, sau đó mở TV cho y rồi lại chuẩn bị cho y chút hoa quả, để cho Bạch Niên Cẩm ngồi nghỉ ngơi, bản thân thì vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.
Tay Bạch Niên Cẩm cầm ly trà nóng, chút tuyết đọng trên lông mi cũng bị ấm áp hòa tan, đôi mắt có chút ẩm ướt.
Nước dùng lẩu dê vốn nên dùng nước hầm dê chính tông, nhưng Bạch La La sợ Bạch Niên Cẩm không quen ăn mùi thịt dê, cho nên vẫn là dùng nước canh pha loãng, nhưng mà cậu đi siêu thị có hơi muộn, thịt dê tươi ngon nhất ở khu bán thịt đã bán gần hết rồi.
Táo tàu, gừng lát, hành boaro cắt khúc, còn có một ít dược liệu bình thường có trong nhà, Bạch La La chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu bắt đầu nấu nước lẩu, liền bắt đầu thái thịt dê. Sau khi thái xong thịt dê, lại đem rau củ rửa sạch bỏ vào trong rổ.
Trong tủ lạnh có chao, hơn nữa còn có tương vừng mới mua hôm nay, sau khi Bạch La La làm xong nước chấm thì nước dùng trong nồi cũng vừa lúc tỏa ra mùi thơm, vì thế cậu hô lên ăn cơm, ăn cơm.
"Ăn nhiều vào." Nhìn thịt dê nóng hổi ở trong nồi lẩu đang sôi ùng ục, Bạch La La cười tủm tỉm nói với Bạch Niên Cẩm, "Thịt vẫn đủ."
Đại khái là vì cơ thể dần ấm lên, trên mặt Bạch Niên Cẩm hiện lên một đỏ ửng đáng yêu vô cùng, dáng vẻ ăn cơm của y vô cùng yên tĩnh, từ đầu đến cuối không phát ra chút âm thanh nào.
Bạch La La cũng đã lâu không ăn lẩu dê, thịt dê trong siêu thị này hương vị cũng không tồi, phần não dê phía trên non mềm béo ngậy, chấm thêm nước chấm làm từ chao và tương vừng cho vào miệng là đã có một miệng đầy vị thịt. Thịt đùi sau phải nạc một chút, cũng nhai nhiều hơn nhấm nuốt vài lần, hương vị tươi mới của thịt dê sẽ như bị tẩm vào trong lưỡi, ngon đến mức khiến người ta nóng lòng muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Rau mầm xanh là là rau nhất định phải có, chỉ cần nhúng sơ trong nồi sôi nước lẩu một chút, vẫn còn màu xanh tươi liền cho vào miệng, khi nhúng qua canh loãng một lần, lại tựa như vị ngọt của rau dưa, đặc biệt xua tan vị dầu mỡ trong miệng.
Bạch La La khui cho Bạch Niên Cẩm một lon coca, lại rót cho chính mình chút rượu, dù trong suốt quá trình hai người cũng không có nói chuyện với nhau, nhưng bầu không khí lại hài hòa đến không ngờ.
Mấy gói thịt dê cộng dồn vào cũng được gần bốn cân, Bạch La La vốn nghĩ sẽ còn dư lại một chút, nào ngờ sau khi cậu cùng Bạch Niên Cẩm nhiệt tình ăn uống, vậy là lại không đủ, vì thế Bạch La La lại vào bếp cầm chút mì bỏ thêm vào.
Ăn xong mì, hai người mới hoàn toàn no, bụng đều căng tròn cả, Bạch La La xụi lơ nằm trên sô pha, đã có chút buồn ngủ.
Bạch Niên Cẩm đứng lên nói muốn đi rửa chén, Bạch La La cũng không có ngăn cản y, để cho trẻ con làm chút việc nhà cũng không phải chuyện gì xấu.
Chờ Bạch Niên Cẩm rửa chén xong, Bạch La La liền giục Bạch Niên Cẩm đi tắm, còn chuẩn bị sẵn cho y một bộ đồ ngủ.
Ngày thường khi Bạch Niên Cẩm mặc áo len đã có vẻ nhỏ con, giờ lại đổi thành đồ ngủ, càng giống một đứa nhỏ chưa dậy thì, Bạch La La nhìn đến cánh tay và chân nhỏ gầy tong của thì thật sự đau lòng, nghĩ chờ khi đứa bé này lên đại học nhất định phải đốc thúc y vận động mới được.
Bạch Niên Cẩm có chút mất tự nhiên, cúi đầu, lỗ tai đỏ lên, nói: "Thầy ơi, em ngủ chỗ nào ạ."
Bạch La La đưa sữa cho y, nói: "Uống đi, sau đó đi đánh răng, thầy đi trải giường cho em."
Bạch Niên Cẩm ngoan ngoãn nhận lấy hộp sữa, bắt đầu uống.
Bạch La La thật sự cảm thấy mẹ của Bạch Niên Cẩm mợ nó đúng là cái đồ khốn nạn mà, Bạch Niên Cẩm mắt to lông mi dài, làn da trắng noãn, lúc này vừa mới tắm xong môi còn đỏ au, dáng vẻ đáng yêu giống như một tiểu tinh linh, vậy mà chị ta còn có thể nhẫn tâm mà xuống tay với y cho được.
Bạch Niên Cẩm uống sữa xong thì đánh răng, Bạch La La nhìn Bạch Niên Cẩm nằm lên trên giường trong phòng cho khách.
Bạch La La nói: "Có sợ tối không? Nếu sợ thì cứ để đèn mà ngủ."
Bạch Niên Cẩm dùng chen che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt đen nhánh, lúc nhìn Bạch La La, bên trong giống như lóe lên những ngôi sao nhỏ, y nói: "Không sợ."
Bạch La La nói: "Không sợ là tốt rồi, thích uống sữa không?"
Giọng Bạch Niên Cẩm có chút buồn ngủ mềm mại nói: "Thích ạ."
Bạch La La: "Ừ, ngủ đi, ngủ ngoan."
Bạch Niên Cẩm nhỉn Bạch La La rời khỏi phòng, sau đó tắt đèn.
Chăn bông thật dày, giường thật mềm, gối đầu còn có mùi hương khô thoáng của nắng, Bạch Niên Cẩm cảm thấy chính mình giống như là một con tằm bị vây trong kén vậy, toàn thân đều là cảm giác an toàn khiến cho y cảm thấy vui vẻ thoải mái. Y chậm rãi nhắm mắt, lại giống như nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của thầy, Bạch Niên Cẩm nghĩ, sao ánh mắt đó lại đẹp đến như vậy chứ.
Vì buổi tối Bạch La La có uống chút rượu, cho nên ngủ đặc biệt sâu, buổi sáng ngày hôm sau là bị nghẹn tiểu đến tỉnh lại.
Cậu mơ mơ màng màng rời giường, khi đi đến WC, lại nghe thấy tiếng nước, cậu tập trung nhìn kỹ thì phát hiện Bạch Niên Cẩm vậy mà đã thức dậy rồi, ngồi trong WC không biết đang làm gì.
Bạch La La nói: "Niên Cẩm, dậy sớm vậy?"
Bạch Niên Cẩm không ngờ Bạch La La lại dậy sớm như vậy, cả người khựng lại một chút, cơ thể cứng lại.
Bạch La La nói: "Em đang làm gì vậy..." Mấy từ còn lại còn chưa nói xong, Bạch La La mới phản ứng kịp, buổi sáng giặt quần, hình như là chuyện mà thanh niên trẻ tuổi đều từng trải qua.
Bạch La La nhịn cười, không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Sáng nay muốn ăn cái gì?"
Bạch Niên Cẩm nhỏ giọng nói một câu cái gì cũng được ạ.
Bạch La La không xen vào việc của y nữa, bảo y nhanh lên, mình muốn đi WC. Loại chuyện như mộng tinh này, đối với học sinh trung học mà nói hẳn là chuyện bình thường. Lúc trước Bạch La La lần đầu tiên mộng tinh còn tưởng mình tè dầm, cả người đều hoảng loạn muốn chết, lén lén lút lút đi đến WC giặt quần, lại bị mẹ bắt được. Mẹ cậu cũng không có lấy cớ qua loa lừa cậu, cười nói cậu trưởng thành rồi, sau đó còn ném cho cậu một cuốn kiến thức sinh lý. Không thể không nói, Bạch La La có tích cách ôn hòa lạc quan như hôm nay, cũng có liên quan rất lớn đến hoàn cảnh gia đình ấm áp của cậu.
Bạch La La tùy tiện nấu sủi cảo làm đồ ăn sáng, Bạch Niên Cẩm giặt sạch quần, cả người giống như một cái bong bóng bị xì hơi, cảm thấy thế nào cũng phải thổi hai cái mới có thể căng lại lên được.
Bạch La La múc sủi cảo cho Bạch Niên Cẩm, cười nói: "Làm sao vậy, sao lại không vui."
Bạch Niên Cẩm nói: "Không có gì ạ."
Bạch La La nói: "Ăn đi, ăn xong thầy có chút chuyện muốn nói với em."
Bạch Niên Cẩm nói vâng ạ.
Hai người ăn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, Bạch La La lại đưa cho Bạch Niên Cẩm một hộp sữa, mới châm chước nói lời trong lòng mình ra, cậu nói: "Bạch Niên Cẩm, kỳ nghỉ đông này... em có muốn ở lại nhà của thầy không?"
Tay Bạch Niên Cẩm run lên, suýt thì đã bóp dẹp hộp sữa.
Bạch La La nói: "Đương nhiên nếu em không muốn, thầy cũng không ép em, thầy chỉ là hỏi ý kiến của em chút thôi, em xem em cũng sắp phải lên lớp 11 rồi, chương trình học rất nặng, thầy sợ em về nhà sẽ bị ảnh hưởng."
Bạch Niên Cẩm hình như vô cùng do dự, y cắn môi, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.
Bạch Niên Cẩm mong đợi nhìn y.
Nhưng mà khiến cho Bạch La La không ngờ chính là Bạch Niên Cẩm lại từ chối lời mời của cậu."
Bạch Niên Cẩm nói: "Thầy... xin lỗi... Em không thể ở lại."
Cậu hỏi: "Vì sao?"
Bạch Niên Cẩm nói: "Em... có chút chuyện phải làm."
Bạch La La hỏi: "Chuyện gì?"
Bạch Niên Cẩm nói: "Không thể nói với thầy đâu."
Bạch La La nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng vẫn không hỏi tiếp nữa, nếu cậu kiên trì hỏi thì có thể sẽ lấy được đáp án từ miệng của Bạch Niên Cẩm, nhưng nếu Bạch Niên Cẩm không muốn nói, cậu cần gì phải làm khó Bạch Niên Cẩm chứ.
"Đi thôi." Bạch La La nói: "Thầy đưa em về."
Bạch Niên Cẩm lắc đầu, nói: "Thầy, không cần đâu."
Bạch La La nhíu mi.
Nhưng lần này, thái độ của Bạch Niên Cẩm lại vô cùng kiên quyết, cậu nói: "Thầy, thật sự không cần đâu, em tự về được, cảm ơn thầy đã đãi em ngày hôm qua."
Bạch La La thấy thái độ của y kiên quyết, đành phải thỏa hiệp, cậu nói: "Ừm, đi đi, thầy gọi taxi cho em, chuyện này chắc em sẽ không từ chối nữa đâu nhỉ."
Bạch Niên Cẩm nói cảm ơn thầy.
Bạch La La tiễn Bạch Niên Cẩm đến dưới lầu, vẫn kiên trì đưa sữa mua ngày hôm qua cho Bạch Niên Cẩm, nói nếu y không cần những thứ này thì thầy sẽ tức giận đó. lúc này Bạch Niên Cẩm mới nhận lấy đồ Bạch La La cho.
Xe đi rồi, Bạch La La thở dài nói: "Thiếu niên thời kỳ trưởng thành, thật sự là không thể hiểu được mà."
Hệ thống nói: "Đúng vậy."
Sau đó một người một hệ thống cùng nhau thở dài.
Nhưng mà tuy Bạch Niên Cẩm đi rồi, nhưng sứ mệnh của Bạch La La cũng lại chỉ là vừa mới bắt đầu, đúng vậy, Bạch La La định báo cảnh sát việc mẹ của Bạch Niên Cẩm hít ma túy. Tuy rằng chuyện này có thể làm cho Bạch Niên Cẩm sẽ không thể gặp mẹ y một thời gian, nhưng Bạch La La thấy, có người mẹ như thế đối với sự trưởng thành của Bạch Niên Cẩm mà nói, thật sự là không hề có chút ích lợi nào.
Một người mẹ nghiện ma túy lại bạo lực gia đình, đại khái có thể khiến cho đứa nhỏ bị ám ảnh cả đời.
Hệ thống vô cùng tích cực đối với chuyện này, ngay ngày thứ hai khi Bạch Niên Cẩm bắt đầu kỳ nghỉ đông thì đã bảo Bạch La La gọi điện báo cảnh sát.
Bạch La La nói: "Chị ta đang làm gì?"
Hệ thống bâng quơ nói: "Đang hẹn thời gian địa điểm mua hàng với người ta đó." Sau đó nó nói với Bạch La La mấy tin tức mà nó biết.
Bạch La La nghe vậy thì nhanh chóng đi đến bốt điện thoại công cộng gần đó gọi 110, còn cố ý đè thấy giọng, nói ở nơi XX sắp có người tiến hành giao dịch ma túy, phiền chú cảnh sát trừng phạt theo pháp luật.
Cảnh sát còn muốn hỏi Bạch La La tình huống cụ thể, Bạch La La liền cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Bạch La La nói chuyện với chú cảnh sát nên có chút khẩn trương, cậu hỏi hệ thống: "Tôi nói có rõ ràng không? Cảnh sát sẽ đi chứ? Nếu không tôi có nên gọi lại không?"
Hệ Thống nói: "Trước kia cậu chưa từng báo cảnh sat hả?"
Bạch La La ủ rũ nói: "Cũng không có gặp được chuyện gì cần phải báo cảnh sát mà."
Hệ thống thở dài, nói: "Cậu đúng là một người dân lương thiện mà..."
Bạch La La: "(⊙v⊙)."
Tuy Bạch La La lo lắng, nhưng tin tức mà hệ thống nới với cậu vẫn có tác dụng, đến thời gian mẹ của Bạch Niên Cẩm đến nơi lấy hàng, dù có thế nào chị ta không ngờ, khi chị ta đi đến nơi đã hẹn với nguồn cung cấp hàng, lúc đang chuẩn bị giao dịch thì liền có một nhóm cảnh sát phục thường xông ra.
Mẹ của Bạch Niên Cẩm trực tiếp dọa hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, khi tỉnh lại lần nữa thì đã bị còng ở Cục Cảnh Sát rồi.
Pháp luật quy định đối với ma túy của thế giới này vẫn giống như ở thế giới của Bạch La La sống, về cơ bản buôn bán ma túy dù là một lượng nhỏ thôi cũng sẽ bị phán hình phạt nặng.
Nhưng mẹ Bạch chỉ hút ma túy chứ không buôn lậu ma túy, cho nên sẽ không vào tù, sẽ chỉ bị giam giữ ở trại tạm giam.
Nhưng dù vậy, chị ta cũng phải ở trong trại tạm giam mấy tháng.
Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Bạch La La cảm thấy hạnh phúc tới hơi quá đột nhiên. Cậu nói: “Vậy là đi vào?” Hệ thống nói: “Nếu không thì sao?”
Bạch La La nói: “Được rồi, sau này tôi sẽ tiếp tục nỗ lực……” Chờ khi chị ta ra nhất định sẽ còn đi mua hàng, đến lúc đó lại giúp đưa chị ta vào bên trong lần nữa.
Hệ thống: “Pháp luật là vũ khí nhân dân.”
Bạch La La gật đầu, cảm thấy huy hiệu đảng ở trên ngực càng thêm tươi đẹp.
Mẹ của Bạch Niên Cẩm đã vào Cục cảnh sát, nhưng Bạch Niên Cẩm lại không thấy đâu, Bạch La La đi đến nơi mà Bạch Niên Cẩm ở chặn mấy ngày mà cũng không chặn được y, mấy ngày rồi Bạch La La đều không gặp được Bạch Niên Cẩm.
Bạch La La có hơi nôn nóng, đành phải ngồi canh thêm mấy ngày.
Lại qua thêm ba bốn ngày, ngày này Bạch La La chờ đến hơn mười một giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen, cậu thấy Bạch Niên Cẩm còn chưa có ý muốn về, đành phải phủi hết tuyết ở trên người rồi chuẩn bị về nhà.
Nhưng mà ngay khi Bạch La La xuyên qua ngõ nhỏ đen nhánh, cậu lại mơ hồ nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếng bước chân này đạp ở trên mặt tuyết rất nhẹ, khi đi đến phía sau Bạch La La, Bạch La La mới phản ứng lại, cậu đang muốn xoay người thì lại bị người trực tiếp thít chặt cổ từ phía sau. Theo sau đó là có một người khác tung một cú vào trong bụng cậu, Bạch La La chịu đau trực tiếp cong eo, sau đó miệng bị người ta bịt chặt lại, đôi tay cũng bị ấn ở phía sau.
Bạch La La: “A……” Phản ứng đầu tiên của cậu chính là có người muốn cướp, hơn nữa còn có hai người, cậu nhất thời không quan sát được càng không có thể kịp phản ứng.
Con hẻm này rất tối, lại là trong đêm tuyết đương nhiên có rất ít người qua lại, Bạch La La ho khan bị người ta ấn ở trên mặt đất, trong lòng cầu nguyện những người này chỉ là cần tiền thôi.
Sau khi Bạch La La bị áp đảo, người đè Bạch La La từ phía sau rất nhanh đã đưa tay vào túi quần của Bạch La La, móc ví tiền của Bạch La La ra.
Bạch La La thả lỏng trong lòng, nghĩ nếu người này chỉ cần tiền thì cứ xem như hao tài tiêu tai đi, nào biết khi cậu vừa mới nghĩ như vậy thì có một tia sáng đã rọi thẳng vào mặt cậu.
Một người đàn ông khác đứng bên cạnh cậu, trầm giọng cười, bóp cằm của Bạch La La nói: “Dáng dấp cũng ổn phết.”
Bạch La La nháy mắt lạnh cả sống lưng.
Bàn tay người đè Bạch La La cũng đưa lại vặn mặt của Bạch La La ra sau, dùng di động chiếu sáng mặt của Bạch La La. “Đúng là không tồi.” Người nọ nói như vậy.
Thế giới của Bạch La La cả trai lẫn gái đều có thể kết hôn, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ có tin tức đàn ông bị cưỡиɠ ɠiαи ở trên mặt báo, nhưng Bạch La La có chết cũng không nghĩ đến, có một ngày cậu cũng gặp phải loại chuyện này.
“Làm luôn ở đây à?” Người đứng ở trước mặt Bạch La La cúi xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt của Bạch La La, ánh mắt gã vừa ướt vừa dính, khiến cho người ta phải buồn nôn.
Bạch La La bắt đầu có ý giãy giụa, lại bị đá một chân vào trong bụng. Một cú đá này người kia không giữ lại sức, đá cho hô hấp Bạch La La cứng lại, trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngất xỉu đi.
“Động cái gì động.” Người nọ cười lạnh, “Tin làm mày luôn ở chỗ này không?”
“Nơi này lạnh quá.” Người đè Bạch La La từ phía sau, tay xốc quần áo Bạch La La lên, tay sờ soạng dọc theo eo sờ soạng trên lưng của Bạch La La. Tay gã vừa lạnh vừa cứng, lại xoa nắn rất mạnh ở trên phần lưng mềm mại bóng loáng của Bạch La La phần, khiến cho Bạch La La thiếu chút nữa đã nôn ra.
“Vậy mang đi thôi.” Người đúng nói, “Dù sao cũng không có ai, cứ kéo tới trên xe đi rồi tìm nơi không có ai.”
“Được.” Người đè Bạch La La bắt đầu dùng sức, hai người mỗi người xách một bên, không để ý Bạch La La vùng vẫy mà kéo cậu đi về phía con đường cuối hẻm.
Bạch La La đã dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ cho đến giờ rồi, thế nhưng cơ thể này chính là giáo viên dạy học không chịu vận động, ầu như không cần chút sức lực nào, sức vùng vẫy của cậu càng ngày càng yếu đi, lại cách chiếc xe đen đậu ở ngã tư ngõ nhỏ càng ngày càng gần.
Xong rồi xong rồi, trên trán Bạch La La tràn ra mồ hôi lạnh, cậu tuyệt vọng nghĩ, hôm nay cậu phải bàn giao ở nơi này rồi.
Giọng của hệ thống chợt vang lên: “Đừng sợ, tôi gọi người giúp cậu rồi!”
Bạch La La nghĩ thầm cậu gọi ai, gọi chú cảnh sát sao? Nay khi Bạch La La nghĩ như vậy, lại một bóng hình chạy ra từ nhỏ ngõ nhỏ, bóng dáng nho nhỏ kia lại tựa như là không sợ gì cả mà nhanh chóng chạy đến phía này.
“Cháy rồi!! Cháy rồi!! Mọi người chạy mau đi!!” Người chạy tới vừa chạy vừa hô to, trong tay còn nắm chặt một con dao găm chói lọi.
Khi người đó đi tới dưới ngọn đèn đường, Bạch La La thấy rõ khuôn mặt của y, người ở trong miệng hệ thống lại là Bạch Niên Cẩm —— cậu không biết bản thân nên vui, hay là nên lo lắng đây.
“Cháy rồi!! Mọi người mau chạy đi!!!” Bạch Niên Cẩm hô to, các hộ gia đình chung quanh bật hết đèn này đến đèn khác, nơi này tuy rằng cũ nát, nhưng dân cư rất đông đúc, rất nhanh liền có người bắt đầu xuống lầu muốn xem một chút rốt cuộc có phải là cháy thật hay không.
“Thả thầy ấy ra!!” Bạch Niên Cẩm đứng ở trước mặt Bạch La La, giống dũng sĩ không màng tất cả, y thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tin tao đâm chết chúng mày hay không? Trẻ vị thành niên gϊếŧ người sẽ không phạm pháp.”
Hai tên tội phạm cướp của kia không ngờ nửa đường lại nhảy ra một người như vậy, một người trong đó nổi giận nói: “Mày muốn chết à? Nhãi ranh!!”
Bạch Niên Cẩm lạnh lùng nói: “Ông đây thọc cho mày một dao, mày lại đây thử xem?”
Cũng không biết có phải do sự dứt khoát trong giọng nói của Bạch Niên Cẩm khiến cho bọn họ kinh sợ hay không, hai người này liếc nhau, nghe thấy tiếng ồn ào chung quanh càng lúc càng lớn, cảm thấy không cần phải làm lớn chuyện nữa, cho nên cũng không do dự nhiều mà liền ném Bạch La La xuống rồi lên xe trực tiếp lái đi.
Bạch La La ngã xuống mặt đất, bắt đầu không ngừng ho khan, nước miếng bên trong nước bọt còn lẫn một chút máu.
Bạch Niên Cẩm xác định hai người đi xa thì mới bước đến đỡ Bạch La La.
“Thầy ơi, thầy ơi.” Đôi mắt Bạch Niên Cẩm đỏ bừng, y ôm Bạch La La vào trong lòng ngực, bắt đầu yên lặng rớt nước mắt, nói: “Thầy có sao không? Bọn họ có làm thầy bị thương không——”
“Thầy không sao.” Bạch La La miễn cưỡng cười cười, cậu nói: “Em làm thầy sợ muốn chết, nếu bọn họ ra tay với em thì phải làm sao bây giờ.”
Bạch Niên Cẩm nói: “Cho dù là như vậy, em cũng không thể để cho bọn họ dẫn thầy đi được.” Y lau khô nước mắt, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra mà có thể cõng Bạch La La nặng hơn y rất nhiều ở trên lưng, y nói, “Thầy đừng sợ, em sẽ dẫn thầy về, ai cũng đừng mong có thể làm tổn thương được thầy, nếu ai dám thương tổn thầy, em sẽ gϊếŧ chết nó.”
Bạch La La khàn khàn giọng: “Không sao, em đỡ thầy là được rồi, thầy có thể đi……”
Bạch Niên Cẩm không hé răng, cứng rắn mà cõng Bạch La La lên lầu rồi vào nhà của mình.
Đèn được bật lên, chiếu sáng cả căn nhà, lúc này Bạch La La mới có cảm giác bản thân đã thật sự thoát hiểm, cậu nhìn Bạch Niên Cẩm vẫn luôn yên lặng rớt nước mắt, không nhịn được mà vươn tay kéo đứa nhỏ vào trong lòng ngực, vỗ đầu an ủi: “Đừng khóc, thầy không sao cả.”
Bạch Niên Cẩm không hé răng, chỉ là bắt lấy quần áo trên lưng của Bạch La La, nước mắt lại không thể dừng được, y thật sự không dám nghĩ, nếu hôm nay y không có trở về thì thầy của y sẽ gặp phải chuyện gì. Mà nguyên nhân thầy của y xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên cũng chỉ có một ——chính là vì tìm y.
Bạch Niên Cẩm chưa bao giờ thực sự căm ghét sự nhỏ yếu của bản thân đến như vậy.