Chương 15: Thế Giới 1 - Vương gia bá đạo và tiểu ảnh vệ (15)

Sau khi hóa trang xong xuôi, Mão Cửu cho người hầu lui ra ngoài, rồi dẫn Bạch La La ra khỏi cửa.

Khi hai người đến hoa viên, Mão Cửu cho thị vệ lui ra, một mình y cùng Bạch La La đi vào ngự hoa viên.

Chiếc kiệu Bạch La La ngồi được hạ xuống đất, sau khi xác nhận xung quanh không có ai, Mão Cửu mới gọi cậu xuống. Hóa trang chỉ là thủ đoạn cuối cùng, nếu có thể, Bạch La La tốt nhất là đừng bị bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.

Mão Cửu đỡ Bạch La La xuống kiệu.

Bạch La La nhìn quanh bốn phía, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ, cậu hỏi: “Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”

Mão Cửu thản nhiên nói: “Tất nhiên là vì ở đây có thể nhìn thấy hoàng huynh của ngài.”

Bạch La La hơi cau mày, nhưng Mão Cửu cũng không giải thích mà dẫn Bạch La La đi vào ngự hoa viên.

Ngự hoa viên này là khi Hoàng gia gia của Bạch La La còn sống tu sửa, chiếm diện tích vô cùng rộng. Mặc dù Bạch La La là hoàng tử lớn lên trong cung, nhưng cũng chưa đi hết được mọi ngóc ngách.

Trong ngự hoa viên, đình đài lầu cát, cầu nhỏ uốn khúc, cái gì cần có đều có. Từng chỗ khác nhau, phong cách cũng khác nhau, gần như đã thu vào tất cả các phong cách của hoa viên trong cả nước.

Khung cảnh này, chỉ có chế độ hoàng quyền tập trung thời cổ đại mới có thể tu sửa được, bởi vì tiêu tốn nhân lực và vật lực quá lớn, cho dù có đặt ở thời hiện đại, e rằng cũng có thể gọi là hoa người tốn của.

Mão Cửu dẫn Bạch La La đi trong ngự hoa viên rất lâu.

Dọc đường đi trong ngự hoa viên, không hề gặp thị vệ hay cung nhân nào, có lẽ là Mão Cửu đã lệnh cho họ lui xuống từ lâu.

Bạch La La đi theo sau Mão Cửu, nét mặt thản nhiên, cũng không mở miệng hỏi.

Mãi đến khi hai người đi đến trước một tòa núi giả, Mão Cửu mới dừng bước.

Sau khi dừng lại, y nhìn quanh, xác định là không có ai mới lấy trong ngực ra một chiếc chìa khóa.

Bạch La La thấy y cắm chiếc chìa khóa đó vào phiến đá bị rêu che phủ trên tòa núi giả, sau đó phiến đá phát ra tiếng động nhỏ, lộ ra đường hầm hai người có thể đi qua.

Mão Cửu nói: “Chủ tử, mời!”

Bạch La La biết Mão Cửu sẽ không lừa mình, liền nhấc chân đi vào trước.

Đường hầm tối đen, Mão Cửu đi vào sau Bạch La La, y đóng cửa hầm lại, đứng lên, cầm lấy ngọn đèn trên vách tường, chiếu sáng đường đi.

Vừa đi, Mão Cửu vừa giải thích với Bạch La La. Y nói đường hầm này là hoàng huynh của Bạch La La nói với y, bên trong còn có một vài cơ quan nguy hiểm, cho dù có lấy được chìa khóa cũng chưa chắc có thể đi được đến cuối cùng.

Cơ quan như thế nào, cậu ngược lại là không nhìn thấy, có lẽ là đã bị Mão Cửu phá hủy rồi.

Hai người đi khoảng một khắc, không khí lạnh dần, nội lực của Bạch La La bị phong bế nên cảm thấy có hơi lạnh. Mão Cửu nhẹ nhàng cầm lấy tay Bạch La La, nhiệt độ từ bàn tay y không ngừng truyền vào người cậu.

Bạch La La định thu tay lại nhưng vẫn bị Mão Cửu nắm chặt, y nói: “Chủ tử, chỗ này lạnh lẽo, ngài lại không có nội lực, dễ bị cảm lạnh.”

Bạch La La nghĩ, cũng đúng, cảm lạnh thì phải uống thuốc đông y đắng chết đi được, bị Mão Cửu nắm tay thì cũng không mất miếng thịt nào, thôi thì cứ tùy y đi.

Vì thế, Mão Cửu nắm tay Bạch La La đi đến đích đến.

Chỉ thấy chỗ đích đến ấy, ánh sáng tức thì bùng lên, Bạch La La nhìn kỹ thì phát hiện đó là một cỗ quan tài băng tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Bạch La La giật mình, lập tức nói: “Không phải ngươi nói hoàng huynh của ta chưa chết sao?”

Mão Cửu nói: “Chủ tử, ngài bình tĩnh. Ngài nhìn kỹ đi, hoàng huynh của ngài vẫn còn hơi thở.”

Bạch La La nhanh chóng chạy đến trước quan tài, thấy vẻ mặt của hoàng huynh quả thật vẫn giống người thường, l*иg ngực khẽ phập phồng, rõ ràng là vẫn còn sống.

Bạch La La trợn to mắt, nói: “Vậy hoàng huynh làm sao vậy?”

Mão Cửu nói: “Ngày đó ta bị Tín Vương trói mang vào cung, hoàng huynh của ngài vừa bị bệnh nặng, vừa bị bao vây đến mức hấp hối liền truyền vương vị cho ta. Sau đó đột nhiên xuất hiện một vị thần y nói là tính mạng hoàng huynh của ngài có thể tạm thời giữ được.”

Bạch La La nhìn hoàng huynh của mình, tay khẽ run, cậu nói với hệ thống: “Đây…”

Hệ thống nói: “Đây cái gì?"

Bạch La La nói: “Đây là một đột phá lớn của lịch sử y học đó!”

Hệ thống: “…”

Bạch La La nói: “Nếu đem kỹ thuật y học này về thế giới của chúng ta, vậy thì có thể tạo phúc cho bao nhiêu người đây?”

Hệ thống im lặng một hồi rồi nói: “Cậu đúng là không làm thân phận đảng viên của mình thất vọng.”

Bạch La La nói: “Tăng lương không?”

Hệ thống nói: “Không tăng.”

Bạch La La nói: “’Ai.”

Mão Cửu thấy Bạch La La dần bình tĩnh lại thì nhẹ nhàng nói: “Chủ tử không cần lo lắng quá. Thần y kia nói, có cách có thể giúp hoàng huynh ngủ say bên trong của ngài tỉnh lại.”

Bạch La La nói: “Vậy hắn có nói là cách gì không?”

Mão Cửu nói: “Hắn không nói cụ thể.”

Trong quan tài băng, hoàng huynh của Bạch La La nhắm hai mắt tựa như một người vừa mới ngủ, dường như ngay sau đó sẽ tỉnh giấc và mở mắt ra.

Bạch La La lấy ngón tay vuốt ve quan tài băng, khẽ nói: “Hoàng huynh của ta mắc bệnh gì vậy?”

Mão Cửu nói: “Hoàng huynh của ngài mắc bệnh tim.”

Bạch La La chưa từng biết tim của hoàng huynh mình không tốt, ở trong thế giới gốc, Viên Phong Yên cũng chưa từng biết tim của hoàng huynh hắn có vấn đề gì. Dù sao thì trong trí nhớ của Viên Phong Yên, hắn chỉ cần xảy ra chuyện, đi tìm hoàng huynh là có thể giải quyết, bất kể chuyện đó có khó đến đâu thì hoàng huynh của hắn cũng sẽ luôn bảo vệ hắn.

Người này là một ca ca tốt, đáng tiếc Viên Phong Yên lại không phải là một đệ đệ tốt.

Bạch La La thở dài, nói: “Vậy thần y kia đang ở đâu?”

Mão Cửu nói: “Vị thần y kia đi tìm dược liệu chữa bệnh cho hoàng huynh của ngài rồi. Hắn nói dược liệu kia vốn là đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ là Tín Vương lại đột nhiên nổi loạn, làm tất cả dược liệu đều bị rơi mất ngoài ý muốn.”

Chẳng trách hoàng thượng ở thế giới gốc không sao. Hiệu ứng bươm bướm này đúng là nguy hiểm mà.

Bạch La La biết tiền căn hậu quả của chuyện này liền khẽ thở dài.

Mão Cửu siết chặt tay của Bạch La La như là an ủi.

Sau đó, Mão Cửu nói hết tất cả mọi chuyện với Bạch La La. Sau khi hoàng thượng biết mình bị mắc bệnh tim thì đã sớm chuẩn bị những chuyện sau này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mão Cửu lại có thể lên làm hoàng đế nhanh như vậy. Có trọng thần giúp đỡ, có minh sư chỉ điểm, cho dù là một người vô dụng thì cũng sẽ không quá tồi.

Bạch La La bị những việc hoàng thượng đã trù bị làm cho cảm động, nhưng trong cảm động lại có chút áy náy, bởi vì cậu không phải là Viên Phong Yên thật, không xứng với những dụng tâm tốt đẹp này của hoàng thượng.

Mão Cửu nói: “Từ khi chủ nhân bị bắt đi, ta vẫn luôn tìm ngài, mất một năm cuối cùng cũng tìm thấy.”

Bạch La La nhìn nét mặt tiều tụy của Mão Cửu, đang định vui vẻ vỗ đầu y thì động tác lại ngừng lại, bởi vì cậu phát hiện ra Mão Cửu đã cao hơn cậu rồi, y mặc y phục mà chỉ có hoàng đế mới có thể mặc được, trong mắt cũng không còn vẻ tăm tối thuộc về ảnh vệ nữa.

Bạch La La khẽ thở dài, không biết tại sao đúng lúc này lại thấy hơi đau mông.

Sau khi thăm hoàng thượng, Mão Cửu lại đưa Bạch La La ra ngoài.

Y kể lại chuyện trong vòng một năm qua cho Bạch La La nghe. Bạch La La nghe xong thì thấy hoàng đế cũng không dễ làm.

Ngược lại khi Mão Cửu nói những việc này, ngữ khí gần như không có gì thay đổi, Bạch La La thấy vậy thì cảm động, nói:”Mão Cửu, chuyện trước kia ta hứa với ngươi, ngươi còn nhớ không?”

Mão Cửu nghi ngờ: “Chuyện gì vậy?”

Bạch La La nói: “Những quyển sách ta cho ngươi đọc đó.”

Mão Cửu nói: “Đương nhiên là nhớ.”

Bạch La La nói: “Bây giờ ngươi cảm thấy những quyển sách đó thế nào?”

Mão Cửu khẽ mím môi, không nói.

Bạch La La nói: “Ta không trách ngươi.”

Mão Cửu có chút khó xử nhưng dưới sự kiên trì của Bạch La La y vẫn nói ra: “Thuộc hạ cảm thấy những quyển sách này thực sự dị đoan.”

Bạch La La: “…”

Mão Cửu nói: “Mạng của ta mãi mãi là của chủ tử.”

Bạch La La biết Mão Cửu không nói đùa. Cậu có cảm giác thất vọng rằng toàn bộ những chuyện cậu đang làm là vô dụng, cậu tức giận nói: “Nếu mạng của ngươi là của ta vậy thì tại sao ngươi lại làm chuyện quá phận với ta?”

Mão Cửu chớp mắt nói: “Bởi vì chủ tử nói, những gì mình muốn thì phải đi giành lấy.”

Bạc La La: “…” Cậu cẩn thận suy nghĩ mới phát hiện Mão Cửu đúng là kẻ gian trá, bên ngoài thì gọi cậu là chủ tử, chủ tử, miệng thì lúc nào cũng mạng của mình là của cậu, nhưng sâu trong lòng lại đánh chủ ý với cậu từ lâu.

Tai Bạch La La đỏ ửng, cậu lớn tiếng nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không hả? Chuyện đó phải lưỡng tình tương duyệt mới có thể làm, ngươi làm như vậy với ta…”

Mão Cửu có chút tủi thân nói: “Nhưng rõ ràng chủ tử cũng rất thích mà, số lần tiết ra còn nhiều hơn Mão Cửu nữa.”

Bạch La La: “…” Còn không phải là tại cái hệ thống gà cay rác rưởi kia che đi cảm giác đau đớn của cậu à! Nội tâm của cậu vô cùng cự tuyệt đó, có được không!

Mão Cửu vẫn còn ngại chưa đủ, tiếp tục khiến Bạch La La xấu hổ, y nói: “Phía sau của chủ tử còn ngậm Mão Cửu rất chặt, ngài còn rêи ɾỉ nói chỗ đó cũng muốn.”

Bạch La La nói: “Câm miệng.”

Mão Cửu nói: “Chủ tử.”

Bạch La La nói: “Còn vớ vẩn ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Lúc này Mão Cửu mới câm miệng, nhưng vẻ mặt lại càng ủy khuất. Bạch La La nghĩ thầm, ngươi lại còn dám ủy khuất, người nên ủy khuất phải là ta đây này! Mông của ta vẫn còn đau đây này.

Cuối cùng mãi đến khi về cung hai người cũng không nói thêm câu nào nữa, chủ yếu là Mão Cửu muốn nói còn Bạch La La thì lạnh mặt, không thèm quan tâm đến y.

Đến tận yến tiệc buổi tối, Bạch La La mới mở miệng, nguyên nhân mở miệng là vì Mão Cửu không chịu cho thêm ớt vào đồ ăn của cậu.

Bạch La La nói: “Ta muốn ăn cay.”

Mão Cửu nói: “Chủ tử.”

Bạch La La nói: “Ngươi ngược đãi ta.”

Mão Cửu: “…”

Bạch La La nói: “Ngươi còn gọi ta là chủ tử mà ngay cả quả ớt ngươi cũng không cho ta ăn.”

Biểu tình của Mão Cửu lộ ra vẻ bất lực, nhưng vẫn cương quyết không cho cậu ăn cay, chỉ hứa với cậu sau vãn thiện sẽ có dưa hấu lạnh để giải nhiệt.

Bạch La La nói với hệ thống, Mão Cửu đúng là không phải thứ gì tốt đẹp, cậu đã phải ăn chay một năm rồi, ba ngày trước còn phải nhịn đói, vậy mà bây giờ còn không chịu cho cậu ăn cay.

Hệ thống chỉ hỏi một câu đã khiến Bạch La La nổi nóng: “Mông hết đau rồi?”

Bạch La La: “…”

Hệ thống nói: “Kiên cường và nứt hậu môn, cậu chỉ được chọn một cái.”

Bạch La La: “…” Hệ thống nhà ngươi và Mão Cửu là cùng một giuộc đúng không?