Bạch La La vô cùng nghi ngờ, có phải trước đây con người đã làm chuyện gì đó quá đáng với hệ thống hay không, mà hệ thống lại ác với cậu như vậy.
Nước mắt của Bạch La La rơi xuống vì bị cắn. Khó khăn lắm Bạch La La mới xác định được thân phận của người đang ôm mình ở phía sau.
“Là ngươi sao Mão Cửu ?” Khi nói câu này, giọng nói của Bạch La La có hơi run rẩy. Cậu cảm thấy nếu cậu lại đoán nhầm người thì miếng thịt trên ngực cậu kia cũng không thể giữ được.
Cũng may lần này Bạch La La đoán đúng rồi. Khăn che mặt màu đen trên mặt cậu bị người phía sau nhẹ nhàng kéo xuống, một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên: “Chủ nhân.”
So với một năm trước thì bây giờ Mão Cửu đã trưởng thành rồi.
Y đã cao hơn Bạch La La rất nhiều, y ôm chặt cậu từ phía sau.
Lúc này, Bạch La La mới thở phào nhẹ nhõm.
Mão Cửu vùi đầu vào cổ Bạch La La, nói với giọng ủy khuất cực kỳ: “Chủ nhân, ta đã tìm người cả năm trời, tìm rất lâu. Người có nhớ ta không?”
Nếu không phải chỗ y cắn cậu vẫn còn hơi đau đau thì có lẽ cậu đã thật sự đau lòng cho y vì cái giọng điệu đó của y rồi. Cậu nói với giọng khàn khàn lại có chút giả dối: “Đương nhiên là ta nhớ ngươi rồi.”
“Vậy sao.” Mão Cửu chuyển đề tài, giọng nói cũng lạnh đi, “Có phải chủ nhân cũng nhớ Bạch Phong Thanh Vân, Chúc Hoa và Thủy Kiều đúng không?”
Bạch La La: “…” Đại ca à, ta sai rồi.
Mão Cửu lại hôn lên cái đầu trọc lóc của Bạch La La, nói: “Ta thật sự rất nhớ chủ nhân.”
Bạch La La nghĩ thầm, nếu không phải tay ta vẫn bị trói thì ta sẽ ôm ngươi một cái. Một năm nay, Mão Cửu đã thay đổi rất nhiều. Y đã không còn dáng vẻ thiếu niên ngây ngô nữa mà thay vào đó là dáng vẻ của người nam nhân trưởng thành. Hơn nữa, sự tối tăm khi làm ảnh vệ cũng không còn mà càng thêm cao quý, ngông cuồng.
Nếu lúc này để người khác phân biệt Bạch La La và Mão Cửu ai là Vương gia thì có lẽ sẽ có rất nhiều người nhận sai.
Biết là Mão Cửu nên Bạch La La cảm thấy việc này dễ xử lý hơn nhiều, cậu nói: “Ngươi buông ta ra đi.”
Mão Cửu nghe Bạch La La nói vậy thì không nhúc nhích mà chầm chậm hôn lên vành tai Bạch La La. Động tác của y đầy ôn nhu và lưu luyến nhưng lại khiến Bạch La La lạnh cả sống lưng, cậu nuốt nước miếng nói: “Mão Cửu?”
“Chủ tử” Mão Cửu nói, “Mão Cửu không nhịn được.”
Bạch La La: “Hả?”
Mão Cửu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bạch La La thì cúi đầu cười, nói: “Lúc trước chủ tử chọn Mão Cửu từ trong ảnh vệ ra, lẽ nào không phải là vì chuyện này sao?” Y nói xong lại khẽ vuốt ve eo của Bạch La La.
Bạch La La: “…” Không! Ta chọn ngươi ra là để truyền cho ngươi ngọn lửa của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Mão Cửu nói với ngữ khí vô cùng ôn nhu, tựa như có thể tan thành nước: “Chủ tử cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện còn lại cứ giao cho Mão Cửu là được rồi.”
Bạch La La nghĩ đến chuyện còn lại, chuyện gì còn lại. Nhưng mà cậu còn chưa nói ra thì cả người đã mềm nhũn, ngã vào lòng Mão Cửu.
Loại cảm giác này quá kỳ diệu, cả người cậu không thể cử động, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, có thể cảm nhận được rõ ràng Mão Cửu đang cẩn thận tắm giúp mình.
Nếu là tắm rửa bình thường thì không nói làm gì nhưng đằng này Mão Cửu lại đưa ngón tay vào chỗ đó của cậu, Bạch La La khϊếp sợ nói: “Y muốn làm gì ta a?”
Hệ thống nói: “Ta không biết. Trước mắt ta chỉ có một mảng bị làm mờ từ đầu đến cuối, không nhìn thấy được.”
Bạch La La: “…”
Cậu còn muốn nói gì đó nhưng cái hệ thống gà cay này đã thở dài, sau đó nói: “Đừng nói nữa, dùng trái tim mà cảm nhận đi.”
Bạch La La: “Ta cảm nhận được ngươi là nhị đại gia.”
Bạch La La là một người đàn ông nam tính, nếu còn không biết Mão Cửu muốn làm gì thì đúng là con lợn ngu ngốc.
Trong lòng cậu im lặng chảy nước mắt, thương tiếc vì mình bị mất đi bông cúc nhỏ. Cuối cùng, cậu cũng hiểu được vì sao hai hôm nay Mão Cửu chỉ cho cậu uống mà không cho cậu ăn. Tiểu vương bát đản này nhất định là đã chuẩn bị để làm như vậy từ lâu rồi.
Động tác của Mão Cửu vô cùng ôn nhu. Trái tim của Bạch La La vẫn đang đau khổ khóc thút thít. Cậu hỏi hệ thống, nếu bị nhân vật trong cốt truyện X thì có trợ cấp không?
Hệ thống nói: “Không phạt tiền lương của cậu đã chứng minh là chúng tôi từng yêu cậu rồi.”
Bạch La La: “…”
Tắm rửa sạch sẽ xong, Bạch La La cảm thấy Mão Cửu dùng một tấm thảm bọc mình lại.
Bạch La La cứ tưởng Mão Cửu bọc mình lại rồi ném lên giường là xong việc, ai ngờ Mão Cửu lại mặc cho cậu một bộ hỷ phục.
Hỷ phục? Bạch La La khϊếp sợ khi khoác trên người y phục đỏ thẫm. Nhưng nét mặt của cung nhân rửa mặt chải đầu, trang điểm cho cậu lại vô cùng thản nhiên, không hề ngạc nhiên về người giống hệt hoàng thượng ở trước mặt.
Bạch La La không nói được, cũng không cử động được, chỉ có thể như một con rối bị người ta đội tóc giả, mặc y phục mới.
Trong lúc ấy, Mão Cửu có đến nhìn một lần, thấy Bạch La La đã mặc y phục xong thì trong mắt y liền tràn đầy ý cười ôn nhu. Y hôn từng cái lên môi Bạch La La, thậm chí còn ngượng ngùng nói: “Chủ tử, Mão Cửu đã đợi ngày này lâu lắm rồi!”
Thuốc Mão Cửu cho Bạch La La uống có tác dụng quá mạnh, Bạch La La ngay cả chớp mắt cũng cảm thấy không có sức, cho nên sau khi nhìn chằm chằm Mão Cửu một hồi, cậu liền cảm thấy cay mắt, từ từ nhắm mắt lại.
Vì thế, Mão Cửu liền nhìn thấy chủ tử yêu quý của mình, vô cảm nhắm mắt lại nhưng khóe mắt lại chảy ra một giọt nước mắt.
“Không vui như vậy sao?” Mão Cửu thì thào, “Nhưng tại sao người khác thì được, còn ta thì lại không được vậy, chủ tử?”
Bạch La La vốn không muốn khóc, nhưng khi nghe câu nói này của Mão Cửu thì lại lập tức rơi vào bi thương. Cậu thầm nghĩ, đại ca à, bởi vì người khác đều cho ta thượng, còn với ngươi thì ta lại biến thành người bị thượng a – Như vậy thì sao có thể bằng lòng được.
Mão Cửu không hề biết nội tâm bi thương và bất lực của chủ tử nhà mình lúc này. Tâm tình y phập phồng lên xuống, y nói: “Nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù chủ tử không bằng lòng thì Mão Cửu cũng tuyệt đối không buông tay.”
Y nói xong thì đứng dậy rời đi.
Bạch La La nhìn bóng lưng của y, lộ ra vẻ đời này không còn gì luyến tiếc.
Đại hôn của Tân hoàng, đại xá thiên hạ, cả nước mừng vui.
Trong triều đình và dân chúng đều tràn ngập tiếng chúc mừng. Dù sao thì từ khi tân đế đăng cơ, quần thần trong triều đều đã khuyên can, thỉnh cầu tân đế nạp phi nhưng đều bị tân hoàng cương quyết bác bỏ.
Hoàng thượng đã hai mươi bảy, lại có tiếng đào hoa bên ngoài, nếu chỉ là một Vương gia nhàn tản thì tất nhiên sẽ không ai quan tâm về vấn đề con nối dòng của y làm gì. Nhưng Vương gia đào hoa bây giờ đã làm Hoàng thượng rồi nên vấn đề chưa nạp phi đó không thể qua loa được.
Công sức khuyên nhủ của các quần thần cả một năm cuối cùng cũng đã thấy được kết quả.
Hoàng đế không kiên trì nữa, nói rằng thú Hoàng hậu cũng được, nhưng thú người nào thì phải do y định đoạt.
Các quần thần cảm thấy không khuyên nổi nữa nên đành lùi một bước, nghĩ, cứ thú trước đã, có con nối dòng rồi lại bàn những cái khác sau.
Việc nghênh thú Hoàng hậu cứ như vậy được quyết định. Ngày lành tháng tốt cũng đã chọn xong, chỉ còn thiếu mỗi tân nương thôi.
Hoàng thượng cũng không thả bồ câu cho triều thần, nhanh chóng trói Hoàng hậu lại, cho nhịn ăn ba ngày, tắm rửa thay y phục, làm tốt chuẩn bị vì đại lễ.
Trong lòng Bạch La La sụp đổ, cậu lại nhìn thấy Mão Cửu một lần trước đại lễ. Cuối cùng lần này, cậu cũng có sức để nói: “Mão Cửu, ngươi hà tất phải làm vậy?”
Trong mắt Mão Cửu có chút xót xa, y nói: “Người thật sự không thích Mão Cửu như vậy sao, chủ tử?”
Bạch La La run rẩy nói: “Ta chỉ coi ngươi là...”
Mão Cửu nói: “Coi Mão Cửu là gì?”
Bạch La La không dám nói ra hai chữ nhi tử, cậu có cảm giác nếu như mình nói ra thì sẽ bị cắn một cái.
Mão Cửu nhìn Bạch La La không đáp, bình tĩnh cười, y nói: “Ta biết chủ tử không nói nên lời.”
Bạch La La: “…”
Mão Cửu thản nhiên nói: “Đợi tóc của chủ tử dài ra rồi, ta trả lại vị trí này cho chủ tử được không?”
Bạch La La: “…”
Mão Cửu cúi đầu nói: “Chỉ cần lúc đó chủ tử không vứt bỏ Mão Cửu là được.”
Bạch La La nghe Mão Cửu nói vậy thì cực kỳ cảm động, nghĩ thầm, nếu không phải ngươi muốn XXX ta thì ta sẽ cảm động hơn đấy.
Mão Cửu nói: “Ngày mai là ngày đại hỉ của chúng ta, chủ tử, ta sẽ đích thân đến đón người.”
Bạch La La đã đói ba ngày rồi, đói đến nỗi cảm thấy rằng nếu Mão Cửu cho cậu một cái đùi gà thì cái gì cũng có thể dễ dàng thương lượng.
Ánh mắt của Mão Cửu nhìn Bạch La La vẫn tràn đầy yêu thương, y lại hôn lên đầu của Bạch La La.
Ngày thứ hai là một ngày trời trong nắng đẹp.
Đại hỉ của Tân đế đáng ra phải chúc mừng một cách long trong nhưng Hoàng thượng lấy lý do tiết kiệm, đơn giản hóa rất nhiều nghi thức.
Trước khi nghi lễ bắt đầu, Bạch La La lại bị cho uống thêm chút thuốc nên cả người không có tinh thần và sức lức, chỉ có thể để mặc cung nhân dìu mình bước đi, hoàn thành nghi thức.
Xung quanh là tiếng chúc mừng ồn ào, Bạch La La nói với hệ thống: “Trước đây ta còn lo lắng muốn cho Mão Cửu tiền thưởng.”
Hệ thống nói: “Xem ra là cậu lo lắng nhiều rồi.”
Bạch La La nói: “Ta không ngờ lần đầu tiên kết hôn lại là ở đây.”
Hệ thống nói: “Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy.”
Tâm tình Bạch La La phức tạp, cậu nói: “Đại khái là lần đầu tiên gả đi nên tâm tình rất căng thẳng á.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống im lặng một lúc mới an ủi: “Không sao. Sau này vẫn có thể có.”
Bạch La La cảm thấy mình không hề được an ủi, dạ dày trống rỗng lại bắt đầu đau đau. Thực tế thì hôm qua sau khi Mão Cửu rời đi đã có người đến cho cậu ăn một chút thức ăn lỏng, nhưng ăn đồ ăn như vậy thì có khác gì không ăn đâu, nên Bạch La La lại càng đói.
Vất vả lắm mới đi hết hành trình, Bạch La La đội khăn đỏ bị người bế lên.
Người bế cậu không ai khác ngoài Mão Cửu. Bạch La La dựa vào l*иg ngực của y, cảm nhận được hơi ấm từ làn da của y qua lớp y phục. Cậu nói với hệ thống: “Ta nhớ ra chuyện cười mà mấy hôm trước ta nói với tiểu cô nương ấy rồi.”
Hệ thống: “…”
Sau đó Bạch La La thở dài, đau thương nói: “Không ngờ, sau này shit của ta cũng có thể bán được hai văn tiền rồi.”
Hệ thống: “…” Cậu nhiều chuyện thật đấy.