Chương 2: Thiên thần vi tính

Chỉ có hai mươi phút để hoàn thành nhiệm vụ.

Bàn tay thoăn thoắt trên bàn phím gõ nhanh không chệch một nhịp, ánh mắt tập trung cao độ vào màn hình máy tính.

Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào người con gái có vẻ đẹp thanh thuần, mặc váy đen dài thướt tha, mái tóc đen uốn sóng lơi xõa dài đang ngồi ở vị trí chính của tổ an ninh mạng dành cho người thuộc trong tổ chức có tên TOP, dưới sự điều hành của ông trùm công nghệ Trịnh gia.

"Anh ta làm theo lương tâm của mình, thì tôi cũng làm theo lương tâm của tôi."

Ding dong, đồng hồ điểm đến giây cuối cùng.

Hệ thống an ninh mạng nội bộ của tổ chức CMI thuộc Lý gia đã bị đánh sập.

"Chắc có ai đó sẽ đau đầu lắm đây, mất trắng một khối tiền lớn."

Một giọng nói vọng đến từ cửa lớn.

Cô gái ấy ngồi trước màn hình lớn nhìn tiền rót vào tài khoản, các mã lệnh rà soát xanh đỏ trên màn hình rồi mỉm cười ma mị, sau đó tiếp tục gõ lệnh trên bàn phím.

Người thanh niên cất giọng vừa rồi đi lại gần chỗ cô gái đó: "Tấn công nhắm vào mạng ICY, em nghĩ thế nào?"

Cô gái dừng lại thao tác tác trên máy tính, dùng khăn lụa quấn ở cổ buộc gọn tóc lên. Gương mặt cô lúc này lộ rõ đường nét nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn long lanh thuần khiết. Vẻ ngoài của cô đều gợi lên nét đẹp ngọt ngào, trang nhã, nhưng lại có chút hờ hững, lạnh nhạt không bận tâm đến những thứ xung quanh.

"Lấy được mã nguồn từ mạng ICY ghi lại cơ chế vận hành của trạm vũ trụ quốc tế, trị giá khoảng 1,7 triệu USD."

Người thanh niên nọ giúp cô gái buộc lại khăn lụa trên tóc.

Cô gái đó tiếp tục gõ lệnh trên máy tính, gương mặt nghiêm túc, hờ hững bảo: "Có khi CMI phải tạm dừng hoạt động mạng kéo dài vài tuần để điều tra và con số thiệt hại ước chừng 41.000 USD."

Nam thanh niên đứng bên cạnh cười hai tiếng: "Khá lắm."

Họ đều là những hacker giỏi nhất trong tổ chức TOP này. Muốn thông tin mật, điều tra IP, thực hiện các phi vụ đều thông qua họ.

Cô gái mặc váy đen kiêu sa nhún vai: "Bình thường thôi."

Mạng lưới tầng mây ICY của CMI được thiết lập bảo mật rất chặt chẽ, từ trước đến giờ không một ai tấn công được. Cô gái này quả thật là một hacker chuyên nghiệp. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã khiến đối phương phải rơi vào cuộc khủng hoảng nghiêm trọng.

"Karina Hồng Ngọc, em còn nhân nhượng quá rồi đó." Nam thanh niên đứng bên cạnh nhìn lên màn hình lớn.

"Lục Phi, có lương tâm một chút ạ." Cô gái ấy là Karina Hồng Ngọc nở nụ cười nhàn nhã, đứng dậy rời khỏi ghế.

Hồng Ngọc và Lục Phi thong thả rời khỏi tòa nhà. Cô quay đầu nhìn lọ hoa hồng trên bàn đằng nọ, khóe miệng cô hơi cong lên.

Lục Phi thấy vậy đi lại rút một bông hoa hồng đỏ bỏ vào tay Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc nhẹ giọng cất lời: "Cảm ơn."

Chỉ trong chốc lát mạng lưới ICY bị đánh sập, người trong tổ chức TOP không ngừng reo hò.

"Mạng lưới ICY bảo mật nghiêm ngặt dưới bộ óc thiên tài của một kẻ lấy tên Vô Danh, họ có là đang khoe khoang quá mức không nhỉ? Trong khi chúng ta tấn công khá dễ dàng… Anh đoán những phi vụ vận chuyển hàng lần tới của CMI trắc trở lắm đây."

Đứng trước sảnh tòa nhà chờ xe tới, Lục Phi lấy điện thoại ra xem xét tình hình hiện tại của CMI.

Hồng Ngọc một tay cầm hoa hồng đưa lên mũi ngửi. Làn gió nhẹ thoảng qua, khiến cả người dễ chịu.

"Không có gì làm khó được ta đúng không?"

An ninh nghiêm ngặt gì chứ? Bộ óc thiên tài ư… Cô là một hacker, cao thủ vi tính cộng thêm sự nhạy bén, linh hoạt, võ nghệ tinh thông của Lục Phi thì chẳng có gì gây khó dễ với họ cả.

Lục Phi cười đắc ý: "Cũng phải. Công nhận hai ta làm việc ăn ý thật."

Anh nhìn tư thái của Hồng Ngọc, bình thản, lạnh lùng, thờ ơ như chẳng có gì liên quan đến mình, anh cởϊ áσ ngoài khoác lên người Hồng Ngọc, khẽ nở nụ cười: "Này về học bắn súng với anh đấy, đừng lười biếng. Còn nữa, em chịu trách nhiệm phi vụ giao hàng qua cảng Macao, lên kế hoạch cụ thể gửi cho TOP nhé."

Hồng Ngọc lười không đáp, xe mui trần màu xám thương hiệu Audi chạy tới, vệ sĩ đi xuống mở cửa cho cô, nhưng cô lại giật lấy chìa khóa xe của anh ta, để cành hoa hồng trên chậu kiểng lớn bên cạnh và lên chỗ ghế lái.

Lục Phi nhắc nhở: "Em chạy xe cẩn thận."

Hồng Ngọc gật đầu: "Có gì anh nói với chú, em dạo một chút rồi về."

Dứt lời, Hồng Ngọc khởi động máy xe và lái đi. Một cơn gió thổi qua, khăn lụa cột trên tóc Hồng Ngọc bị tuột khỏi và bay đi mất hút.

Xe Audi kia vừa lăn bánh, phía sau xuất hiện một chiếc siêu xe Bugatti màu đen đậu trước tòa nhà. Nhìn qua gương chiếu hậu, Hồng Ngọc nhìn thấy một người thanh niên tóc màu khói nhặt lấy cành hoa hồng đỏ cô đã tùy tiện để chậu cây kiểng, nghiêng đầu nhìn về hướng xe cô đang chạy.

Hồng Ngọc không để ý đến nữa, tập trung lái xe.

Vài ngày sau, tại một tòa nhà sầm uất 81 tầng ở trung tâm thành phố Mari, vịnh Iceland, tổ chức chịu trách nhiệm mảng công nghệ đang làm việc hết công suất để giải quyết cuộc khủng hoảng an ninh mạng nội bộ ICY.

Cậu quản lý trong tổ chức CMI tên Thiện Du, cuống cuồng đi tới chỗ chủ nhân của mình: "Cậu chủ, bộ phận VIP của tập đoàn CMI báo lại, hệ thống bảo mật bị virus tấn công không thể tiêu diệt được, hệ thống có nguy cơ sẽ bị sập hoàn toàn không có cách khắc phục. Con số thiệt hại đã lên 41.000USD rồi. Nếu tình trạng này còn kéo dài thì cổ phiếu sẽ bị lao dốc đến mức đỏ. Chúng ta sẽ mất trắng thị trường Châu Âu. Chuyên viên chứng khoán và đội ngũ an ninh mạng vẫn chưa khắc phục xong."

Một người khác lên tiếng: "Có thể có một tổ chức khác đang trả đũa chúng ta chăng?"

Vị thiếu gia ấy vẫn ngồi lặng thinh, tay xoay nhẫn nhàn nhã, đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm màu đen hướng về màn hình lớn đang chạy các dòng lệnh.

Sự im lặng không phản ứng gì của cậu chủ khiến Thiện Du lo sốt vó: "Khu tầng mây ICY của chúng ta được bảo mật bởi hệ thống bậc nhất do cậu tạo ra. Khách hàng đầu tư vào rất nhiều vì chúng ta đảm bảo an toàn tuyệt đối, hiển nhiên bị tấn công bởi virus bên ngoài do một nhóm an ninh mạng hay hacker nào đó can thiệp. Nếu chúng ta không trả tiền cho họ thì danh tiếng của chúng ta sẽ bị đổ nát. Không có số tiền nào có thể bù đắp được."

Vị thiếu gia này nghe tên quản lý lải nhải cảm thấy phiền vô cùng, CMI toàn những kẻ có bộ óc siêu việt, những việc này sao lại phải để anh xử lý. Đối phương đứng dậy đi tới dàn máy tính chủ chốt của hệ thống mạng nội bộ ICY, những ngón tay lướt linh hoạt trên bàn phím, đôi mắt đảo qua đảo lại trên những mã code chằng chịt.

Thiện Du nhìn lau láu vào động tác nhanh nhạy của thiếu gia, sau đó chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của anh khi ánh sáng màn hình phản chiếu hắt ra rõ ràng, phải nói đẹp không góc chết, nhưng lại quá đỗi lạnh lùng.

Khoảng mười phút sau, trên màn hình hiện ra dòng chữ "System record", hệ thống mạng ICY đã được khắc phục và bảo mật, không còn ai có khả năng tấn công được nữa. Chưa dừng lại đó, đối phương còn trả đũa, dò tìm IP tấn công và rót tiền về lại cho CMI.

Thiện Du tròn mắt kinh ngạc với khả năng giải quyết nhanh gọn lẹ của chủ nhân mình.

Bấc giác, Thiện Du thoáng giật mình thiếu gia quay sang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh thấu xương, không gợn một cảm xúc nào chỉ khiến đối phương nhìn vào ớn lạnh, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

Vị thiếu gia đó cất giọng trầm khàn nhẹ tênh: "Có cách nào cắt đuôi tổ chức CMI, tôi muốn đi Rose Bar ở Miami?"

"Hả?"

"Không nhắc lại lần hai."

"Cậu chủ cứ việc đi, đi bar thôi mà."

Đối phương hờ hững: "Việc bị VIP giám sát như chó, khó chịu lắm."

"Dạ dạ, tôi hiểu. Cậu chủ thông minh thì cậu nghĩ cách đi ạ. Tôi miễn bình luận ở đây."