Chương 4

Dì ấy lấy từ trong túi xách ra một viên thuốc đen sì, tôi theo bản năng mà nhíu chặt mày, nhưng dì lại đưa tới bên miệng tôi muốn để cho tôi uống.

Thấy tôi không chịu phối hợp thì dì ấy liền giải thích: "Sau khi uống viên thuốc này thì con có thể áp chế loại năng lực này được một khoảng thời gian.”

Tôi nhíu mày: "Cái gì gọi là áp chế trong một khoảng thời gian?"

Dì mím môi: "Ngày mười lăm mỗi tháng con vẫn sẽ nhìn thấy, nhưng một tháng chỉ có một ngày như vậy thôi.”

Dì vừa nói xong, tôi liền vội vàng nuốt xuống viên thuốc kia.

Dì tôi cũng bị tốc độ của tôi làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn là dùng ánh mắt "trẻ con dễ dạy" để nhìn tôi .

Khi bố tôi bưng dĩa trái cây đã được cắt sẵn từ trong bếp đi ra, tôi đột nhiên hô to lên một tiếng kinh ngạc.

Bởi vì tôi thật sự không còn nhìn thấy du͙© vọиɠ trên đầu cha tôi nữa.

Ông luôn luôn hy vọng tôi có thể lớn lên khỏe mạnh, có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.

Tôi đương nhiên cảm thấy rất cảm động.

Nhưng “thần đan diệu dược” của dì tôi càng làm tôi cảm động hơn.

Bố tôi lo lắng hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Tôi mừng quá mà khóc: "Vì gặp được dì nên con rất vui vẻ.”

Dì cười xoa xoa đầu tôi, tôi cũng thuận thế chui vào lòng dì.

Bố tôi nhìn tôi và dì ấy thân mật như vậy, khóe miệng đang cong cũng chậm rãi mím lại.

Ông ấy nghĩ tôi từ nhỏ đã không có mẹ nên thật đáng thương, cho rằng tôi thiếu hụt tình thương của mẹ mới dính lấy dì nhỏ như vậy.

Nếu tôi biết bố tôi lúc ấy đang nghĩ gì, khẳng định tôi cũng sẽ tiến lên ôm lấy ông ấy.

Sau đó tôi sẽ nói cho ông ấy biết, có ông ấy là cha tôi cũng rất hạnh phúc.

Tôi rất yêu cha mình, giống như cái cách ông ấy yêu tôi vậy.

Dì tôi cũng không muốn ăn hoa quả của cha tôi, nói với tôi hai câu rồi rời đi.

Tôi tiễn dì ấy ra cửa, trước khi đi dì ấy còn nắm tay tôi dặn tôi phải nhớ kỹ, có chuyện gì cũng phải liên lạc với dì ấy trước.

Tôi gật đầu cam đoan với dì: "Không có việc gì, một tháng chỉ có một ngày, con có thể chịu đựng được, con gái nhà họ Thích như con nên có dũng khí như vậy mới phải.”

Dì cười đến ôn nhu: “Hòa Hòa thật ngoan.”

Vừa nhớ lại bộ dáng ngây ngô lúc đó, tôi liền hận không thể tự tát vào mặt chính mình hai cái.

Lúc ấy vui vẻ đến mức không thèm để ý biểu tình muốn nói lại thôi của dì ở trong lòng.