Tôi không nói với cha tôi về năng lực kỳ quái này, tôi sợ ông ấy coi tôi là kẻ điên.
Ông cũng nhận ra khoảng thời gian đó tôi gầy gò vô cùng, nhưng chỉ tưởng rằng áp lực khi vào đại học quá lớn, liền không nhiều lời mà chỉ ra sức nấu canh hầm rau cho tôi nhằm bổ sung năng lượng về mặt sinh lý.
Nhưng tôi vẫn ngây ngốc như bị rút hồn.
Cuối cùng, vào ngày thứ bảy sau khi tôi trưởng thành, dì tôi đột nhiên đến thăm nhà tôi.
Mẹ tôi đã qua đời từ rất sớm, tôi cũng chưa từng gặp qua người thân nào bên nhà ngoại, nhưng rất kỳ quái là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dì tôi, tôi đã cảm thấy rất quen thuộc, giống như là giữa tôi và dì ấy có một sợi dây kết nối tương liên.
Còn nữa, chuyện mà tôi khϊếp sợ nhất chính là, đỉnh đầu của dì cũng không có bất kỳ hình ảnh nào.
Dì ấy không cho cha tôi sắc mặt tốt, nhưng lại rất ân cần hỏi han tôi.
Thừa dịp người cha già hiền lành của tôi đi cắt trái cây, dì nhỏ giọng hỏi tôi : "Hòa Hòa, có phải con gần đây gặp chút chuyện kỳ quái đúng không?"
Tôi thoáng cái đã muốn khóc, giống như tìm được nơi trút bầu tâm sự mà hướng về phía dì kể lại những thống khổ suốt mấy ngày nay của tôi. Tôi nói tôi không muốn cái loại năng lực này, có một số người trong đầu đều là r.ác rư.ởi, tôi mệt mỏi quá, tôi thậm chí còn nói với dì rằng tôi chỉ muốn mắt tôi mù đi.
Dì tôi rất đau lòng, nói cho tôi biết một bí mật.
Phụ nữ Thích gia trưởng thành đều có năng lực quái dị như vậy, đương nhiên loại bí mật này không thể dễ dàng nói cho người khác biết, nếu không xã hội có thể sẽ loạn mất.
Tôi liên tục gật đầu, hỏi: "Vậy dì ơi, dì không cảm thấy khó chịu sao, hay là dì có phương pháp gì có thể hạn chế loại năng lực này không?"
Dì tôi gật đầu.
Trong mắt tôi, dì thật giống như là một vị cứu tinh.