Chương 7: Kết cục của cô trong cuốn tiểu thuyết

Nửa đêm Hứa Tư tỉnh lại vì mơ thấy ma, Lý Việt đã không còn ở bên cạnh nữa.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng có người nói chuyện ở bên ngoài ban công phòng ngủ, Hứa Tư khẽ cau mày, xuyên qua tấm rèm bằng vải mỏng chạm đất, cô nhìn thấy bóng dáng của Lý Việt cúi đầu dựa vào lan can.

Anh thay bộ quần áo sáng màu ở nhà, cắn đầu lọc thuốc lá, lưng dựa vào lan can, cúi đầu châm thuốc, tay cầm điện thoại nhíu mày dường như đang nói chuyện với ai đó.

Đốm lửa chập chờn, làn khói quấn quanh mái tóc của anh, chậm rãi tản ra trong gió mùa thu rồi nhanh chóng biến mất trong không khí.

Hứa Tư như mơ mà không phải mơ, khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng, cô yên lặng nhìn anh một lát.

Không biết bây giờ là mấy giờ, những bóng đen xuyên qua tầng mấy rơi xuống người Lý Việt, giờ phút này giống như một bức tranh vẽ, nhìn qua không hề chân thật chút nào.

Giống như ảo ảnh, lúc gần lúc xa, khiến người khác muốn đến gần nhưng lại không thể nắm bắt được

Hứa Tư sững người một lúc, nhìn đi chỗ khác, đứng dậy tìm điện thoại, nhìn màn hình đã thấy rất nhiều tin nhắn Wechat và một loạt dãy số điện thoại màu đỏ.

Hứa Tư thấy đau đầu vội vàng kéo xuống lại thấy mẹ gửi mấy món quà bánh kẹo cưới mẹ chọn cho cô.

“…” Hứa Tư đột nhiên ném điện thoại lên giường giống như bị rắn độc cắn.

Kẹo mừng, đám cưới, Lý Việt…

Cô và Lý Việt có thể có đám cưới gì chứ, tương lai còn có thể có gì sao?

Trên thực tế, cho đến thời điểm hiện tại, cuộc sống của cô đã sớm trở nên hỗn loạn thậm chí cuộc sống của cô cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay tùy ý cho tác giả viết ra mà thôi.

Vì cố ý dàn xếp mâu thuẫn tình cảm cho nam nữ chính mà tác giả sắp xếp cho cha cô bị xuất huyết não qua đời đột ngột lúc còn sung mãn nhất.

Tác giả muốn dồn cô đến đường cùng vì thế công ty của gia đình đang hoạt động tốt đột nhiên có một chồng hợp đồng nợ cao hơn một mét.

Tác giả muốn nam chính trở thành hóa thân của thần cho nên mọi người xung quanh anh đều lộ ra nanh vuốt sắc nhọn, biến thành những kẻ phản diện nhìn gió lướt sóng, tranh giành xé chút thịt của cô để ăn.

Thế giới tiểu thuyết do ngòi bút xây dựng ra, cha mẹ cô đều chỉ là những quân tốt bỏ đi, tác giả chỉ nói sơ qua căn bản không đáng nhắc tới.

Ngay cả khi cô có thể thức dậy trên giường vào lúc nào cũng là do nhu cầu muốn chuyển tiếp cốt truyện của nam chính và nữ chính.

Tuy nhiên trong quyển tiểu thuyết thô tục này, cuộc sống mà Hứa Tư phải đối diện vô cùng chân thận, cô không thể nhắm mắt kết thúc cuộc sống lại nhanh như vậy.

Tác giả nhẹ nhàng miêu tả, chỉ bằng hai câu nói đã cướp đi mạng sống của những người mà cô yêu thương nhất.

Cha bất ngờ qua đời, công ty phá sản, cô còn chưa kịp thoát khỏi sự đau buồn đã bị đám họ hàng thân thích ngày xưa máu mủ tình thâm đuổi như ruồi bọ, chen chúc giành giật những gì còn xót lại.

Bọn họ giống như những chú hề đáng thương, những con rối bị treo trên dây trình diễn tiết mục tẻ nhạt này trong vô thức.

Nhưng cô và mẹ cô đột nhiên gặp phải tai họa bất ngờ, với vài đồng tiền lẻ, sứt đầu mẻ trán, hết đường xoay sở, cực kỳ đáng thương.

Sau đó Lý Việt chọn cô làm đối tượng kết hôn, đột nhiên nói muốn kết hôn với cô, không coi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà được sao?

Theo lý cô nên quỳ xuống đất vái lạy để tỏ lòng biết ơn.

Dù sau này cô cuối cùng cũng biết được tất cả những chuyện này cùng lắm chỉ là quỹ đạo mà cuộc đời đã định sẵn, là một bi kịch đã được định sẵn từ lâu, cô có năng lực gì để chống lại?

Bây giờ đã lên sân khấu rồi thì phải diễn đến cuối cùng

Thế giới giống như một giấc mộng lớn, Hứa Tư dựa vào đầu giường, run sợ một lúc lâu.