Chương 16: Kia Tổng Tài , nhất định có người nhớ anh
Nghĩ đến hôm qua Tuyết Nhi nói , sáng nay sẽ gặp ở quán cafe , còn nói mấy ngày nữa Hàn Minh Vũ muốnn đi nên trước đi khi đi sẽ mời ăn bữa cơm , làm như là sự đáp tạ mà đã bồi anh mấy ngày nay .
Tâm Kỳ vốn là định cự tuyệt thế nhưng nghĩ dù sao anh cũng sắp về , ăn một bữa cũng không sao , uống xong sữa tươi trong tay , cô chạy lên lầu thay quần áo , sau đó cầm túi dự định ra ngoài , thế nhưg vừa ra khỏi cửa đã có một chiếc BMW màu đen đứng ở đó , một hồi từ trên xe bước xuống là người có điểm hắc sắc , đi trước mặt Tâm Kỳ , cúi đầu làm tư thế mời.
Tâm Kỳ bị làm cho sợ , cô tưởng người của xã hội đen , nững người đó ăn mặc tây trang màu đen , mang kính cũng màu đen , trên mặt biểu tình cũng nghiêm túc , cô cầm túi thật chặc trước ngực , sợ hỏi :" Các người ……các người là ai , muốn làm gì?" Ban ngày ban mặt mà quá đáng , còn dám ở trước cửa nhà người khác , cô sợ muốn khóc , lúc này không biết nên làm gì đây?
Lúc này , tài xế bá bá khiến cô giật mình , ông cũng xuống xe , phủ phủ tay với những người kia ý bảo lui xuống sau đó quay sang ôn hoà nhìn Lương Tâm Kỳ nói: " Thiếu Phu Nhân , đây là bảo vệ mà Thiếu Gia sáng nay sắp xếp cho cô".
"Vệ sĩ? Cấp để bảo vệ tôi?" Tâm Kỳ không dám tin nhìn ông .
Tài xế bá bá gật đầu: " Đúng , sáng nay Thiếu Gia phân phó tôi đi gọi , nói một chút nữa Thiếu Phu Nhân sẽ ra ngoài , để những người này theo , bây giờ Thiếu Gia rất quan tâm Thiếu Phu Nhân ."
Tài xế bá bá mỉm cười trêu ghẹo , trong lòng thầm nghĩ Thiếu Gia hình như rất quan tâm Thiếu Phu Nhân , như vậy mọi người an tâm rồi .
Thế nhưng , Lương Tâm Kỳ không nghĩ vậy , người đàn ông này rõ ràng là gọi người giám sát cô nha , đây là cái gì mà quan tâm chứ? Thật không tin , bất đắc dĩ liếc mắt , cô nhận lệnh ngồi vào xe .
Dọc đường đi , nhìn những người đi sau , cô thật đau đầu , nghĩ chút nữa đến nhà hàng thì không phải những người này cũng theo chứ?
Nghĩ đến màn kia , cô đi phía trước , đi theo là mấy người đàn ông lạnh như bặng , người khác còn tưởng cô chính là chị hai của băng đảng nào đó , càng nghĩ đầu cô càng đau , ở trong lòng thầm mắng An Vĩ Thần vô số lần nhưng cô không trút giận được.
Lúc này , An Vĩ Thần đang đàm luận công việc đột nhiên hắc hơi một cái .
Trương Vĩ một bên hỏi: " Tổng Tài , anh có phải bị cảm hay không?"
An Vĩ Thần lắc lắc đầu , thân thể anh rất cường tráng , còn chưa có từng cảm mạo qua .
Thấy vậy , Trươg Vĩ liền trêu chọc nói: " Này không phải , kia Tổng Tài nhất định có người nhớ anh".
Lời này vừa nói xong , chỉ thấy An Vĩ Thần nở nụ cười yêu mị , một cảnh làm Trương Vĩ ngây người , đàn ông này quả thực là một tai hoạ.
Nụ cười kia nếu để người phụ nữ nào khác thấy được thì không biết mê hoặc bao nhiêu người a , bất quá nghĩ lại một chút lẽ nào biết anh đang nghĩ về ai? Là Thiếu Phu Nhân sao?
Nhất định là vậy rồi , nếu không làm sao vừa nói ai nhớ anh liền cao hứng đến vậy , Trương Vĩ trong lòng khẳng định .
Những gì Trương Vĩ nghĩ là đúng , An Vĩ Thần nghĩ đến cô nhỏ kia nhớ anh , thì anh cũng không còn tâm tư nói về công việc nữa.
Chỉ nghe anh nhẹ nhàng nói: " Việc này mai bàn tiếp , bây giờ tôi có chuyện phải làm , cậu ra ngoài trước".
Trương Vĩ vội vàng đáp lại: " Vâng , tôi ra ngoài trước".
An Vĩ Thần gật gật đầu , thấy anh đi rồi lấy điện thoại ra , nhanh chóng gọi , chỉ chốc lát sau , bên kia đã có người nhận , vừa có người nhận , An Vĩ Thần không kịp chờ liền hỏi: " Thiếu Phu Nhân có ở nhà không? ……Đi lúc nào? Được , khi nào cô ấy về nói cô ấy gọi cho tôi".
Cúp điện thoại , ánh mắt của An Vĩ Thần thay đổi lạnh lùng , xem ra ý nghĩ của anh là cô nhỏ kia đang hẹn hò với tên kia , mà còn có thể nhớ anh sao? Nhìn xem , có quỷ mới tin , cô nhỏ đáng chết , còn không chịu nghe lời anh , ở nhà trái lại còn ngây ngô , lúc này anh nhớ tới chuyện ở cạnh bờ biển , anh càng tức giận nhịn không được gọi một cú điện thoại hỏi cô nhỏ kia đang ở đâu rồi cầm áo khoác đi tới đó.