Người trong Quỷ Vực ngoài dự đoán lại rất nhiệt tình.
Chu Thận rất nghĩa khí, nghe nói Tạ Kính Từ đến từ bên ngoài, liền đặc biệt sắp xếp cho nàng và Bùi Độ hai gian phòng, tiện thể tìm một vị đại phu đến chữa thương.
Bùi Độ bị thương nặng, việc chữa trị gần như kéo dài suốt cả một đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, vị đại phu mới từ trong phòng hắn đi ra.
Tạ Kính Từ nói lời cảm ơn, lúc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt hắn.
"Tạ cô nương..."
Hắn mất đi tu vi, thân thể cũng không khác gì người thường, thức trắng cả một đêm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, giọng nói yếu ớt đến mức khó nghe: "Nàng không nghỉ ngơi sao?"
Nói nhảm, hắn suýt nữa thì mất mạng, cho dù Tạ Kính Từ có lòng dạ sắt đá đến đâu, cũng không thể nào an tâm đi ngủ được.
"Muội chỉ là không ngủ được thôi."
Nàng nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại trên chén trà và viên thuốc trong tay Bùi Độ: "Đang uống thuốc sao?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy hệ thống trong đầu phát ra một tiếng cười:
[Chúc mừng chúc mừng, đã mở khóa cảnh thứ hai của Ma giáo yêu nữ! Lời thoại đã được gửi đến, xin hãy kiểm tra.]
Tạ Kính Từ: "..."
Chính đạo nhân sĩ bị thương uống thuốc, tuyệt đối là lúc mà nhân vật của nàng thường hay lẳиɠ ɭơ nhất. Một người thì yếu ớt, ngay cả giọng nói trách móc cũng nhỏ nhẹ, người còn lại thì tươi cười rạng rỡ, dần dần tiến lại gần, tự có một phen mờ ám ái muội.
Tuy rằng kết cục của nàng mỗi lần, đều là bị chính đạo đại hiệp không chút lưu tình đánh bay một chưởng.
Bùi Độ nghe vậy liền gật đầu, nuốt viên thuốc vào bụng, đang định xuống giường đặt chén trà trở lại bàn gỗ, thì một bóng hình mảnh mai đã tiến đến bên cạnh.
Tạ Kính Từ nhận lấy chén trà từ tay hắn, giọng điệu như thường: "Huynh bị thương nặng như vậy, cứ nằm trên giường là được rồi."
Hắn vẫn chưa đến mức yếu ớt như vậy.
Bùi Độ vốn định phản bác, nhưng lại nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Muội đã hỏi đại phu, biết cách sử dụng những loại thuốc trị thương này, sau này có thể giúp huynh bôi thuốc và cho uống thuốc. Chỉ là..."
"Muội nhớ trước đây khi đọc thoại bản, trong câu chuyện có kể, cho uống thuốc đôi khi không nhất thiết phải dùng tay."
Giọng nói của Tạ Kính Từ mang theo chút nghi hoặc, đuôi lông mày hơi nhếch lên, như thể nói mệt rồi, bèn đưa chén trà trong tay lên nhấp một ngụm: "Nếu không dùng tay, vậy có thể làm thế nào? Bùi công tử có biết không?"
Giọng nói của nàng trong trẻo, như chim oanh mới ra khỏi l*иg, lay động một dòng suối trong veo. Bùi Độ trong lòng khẽ động, ánh mắt lướt qua, rơi trên đôi môi của Tạ Kính Từ.
Đôi môi cô gái hiện lên màu hoa hồng mê người, vô cùng câu hồn đoạt phách.
Vì vừa mới uống nước, đôi môi mỏng manh ánh lên một tầng nước sáng bóng loáng, âm thầm cho thấy cảm giác mềm mại, ấm áp, như thể chỉ cần chạm nhẹ sẽ tan ra...
Bùi Độ đột nhiên giật mình vì ý nghĩ này, đợi đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện Tạ Kính Từ đã bắt gặp ánh mắt của mình, cong môi nở nụ cười nhạt: "Sao vậy, trên miệng muội có thứ gì sao?"
Ngây thơ vô tội, nhưng rồi lại như lạt mềm buộc chặt.
Tim hắn đập nhanh một cách khó hiểu, giống như một đứa trẻ bị phát hiện làm sai chuyện, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Tạ Kính Từ không nhịn được bật cười.
Câu nói cuối cùng này không phải là yêu cầu của hệ thống, tất cả đều là do phản ứng của Bùi Độ quá thú vị, giống hệt như một con mèo bị giẫm phải đuôi, hoảng sợ luống cuống nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh.
Thực sự là đang dụ dỗ người khác tiếp tục trêu chọc hắn.
Quả nhiên, bên tai vang lên một tiếng "Không có" khô khốc, bị kìm nén rất nhiều, ẩn ẩn lộ ra vài phần ấm ức.
"Đúng rồi."
Trêu chọc Bùi tiểu thiếu gia luôn khiến tâm trạng nàng vui vẻ, Tạ Kính Từ khẽ ho một tiếng để che giấu nụ cười, bước về phía trước vài bước, ngồi xuống mép giường: "Muội có thể xem vết thương của huynh một chút được không?"
Ngọc Lộ Cao là thần dược mà vô số người muốn có cũng không được, chỉ cần bôi một lần là có thể chữa khỏi phần lớn vết thương ngoài da.
Trước đó, đại phu đã cởi bỏ toàn bộ y phục của hắn để chữa thương, Tạ Kính Từ dù có mặt dày đến đâu cũng không thể nào đứng nhìn bên cạnh. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy vết thương của Bùi Độ.
Hắn ta rõ ràng là sững người một lúc.
Lần này Bùi Độ không do dự quá lâu, động tác vẫn còn chút gượng gạo, những ngón tay thon dài khẽ cong lên, cổ áo liền bị kéo lệch sang phải.
Tuy nhiên, vừa mới động thủ, liền nghe thấy giọng nói của Tạ Kính Từ mang theo ý cười: "Không, không phải chỗ đó, kỳ thực chỉ cần xem cánh tay là được rồi."
Bàn tay phải đang nắm lấy vạt áo trước ngực lập tức dừng lại.
Tạ cô nương còn chưa nói xong, hắn đã làm ra động tác như vậy, giống như...
Giống như là đang nóng lòng muốn cởi bỏ y phục cho nàng xem vậy.
"Nhưng mà như vậy cũng được."
Trong đầu Bùi Độ trống rỗng, tai nóng lên một cách chưa từng có, nghe thấy cô gái bên cạnh cười nói: "Vết thương trên người huynh là nặng nhất, xem một chút cũng tốt."