Trần Mục duy trì bình tĩnh, đối diện có hai tên Kiếm tông, chẳng qua chỉ là Kiếm Tông tam phẩm và Kiếm Tông nhị phẩm, hai người cùng nhau nhiều lắm là ngăn cản gia gia.
Đạo tặc còn lại thì không có nhiều uy hϊếp, đại bá và đám người Trương thúc có thể ứng phó, có điều đối phương có nhiều người, sợ rằng sẽ xảy ra một trận ác chiến.
Trần Thiên Nam chắp tay nói: "Hóa ra là Hắc Phong song hùng, sớm đã nghe nói tới đại danh của hai vị, ta là Trần Thiên Nam của Thuận Phong tiêu cục, còn xin tạo thuận lợi."
"Bớt lôi kéo làm quen với gia gia đây, các ngươi hoặc là để hàng hóa lịa, hoặc là để mạng lại." Tráng hán một mắt lạnh lùng nói.
Sắc mặt Trần Thiên Nam tái xanh, hắn từ trong ngực móc ra túi tiền, lập tức ném cho tráng hán một mắt ở bên đối diện, sau đó cười làm lành nói: "Vốn là mua bán nhỏ, còn xin hai vị anh hùng tạo thuận lợi."
Tiền qua đường.
Đây là quy tắc tặng quà sơn tặc.
Tráng hán một mắt nhìn vào vàng bạc trong túi, vẻ mặt chế giễu nói: "Hôm nay tính các ngươi thức thời, lão tử sẽ tha cho các ngươi một lần."
Đám sơn tặc giục ngựa rời đi.
Trong lòng đám người Trần Uy rất khó chịu.
Trương Sơn khó hiểu nói: "Tiêu đầu, chiến tới cùng với bọn hắn, nuông chiều bọn hắn làm cái gì, nếu thật đánh nhau, các huynh đệ đều không sợ."
Trần Thiên Nam lắc đầu khẽ thở dài: "Tiểu Mục còn ở trên xe, nếu như thật đánh nhau ta sợ hắn sẽ bị thương, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện."
"Yên tâm đi, tiền công của các ngươi một phần cũng sẽ không thiếu, tổn thất lần này ta tới chịu trách nhiệm."
"Tiêu đầu!"
Tất cả mọi người không nói gì thêm.
Dù sao bọn họ đều cần kiếm tiền để nuôi gia đình.
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, đám sơn tặc này để hắn hiểu được, đây là thế giới lấy mạnh hϊếp yếu, xem ra nhất định phải có thực lực mới được.
Trần Uy thở dài nói: "Chỉ sợ đám sơn tặc này sau này sẽ còn tới tìm phiền phức với chúng ta."
"Nếu như có lần sau sẽ để cho bọn chúng có đi mà không có về." Trần Thiên Nam tức giận nói.
Trương Sớn thấy Trần Mục nắm quả đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào rừng cây phương xa, cười hỏi: "Tiểu tử, sợ choáng váng rồi chứ?"
Trần Mục lắc đầu, lần này là hắn khiến gia gia tổn thất nặng nề, hàng lần này chẳng những không kiếm được, ngược lại còn phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Sau này phải nghĩ biện pháp tới đền bù cho gia gia.
Xế chiều hôm đó, đội xe đi tới Lộ Gia trang, để Trần Mục kinh ngạc chính là, Lộ Gia trang cũng không có ở Bạch Ngân thành mà là ở vùng ngoại ô gần Bạch Ngân thành, hắn ở chỗ này không cách nào đánh dấu.
Lộ Gia trang.
Sơn trang đúc kiếm nức tiếng gần xa.
"Trần tiêu đầu, phải thật cám ơn các ngươi, lại có thể đưa hàng tới sớm, hôm nay ta tổ chức một bữa tiệc tại sơn trang để chiêu đãi tất cả các vị, mời vào bên trong."
Lộ trang chủ tự mình đi ra ngoài nghênh đón, đó là một lão giả có tuổi tác khá lớn.
"Đều là việc nên làm." Trần Thiên Nam cười nói, vẻ mặt hắn tươi cười, căn bản không nhìn ra được vẻ lo lắng bị cướp trên đường.
Áp tiêu mà để xảy ra chuyện thì là trách nhiệm của hắn, loại tổn thất này không có khả năng để cho người thuê tới gánh chịu.
Lộ trang chủ có mái tóc trắng bồng bềnh, trên người mặc áo bào trắng, là Chú Kiếm Sư (Người tạo kiếm) nức tiếng gần xa, từng rèn đúc ra linh kiếm, rất có danh vọng trên giang hồ trọng phạm vi xung quanh đây.
Hắn nhìn thấy Trần Mục, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, bên hông còn đeo kiếm gỗ, còn đội lên chiếc mũ rơm, "Trần tiêu đầu, đây là cháu trai của ngươi sao?"
Trần Thiên Nam cười trả lời: "Không sai, đây là cháu trai của ta, tên là Trần Mục."
Lộ trang chủ giơ ngón tay cái lên, "Đứa nhỏ này có khí chất phi phàm, sau này chắc sẽ là rồng phượng trong loài người."
"Ha ha ha." Trần Thiên Nam nghe vậy thì cười không ngậm được mồm vào, hắn biết đây là lời khách sáo.
Tiến vào sơn trang, có thiếu nữa buộc tóc đuôi ngựa chạy tới, đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn có thần sắc, trên người mặc một chiếc váy màu xanh lá cây rất đẹp.
"Gia gia."
Thiếu nữ giọng dịu dàng mà gọi.
Lộ trang chủ mỉm cười nói lời giới thiệu: "Trần tiêu đầu, đây là cháu gái của ta, Lộ Tiểu Tiểu."
"Trần tiêu đầu, hì hì." Lộ Tiểu Tiểu thè lưỡi, dáng vẻ cổ linh tinh quái.
Lộ trang chủ cười nói: "Tiểu Tiểu, đây là Trần Mục cháu trai của Trần tiêu đầu, ngươi mang tiểu đệ đệ đi dạo chơi trong sơn trang đi."
"Được."
Lộ Tiểu Tiểu gật đầu.
Trần Mục rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trông như búp bê, nàng ta hận không thể hôn vài cái.
Lộ Tiểu Tiểu kéo lấy tay của Trần Mục, dịu dàng nói: "Tiểu đệ đệ, ta dẫn ngươi đi chơi."
Lộ Tiểu Tiểu muốn kéo Trần Mục đi, tuy nhiên nàng ta lại không thể làm được, phải biết nàng ta năm nay mới chín tuổi đã là Kiếm Đồ lục phẩm.
Nơi này là Lộ Gia trang, rất an toàn, Trần Thiên Nam khẽ cười nói: "Tiểu Mục, đi chơi với tiểu tỷ tỷ đi, tuy nhiên phải nghe lời tỷ tỷ."
"Vâng."
Trần Mục gật đầu.
Lộ Tiểu Tiểu lúc này mới kéo được Trần Mục rời đi.
Lộ gia trang có diện tích rất rộng, Lộ Tiểu Tiểu dẫn hắn đi tham quan kiếm lô, còn có Tẩy Kiếm trì, tuy nhiên Trần Mục không cảm thấy hứng thú đối với nơi này.
"Trần Mục đệ đệ, có muốn ăn kẹo không, Tiểu Tiểu tỷ cho ngươi kẹo ăn." Lộ Tiểu Tiểu dịu dàng nói.
Những đứa bé khác đều thích ăn kẹo, Trần Mục thì lại lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn."
"Tiểu Tiểu tỷ mang ngươi vào thành chơi, trong thành có rất nhiều thứ chơi vui." Lộ Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói.
Trần Mục suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu, "Tự chạy tới Bạch Ngân thành, gia gia chắc chắn sẽ lo lắng."
Lộ Tiểu Tiểu cười duyên nói: "Yên tâm đi, Bạch Ngân thành cách Lộ gia trang rất gần, chúng ta đi nhanh lên, vừa đi vừa về nhiều nhất chỉ mất nửa canh giờ."
"Thế thì cũng không xa." Trần Mục vẫn muốn đi Bạch Ngân thành, dù sao phải tới chỗ đó thì mới có thể đánh dấu.
"Đi đi đi, dù sao mấy người gia gia phải trò chuyện lúc lâu, Tiểu Tiểu tỷ đưa ngươi vào trong thành chơi cho vui." Lộ Tiểu Tiểu nắm lấy tay Trần Mục kéo Trần Mục rời khỏi Lộ gia trang.
Đường núi quanh co, khúc khuỷu.
Đi đường nhỏ thì có thể tới Bạch Ngân thành càng nhanh hơn.
Lộ Tiểu Tiểu nắm lấy tay nhỏ của Trần Mục, dịu dàng nói: "Trần Mục đệ đệ, ngươi có mệt hay không? Có muốn tỷ tỷ cõng ngươi hay không?"
Trần Mục khẽ lắc đầu, khẽ nói: "Ta không mệt, cảm ơn Lộ tỷ tỷ."
"Trong thành còn có biểu diễn xiếc khỉ, đợi lát nữa tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem xiếc khỉ, mua bánh cho ngươi ăn." Lộ Tiểu Tiểu dịu dàng nói.
Trong núi rừng tràn ngập mùi máu tươi.
Cảm giác của Trần Mục khác hẳn với người bình thường, hắn không thể không nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Lộ tỷ tỷ, trong núi có dã thú hay không?"
Lộ Tiểu Tiểu cười duyên nói: "Gia gia của ta rắc máu của dị thú ở gần đây, dã thú không dám tới gần nơi này, hơn nữa có tỷ tỷ ở đây, không cần phải sợ."
Máu của dị thú là máu của yêu thú phương bắc, dã thú bình thường chỉ cần ngửi được thì đều sẽ chạy trối chết.
Trần Mục luôn cảm thấy không thích hợp, mùi máu tươi này càng ngày càng gần, chắc chắn có vấn đề.
Hô! hô!
Có tiếng thở dồn dập truyền tới.
Trên đường núi xuất hiện một con sói lưng xám khổng lồ, dáng người vạm vỡ, cao hơn hai mét, miệng đầy răng nanh, hai mắt đỏ như máu, trong miệng còn bốc lên hơi nóng.
"A!"
Tiếng thét chói tai vang lên.
Lộ Tiểu Tiểu lộ vẻ mặt hoảng sợ, nàng ta từ nhỏ tới lớn còn chưa từng gặp qua dã thú nào đáng sợ tới như vậy.
Con sói lưng xám khổng lồ kia từ từ đi về phía hai người, Trần Mục lúc này mới để ý tới, chân trái trước của nó có vết thương, là một con sói chân thọt.
"Lộ tỷ tỷ, chạy mau!"
Trần Mục vẫn duy trì bình tĩnh, hắn hô Lộ Tiểu Tiểu, Lộ Tiểu Tiểu lập tức xoay người chạy.
Tuy nhiên sói lưng xám khổng lồ không có đuổi theo Lộ Tiểu Tiểu, bởi vì Trần Mục còn đang đứng nguyên tại chỗ.
Trần Mục không có trốn, tuy rằng nó là một con soi bị thương ở chân, nhưng có thể xác định, nếu như hai người cùng chạy thì sói lưng xám khổng lồ này chắc chắn có thể đuổi theo kịp.
Hắn rút thanh kiếm gỗ bên hông ra, hai tay nắm ở chuôi kiếm, làm ra tư thế nghênh chiến.