Triệu Phi Yên vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng, những người khác của Trần gia đều không dám tới quấy rầy nàng ta, tất cả mọi người đều chưa từng nói chuyện với nàng ta, cũng chỉ có Trần Mục là tương đối quen biết.
Trần Mục nhân lúc còn chưa có ăn cơm, hắn đi tới trước phòng Triệu Phi Yên, lanh lảnh nói: "Tiên tử tỷ tỷ, gia gia mời ngươi đi tới ăn cơm tất niên."
Trong phòng, giọng nói lạnh lùng của Triệu Phi Yên vang lên: "Cám ơn, ta không thích ăn cơm."
"Vậy uống rượu thì sao đây?"
"Tiểu tử ngươi muốn hại ta sao?"
Trần Mục lanh lảnh nói: "Thỉnh thoảng uống rượu thì được, chứ không nên uống rượu thường xuyên a."
Triệu Phi Yên đẩy cửa phòng ra, hàn khí đập vào mặt, nàng ta thật đúng là lạnh lùng mà.
Nàng ta gần đây bị nhận tra tấn, hiện tại có lý do chính đáng để uống rượu thì tự nhiên sẽ không từ chối.
Hai người cùng nhau tiến về tổ trạch.
Trần Mục hoài nghi hỏi: "Ngươi không trở về nhà ăn tết, người nhà của ngươi có lo lắng cho ngươi không?"
"Ta là cô nhi."
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
Bầu không khí ngưng trệ.
Trần Mục lập túc cảm thấy lúng túng.
Tuy nhiên trên khuôn mặt Triệu Phi Yên lại nở ra nụ cười mỉm, dịu dàng nói: "Sư tôn chính là người nhà của ta."
"Vậy sư tôn ngươi ăn tết không?"
"Chưa từng."
Triệu Phi Yên khẽ nói: "Người nhà của sư tôn sớm đã chôn xương đất vàng, nàng ta tách rời phàm trần, một mình đi qua năm tháng dài đằng đẵng, đương nhiên sẽ không ăn tết."
Trần Mục nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Sớm muộn gì ta cũng muốn mời nàng đến Trần gia ăn tết."
Triệu Phi Yên cười trêu nói: "Chuyện này là không có khả năng."
"Ngươi cũng phải tới."
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục hiện vẻ tự tin mà nói.
Triệu Phi Yên cũng chỉ cười cười chứ không nói gì, bọn họ đi tới đại sảnh, tất cả mọi người đã ngồi rồi, nhìn thấy Triệu Phi Yên đi tới thì thi nhau đứng dậy.
Triệu Phi Yên mỉm cười nói, "Mọi người không cần phải khẩn trương, xem như ta không tồn tại là được rồi."
Mọi người đương nhiên sẽ không coi nàng ta không tồn tại, Trần Hi cười rót cho Triệu Phi Yên một chén rượu.
Trần Thiên Nam bưng chén rượu lên cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Triệu tiên tử."
Trần Uy và Trần Nghiêm cũng đều nhấc chén rượu lên.
Triệu Phi Yên nâng chén rượu lên đáp lễ, khẽ gật đầu, "Chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi."
Được uống rượu.
Triệu Phi Yên rất vui vẻ.
Trần Nghiêm nhấc chén rượu lên trịnh trọng nói: "Đa tạ Triệu tiên tử ở trong khoảng thời gian vừa qua luôn chiếu cố Mục nhi."
Triệu Phi Yên nhấc chén rượu lên một lần nữa.
Trải qua mấy vòng mời rượu, mọi người bắt đầu nói chuyện về việc nhà, Triệu Phi Yên không nói gì, nàng ta uống rượu một mình, cũng có chút hâm mộ Trần Mục vì có thể được sinh ra ở trong một gia đình hài hòa mỹ mãn như vậy.
Năm nay rất đặc biệt, Trần gia xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế, còn nghênh đón một thành viên mới của gia đình, Trần Thiên Nam bảo đám tiểu bối nói ra mục tiêu trong năm mới một chút.
Trần Hi là người nói ra đầu tiên: "Sang năm mới ta muốn tranh thủ lấy được mười vị trí đầu của võ viện, tới lúc đó là có tư cách tiến về Vương Đô võ phủ."
Trần Thiên Nam và Trần Uy cười gật đầu.
Vương Đô võ phủ từng đi ra rất nhiều cường giả, đó là đường ra cuối cùng của người tu hành thi rớt tông môn.
Sau đó là tới Trần Hạo nói ra: "Mục tiêu trong năm mới của ta chính là thông qua khảo hạch của Huyền Kiếm tông, trở thành Kiếm Sư chân chính."
Vợ chồng Trần Uy trên mặt mang theo ý người, so ra mà nói, mục tiêu của Trần Hạo thì dễ thực hiện hơn nhiều, Trần Hi muốn vào Vương Đô võ phủ là chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Trần Mục, hắn là sự kiêu ngạo của Trần gia.
Hai mắt Trần Mục sáng tỏ, lanh lảnh nói: "Mục tiêu trong năm mới của ta là trở thành Kiếm Hậu."
Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu.
Triệu Phi Yên thì thiếu chút nữa thì phun rượu ra ngoài.
Ba tuổi Kiếm Tông, bốn tuổi Kiếm Hậu? Mục tiêu có phải là hơi cao quá chút hay không? Chẳng lẽ định Năm tuổi phong Vương nữa?
Ngoài Triệu Phi Yên ra, tất cả mọi người đều không có chất vấn, bọn họ tin tưởng Trần Mục có khả năng làm được.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Pháo hoa được bắn ra trong thành phố.
Đám tiểu bối chạy tới đình viện để xem pháo hoa.
Trần Dĩnh nằm ở trong ngực mẫu thân, nàng ta nhìn chăm chú lên bầu trời, vẫn là lần đầu tiên trông thấy pháo hoa, xem tới không rời mắt, trong mắt mang theo ý cười.
Trần Hi hướng về pháo hoa cầu nguyện, hy vọng sang năm mới tất cả mọi người đều được bình an.
Chỉ có Triệu Phi Yên còn đang uống rượu, nàng ta có chút hâm mộ, ở tông môn thì chỉ có cạnh tranh, rất khó có thể nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy.
Vào lúc cơm tất nhiên sắp kết thúc.
Triệu Phi Yên uống tới khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Nàng ta mượn rượu hét lên với Trần Mục ở nơi xa, cường thế nói: "Ta muốn ngươi giúp ta tu hành."
"..."
Không khí yên tĩnh.
Trần Mục trợn to mắt nhìn vào Triệu Phi Yên, chậm rãi nói ra ba chữ, "Ngươi say?"
Triệu Phi Yên hơi say rượu, đôi mắt trông chính là trạng thái nửa say nửa tỉnh, khuôn mặt sinh đẹp cũng sắp đỏ rực lên rồi, cảm giác nàng ta có thể say ngã bất cứ lúc nào.
"Ta không có say."
Ánh mắt Triệu Phi Yên có chút mơ màng, mạnh mẽ nói: "Có giúp hay không? Lập tức cho ta trả lời chắc chắn."
"Đương nhiên không thành vấn đề, có điều ta phải giúp ngươi như thế nào?" Trần Mục rất là hoài nghi.
Kiếm Tông giúp Kiếm Vương tu hành?
Trần Mục luôn cảm thấy nàng ta là đang nói đùa.
Triệu Phi Yên có ân đối với Trần gia, nàng ta cần hỗ trợ, Trần Mục tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Đêm khuya tới phòng của ta, tới lúc đó tự nhiên sẽ nói cho ngươi." Triệu Phi Yên nói xong thì tiêu sái mà rời đi, Trần Mục không tìm được manh mối.
Trần Mục không có nghĩ nhiều, đêm nay ăn tết, hắn tới đại sảnh nói chuyện phiếm với người nhà, thẳng tới sau khi tiếng chuông năm mới vang lên thì mọi người mới đi về nghỉ ngơi.
Đêm khuya.
Trần Mục đi tới gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn sợ quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của những người khác cho nên nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, trong phòng tràn ngập sương mù, Triệu Phi Yên thì đang ngồi xếp bằng ở trên giường.
Gian phòng này giống như hầm băng vậy.
Trần Mục đi tới trước mặt Triệu Phi Yên, "Tiên tử tỷ tỷ, ta phải giúp ngươi như thế nào?"
"Lên đây đi."
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
Trần Mục bị dọa tới không hiểu.
Triệu Phi Yên nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của hắn, lông mày hơi cong, khẽ cười nói: "Sợ cái gì, đi lên tu hành, ta trông rất đáng sợ sao?"
Trải qua nhắc nhở, Triệu Mục lấy lại tinh thần, còn tưởng rằng Triệu Phi Yên là biếи ŧɦái, hắn đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt nhỏ chân thành hỏi: "Song tu này của ngươi có đứng đắn không?"
"Ngươi còn biết đứng không đứng đắn sao?"
Triệu Phi Yên hoài nghi nhìn vào Trần Mục, không nghĩ tới hắn còn nhỏ như vậy mà biết được những chuyện này, hai chữ kia nàng ta không có ý định nói ra khỏi miệng.
Trần Mục chớp chớp mắt, "Trong sách viết, ta cũng không biết có phải thật như vậy hay không."
Trước khi hắn trùng sinh thì hắn có xem một cuốn sách mô tả về song tu, còn có tiếng "Ba", rất không hợp thói thường.