Chương 39: Đại lễ của Hắc Phong Song Sát

Đường Uyển không có ý định oán hận Đường Chấn, cung kính nói: "Cha, vào trong phòng ngồi đi, nơi này không phải là nơi để nói chuyện."

"Cô cô, Tiểu Mục."

Tỷ muội Đường Thi cười chào.

Đường Thi cười giới thiệu nói: "Tiểu Mục, đây là ngũ biểu tỷ của ngươi tên là Đường Diêu, nàng ta thế nhưng là kẻ mê trai, ngươi phải cẩn thận nha."

Đường Diêu nhíu mày, đỏ mặt nói ra: "Tam tỷ, đừng nói lung tung, ta thế nhưng rất là nghiêm chỉnh đàng hoàng."

Đường Uyển cười nói ra: "Tiểu Mục, ngươi mang theo các tỷ tỷ đi dạo trong phủ đi."

Trần Mục khẽ gật đầu.

Trần phủ rất nhỏ, cũng chẳng có gì có thể chơi, hai tỷ muội chủ yếu là muốn nhìn Trần Mục.

Bên ngoài Trần phủ đông như trẩy hội.

Có rất nhiều người đều là tới tham gia náo nhiệt.

Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại, thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi.

"Các ngươi xem, đó là xe ngựa của Lộ gia trang ở Bạch Ngân thành, Lộ lão gia tử là Chú Kiếm sư nổi tiếng gần xa, hơn nữa đã rất nhiều năm không hề rời khỏi Lộ gia trang."

"Đó là xe ngựa của Tiêu gia ở Vương đô đi, bọn họ và Trần gia là gì của nhau?"

...

Trần Uy và Trần Nghiêm ở bên ngoài đón khách.

"Lộ trang chủ, mời vào bên trong." Trần uy cười nói lời chào đón, đây là khách quen của bọn họ.

Lộ trang chủ mặt mỉm cười, Lộ Tiểu Tiểu ở bên cạnh vội không chờ được hỏi: "Thúc thúc, xin hỏi Trần Mục ở nơi nào, ta muốn tìm hắn chơi."

Trần Nghiêm khẽ cười nói: "Hắn chắc là trong phủ, tự ngươi đi tìm đi a."

"Ừm ân." Lộ Tiểu Tiểu biết bọn họ bận rộn nhiều việc, không tiếp tục quấy rầy bọn họ nữa.

Nàng ta nghe nói Trần gia muốn tổ chức tiệc đầy tháng, nhất định đòi đi theo gia gia tới, nàng ta rất thích Trần Mục, đặc biệt là hắn còn đã từng cứu chính mình.

Lộ trang chủ cười nói ra: "Thanh Linh kiếm này là kiệt tác của ta, còn hy vọng Trần gia không nên ghét bỏ."

Trần Nghiêm kinh hãi,hắn vội vàng khoát tay nói: "Lộ trang chủ, đây chính là Linh kiếm có giá trị liên thành (cao), chúng ta không thể nhận."

"Bảo kiếm tặng anh hùng, chỉ sợ thanh kiếm này của lão phu không xứng với hắn." Lộ trang chủ lắc đầu tự giễu.

Trần Nghiêm vội vàng khoát tay, cung kính nói: "Lộ trang chủ, ta không có ý tứ này."

"Vậy thì nhận đi a."

Lộ trang chủ giao Linh kiếm cho Trần Nghiêm.

Trần Nghiêm bị ép nên nhận lấy Linh kiếm, thanh kiếm này đạt tới Linh giai tứ phẩm, vừa đúng thuộc Linh kiếm trung phẩm, thanh Linh kiếm này tên gọi là Chiết Dực.

Linh kiếm dạng này.

Coi như dùng thiên kim cũng không đổi được.

Lộ trang chủ rất có thành ý, quan trọng nhất chính là nhìn trúng thiên phú của Trần Mục, Chiết Dực trong tay hắn mới có thể tỏa sáng.

Phủ thành chủ Mộ Đông Lưu cũng mang theo lễ vật chuẩn bị cẩn thận tới Trần gia.

Hiện tại không chuẩn bị chút lễ vật mang tới, thì tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ khi tiến vào đại môn của Trần phủ.

Rất nhiều lão bằng hữu của Trần gia lúc đầu đều không có ý định tới ăn tiệc đầy tháng của Trần phủ, bây giờ thì tới tất.

Trần Thiên Nam cố ý bảo Trần Uy đi mời hảo hữu láng giềng, hắn còn đặc biệt dặn dò huynh đệ ở tiêu cục, phải dẫn cả nhà tới dự tiệc ở Trần gia.

Trần Thiên Nam bảo bọn hắn không được tặng lễ vật, tất cả mọi người đều là bằng hữu, tiệc rượu chính là cầu mong niềm vui, có thể thoải mái uống mấy chén là tốt rồi.

Bên ngoài Trần phủ vô cùng náo nhiệt.

Liên tục có xe ngựa chở khách quý tới.

Rất nhiều khách khứa trước kia không có qua lại gì với Trần gia, hôm nay là ngày vui mừng, người tới là khách, chỉ cần không có ác ý, Trần gia đều hoan nghênh.

Trong lúc đang tiếp đón khách khứa, có hai tráng hán mặc quần áo rất bình thường mang theo cái rương đi tới bên ngoài Trần phủ, bọn họ quỳ xuống nói: "Chúc tiểu thư Trần gia thọ tỷ nam sơn, phúc như đông hải."

Trần Thiên Nam không biết phải làm sao.

Bách tính vây xem cười không ngậm được mồm vào, không biết bọn họ là từ nơi nào tới.

Trần Nghiêm và Trần Uy đều ngẩn người ngay tại chỗ.

Tráng hán quỳ xuống đất cung kính nói: "Đậy là hạ lễ mà đại đương gia nhà chúng ta chuẩn bị, còn xin Trần gia vui vẻ nhận cho."

Trần Thiên Nam chợt nhớ tới điều gì đó, bọn họ là sơn trại của Hắc Phong trại, Hắc Phong Song Sát mấy tháng trước từng cướp của Thuận Phong tiêu cục.

Tuy nhiên hai tráng hán kia đã xám xịt chạy trốn xa, phải biết rằng sơn tặc là những kẻ mà bách tính căm hận nhất, bọn họ cũng không muốn ở lại đây để đợi bị vây đánh.

Trần Uy thận trọng mở cái rương ra xem, bên trong vậy mà tràn đầy vàng bạc châu báu, đây chính là thủ bút của sơn tặc thổ phỉ.

Hắc Phong Song Sát nghe nói Trần gia xuất Long, sợ sau này bị trả thù, cho nên mới ở tiệc đầy tháng hôm nay tới tặng lễ tạ tội phong phú.

Trần Uy nhìn về phía Trần Thiên Nam, trầm giọng nói: "Cha, chuyện này xử lý như thế nào?"

"Số tiền này không sạch sẽ, vẫn là xử lý sạch." Trần Thiên Nam trịnh trọng nói.

Trần Nghiêm đề nghị: "Không bằng chia cho bách tính nghèo khổ ở bên trong Hắc Thạch thành, những vàng bạc này hơn phân nửa là cướp trong tay những bách tính gần đây."

Trần Thiên Nam cảm thấy đề nghị này không tệ, mang đống vàng bạc trong cái rương này ra chia cho bách tính nghèo khổ trong Hắc Thạch thành, mọi người đối với Trần gia là tán thưởng không thôi.

Trần Mục mang theo tỷ muội Đường Thi đi dạo ở Trần gia, bọn họ đi tới đình viện nhà đại bá, đi ngang qua gian phòng Triệu Phi Yên nghỉ ngơi.

"Lạnh quá a!"

Đường Diêu đột nhiên khoanh tay.

Trần Mục trêu ghẹo nói: "Ở trong đó có một tể tử lạnh như băng, cho nên ở gần đó rất lạnh."

"Ta nghe nói là đệ tử Lăng Vân tông, Tiểu Mục, ngươi có gọi bảo nàng đi ăn tiệc đầy tháng hay không?" Đường Thi mỉm cười mà hỏi.

Trước đó nàng ta ở Trần gia được mấy ngày, biết được sự tồn tại của Triệu Phi Yên, chỉ là chưa từng nhìn thấy.

"Không có, nàng ta không nhiễm khói lửa trần gian." Trần Mục khẽ cười nói, hắn vốn định gọi Triệu Phi Yên đi ăn tiệc đầy tháng, về sau nghĩ lại, uống rượu không tốt đối với thân thể của nàng cho nên không có quấy rầy.

Đường Diêu ánh mắt mong đợi nói: "Không dính khói lửa trần gian, vậy chắc chắn rất đẹp, thật muốn được nhìn thấy."

Lộ Tiểu Tiểu rốt cuộc tìm được Trần Mục, nàng ta hưng phấn chạy tới, trực tiếp kéo hắn vào trong ngực, vui vẻ nói "Trần Mục đệ đệ."

Mộ Lam cũng đang tìm Trần Mục, khi nàng nhìn thấy Lộ Tiểu Tiểu đang ôm Trần Mục, trong nháy mắt nổi trận lôi đình.

Mộ Lam chạy tới, kéo lấy cánh tay của Lộ Tiểu Tiểu ra, khó chịu hỏi: "Ngươi là ai a?"

"Ta là Lộ Tiểu Tiểu a, ngươi là ai?" Lộ Tiểu Tiểu bĩu môi, có chút không cao hứng, không biết cô bé này vì sao lại hung dữ như vậy.

Mộ Lam cường thế nói: "Ta là Mộ Lam, tằng tổ ta là Thành chủ Hắc Thạch thành, ngươi dựa vào cái gì mà đoạt đệ đệ với ta?"

"Ha ha ha!"

Tỷ muội Đường Thi các nàng bị chọc cười.

Mặt Trần Mục thì đen lên, không biết nói cái gì cho phải.

Lộ Tiểu Tiểu không chịu thua nói: "Gia gia của ta còn là Trang chủ đây này, có bản lĩnh thì tới đánh một trận a."

"Đánh thì đánh, ai sợ ngươi." Mộ Lam xắn tay áo lên, hai người ai cũng không sợ.

Đường Thi và Đường Diêu vội vàng giữ lấy các nàng lại.