Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh

Chương 35: Triệu Phi Yên - Lão già mù

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Được rồi, tiên tử tỷ tỷ, một lúc nữa ta trở về sẽ nói cho lão gia gia kia." Trần Mục tới đây chính là nhắc nhở cho Triệu Phi Yên một câu.

Hắn sợ lão già mù kia có mưu đồ làm loạn.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Triệu Phi Yên, nói ra lời nói sâu xa: "Nếu như hắn hỏi thăm tình huống của ta, ngươi cứ nói cho hắn biết, ta bây giờ rất suy yếu."

Trần Mục chớp chớp mắt, hắn hiểu được ý tứ của Triệu Phi Yên, "Tiên tử tỷ tỷ, vừa rồi ta đã nói cho lão gia gia kia biết là ngươi đang rất suy yếu rồi."

"..."

Trên mặt Triệu Phi Yên toàn là dấu chấm hỏi.

Ta trông có chỗ nào rất suy yếu sao?

Có Triệu Phi Yên làm chỗ dựa, Trần Mục rõ ràng là tự tin hơn rất nhiều, hắn trở lại tiểu viện nhà mình, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng lão già mù kia đâu.

Hắn hỏi thăm nha hoàn thì mới biết được, lão già mù kia đã rời đi, Trần Mục nhịn không được thầm nói: "Chẳng lẽ là ta nghĩ quá nhiều rồi?"

Lão già mua kia có lẽ là có ý tốt thật.

Trần Mục khẽ lắc đầu, tình nguyện cho rằng chính mình là đã nghĩ quá nhiều, nhưng tâm phòng người không thể không có.

Trần Mục đi vào trong nhà xem muội muội.

Trần Dĩnh đang nằm trong nôi khóc rống lên, nàng ta đang đòi ăn sữa thú, nhưng là Đường Uyển cảm thấy nàng ta đã ăn đủ nhiều rồi, hơn nữa nàng ta gần đây luôn đái dầm, cần phải có một chế độ ăn bình thường.

Trần Mục ngồi ở bên cạnh cái nôi nựng nàng ta, cưng chiều nói: "Dĩnh Dĩnh ngoan."

"Đợi lát nữa ca ca sẽ cho ngươi ăn sữa thú."

Tuy nhiên Trần Dĩnh căn bản là nghe không hiểu, chỉ biết gào khóc, Đường Uyển cũng lo lắng, nàng ta không biết có nên cho Trần Dĩnh ăn sữa thú nữa hay không.

Trần Mục thấy Trần Dĩnh khóc không ngừng, cười nói ra: "Mẫu thân, ta có biện pháp."

Không bao lâu sau.

Trần Dĩnh đã yên tĩnh trở lại.

Trần Mục đổi một cái núʍ ѵú cao su từ trong thương thành của hệ thống, chỉ cần một điểm giá trị đánh dấu là đổi được, có thương thành của hệ thống, cuộc sống vẫn là thuận tiện hơn nhiều.

Giải quyết xong vấn đề gào khóc của muội muội, Trần Mục còn ôm lấy muội muội đi đi lại lại trong phòng, bên ngoài gió rất to, rất lạnh, không thích hợp để ra ngoài đi dạo.

"Mẫu thân."

"Ta đi luyện kiếm đây."

"Ừm, về sớm một chút mà nghỉ ngơi."

Trần Mục cầm trọng kiếm đi tới Diễn Võ trường.

Trên tay hắn sử dụng kiếm kỹ, trong thức hải thì đang minh tưởng lấy bộ Viêm Thần Quan Tưởng đồ kia.

Bên trong thức hải hình như đang ngưng tụ hỏa liên, niệm lực của hắn thì đang tăng cường lên không ngừng.

Lúc trời gần tối.

Trần Mục về nhà ăn cơm.

Lại có một trận tuyết lông ngỗng dày đặc trên bầu trời.

Gió bấc thổi vù vù qua bên hai tai.

"Xem ra đêm nay có trận tuyết lớn." Trần Mục ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời tối tăm mờ mịt.

Vào lúc đêm khuya thanh tĩnh.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường để nghỉ ngơi.

Trong đầu của hắn đang minh tưởng, thân thể đang hấp thu linh khí không ngừng, ánh sáng thần bí mông lung bao phủ quanh thân, giống như là đám mây bạc lại giống như sương mù màu vàng.

Hào quang là linh khí tràn ra trong cơ thể, sương mù vàng là thông qua minh tưởng mà sinh ra niệm lực.

Hai loại ánh sáng đan xen vào nhau.

Để hắn trở nên thần thánh một cách khác thường.

Ngoài phòng gió tuyết thổi vù vù qua tạo thành tiếng ồn ào, thổi vào cửa gỗ tạo ra tiếng động.

Cảm giác của Trần Mục nhạy cảm.

Hắn phát giác được có những biến động kỳ lạ.

Loại cảm giác thăm dò quen thuộc kia lại xuất hiện lần nữa.

Trần Mục không hoảng loạn, vẫn đang tu luyện, hắn tin tưởng Triệu Phi Yên có thể ứng phó.

Trong gió tuyết, có đạo thân ảnh lưng còng, lão già mù chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên trong đình viện, rõ ràng là hắn đã rời đi vào buổi sáng rồi, thế mà lại trở về vào đêm khuya.

Khi lão già mù đi vào trong đình viện.

Hắn đột nhiên quay người lại, Triệu Phi Yên đã đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm Khinh Ngữ, lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, nếu như ngươi có ý đồ xấu thì chắc chắn phải chết."

Lão già mù kia nhìn thấy Triệu Phi Yên thì hơi nghi hoặc một chút nói: "Ngươi biết ta sẽ trở về sao?"

Nếu như không có sự nhắc nhở tới từ Trần Mục, Triệu Phi Yên có lẽ sẽ có chủ quan, Trần Mục nói Triệu Phi Yên suy yếu, chính là muốn để cho lão già mù này cảm thấy có cơ hội lợi dụng được.

Trần Mục phát giác được ở bên ngoài đang có hai cỗ khí tức cường đại, sau khi hắn rón ra rón rén đi tới cửa phòng, thông qua khe hở ở cửa phòng thì nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Lão già mù không thể không cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy mình rất mạnh có thể gϊếŧ được ta sao?"

Triệu Phi Yên vung kiếm một cách lạnh lùng vô tình, tư thế rất đẹp, Trần Mục cảm nhận được cỗ hàn ý phả vào mặt.

Cửa phòng của Trần Mục bị băng tuyết đông kết lại trong nháy mắt, trong phòng trở nên rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng gió tuyết cũng rất khó nghe thấy được, cũng may cảm giác của hắn vượt trội hơn người bình thường, miễn cưỡng vẫn có thể nghe được động tĩnh ngoài phòng.

Ánh mắt Trần Mục ngưng trọng lại, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Triệu Phi Yên, nếu như nàng ta thua bởi lão già mù, bọn họ khả năng chắc chắn sẽ đều gặp phải nguy hiểm.

Trong đình viện, gió và tuyết tạm ngưng lại.

Bông tuyết trong thiên địa lập tức bốc hơi.

Triệu Phi Yên vung Khinh Ngữ kiếm lên, trên mặt đất cách đó không xa xuất hiện một khối băng nhọn, thân thể lão già mù bị băng nhọn này đâm xuyên thủng qua, giống như một con nhím đông cứng.

"Tê!"

Trần Mặc hít vào một ngụm khí lạnh.

Thực lực của Triệu Phi Yên mạnh phi thường.

Tuy nhiên lão già mù thản nhiên nói: "Không hổ là đệ tử của Khương Phục Tiên, thực lực vượt xa thiên kiêu cùng thế hệ, đáng tiếc người mà ngươi gặp phải là ta."

Trần Mục nhíu mày, lão già mù bị như vậy rồi chẳng lẽ còn có thể phản kích nữa sao!

Bành!

Thân thể lão già mù chia năm xẻ bảy, hóa thành vụn băng đầy trời theo gió mà tiêu tán đi, nhưng mà lại có một chùm ánh sáng vàng chói lọi đột nhiên xuất hiện.

Chói lọi như là mặt trời.

Trần Mục cả kinh nói: "Đó là nguyên thần?"

Đôi mắt đẹp Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, thản nhiên nói: "Hóa ra nhục thể của ngươi sớm đã bị hủy hoại từ lâu."

"Thì ra là thế, ngươi dạy phương pháp ngưng thần cho Trần Mục, đơn giản là bởi vì muốn đoạt xá, nếu như thức hải của hắn quá yếu thì rất khó chứa đựng được nguyên thần của ngươi!"

Trần Mục nắm chặt nắm đấm, lão già mù kia vậy mà lại hèn hạ như vậy, "Vãi thật! Hóa ra hắn là một cái xác không hồn, thiếu chút nữa thì bị lão già này ám toán."

Thiên hạ quả nhiên là không có bữa cơm trưa nào miễn phí, Trần Mục xin Triệu Phi Yên dạy kiếm kỹ cho mình thế nhưng là phải hao tổn tâm huyết, lão già mù kia chẳng những dạy hắn tu hành còn tặng linh dược cùng với Quan Tưởng đồ cho hắn, quả nhiên là có vấn đề.

Trong đình viện, ánh sáng vàng tràn ngập, mấy chục thanh Kim Quang kiếm đột nhiên xuất hiện, những thanh Kim Quang kiếm này đâm về phía Triệu Phi Yên, Triệu Phi Yên thì bay lên trời.

Triệu Phi Yên không muốn phá hủy Trần gia, ánh sáng vàng xán lạn xông lên bầu trời, gió tuyết tràn ngập, mắt thường khó mà thấy rõ được cảnh tượng trên không trung vào lúc này.

Trần Mục dần dần nhắm hai mắt lại.

Dùng niệm lực đi cảm nhận chiến đấu trên không trung.
« Chương TrướcChương Tiếp »