Chương 3: Đại tỷ tặng kiếm gỗ

Trần Hạo để cho Trần Mục thực hiện trung bình tấn trước, hắn thì tiếp tục luyện tập kiếm chiêu cơ sở ở trong đình viện.

Nửa canh giờ sau, Trần Hạo có chút mệt mỏi, hắn dừng lại việc tu luyện, sau đó thì nhìn về phía Trần Mục cách đó không xa, muốn biết tam đệ đã từ bỏ hay chưa.

"Lợi hại a!"

Trần Hạo trợn tròn mắt.

Tư thế đứng trung bình tấn của Trần Mục rất chuẩn mực, bên miệng hắn có dòng khí lưu màu trắng, giống như rắn nhỏ chạy vào bên trong miệng liên tục không ngừng.

Cùng một loại phương pháp hô hấp mà tạo ra hiệu quả khác nhau thì chứng minh thể chất của tam đệ càng tốt hơn.

Trần Hạo xoa đầu mình cười ngây ngô, phấn khởi nói: "Lợi hại a, không hổ là tam đệ của ta."

Trần Hạo đang định nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy tam đệ của mình còn đang kiên trì như vậy thì hắn quyết định phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Lúc trời gần tối, Trần Hi trở về đình viện, "Tiểu Mục, hóa ra là ngươi ở chỗ này."

Trần Mục nghe thấy giọng nói thì mở mắt ra, trên mặt có mồ hôi lớn như hạt đậu, hắn cảm thấy tinh thần mệt mỏi, nhưng toàn thân lại có một loại thoải mái nói không nên lời.

Trên chân có kinh mạch được khơi thông.

Hắn đứng lên cười ngọt ngào nói: "Đại tỷ."

"Làm sao mà ngươi lại đứng trung bình tấn? Có phải nhị ca bắt nạt ngươi hay không, để tỷ tỷ đi chỉnh đốn hắn." Trần Hi vén tay áo lên chuẩn bị giáo huấn Trần Hạo.

Trần Hạo trợn to mắt, không biết làm sao, Trần Mục vội vàng nói lời giải thích: "Đại tỷ, ngươi đừng hiểu lầm, là ta bảo nhị ca dạy ta tu hành."

"Đúng vậy a, tam đệ rất có thiên phú, sau này chắc chắn sẽ là thiên kiêu ở Bắc Hoang." Trên mặt Trần Hạo đầy vẻ tự hào, vỗ ngực nói lời bảo đảm.

Tràn Hi nhíu mày cười nói: "Tiểu Mục nếu như thật có tiền đồ, tỷ tỷ còn có thể được nhờ theo, cho, đây là kiếm tỷ tỷ tặng cho ngươi."

Đó là một thanh kiếm gỗ, ngắn hơn một nửa so với kiếm sắt bình thường, không có mũi nhọn, tuy nhiên đúng là kiếm.

"Cảm ơn đại tỷ." Trần Mục không có chê, hắn vươn hai tay ra nhận lấy.

"Thiếu gia, phu nhân gọi ngươi về nhà ăn cơm." Nha hoàn chạy tới đình viện truyền lời.

"Về ngay đây." Trần Mục gật đầu nói với nha hoàn, hắn vung vung kiếm gỗ trong tay, "Nhị ca, ngày mai ta lại tới tìm ngươi học kiếm."

Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Được."

Hắn tu luyện một mình thì cảm thấy rất nhàm chán, bây giờ có tam đệ tu luyện cùng tự nhiên cảm thấy có động lực hơn.

Về tới nhà.

Trần Mục cung kính (lễ phép) nói: "Mẫu thân."

Đường Uyển quan tâm mà hỏi: "Mục nhi, hôm nay ngươi chơi cái gì vậy, làm sao mà đầu đầy mồ hôi thế này?"

"Mẫu thân, hôm nay ta ở nhà đại bá tu luyện cùng với nhị ca." Trần Mục thành thật trả lời.

Đường Uyển nghe xong thì cười nói: "Mục nhi, nếu như ngươi muốn tu luyện thì mẫu thân sẽ đi mời sư phó ở tiêu cục tới dạy ngươi."

Trên con đường tu luyện, căn cơ rất quan trọng, nếu như căn cơ xảy ra vấn đề thì sẽ để lại tai họa ngầm.

Trần Mục lắc đầu cười nói, "Mẫu thân, không cần phiền phức như vậy, ta chính là nhàm chán mà vui đùa một chút."

Mời sư phó ở tiêu cục thì cần phải dùng tiền mà Trần gia cũng không giàu có cho lắm, ngay cả nhị ca cũng không có sư phó chuyên môn chỉ điểm, đều là đại bá và gia gia lúc nhàn rỗi mà chỉ điểm nhị ca tu luyện.

Đường Uyển tưởng là Trần Mục chỉ là chơi đùa thật, những đứa bé ở vào tuổi này bình thường đều chỉ thích chơi, không có mấy đứa sẽ thật chịu khổ để mà tu luyện.

Đường Uyển khẽ xoa xoa bụng lớn của chính mình, đây là cái thai thứ hai của nàng, dịu dàng hỏi: "Mục nhi, ngươi thích đệ đệ hay là thích muội muội?"

"Không cần biết là đệ đệ hay là muội muội, ta đều thích." Trần Mục mỉm cười trả lời.

Kiếp trước hắn là con một, hiện tại ngược lại là hy vọng mình có thể có được đệ đệ hoặc muội muội.

Trần Mục còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, Đường Uyển cũng không phải lo lắng nhiều cho hắn, nghĩ rằng trẻ con rất dễ chăm, còn thương lượng với Trần Nghiêm chuẩn bị sinh nhiều thêm mấy đứa.

Sau bữa ăn.

Hai mẹ con nói chuyện phiếm ở trong đình viện.

Trần Mục đi dạo với mẫu thân ở trong sân, hắn rất thích loại cuộc sống nhàn nhã và thoải mái như thế này.

Vào ban đêm, sau khi Trần Mục tắm rửa xong, hắn trở lại gian phòng của mình, ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị đổi phương pháp hô hấp cấp cao.

Đã trùng sinh tới cái thế giới lấy võ làm đầu này, Trần Mục lập chí phải trở thành Kiếm Tiên được vạn người kính ngưỡng, mang theo Tam Xích kiếm, tiêu sái cả đời.

Ký chủ: Trần Mục.

Cảnh giới: Không.

Giá trị đánh dấu: 1200.

Nhiệm vụ: Không.

Phương pháp hô hấp ở trong hệ thống thương thành phải nói là rực rỡ muôn màu bày ra la liệt.

Hắn chọn trúng Tạo Hóa Hô Hấp pháp mà trước đó từng để ý tới, mặc dù chỉ là Linh giai tứ phẩm, không tính là nghịch thiên, nhưng so với phương pháp hô hấp bên trong Kiếm phổ cơ sở thì mạnh hơn rất nhiều lần.

"Đổi thành công!"

"Tiêu hao 1000 điểm giá trị đánh dấu!"

Công pháp được khắc vào trong thức hải, Trần Mục giống như được rót kiến thức vào đầu, nắm giữ ngay lập tức.

Đêm hôm đó, linh khí xung quanh Trần phủ tập trung một cách điên cuồng hướng về phía gian phòng của Trần Mục, xung quanh người hắn xuất hiện điểm điểm óng ánh.

Linh khí dồi dào tràn vào trong cơ thể, lưu động trong toàn thân, kinh mạch phong bế được đả thông, huyết nhục cũng đang hấp thu linh khí dư thừa trong cơ thể.

Trần Mục không biết rằng, sau khi hắn đả thông kinh mạch thì càng cường tráng hơn so với người bình thường.

...

Sáng sớm.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong phòng.

Trần Mục từ từ mở hai mắt ra, tối hôm qua thức đêm tu luyện, nhưng sáng ra lại không những không mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn cảm thấy sảng khoái, trong cơ thể cảm thấy ấm áp, toàn thân tràn ngập lực lượng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn sáng bóng, hai con ngươi càng có thần hơn, ngũ giác (tai, mắt, mũi ...) được đề cao một cách rõ ràng, có thể cảm nhận được những chuyển động nhỏ bé xung quanh.

Trong cơ thể hắn kinh mạch được đả thông không ít, ban đầu có một số kinh mạch đả thông dễ dàng, có một số kinh mạch thì lại cần lượng lớn linh khí tới trùng kích.

Ký chủ: Trần Mục.

Cảnh giới: Kiếm Đồ tam phẩm trung kỳ.

Giá trị đánh dấu: 201.

Nhiệm vụ: Không.

"Kiếm Đồ tam phẩm trung kỳ!" Trần Mục giật mình, chiều hôm qua mới bắt đầu tu luyện, khoảng thời gian tu luyện là nửa ngày vậy mà liên tục phá tam phẩm, tốc độ thật kinh người.

Chuyện này nếu như nói ra thì ai sẽ tin?

Trần Mục không thể không suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chắc chắn có liên quan tới thể chất đặc thù của ta."

Bá Đạo Kiếm thể nghe thôi đã cảm thấy rất lợi hại rồi, tuy nhiên tới bây giờ còn chưa rõ nó có thể làm được cái gì.

Trần Mục lấy ngọc bội trắng như tuyết trong ngực ra, miếng ngọc bội này vào đông thì ấm tới hè thì mát, đêm qua trong lúc tu luyện, hắn cảm thấy ngọc bội này như đang hỗ trợ hắn hấp thu linh khí.

"Xem ra ngọc bội này còn có thể trợ giúp cho việc tu luyện." Trần Mục thu hồi ngọc bội, khóe miệng mang theo ý cười, vị hôn thê chắc là có hảo cảm đối với mình, không phải vậy thì sẽ không tặng loại lễ vật này.

Trần Mục thật không nghĩ tới việc phải dựa vào Khương Phục Tiên, hắn lập chí cần phải dựa vào sự cố gắng của mình để mà cường đại lên.

Trần Mục đi tới phòng lớn để ăn cơm, nha hoàn đều đã chuẩn bị kỹ càng sớm một chút, lượng cơm hắn ăn hôm nay hơn ngày thường tới mấy lần, Đường Uyển nhìn vào trong mắt.

Trên mặt Đường Uyển nở nụ cười hiền lành, dịu dàng nói: "Mục nhi, ăn no chưa?"

"Mẫu thân, ta đã no rồi."

"Ngươi chính là đang ở vào độ tuổi lớn, sau này mẹ sẽ bảo nha hoàn chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon hơn cho ngươi."

Trần Mục cười gật đầu, giọng nói như trẻ đang bập bẹ nói: "Cảm ơn mẫu thân, ta đi tìm nhị ca luyện kiếm."

"Đi chơi đi."

Đường Uyển mỉm cười nói.

Nàng ta còn tưởng rằng Trần Mục là đi chơi.

Thầm nghĩ chờ Trần Nghiêm áp tiêu trở về phải thương lượng chuyện này với hắn, nói không chừng Trần Mục thật sự có thiên phú, có thể tu hành từ sớm.