Chương 27: Chiến Đường Trác

"Ông ngoại ngươi muốn gả ta tới danh môn vọng tộc, nhưng mẫu thân thích cha ngươi, cho nên kiên quyết muốn tới với cha của ngươi, ông ngoại ngươi nổi trận lôi đình liền trục xuất ta ra khỏi Đường gia, chúng ta nhiều năm qua không có liên hệ gì." Mỗi lần Đường Uyển nhớ tới chuyện này thì đều cảm thấy lòng chua xót.

Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, "Mẫu thân, cữu cữu nói ông ngoại bị bệnh, người có muốn trở về thăm hay không?"

Đường Uyển khẽ vuốt má Trần Mục, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ ngốc, ông ngoại ngươi là cường giả Kiếm Hậu, đang ở vào trạng thái đỉnh phong, xem như qua hai mươi năm nữa thì vẫn khỏe mạnh, bị bệnh đều là hắn lấy ra làm cớ."

Trần Mục rất nhanh đã hiểu ra là chuyện gì xảy ra, chắc hẳn ông ngoại không ném được thể diện, cho nên viện cớ bị bệnh, muốn Đường Uyển chủ động trở về thăm.

Nếu như Trần Mục không có quật khởi, có lẽ Đường Uyển vĩnh viễn sẽ không gặp lại Đường gia.

Còn tưởng rằng cữu cữu là tới thăm mẫu thân, không nghĩ tới bọn họ lại bợ đỡ như vậy.

Mẫu thân đang mang thai thế mà còn muốn để nàng ta đi về Kim thành ở Dương châu, thật đúng là không còn gì để nói.

Trần Mục trịnh trọng nói: "Mẫu thân, mẹ không muốn đi thì không đi, ai cũng không thể ép buộc được mẹ."

Đường Uyển gật đầu.

Trong nội tâm nàng cảm thấy ấm áp.

Để nàng ta vui vẻ không phải là Trần Mục có thiên phú dị bẩm mà là hắn hiểu chuyện và hiếu thảo.

Vừa ròi khỏi gian phòng của mẫu thân.

Trần Mục liền gặp được đám người Đường Lâm.

"Cữu cữu, mẫu thân của ta đang mang thai tháng thứ chín, cần nghỉ ngơi, có chuyện gì các ngươi sau này hãy nói." Trần Mục vẻ mặt lạnh lùng, hắn nói chuyện với giọng điệu không phải là thỉnh cầu mà là mệnh lệnh.

Đường Lâm cũng là sửng sốt một lát.

"Vậy để cho Uyển nhi nghỉ ngơi đi." Đường Lâm không có mạnh mẽ xông vào, hắn là cho Trần Mục thể diện, không muốn để lại ấn tượng xấu cho hắn.

Trần Mục nhìn về phía Đường Trác, thản nhiên nói: "Biểu ca muốn so tài vậy thì tới Diễn Võ trường đi."

"Được."

Đường Trác đáp ứng ngay tại chỗ.

Đường Lâm nghiêm túc nói: "Đường Trác, chú ý một chút, không được làm cho biểu đệ bị tổn thương."

"Cha, cha yên tâm, ta có chừng mực." Đường Trác nở nụ cười tươi sáng lạn.

Đường Lâm không được yên tâm cho lắm nên đi theo đám tiểu bối đi tới Diễn Võ trường của Trần gia.

Trần Nghiêm không có đi vào Diễn Võ trường mà là mang theo đồ ăn, tự mình đi chăm sóc Đường Uyển.

Hắn biết.

Không cần phải đi xem.

Bởi vì Trần Mục chắc thắng.

Diễn Võ trường, Trần gia.

Trần Hạo đang luyện kiếm.

Trần Mục có thiên phú dị bẩm vậy mà còn đang cố gắng tu luyện không ngừng, cho nên Trần Hạo bây giờ còn cố gắng nhiều hơn so với trước kia.

Hắn bây giờ là Kiếm Đồ bát phẩm trung kỳ, sang mùa xuân năm sau có hy vọng đột phá tới Kiếm Đồ cửu phẩm, thậm chí có khả năng trở thành Kiếm Sư ở lúc mười hai tuổi.

Trần Hạo có thể có được tiến bộ như thế này không thể rởi bỏ sự trợ giúp cùng sự ảnh hưởng tới từ Trần Mục, vô luận gặp phải ai hắn đều sẽ khoác lác cho Trần Mục hai câu.

Trần Mục đi tới Diễn Võ trường, Đường Trác cùng đi theo tới, hắn không nhịn được thầm nói: "Sân bãi thật nhỏ, không thể vung tay vung chân thoải mái được."

Diễn Võ trường của Đường gia ở Kim thành thế nhưng là rất rộng, diện tích còn lớn hơn chỗ này tới mấy lần, từ nơi này là có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa hai nhà.

"Tiểu Mục!"

Trần Hạo cười ngây ngô mà gọi.

"Đây là nhị ca của ta Trần Hạo, nhị ca đây là cữu cữu, biểu ca, biểu tỷ của ta, bọn họ tới từ Kim thành ở Dương châu." Trần Mục cười nói.

Trần Hạo lên tiếng chào hỏi với mọi người.

Trước kia hắn cũng không biết Trần Mục còn có những thân thích này, năm đó lúc Trần Nghiêm và Đường Uyển kết hôn, Đường gia Kim thành cũng không có phái người tới đây.

Trần Mục đi tới giữa Diễn Võ trường, tay hắn cầm trọng kiếm, lạnh nhạt nói: "Biểu ca, mời đi."

Đường Trác cầm trường kiếm, kiếm của hắn ngắn hơn một nửa so với kiếm của Trần Mục, nhưng tràn đầy tự tin nói: "Biểu đệ, ta sẽ hạ thủ lưu tình."

"..."

Mặt mũi Trần Hạo đầy vẻ khó xử, không biết nói cái gì cho phải, cái tên kia lại dám ăn nói mạnh miệng như vậy.

Đường Thi nhìn chằm chằm vào Đường Trác, nghiêm túc nói: "Tiểu Trác, điểm đến thì dừng, đừng cậy mạnh."

"Luận bàn hai chiêu là được rồi, thắng thua không quan trọng, phải chú ý đúng mực." Đường Lâm lại nhắc nhở lần nữa.

Bọn họ đều muốn biết Trần Mục có thật lợi hại như trong lời đồn hay không.

Danh tiếng Trần Mục gần đây vang dội cả Đại Yên vương triều, xem như thiên phú có nghịch thiên hơn nữa thì dù sao hắn cũng mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi.

Luận bàn bắt đầu.

Trần Mục cầm trọng kiếm trong tay lao tới Đường Trác.

"Thật nhanh!" Đường Trác lấy làm kinh ngạc, tuy nhiên tốc độ như vậy hắn vẫn có thể phản ứng kịp.

Đường Trác bình tĩnh đứng tại chỗ, sau đó giơ trường kiếm lên một cách tùy ý, dáng vẻ thong dong, hắn muốn ngăn cản công kích của Trần Mục một cách phong cách.

Keng!

Cánh tay Đường Trác rung động, trường kiếm trong tay rung lên dữ dội, cả người càng là lùi lại đằng sau mười mấy bước.

"Ừm?"

Hai con ngươi Đường Lâm trợn lên.

Đường Thi thì miệng nhỏ khẽ há ra, hoảng sợ nói: "Thật là lợi hại, lực lượng thật kinh khủng!"

Trần hạo khẽ lắc đầu, thầm nghĩ tam đệ còn chưa có nghiêm túc đâu, cái tên kia thật sự là không biết trời cao đất rộng, lại dám coi thường tam đệ như vậy.

"Lại tới." Đường Trác nghiêm túc, mới vừa rồi là hắn chủ quan, không nghĩ tới công kích của Trần Mục lại mạnh mẽ tới như vậy, hắn bây giờ sẽ không cho cơ hội.

Đường Trác bổ sung linh lực vào trên trường kiếm, trường kiếm ẩn chứa năng lượng bàng bạc, như vậy sẽ không phải ăn thiệt thời lúc va chạm.

Thân pháp hắn nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Trần Mục, trường kiếm phóng xuất ra kiếm khí mạnh mẽ, tiếng xé gió hò hét chói tai.

Trần Mục không sử dụng kiếm khí, mà là nhanh chóng vung trọng kiếm, trọng kiếm không mũi kiếm xé toang kiếm khí va chạm vào trên trường kiếm của Đường Trác.

Keng! Keng! Keng!

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau không ngừng.

Đường Trác cắn răng, cái trán nổi lên mồ hôi min, cánh tay phải của hắn đang rung động, năm ngón tay run lên, đã sắp không cầm nổi trường kiếm.

Trên khuôn mặt của Đường Thi thì đầy vẻ giật mình, nàng ta đã không biết nên nói gì cho phải, đó là thực lực mà đứa bé ba tuổi nên có sao?

"Chênh lệch rất lớn."

Đường Lâm lắc đầu than nhẹ.

"Lực lượng thật là bá đạo."

Đường Trác bị ép hai tay nắm vào chuôi kiếm, như vậy mới có thể miễn cưỡng nắm chặt trường kiếm lại được, hắn không chịu nhận thua, thua bởi đứa bé ba tuổi vậy thì sẽ thật sự rất mất mặt.

"Xem chiêu!"

"Phá Lãng kiếm!"

Đường Trác quát to.

Đường Lâm khẽ nhíu mày, đây là sát chiêu của Đường gia Kim thành, uy lực rất lớn, nhưng là hắn cũng không có ý định ngăn cản.

Hắn muốn biết Trần Mục rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào.

"Luận bàn mà thôi, Tiểu Trác có cần phải nghiêm túc như vậy không?" Đường Thi nhịn không được bĩu môi nói.

Nàng ta biết đệ đệ mình tranh cường háo thắng, tuy nhiên có Đường Lâm ở chỗ này, chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trần Mục đứng nguyên tại chỗ, hai tay của hắn cầm kiếm, làm ra tư thế muốn rút kiếm, Đường Thi thì hiện vẻ ngạc nhiên, Đường Lâm cũng không biết hắn đang định làm cái gì.

Trần Hạo lấy làm ngạc nhiên, "Là chiêu kia?"

Phá Lãng kiếm của Đường Trác có thanh thế to lớn, cả người hắn như mũi tên bắn về phía Trần Mục, lưỡi kiếm theo gió vượt sóng, cuốn bụi mù lên.

Ầm ầm!

Sấm sét rơi trên mặt đất.

Trần Mục đột nhiên rút kiếm chém ra.

Gió lớn quét sạch Diễn Võ trường, khói bụi mù mịt, Đường Thi dùng tay giữ lại chiếc váy dài, ánh mắt ngốc trệ, nàng ta không thể tin được cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Kiếm khí của Đường Trác bị sóng kiếm triệt tiêu, sau đó Trần Mục vung thanh kiếm nặng nề một cách uyển chuyển.

Trường kiếm của Đường Trác bị đứt gãy ngay khi va chạm, cả người càng là văng ra ngoài.

Còn may có Đường Lâm xuất thủ kịp thời, một phát bắt được Đường Trác mới không để cho hắn bị thương.

"Đẹp trai!"

Trần Hạo vỗ tay bảo hay.

Là hắn biết Trần Mục sẽ thắng.