Chương 15: Luận võ bắt đầu

Trần Mục nghe thấy có nhiệm vụ mới, hơn nữa còn là Đại Tụ Linh đan đan dược tứ phẩm, có giá trị tới 1500 điểm giá trị đánh dấu, tuy nhiên độ khó của nhiệm vụ có hơi cao, đánh dấu lôi đài trận chung kết ở giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành.

"Đây là muốn ta phải tiến vào trận chung kết?" Trần Mục thầm lẩm bẩm, trước đây hắn còn chưa từng giao thủ với người, cũng không biết thực lực của mình đã tới mức nào.

Muốn vào trận chung kết, thực lực tất nhiên phải là số một số hai ở Hắc Thạch thành, hắn còn chưa biết thực lực tổng hợp của đám tiểu bối ở Hắc Thạch thành ra làm sao.

Trần Mục ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Gia gia, ta cũng muốn tham gia giải thi đấu luận võ."

Mọi người nghe vậy thì đều cười lên ha hả.

Trần Uy nhắc nhở: "Tiểu Mục, tham gia giải đấu đều là những đứa bé hơi lớn, ngươi còn nhỏ a."

Ánh mắt Trần Mục rất kiên định, khẩn cầu: "Đại bá, ta muốn đi thử một chút."

Trần Thiên Nam đã kiểm tra tu vi của Trần Mục, biết hắn rất lợi hại, cười nói: "Đi chơi một chút, dù sao đều là luận bàn giữa tiểu bối với nhau."

Hắn vốn không muốn để Trần Mục xuất đầu lộ diện, bây giờ có Triệu Phi Yên ở Trần gia, Trần Mục đã là thiên kiêu vậy thì nên sớm tiếp nhận ma luyện.

Trần Nghiêm cũng không có ngăn cản, trước đó hắn từng nghe Hàn Phó nói, Trần Mục là Kiếm Sư, về sau hắn tự mình xác định qua, là Kiếm Sư tam phẩm.

Vậy cũng là chuyện của tháng trước, hiện tại Trần Mục đã là Kiếm Sư ngũ phẩm.

Trần Nghiêm gầy đây càng cảm thấy không rõ cảnh giới của Trần Mục, hắn cũng không tiện chủ động hỏi, nếu không thể diện mặt mũi của hắn là không nhịn được.

Cho dù là Kiếm Sư tam phẩm, cũng có thể nghiền ép tiểu bối Hắc Thạch thành một cách dễ dàng, Trần Mục còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm chiến đấu gì, loại luận bàn này là một cơ hội rất không tệ, Trần Nghiêm không có ý kiến.

Là lúc để cho hắn học hỏi kinh nghiệm.

Ngày hôm sau, Trần Nghiêm đến phủ thành chủ báo danh cho Trần Hạo và Trần Mục, quản sự của phủ thành chủ chấn kinh tại chỗ, hiện tại ai còn không biết Trần Mục.

Mới ba tuổi mà đã muốn tham gia giải thi đấu luận võ?

Chẳng mấy chốc tin tức Trần Mục muốn tham gia giải thi đấu luận võ đã truyền ra khắp thành.

Số người tham gia giải thi đấu năm nay nhiều hơn nhiều so với những năm qua, đều muốn đánh bại Trần Mục, không phải vậy sau này là không có cơ hội.

Đây chính là vốn liếng để sau này khoác lác.

Hắc Thạch thành không cần biết là nam nữ, già hay trẻ, đều chờ mong giải thi đấu luận võ mà phủ thành chủ tổ chức, muốn trông thấy tiểu thiên kiêu này một lần xem có phải là ba đầu sáu tay hay không.

Ba ngày sau.

Giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành sắp bắt đầu.

Trần Mục đi tới trước cửa gian phòng Triệu Phi Yên, hắn gõ cửa nhẹ nhàng, lớn tiếng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, hôm nay ta phải đi vào trong thành tham gia trận đấu, được chứ?"

"Đi thôi."

Triệu Phi Yên thản nhiên nói.

Trần Mục đang chuẩn bị rời đi, sau đó quay đầu lại hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi không đi sao?"

"Ha ha, nhàm chán, không đáng để lãng phí thời gian của ta." Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.

Thật đúng là kiêu ngạo a, Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn ở ngoài cửa phòng có thể ngửi được mùi rượu, linh khí gần đây cũng rất nồng đậm.

...

Diễn Võ trường, Phủ Thành chủ.

Nơi này có tám cái lôi đài tỷ võ, có thể chứa tới mấy ngàn người xem thi đấu, thời gian còn sớm, nhưng người tới nơi này đã đông nghìn nghịt.

Thành chủ Mộ Đông Lưu ngồi ở trên đài cao, hắn là cường giả Kiếm Hậu duy nhất ở Hắc Thạch thành, bên trái là lão bà trên người mặc áo bào trắng, tiểu cô nương ngồi cạnh bên lão bà này gọi là Tiểu Linh Linh.

"Bạch trưởng lão, ngài đường xa mà tới, hôm nay vãn vối có chuyện quan trọng trên người, không cách nào chiêu đãi cho hai vị thật tốt." Mộ Đông Lưu chắp tay nhận lỗi.

Bạch Tố khoát tay mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Mộ thành chủ không cần đa lễ, ta nghe nói ở Hắc Thạch thành xuất hiện thiên kiêu ngàn năm khó gặp cho nên cố ý tới xem, nghe nói hắn sẽ tham gia giải thi đấu luận võ ngày hôm nay?"

Mộ Đông Lưu gật đầu, "Không sai."

"Nghe nói hắn mới ba tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dám tham gia giải thi đấu luận võ, chưa từng nghe qua, lão phụ hôm nay có thể được mở mang tầm mắt."

"Bà bà, ta cũng có khả năng."

Tiểu cô nương gọi là Tiểu Linh Linh có hai bím tóc đuôi ngựa thật dài, đôi mắt tròn to rất sáng, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một cái chiếc váy trắng xanh đan xen.

Lão bà khẽ cười nói: "Linh Linh, phải giữ khiêm tốn và không được ghen tị."

Tiểu Linh Linh hếch lên tỏ vẻ không vui.

Trần Mục và Trần Hạo đi tới hậu trường chuẩn bị, nơi này có thông đạo đi thẳng tới Diễn Võ trường, những người khác xem so tài ở khán đài.

Mộ Đông Lưu trông thấy đám người Trần Thiên Nam tới khán đài, vội vàng thúc giục nói: "Từ Hổ, mau mời mấy người Trần tiêu đầu lên đây."

Thị vệ Từ Hổ lập tức chạy tới mời Trần Thiên Nam.

Trần Thiên Nam nghe nói là thành chủ mời, tự nhiên không có ý tứ từ chối, hắn mang theo Trần Nghiêm và Trần Uy đi tới trên đài cao.

"Trần tiêu đầu, vị này là trưởng lão của Phiêu Miểu các, Bạch Tố tiền bối."

"Bạch tiền bối, vị này là Trần Thiên Nam tiêu đầu của Thuận Phong tiêu cục, cũng là gia gia của Trần Mục thiên kiêu của Hắc Thạch thành chúng ta."

"Vị này là phụ thân của Trần Mục, Trần Nghiêm."

"Còn dây là đại bá của hắn, Trần Uy."

Ban đầu Bạch Tố không thèm để ý tới đám người Trần Thiên Nam một chút nào, nghe nói là người nhà của thiên kiêu thì trên mặt nở nụ cười, khẽ gật đầu ra hiệu.

Mấy người Trần Thiên Nam cũng chắp tay, vẻ mặt cung kính nói: "Bái kiến Bạch trưởng lão."

Bạch Tố nhẹ giọng dò hỏi: "Ba tuổi đã dám tiến lên lôi đài, cảnh giới chắc hẳn cũng không thấp đi."

Trần Thiên Nam khiêm tốn nói: "Đứa bé thích náo nhiệt, chỉ là tới chơi một chút mà thôi."

Bạch Tố mỉm cười, đến cũng có phải là tới chơi hay không, đợi lát nữa nhìn cái là biết.

"Trần tiêu đầu, Trần Nghiêm huynh đệ, các ngươi đều ngồi đi a, không nên khách khí."

"Người tới, dâng trà."

Mộ Đông Lưu cũng là tự mình chiêu đãi đám người bọn hắn.

Hắn là Kiếm Hậu duy nhất ở Hắc Thạch thành, đám người Trần Thiên Nam được sủng ái mà lo sợ, bọn họ hiểu, tất cả đây đều là dựa vào Trần Mục mà có được.

Trên khán đài, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn vào Trần Thiên Nam, Triêu Thanh Phong càng là ghen tỵ nói: "Mẹ nó, Trần Thiên Nam có một đứa cháu ngoan a."

Không bao lâu.

Luận võ bắt đầu.

Ở hậu trường Diễn Võ trường, Phủ thành chủ.

Tất cả mọi người đều đang đánh giá Trần Mục, trông hắn rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt tràn sức sống, toàn thân toát ra tinh thần phấn chấn.

Trần Hạo vỗ nhẹ vào bả vai Trần Mục, cười ngây ngô nói: "Tam đệ, quan trọng nhất là phải tham gia, xem như là đi dạo một vòng, không cần phải nản lòng."

"Được."

Trần Mục mỉm cười đáp lại.

Trần Hạo tuy rằng cùng luyện kiếm với Trần Mục, biết tam đệ có thiên phú dị bẩm nhưng còn chưa biết được thực lực chân chính của hắn.

Trần Mục còn không có người cùng luận bàn.

Quản sự ở hậu trường nghiêm túc nói: "Các ngươi nhất định phải sử dụng Vô Phong Thiết kiếm mà phủ thành chủ phát ra, trên lôi đài điểm tới thì ngừng, chớ có đánh nhau tới ác liệt!"

"Rõ!"

Các thiếu niên trăm miệng một lời.

Trần Mục nói với giọng nói trong trẻo: "Đại thúc, ta có thể dùng kiếm gỗ của chính mình hay không?"

Quản sự trung niên cười ha ha nói: "Được, kiếm gỗ thì đương nhiên có thể, tuy nhiên dùng kiếm gỗ thì sẽ rất thiệt, ngươi xác định muốn dùng kiếm gỗ sao?"

"Ừm, xác định."

Trần Mục nở ra nụ cười tươi sáng.

Trên mặt hắn không nhìn thấy bất kỳ một chút e sợ nào.

Tiểu bối xung quanh nhịn không được mà cười lên ha hả, Vô Phong Kiếm thiết nặng tới mười mấy cân, bọn họ cảm thấy Trần Mục giơ lên thôi cũng đã tốn sức rồi.

Không bao lâu sau.

Công bố danh sách đối chiến.

Tổng cộng có một trăm hai mươi bảy tuyển thủ.

Trần Mục được trực tiếp vào vòng thứ hai, có khả năng là do thành chủ Mộ Đông Lưu sắp xếp đặc biệt, muốn để cho Trần Mục ở lại đây được thời gian lâu hơn.

Tất cả mọi người đang mong chờ biểu hiện của hắn, nếu như bị loại từ sớm thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người thất vọng, còn không bằng để hắn qua được một vòng.

Một tiếng chuông vang lên.

Giải thi đấu luận võ kéo màn che lên.