Chương 8
Nửa năm sau.
“Đình Ân, cậu biết không? Huệ Mĩ đúng là cùng chủ nhiệm có tư tình, vợ của chủ nhiệm đến bệnh viện làm loạn lên, nghe nói bọn họ đã qua lại hai năm rồi.”
“Thật sao? Hoàn toàn không nhìn ra ra, rồi sao nữa?”
“Vợ của chủ nhiệm ở văn phòng náo loạn một hồi, sau đó Huệ Mĩ tạm thời nghỉ việc, chủ nhiệm thì bị viện trưởng gọi đi, xem chừng chức chủ nhiệm này khó giữ đây.”
“Thật sao? Quả thật con người chủ nhiệm cũng không tệ lắm.”
“Đấy không phải vấn đề, vẫn đề là ông ấy có vợ mà vẫn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cho nên phải trả giá là xứng đáng.”
Lí Đình Ân nghe bạn thân Đinh Nhã Lâm qua điện thoại khái quát lại mọi chuyện.
Nửa năm trước cô và Phàm Tu chia tay, cô nhờ bạn thân giúp cô chuyển đồ, đêm đó cô rời khỏi nhà Phàm Tu, vừa lúc người thân của Nhã Lâm có phòng muốn cho thuê, cô liền chuyển qua, sau đó tự nguyện xin đến chi nhánh ở miền nam làm việc, một tháng sau cô chuyển đến miền nam.
Sau khi rời đi, cô trở về Mạnh gia nói với ba ba, cô muốn giải trừ hôn ước, nhờ ông giải thích với mọi người, kết quả nếu ba ba không trách cô, cô đúng là không biết làm thế nào.
Vấn đề ở người thân của Phàm Tu sao?
Cô không biết là, là cô… cô đã làm hỏng hết tất cả.
“Đình Ân, cậu ở bên ấy có quen không?”
“Có.” Cô cười. Cũng đã nửa năm, đã quen từ lâu rồi.
“Thật hi vọng đợt tình nguyện nhanh chóng kết thúc, như vậy bạn có thể trở về trụ sở chính.”
Cô từ chối cho ý kiến “Nhã Lâm, mình nghĩ dù đợt tình nguyện kết thúc mình cũng sẽ ở lại đây làm việc.”
“Vì sao? Vì Mạnh Phàm Tu sao?”
“Một nửa thôi.” Cô không phủ nhận “Quả thật mình cảm thấy ở đây cũng không sao, mọi người rất thân thiết. Cậu Biết không, tiền nhà ở đây cũng không cao, chủ nhà thường làm cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, lần sau cậu đến mình sẽ thể hiện cho cậu xem. Hương vị đặc biệt mới lạ.”
“Đừng nói là cậu vĩnh viễn muốn ẩn cư ở đây nhé, thất tình thì có là gì, mình không phải cũng vài lần rồi sao, cậu mới lần đầu tiên cho nên đừng nghĩ nhiều, vẫn nên trở về Đài Bắc thôi.”
“Nói sau đi, đúng rồi, kỳ thi của cậu thế nào?”
“Cũng tốt, có điều muốn qua còn cần cố gắng nhiều hơn.”
“Chúng ta cũng nhau cô gắng.” Lí Đình Ân cười cổ vũ bạn tốt.
Cúp máy, cô đi đến bên cửa sổ. Căn phòng hiện tại thuê ở một nơi khá yên tĩnh, không khí buổi sáng cũng rất trong lành, cô cảm thấy sống ở đây đúng là không tệ.
Tuy rằng thỉnh thoảng cô cũng gọi điện cho ba ba, tuy muốn sửa lại xưng hô nhưng ba ba lại không đồng ý, giải trừ hôn ước đã khiến ông rất đau lòng, bởi vậy cô vẫn tiếp tục gọi ông là ba.
Về phần Phàm Tu, từ khi rời đi bọn họ cũng chưa từng gặp lại, anh cũng không hề tới tạm biệt cô.
Nhớ đến chuyện hôm đó cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Anh còn giận sao?
Chắc thế, bởi vì đêm đó anh đã rất tức giận. Vốn đã bị anh chán ghét, chuyện ấy lại càng khiến anh không thể tha thứ cho cô, đây đều là lỗi của cô.
Tuy rằng cô rất muốn làm anh hạnh phúc, rất muốn bản thân làm được, vởi vì cuộc sống của bọn họ càng lúc càng hoà hợp, thậm chí còn làm người khác thấy ngọt ngào, nhưng cô đã quên đi thân phận của mình, cô vẫn là người cha anh mang từ ngoài về, chuyện này là không thể thay đổi, cô sao có thể làm anh hạnh phúc đây?
Thật may, giờ đã có người có thể khiến anh hạnh phúc.
Qua tạp chí cô biết Phàm Tu đã có bạn gái, cô ấy tên Trình Gia Gia, hình như là con gái của một đồng nghiệp ở ngân hàng, kể cả là diện mạo hay gia thế đều xứng với anh, nghe nói chuyện tốt của họ cũng sắp diễn ra, cô chân thành hi vọng Phàm Tu hạnh phúc, như vậy dù cô có đau lòng đến đâu cũng sẽ cười chúc phúc cho anh.
Tại quán ba, Mạnh Phàm Tu và Trình Gia Gia cùng nhau uống rượu, bên cạnh Trình Gia Gia có một người tự xưng là người hầu tên Đỗ Thiếu Bình. Tóc ngắn, đẹp trai, cá tính hoạt bát, Trình Gia Gia nhìn Đỗ Thiếu Bình, giọng điệu có phần bất mãn “Vì sao tôi đi hẹn hò với Phàm Tu, ở giữa lại có một chướng ngại vật lớn thế này?”
Đỗ Thiếu Bình cười khổ, “Làm ơn, tiểu thư, Tôi hình như là đến trước mà, hơn nữa vẫn là Phàm Tu nói tôi ngồi lại đây.”
“Anh ấy gọi anh lại đây cô liền lại thật sao? Thật đúng là nghe lời, không hổ là người hầu.”
Trước cô đại tiểu thư bốc đồng anh không có cách nào đáp lại, nếu cô không phải còn chút đáng yêu thì anh đã không để ý đến cô, nói cho cùng, nếu nói anh là người hầu vậy Trình đại tiểu thư cô cũng là người hầu thứ hai.
Tuy rằng mọi người đều nói Phàm Tu và Trình Gia Gia đang hẹn hò, hai người cũng thường xuất hiện, nhưng theo anh thấy, chỉ là Trình Gia Gia bám lấy Phàm Tu mà thôi.
Bởi vì trước hôm Phàm Tu thông báo, cũng tại nơi này đã diễn ra một cuộc đối thoại kinh điển…
“Tôi là Trình Gia Gia, tôi biết anh là Mạnh Phàm Tu, tôi cảm thấy anh vừa lạnh lùng lại đẹp trai, hiện tại tôi không có bạn trai, anh có muốn làm bạn trai của tôi không?”
“Được.” (Cam: bó tay)
Câu trả lời của Phạm Tu lúc ấy khiến cho rượu trong miệng anh phun hết ra, cứ như vậy hai người bọn họ hẹn hò nhau, thật buồn cười.
Trình Gia Gia đột nhiên ghé đến gần Đỗ Thiếu Bình, tinh tế nhìn anh, sau đó ái muội hỏi “Thành thật khai ra, anh là gay phải không, bởi vì quá yêu Phàm Tu cho nên mới bám theo anh ấy.”
Lần này Đỗ Thiếu Bình không phải phun rượu mà chính là muốn hộc máu “Cho xin đi, trăm ngàn lần đừng có nói lung tung, cẩn thận lại hại tôi về sau không kết hôn được đấy.” Anh đem thiên tình sử kể ra, hù chết cô.
“Vậy sao anh còn bám lấy Phàm Tu không buông?”
“Tôi không phải đã nói, là Phàm Tu gọi tôi tới.” Thật là, rõ ràng đáng yêu như vậy sao nói chuyện lại chẳng có tí đáng yêu nào.
Hai người đấu võ mồm ầm ĩ hình như cũng không ảnh hưởng gì đến một người ngồi bên cạnh, Mạnh Phàm Tu tay cầm ly rươu, chậm rãi uống.
“Phàm Tu, anh có thể đừng gọi anh ta ngồi chung bàn được không?” Ầm ĩ một lúc cuối cùng Trình Gia Gia quay đầu hỏi Mạnh Phàm Tu.
“Chuyện gì?”
“Anh cuối cùng có nghe em nói chuyện không?”
Mạnh Phàm Tu buông ly rượu, nhìn cô “Em nói đi, tôi đang nghe.”
“Em cảm thấy mỗi lần ở cùng anh, người đến nhưng tâm không biết bay đi đâu, luôn trầm mặc không nói gì, như vậy là người yêu sao?”
“Xin lỗi.”
Cho dù anh nói xin lỗi nhưng Trình Gia Gia vẫn không cảm nhận được anh chân tình, bởi vì giọng điệu anh nói vô cùng lạnh nhạt.
“Tuy rằng từ đầu em đã nói anh thật lạnh lùng và đẹp trai, nhưng hiện tại em cảm thấy chúng ta không hợp, kỳ thật không phải không hợp, căn bản là anh không phải đang hẹn hò với em.” Hơn một tháng nay hai người không gặp quá vài lần, luôn là cô gọi cho anh, sau đó anh hẹn gặp, điều này làm cho cô cực kỳ nhàm chán.
Mạnh Phàm Tu nhìn cô, biểu tình vẫn rất bình tĩnh.
“Cho nên em quyết định chia tay anh!” Trình Gia Gia thẳng thắn nói, thậm chí còn hơi mỉm cười “Nếu em với anh đã chia tay, vậy em có thể đi tìm bạn trai mới, tạm biệt.”
Nhìn cô rời đi, Đỗ Thiếu Bình chỉ biết há hốc mồm “Gia Gia.” Nhưng giai nhân không thèm để ý đến anh, liếc mắt đi đến quầy bar.
Hai người này đúng thật kỳ lạ? Nói hẹn hò vì lạnh lùng, ngay cả chia tay cũng vì lạnh lùng sao.
“Phàm Tu, cậu thật sự chia tay với Gia Gia sao? Quả thật cô ấy bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại ngay thẳng.” Anh vì sao phải nhắc đến chứ? Bởi vì anh hoài nghi người bạn tốt của anh căn bản không nhớ gì về Gia Gia.
Ngay cả Gia Gia cũng nhìn ra được Phàm Tu không để tâm đến cô, đó là đương nhiên, nửa năm trước sau Phàm Tu và Lí Đình Ân huỷ hôn, bộ dạng của Phàm Tu còn lạnh lùng hơn trước, mọi chuyện xung quanh gần như không thèm để ý.
Bởi thế, ngày đó Gia Gia nói muốn hẹn hò cùng anh, anh mới có thể gật đầu đồng ý.
“Nếu đã muốn chia tay thì cứ để thế đi.”
“Tôi biết cậu dành trái tim cho cô gái khác, có muốn tìm Lí Đình Ân trở về không?”
Vừa nghe thấy ba từ Lí Đình Ân, khuôn mặt Mạnh Phàm Tu đột nhiên biến hoá, chau mày.
“Giống như chia tay với Gia Gia, tôi cùng cô ấy đã huỷ hôn ước, không có gì để nói.”
“Nhưng mà……”
“Tôi về trước.” Nói xong lập tức đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quán Bar. Đỗ Thiếu Bình tuy muốn đuổi theo nhưng thấy bên quầy Bar có một người đàn ông đang tán tỉnh Trình Gia Gia, anh nhìn cửa, lại nhìn quầy Bar, nội tâm giãy dụa.
Được rồi, anh thừa nhận mình trọng sắc khinh bạn, lần sau sẽ khuyên Phàm Tu vậy.
Anh lập tức đi đến quầy ba, muốn tìm bạn trai mới phải không? Anh miễn cưỡng làm bạn trai tốt của cô vậy, thuận tiện nói cho cô biết, anh tuyệt đối không phải gay.
Bật đèn, căn phòng đang tối bỗng sáng trưng.
Mạnh Phàm Tu tuỳ tiện buông cặp tài liệu, mệt mỏi ngồi ở sô pha.
Nghĩ đến lúc mình đứng trước cửa nhà, vẫn không tự giác nhớ đến có một cô gái có nụ cười xinh đẹp dịu dàng chạy ra đón anh khiến anh không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Thật buồn cười, cũng đã nửa năm, anh còn không quen.
Sớm nên quên, đem cô gái kia quên đi, đem những tháng ấy quên đi.
Tuy rằng Thiếu Bình có nói, Đình Ân nói nhưng lời ấy là cố ý muốn anh điên lên, không phải thật lòng, nhưng ai biết? Anh cũng nghĩ mình biết được cô gái này thế nào.
Lần trước anh về nhà gặp cha, cha kể anh nghe những chuyện trong dĩ vãng, trước khi anh rời đi, dì Lữ chạy đến tìm anh, nước mắt nước mũi tèm lem hỏi anh vì sao giải trừ hôn ước, rõ ràng Đình Ân là cô gái tốt, rõ ràng tình cảm hai người đang tốt, vì sao đột ngột chia tay? Bà thậm chí còn nhắc đến chuyện hôn lễ và sinh con.
Anh không biết cô nhắc đến chuyện hôn lễ là có ý gì, là thật tâm muốn gả cho anh hay là thay mẹ hoàn thành tâm nguyện tiến vào Mạnh gia?
Khi anh đau vai cô giúp anh mát xa, tay cô nhỏ nhưng mềm mại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cơ bắp anh khiến anh nổi lên du͙© vọиɠ, giống như hiện tại, nội tâm anh đang như có lửa bốc lên ngùn ngụt.
Nửa đêm anh trằn trọc miên man, không biết đã bao đêm anh mất ngủ, có điều cùng sống chung bốn tháng anh không ngờ mình đã quen với việc ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, thiếu thân hình mềm mại kia anh chỉ có thể mất ngủ mà thôi.
Sáng hôm sau anh trở lại nhà trọ, trong phòng một mảng im lặng tĩnh mịch, trên bàn cũng không có bữa sáng đầu hứa hẹn chuẩn bị vì anh làm cho anh hiểu được cô đã ngoan ngoãn nghe lời, trước khi anh trở về đã bỏ đi.
Lúc ấy trái tim anh như bị ai đó đâm nát, rõ ràng là anh muốn cô rời khỏi, nhưng lại cảm thấy thống khổ, thậm chí còn nghĩ nếu cô đợi anh về, anh nên nói gì với cô?Thật sự muốn đuổi cô đi sao?
Trằn trọc suốt đêm khiến anh phẫn nỗ cũng cảm thấy đau lòng, rất rõ ràng, anh đau lòng vì anh thật sự yêu cô.
Rõ ràng không muốn yêu, rõ ràng muốn trốn tránh cô, nhưng cô lại ngước đôi mắt to nhìn anh, dùng nụ cười dịu dàng của cô từng bước đi vào trái tim anh.
Anh biết mình là cố ý lạnh lùng, là vì không muốn mê muội hơn vì cô, hơn nữa có lẽ anh đối với cô chính là nhất kiến chung tình.
Nhưng, cô thật lòng sao? Hay là vẫn vì tâm nguyện tiến vào Mạnh gia mà lấy lòng anh?
Kí©ɧ ŧìиɧ hoan ái cùng giọng nói mềm mại cũng là giả sao?
Cô hiện tại đang làm gì?
Trong khi anh đang chịu sự tra tấn này vậy cô ở đâu? Có thật sự cảm thấy ăn năn vì sai lầm của mình không?
Một tuần sau, Mạnh Phàm Tu đến chi nhánh ở phía nam thị sát, cùng viện trưởng nói một chút chuyện về các vấn đề của chi nhánh trong nửa năm qua.
Đây là bản đánh giá đầu tiên của anh từ khi khai trương bệnh viện, kỳ thật anh cũng muốn tự mình tới đây vì dù sao ở Đài Bắc công việc đã hoàn thành, anh cũng nên xuống miền Nam xem thế nào.
“Khoa Phục kiện ở nơi nào?” Anh đột nhiên hỏi.
Viện trưởng gần sáu mươi sửng sốt.
Bởi vì ông nghe nói Lí Đình Ân cùng tổng giám đốc đã huỷ hôn ước, sợ tổng giám đốc mất hứng nên ông đã không nói đến khoa phục hồi chức năng, nhưng thế nào mà tổng giám đốc lại chủ động nói đến, không lẽ tim tức của ông không chính xác?
“Khoa phục hồi chức năng ở tầng tiếp theo.”
Không biết rõ ý của tổng giám đốc, vì thế viện trưởng đành cẩn thận đi cùng anh đến từng tầng một, thao thao bất tuyệt giải thích cho anh, nhưng ánh mắt Mạnh Phàm Tu cũng không ngừng quan sát bốn phía.
Nhân viên của khoa phục hồi chức năng gần như có đủ cả, hộ lý nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc và viện trưởng, ai cũng nhanh chóng chào hỏi.
Nhưng anh vẫn không phát hiện ra cô gái kia. Có khi cô biết anh đến nên cố ý trốn đi sao?
“Lí Đình Ân đâu?”
Đứng ở trước bàn tiếp tân, Mạnh Phàm Tu cuối cùng không nhẫn nại, lạnh lùng hỏi làm cho nhân viên đứng trong quầy lo lắng.
“Đình Ân ở khu bên kia, có cần gọi cô ấy qua không ạ?”
“Không cần.” Nhìn theo hướng hộ lý chỉ, Mạnh Phàm Tu tự mình bước đi.
Đi đến phòng phục hồi, cách một lớp cửa thủy tinh, anh nhìn thấy cô, cô vẫn đang cùng một cậu bé ngồi xe lăn nói chuyện.
Cô vẫn như trước, vẫn buộc tóc đuôi ngựa, vẫn luôn mìm cười dịu dàng.
Khuôn mặt kia vẫn đẹp như trong trí nhớ của anh, sắc mặt cũng khá tốt…
Cô gái này hình như sống rất tốt? Anh không khỏi hơi nhếch môi.
Rời khỏi anh đối với cô không ảnh hưởng chút nào sao, cuộc sống vẫn vui vẻ thế sao?
Nhớ đến bản thân trằn trọc miên man, biểu tình của Mạnh Phàm Tu càng thêm âm trầm.
“Tiểu Trí, em dũng cảm lên, đừng sợ đau, đứng lên, như vậy mới có thể tự mình đi, còn phải trở lại trường học.” Lí Đình Ân cười cổ vũ bệnh nhân mười tuổi của mình.
“Không, đau lắm, không đâu.”
“Tiểu Trí, không nên như vậy.” Mẹ Tiểu Trí cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ của con.
Tiểu Trí nhìn chị gái xinh đẹp đột nhiên nói “Được thôi, em có thể đứng lên, nhưng em muốn chị hôn em, như vậy em mới đứng.”
Nghe yêu cầu tuỳ hứng của cậu nhóc kia, tay Mạnh Phàm Tu không tự giác nắm chặt.
“Chị biết rồi.” Lí Đình Ân cười ngọt ngào, đem nụ hôn cổ vũ in lên má cậu bé.
Cô dám ngoan ngoãn hôn! Mạnh Phàm Tu nhìn sự việc trước mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Được chị gái mình thích hôn, Tiểu Trí nở nụ cười, khoé mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài “Bên ngoài có chú đáng sợ đang trừng mắt nhìn em.”
Lí Đình Ân nghi hoặc xoay người, khi nhìn rõ người đàn ông đó không khỏi giật mình.
Phàm Tu?
Anh làm sao có thể ở trong này?
Phát hiện viện trưởng đứng cạnh anh, cô lập tức hiểu được, anh chắc là tới họp hoặc đi thị sát? Có điều nhìn đôi mắt ngập lửa kia khiến lòng cô lập tức co rút, cảm thấy thống khổ.
Tiểu Trí nói sai rồi, anh không phải trừng với cậu, mà là cô.
Nửa năm đã qua anh vẫn còn tức giận sao?
Anh nói không muốn tạm biệt cô, giờ lại gặp khó trách anh giận như vậy, cô không biết anh hôm nay sẽ đến, nếu biết cô đã xin nghỉ, không để anh thấy.
Cô lập tức nói chuyện gì đó với mẹ của Tiểu Trí, cúi đầu, nhanh chóng theo cửa khác rời đi.
Cô muốn đi đâu?
Sao lại thế, cô không muốn gặp anh sao?
Đáng chết, đã có thời gian sống cùng nhau, thế mà giờ còn dám trốn anh?
Nhìn thấy cô sắp biến mất ở cửa, ngực căng thẳng, Mạnh Phàm Tu đột nhiên hô to “Lí Đình Ân, em đứng lại cho anh!”
Tiếng hét này khiến mọi người ngây người, viện trưởng hoảng sợ, nhất thời quên nhắc nhở tổng giám đốc, trong bệnh viện không thể làm ồn.
Nghe được tiếng hét của anh, Lí Đình Ân cảm thấy càng sợ hơn, càng chạy nhanh hơn.
Chạy cái gì mà chạy “Không phải bảo em đứng lại sao?”
Lí Đình Ân không chạy vào bệnh viện mà chạy vào cầu thang thoát hiểm, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, Mạnh Phàm Tu đuổi theo sát nút.
“Đừng chạy, đứng lại cho anh!”
Anh vì sao muốn đuổi theo cô? Cô càng lúc càng sợ hãi, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy khỏi bệnh viện, tiếp tục chạy đến một con đường nhỏ.
Mạnh Phàm Tu không biết vì sao muốn đuổi theo cô, nhưng anh rất nhanh thuyết phục được mình, ít nhất cô còn thiếu anh một lời giải thích.
Chạy vòng vo một lúc, Lí Đình Ân thật sự không chạy nổi nữa, cô vẫn là người không có thể lực tốt, chạy như điên mấy trăm mét làm cô không thở nổi.
Vừa quay đầu lại gặp Mạnh Phàm Tu đuổi gần đến nơi, cô lại càng không thể nói gì.
“Không phải bảo em đừng chạy sao?” Mạnh Phàm Tu chậm rãi đi về phía cô, thuận tiện điều chỉnh hơi thở.
“Anh…” cô đã muốn tự mình biến mất, anh sao còn muốn đuổi theo?
Thật không thở nổi, Lí Đình Ân dựa vào một tấm ván gỗ, không nghĩ bên trên có dựa một bó củi, cô mới dựa vào liền khiến bó củi rơi xuống.
“Nguy hiểm!”
Mạnh Phàm Tu một bước dài xông lên, ôm cô vào trong lòng che chở, tấm ván nhất thời đổ lên người anh.
Trong phòng bệnh riêng của bệnh viện, bao gồm viện trưởng, phó viện trưởng cùng với các chủ nhiệm khoa đều có mặt, bởi vì tổng giám đốc đến thị sát lại bị thương khiến mọi người không khỏi lo lắng.
Buổi chiều, chuyện tổng giám đốc đuổi theo vị hôn thê cũ Lí Đình Ân rất nhanh bị truyền ra ngoài, dù sao cũng rất nhiều người chứng kiến.
Lúc Lí Đình Ân đến chi nhánh, lại có tin cô và tổng giám đốc huỷ hôn, ai cũng nói cô bị đuổi đến đây, không nghĩ lúc này tổng giám đốc lại đuổi theo cô, mà đuổi theo cô nhất định không phải vì tiền, xem ra cô rất nhanh sẽ quay về trụ sở chính.
“Tôi không sao, mọi người đi làm việc đi.”
“Có ạ.”
Mạnh Phàm Tu đuổi mọi người ra ngoài, cuối cùng vẫn thấy cô đứng ở cuối giường, vẫn bộ dạng như làm sai việc gì đó, hốc mắt hồng hồng.
“Lại đây.”
Lí Đình Ân do dự một chút nhưng vẫn tiến lại gần, nhìn đến cánh tay bị gãy xương của anh, trên trái khâu vài mũi, khổ sở khóc.
“Em xin lỗi.” Đều là cô hại anh bị thương.
“Cho nên lần sau anh bảo em đứng lại thì đừng có chạy.” Ngoài miệng thì có vẻ oán trách nhưng trên mặt lại không hề tức giận, anh còn thấy may mắn vì mình đã bảo vệ được cô.
“Em sẽ gọi điện cho ba…”
“Không cần, chỉ là bị thương nhẹ thôi.”
“Thế này sao gọi là nhẹ? Tay anh ít nhất một tuần mới đỡ, hơn nữa trán không biết có để lại sẹo không…” Cô càng nói càng khổ sở “Em xin lỗi…”
“Tóm lại, trước hết không cần gọi về Đài Bắc, miễn cho người lớn lo lắng.”
“Em biết rồi.” Cô lần sau sẽ giải thích với ba “Vậy anh có muốn nhắn cho…”
“Nhắn cho ai?”
“Anh có muốn nhắn cho bạn gái anh, nói anh bị thương, em nghĩ cô ấy sẽ rất lo lắng.” Nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào cô, cô vội vàng hối lỗi “Em xin lỗi, em không phải muốn xen vào chuyện riêng của anh, là em xem tạp chí thấy nói anh có bạn gái nên mới hỏi anh có muốn gọi cho cô ấy không…”
“Tuần trước đã chia tay, không cần thông báo.”
Cái gì, đã chia tay? Ngữ khí của anh sao lại lạnh nhạt như vậy, một chút khổ sở cũng không có?
“Anh hỏi em, anh gọi em đừng chạy, sao em lại chạy?”
“Bởi vì em không biết vì sao anh đuổi theo em, cho nên em chỉ có thể chạy.” Cô chính là muốn rời đi, nếu không phải anh tức giận hô lên cô sẽ không sợ đến mức bỏ chạy như điên. “Anh vì sao đuổi theo em?”
Cô đã rất muốn hỏi vấn đề này, nếu anh không muốn nhìn thấy cô, sao còn đuổi theo cô?
Hơn nữa anh không phải rất ghét cô sao, vì sao còn lao lên cứu cô?
Anh vì sao muốn đuổi theo cô? Nói thật ra chính anh cũng không hiểu, muốn anh trả lời thế nào đây?
Nhìn bộ mặt nhỏ bé mong chờ đáp án của cô Mạnh Phàm Tu không tự nhiên lảng sang chuyện khác “Giúp anh lấy cái kia.”
“Anh muốn xuất viện?” Lí Đình Ân kinh ngạc “Không được, anh vừa rồi không nghe sao, chủ nhiệm Ngô nói anh bị đυ.ng đầu, tốt nhất nên ở lại một đêm để quan sát.?
“Em cũng nói, tốt nhất là nằm viện một đêm nhưng không nhất định phải nằm viện.”
“Nhưng bộ dạng hiện tại của anh không thể về Đài Bắc.” Anh mới bị thương, muốn ngồi xe về Đài Bắc thì sẽ rất mệt.
“Ai nói anh muốn về.”
“Vậy anh còn muốn thu xếp này nọ…”
“Anh không muốn nằm viện, về nhà em đi.” Anh cảm thấy hơi mệt, rất muốn tìm chỗ nào đó ngủ thoải mái, cũng muốn cô cùng anh ngủ.
“Nhà em?”
“Không được sao?” Mắt anh trầm xuống “Hay là có người đàn ông nào khác?”
“Em chỉ ở một mình.” Cô làm gì có người đàn ông nào khác?
“Vậy sao anh không thể đến?”
“Vì nhà em rất nhỏ, em sợ anh không quen, nếu anh không muốn nằm viện vậy em giúp anh đặt phòng khách sạn.” Nhà cô là một phòng trọ bé tí, tuy nói là nhà trọ nhưng cũng chỉ như cái phòng lớn “Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?” Vấn đề gì mà nhiều như vậy?”
Cô liếc mặt nhìn anh, ánh mắt khổ sở, giọng điệu buồn bã “Anh không phải rất ghét em, rất giận em, không muốn gặp lại em sao?”
Xem bộ dang uỷ khuất của cô Mạnh Phàm Tu không khỏi bực mình, vừa rồi không phải vởi vì cô không muốn nhìn thấy anh nên mới chạy sao? Là lỗi của anh sao?
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô anh đã không thể kìm chế được cảm xúc cũng như du͙© vọиɠ.
Anh đứng dậy, giận dỗi gật đầu “Đúng vậy, anh đúng là không muốn nhìn thấy em, nhưng làm sao đây, là em hại anh bị thương, em phải chịu trách nhiệm chăm sóc anh, đi, về nhà em.”
“Nhưng mà…”
Lí Đình Ân muốn nói cô không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc anh, nhưng Mạnh Phàm Tu đã không còn kiên nhẫn, chủ động tiêu sái rời đi.
Thấy thế cô đành phải nhờ viện trưởng sắp xếp cho thư ký, sau đó chạy theo anh.
“Sao nhỏ như vậy mà em cũng ở được?”
Mạnh Phàm Tu nhìn căn phòng của cô không khỏi nhăn mặt, một bên có một khu để dụng cụ làm bếp, đó là nhà bếp sao? Tầm mắt quét qua một chỗ khác, nhìn thấy một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, cô sao có thể chịu đựng được ở nơi này?
“Có cần em giúp anh đặt phòng khách sạn không?”
Lí Đình Ân biết anh không quen, anh ở nhà lớn quen rồi, mà Mạnh gia lại càng không phải nói, chỉ nguyên sân vườn cũng đến ba trăm mét.
“Không cần.” Mạnh Phàm Tu liếc mắt nhìn cô, ngồi lên giường.
Anh nhìn căn phòng, phòng rất nhỏ, rất nhỏ, anh nghĩ chỉ cần anh duỗi chân ra cũng có thể chạm vào nhiều thứ, nhừng phòng rất sạch sẽ, trên giường có một cái đệm đáng yêu, hơn nữa khi vừa tiến vào liền có một mùi hương, đó là hương vị của cô, mùi vị này khiến anh thoải mái vô cùng.
“Anh đói không? Muốn em làm gì cho anh ăn không?”
“Anh muốn ngủ một chút, em có thể lấy cho anh cái áo sơ mi mới không?”
“Được.” Cô lấy trong túi ra một chiếc áo sơ mi mới, đem đưa đến tay anh, vừa ngẩng đầu Lí Đình Ân liền thấy anh muốn dùng một tay cởi cúc áo “Em giúp anh.”
Nửa quỳ nửa ngồi trên giường cô giúp anh cởi cúc áo. Nếu không phải vì cô anh chắc hẳn không bị thương.
Nhìn đến cô gái nhỏ động tác mềm mại, biểu tình dịu dàng, Mạnh Phàm Tu cảm thấy khúc mặc nhiều năm trong lòng giống như từ từ được tháo bỏ, hoài nghi bất an lúc này cũng không quan trọng, chỉ nhớ là cảm giác có cô bên cạnh thật an lành.
Lí Đình Ân cẩn thận thay anh cởϊ áσ sơ mi, lúc nhìn thấy vết thương trên vai anh cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
Khẽ vuốt vai anh đang sưng đỏ, cô nói “Chỗ này chắc là rất đau?”
Bị bàn tay non mịn kia động vào, thân thể Mạnh Phàm Tu cương cứng, cảm thấy áp lực du͙© vọиɠ dục dịch trong cơ thế.
Lí Đình Ân không nghe tiếng trả lời, kì quái nhìn anh mới phát hiện không biết từ khi nào anh đã chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia nóng bỏng lạ thường, cô vội cúi đầu, tim đập nhanh hơn “Em xin lỗi, em lấy áo sơ mi cho anh.”
Đợi cô mang áo sơ mi mới đến Mạnh Phàm Tu không hề động đậy, ngược lại nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào.
“Em sống tốt không?”
“Có ạ.”
“Phải không?” Anh bình tĩnh nhìn cô, giây tiếp theo không chịu nổi thốt lên “Em có nhớ đến anh không?”
Lí Đình Ân giật mình, không hiểu vì sao anh lại hỏi chuyện này.
Nhìn anh bây giờ thật yếu ớt khiến lòng cô đau đớn “có” Làm sao có thể không nhớ?
“Lúc nào?”
“Phàm Tu, anh…” Anh muốn làm gì? Thật sự muốn nghe cô nói nhưng điều này sao?
“Nói cho anh biết.”
Anh thật sự muốn biết? “Buổi sáng khi làm đồ ăn sang, em nhớ đến anh, không biết anh có ăn không, buổi tối về nhà, em nhớ đến anh, không biết anh mấy giờ mới đi làm về, vì em biết công việc của anh rất nhiều, đêm đến, em lại nhớ đến anh, thường xuyên mất ngủ.”
“Thì ra là giống nhau.” Mạnh Phàm Tu nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Cái gì giống nhau? Lí Đình Ân nghe không hiểu, có điều cô cảm thấy kinh ngạc khi nghe anh cô nói nhưng lời này, anh không giận “Phàm Tu, anh không giận sao?”
“Sao phải giận?”
“Không phải là anh rất ghét em sao, sao nghe những lời này…”
“Anh chưa từng nói anh chán ghét em.” Anh lạnh lùng với cô nhưng anh cũng chưa từng nói ghét cô.
“Anh không chán ghét em?” Cô khϊếp sợ không thôi “Nhưng đêm đó…”
“Anh thừa nhận đêm đó khi nghe em nói anh đã tức giận, tức đến phát điên.” Đêm đó anh không khống chế được cảm xúc “Nhưng em có biết được vì sao anh giận không?”
“Vì sao?” Nếu không phải vì anh chán ghét cô, vậy vì sao?
Bàn tay to khẽ vuốt hai má non mịn, anh lần đầu tiên đem ấm áp và khát vọng trong lòng nói ra miệng “Bởi vì thời điểm ấy trong lòng anh không hề muốn cùng cô gái nào gắn bó cả đời, nhưng cuối cùng anh lại muốn có được một gia đình chân chính của Mạnh Phàm Tu.”
Hai mắt Lí Đình Ân nhất thời ướt đẫm. Anh là người ghét “gia đình”, vậy mà lại muốn cùng cô làm nên một gia đình, mà cô lại nói những lời ấy, mặc dù là vô tâm hay không vẫn là cô làm anh tổn thương.
“Phàm Tu, em xin lỗi.” Cô nghẹn ngào giải thích “Thật sự hãy tin em, những lời ấy không phải thật lòng, em thật sự yêu anh.”
Khuôn mặt anh tuấn tiến lại, anh hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô “Anh tin em.”
Nếu không tin cô anh sẽ không ở đây, cũng sẽ không nhẫn nhịn, không bao giờ quan tâm cô đãnói gì, mới có thể đến nơi đây tìm cô, mà khi thấy cô anh mới biết anh đã nhớ cô thế nào, anh muốn cô trở về bên anh, trở lại nơi anh có thể nhìn thấy cô, không cần lại mất ngủ hàng đêm.
“Phàm Tu……”
“Nếu em nói em thật lòng, vậy anh tin em…”
“Em yêu anh, em thật lòng yêu anh.”
Anh hôn lên môi cô, nuốt những lời ngọt ngào của cô, dùng nụ hôn nồng nhiệt thay thế câu trả lời của anh.
Anh cũng yêu cô, thật lòng yêu cô.
Đã lâu không hôn làm khát vọng càng bùng cháy, triền miên trao đổi, làm cho hai người càng hôn càng tình nồng ý mất, lửa tình bốc lên tứ phía.
Một tay Mạnh Phàm Tu kéo cô lại gần, hôn cô thật sâu, thẳng đến khi người cô không cẩn thận đυ.ng phải vết thương của anh làm anh kêu lên nụ hôn mới gián đoạn.
Lí Đình Ân lo lắng không thôi. “Phàm Tu, em xin lỗi, để em xem anh có sao không?” Cô vội vàng kiểm tra tay anh, âm thầm ảo não. Cô sao có thể quên anh đang bị thương chứ?
Nhưng Mạnh Phàm Tu lại tiếp tục hôi cô.
“Anh đang bị thương, chúng ta không nên…”
Mạnh Phàm Tu không để ý đến lời của cô, thân hình cao lớn đem cô áp xuống giường, dùng tay trái không bị thương chống đỡ cơ thế, tiếp tục kịch liệt hôn cô.
“Phàm Tu, chúng ta thật sự không thể……”
“Cởi giùm anh.” Anh hơi động người, khàn khàn ra lệnh.
Đôi mắt đen bị lửa tình thiêu đốt, thiêu cháy toàn thân Lí Đình Ân, đôi tay bé nhỏ bắt đầu giúp anh cởi thắt lưng, quần… còn có áo quần trên người cô…
Quá trình hoan ái, những tiếng kêu trong đêm càng lúc càng nhiều, bởi vì quá nửa là do cô không cẩn thận đυ.ng phải vết thương ở tay anh, cũng bởi vì cô lo lắng mà hô lên.
Nhưng dù thế nào, hai thân hình nóng như lửa vẫn kề sát quấn quýt lấy nhau…
Sau cuộc vui, hai người nằm ngửa trên giường nghỉ ngơi.
“Ngày mai em theo anh về Đài Bắc.”
“Không được.”
Anh nhíu mày “Vì sao không được?”
“Cho dù em muốn về Đài Bắc cũng phải đợi trụ sở chính thiếu người, hơn nữa công việc của em ở đây không thể cứ thế mà bỏ lại được.”
“Anh nói cho em biết, em bị đuổi việc, cho nên mai lập tức theo anh về Đài Bắc.”
“Phàm Tu!”
Vừa rồi còn dịu dàng như vậy, chưa gì đã khôi phục bản tính bá đạo.
“Tóm lại em đã bị đuổi việc.”
“Anh đừng như thế…”
“Không phải muốn sinh con cho anh sao?”
“Cái gì? Em…” Cô nhất thời không biết nói gì, khuôn mặt hồng nhuận, là dì Thẩm nói với anh sao?
“Hơn nữa còn nói sẽ sinh thật nhiều con?” Mạnh Phàm Tu nghiêng thân, nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của cô, trêu cô thật thích “Thật nhiều là bao nhiều đây?”
“Em em em…” Cô xấu hổ không nói nên lời.
“Mới trước đây anh nghe bà ngoại nói, mẹ anh khi sinh anh rất khó, hình như còn suýt mất mạng, sợ đến mức mẹ anh không dám sinh thêm lần nữa, đồng thời cũng ghét anh đã khiến mẹ suýt mất mạng, trong trí nhớ của anh, mẹ anh chưa từng ôm anh.”
“Phàm Tu……” Lí Đình Ân kinh ngạc không thôi, mẹ anh sao có thể đối với anh như vậy? Chỉ mới nghĩ đến tuổi thơ cô đơn của anh cô liền cảm thấy khổ sở.
“Em a, làʍ t̠ìиɦ hai lần đã không chịu được, hôn nhiều một chút cũng không được, không biết bơi, buổi chiều cùng lắm mới chạy vài trăm mét đã thở không ra hơi.”
“Sao anh lại nói….”
“Nếu muôn sinh con cho anh, anh hi vọng cơ thể em khoẻ mạnh, không cần mệt nhọc, đừng làm anh lo lắng, thậm chí là sợ hãi, sợ mất đi em, được không?”
Nghe thấy yêu cầu thâm tình của anh, Lí Đình Ân cảm động đưa tay ôm lấy anh “Được, em hứa với anh.”
Thì ra muốn cô từ chức, không phải vì anh bá đạo, mà anh sợ mất cô… “Anh yên tâm, em sẽ thật khoẻ mạnh để sinh con của chúng ta.”
Càng hiểu người đàn ông này cô càng không thể khống chế tình yêu của mình với anh.
“Cho nên, ngày mai cùng nhau về Đài Bắc.”
Sao lại tới nữa? “Ngày mai không được, dù em đưa đơn từ chức cũng phải một tháng sau mới nghỉ được, đây là quy định, bệnh viện cũng cần thời gian để tìm người, em cũng phải bàn giao công việc.”
Cô nhìn thái độ không nói gì của anh… “Phàm Tu, anh muốn làm gì?”
“Sáng mai anh gọi điện cho viện trưởng, để ông ta điều người đến nhận công việc của em, như vậy chiều mai em có thể theo anh về Đài Bắc.”
Cô chỉ biết! Đại tổng giám đốc cũng không hiểu được khó xử của nhân viên nhỏ “Nửa tháng, cho em nửa tháng, anh cũng không muốn em làm việc không có trách nhiệm đi?” Nhìn anh cau mày cô đành phải tự động giam bớt thời gian.
“Mười ngày, mười ngày là giới hạn.”
“Được, mười ngày.” Mạnh Phàm Tu cuối cùng gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
Sáng hôm sau, đợi Mạnh Phàm Tu vệ sinh cá nhân xong, đến khi mặc sáo sơ mi mới phát hiện cánh tay bị thương của anh khiến anh hoạt động khó khăn, rất khó có thể tự mặc áo sơ mi.
Lí Đình Ân sau khi chuẩn bị xong bữa sáng liền chạy đến giúp anh mặc áo, sửa lại trang phục.
“Cảm ơn em.” Mạng Phàm Tu hôn lên trán cô.
Cô nhẹ nhàng ôm cánh tay không bị thương của anh “Em nghĩ em sẽ cố làm xong sớm nhất để có thể về cùng anh.” Anh như vậy không thể tự lo cho mình, cô thật lo lắng.
Anh mừng rỡ “Thật không?”
“Vâng.” Nếu không có cô bên cạnh, một mình anh mặc quần áo sẽ rất lâu, hơn nữa tay anh đang bị thương, tắm rửa cũng không tiện.
Nhớ đến hôm qua vì bị thương nên cô giúp anh tăm, kết quả có người không an phận, bọn họ lại trong phòng tắm… khuôn mặt của cô nhanh chóng đỏ bừng.
“Em thật dễ dàng đỏ mặt.” Nâng mặt cô lên, anh hôn lên môi cô.
“Bởi vì…”
“Vì sao?” Cô thẹn thùng cúi đầu rúc vào người anh “Vì không biết vì sao, từ trước đến nay, chỉ cần nhìn thấy anh là tim em sẽ đập nhanh, sau đó đỏ mặt.” Cô chắc hẳn là quá yêu anh rồi.
Có thể trở lại bên anh, cho đến giờ cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.
“Đình Ân?”
“Vâng?”
“Anh muốn em giúp anh cởϊ qυầи áo.”
“Sao vậy, không hợp sao…” Cô vừa ngẩng đầu anh liền hôn trụ môi cô, kéo lưỡi cô ra cùng nhau dây dưa.
“Phàm Tu, anh…”
“Anh cũng vậy.” Nhìn thấy cô anh cũng có cảm giác rung động, hơn nữa nghe được lời cô nói, thanh âm mềm mại ngọt ngào của cô tròng lòng tê dại, xúc động tăng lên.
Cũng cái gì? Anh cũng đỏ mặt tim đập nhanh sao? Lí Đình Ân khó hiểu hết ý trong lời anh nói, chưa kịp hỏi đã bị anh làm cho khuôn mặt cô tiếp tục đỏ hồng.
Thật là, cũng không nghĩ lại chính bình bệnh tật, còn không biết an phận…
Ngoài cửa sổ, thời tiết thật đẹp, sáng trong không mây, mà bầu không khí trong phòng chỉ có thể dùng hai từ “kí©ɧ ŧìиɧ” để miêu tả.