Buổi tối, Hướng Vân Thanh đến tìm Hạ Khinh Chu làm bài tập, có chỗ không hiểu muốn anh dạy cho nó.
Hạ Khinh Chu vừa mới đi tắm, đang mặc một bộ đồ ngủ có họa tiết sọc màu xám nhạt.
Hướng Vân Thanh không sợ ông cậu của mình, nhưng lại có cảm giác tôn trọng cực kỳ, bình thường cũng không dám đến gần anh. Lần này cũng phải lấy rất nhiều can đảm mới dám tới.
Hạ Khinh Chu ngồi ở bên cạnh ghế, dựa một tay tựa vào lưng ghế, vẻ mặt thư thái, nhìn qua bài tập.
Hướng Vân Thanh học ở một trường quốc tế trong thành phố. Dù mới lớp hai nhưng nó đã học gần hết nội dung của bậc tiểu học. Cái nó không hiểu là bài tập về nhà môn tiếng Anh.
Hạ Khinh Chu giải thích ngắn gọn cho nó. Sau khi hiểu ra, anh dặn nó đừng tạo áp lực cho bản thân quá nhiều. Hướng Vân Thanh cúi đầu không nói gì. Hạ Khinh Chu sờ sờ đầu nó, cũng không nói gì.
Tính khí của Hạ Nhất Chu, anh cũng không thể hiểu được. Hiếu thắng cạnh tranh, việc gì cũng cố gắng trở thành người đứng đầu, đối với con trai cũng làm như vậy. Bình thường chắc cũng nhồi nhét không ít tư tưởng vào đầu thằng bé.
Sau khi Hướng Vân Thanh rời đi, Giang Uyển vừa lúc đi vào, thấy nó cầm bài tập đi xuống lầu, liền hỏi Hạ Khinh Chu, "Vừa rồi Tiểu Đồng đến đây?"
"Ừ, bảo anh dạy làm bài tập." Anh hơi dang rộng hai chân ra, vỗ vỗ rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống, "Để anh ôm em một lát."
Giang Uyển đóng cửa lại, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khóa lại cho an toàn. Ngay khi cô ngồi xuống, Hạ Khinh Chu liền ôm lấy cô, tựa cằm vào vai cô. Anh thở dài mãn nguyện: "Giá mà cứ ôm em mãi như thế này thì tốt biết mấy".
Giang Uyển cười nhạo anh: "Cũng đâu phải không cho anh ôm."
Anh cười, giọng cố ý ra vẻ ấm ức: "Công việc của em bận quá."
Giang Uyển cầm đồ trang trí trên bàn lên liếc mắt nhìn thêm vài cái. Không biết nó bao nhiêu tuổi, nhưng có vẻ như cũng lâu rồi. Tay nghề có vẻ lâu đời.
Hạ Khinh Chu ghé sát lỗ tai cô, cười khẽ, nhắc nhở: "Cẩn thận, nếu như nó vỡ ra, bán em đi cũng không đủ bồi thường đâu."
Giang Uyển sợ hãi run tay, đặt về chỗ cũ: "Vật này là thật sao?"
Anh ghé sát vào tai cô, cười nhẹ: "Ngoại trừ chiếc áo phông em tặng cho anh, những thứ khác trong nhà anh đều là thật."
Lỗ tai Giang Uyển có chút đỏ lên, không nói nên lời.
Hạ Khinh Chu cười khúc khích, đặt tay lên sau đầu cô rồi ôm vào lòng. Trên người anh có mùi thơm của sữa tắm, ấm áp dễ chịu.
Giọng nói Giang Uyển có chút ỉu xìu: "Khi đó, có phải trong lòng anh cũng đang cười nhạo em?"
Anh nói: "Không, chỉ là xót xa thôi. Tiền tiêu vặt một tuần của em chỉ có bấy nhiêu. Mua quần áo cho anh xong, có thể còn lại bao nhiêu chứ?"
Cô nói nhỏ: "Em không nghèo như anh nghĩ đâu."
Anh cười gật đầu: "Ừ, Uyển Uyển nhà chúng ta là người giàu nhất."
Có thể là trưởng thành rồi, tính cách cũng thay đổi. Không còn sự ngạo mạn và bất cần như trước đây, nhiều hơn là sự trưởng thành và chín chắn.
Giang Uyển dựa vào trong tay anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thích, rất thích Hạ Khinh Chu của hiện tại. Đồng thời, cảm thấy may mắn, may mắn vì còn sống để trở về.
Trở về bên cạnh anh.
-
Kể từ sau lần về nhà đó, Hạ Nhất Chu và Giang Uyển vẫn thường xuyên liên lạc. Chị ấy là người cuồng công việc, dành phần lớn thời gian cho công việc. Mối quan hệ giữa người với người cần được duy trì, theo thời gian những tình bạn mà chị ấy từng có ngày càng phai nhạt.
Hiện tại các mối quan hệ chỉ còn liên quan tới kinh doanh.
"Gần đây không phải đang nóng lên sao? Chị đang muốn mua vài bộ quần áo mùa hè cho Vân Thanh và Kinh Dương. Xung quanh không tìm được ai, nên muốn hỏi xem em có thời gian không?"
Tình cờ là cuối tuần, Giang Uyển ở nhà nghỉ hè, vì vậy nên đồng ý buổi hẹn. Chị ấy lái xe qua đón và mang theo một ít bánh quy do dì làm.
"Chị nhớ Khinh Chu có nói rằng em thích đồ ngọt. Vừa hay hôm nay dì làm một ít, nên mang đến cho em nếm thử."
Giang Uyển thắt dây an toàn, cảm ơn chị ấy.
Có lẽ bây giờ coi Giang Uyển như em dâu, Hạ Nhất Chu không còn khách sáo như trước đây với cô nữa. Thỉnh thoảng, sẽ phàn nàn vài câu với cô, trẻ con bốn năm tuổi là phiền nhất. Chị ấy nói với Giang Uyển nếu muốn có con, nhất định hãy suy nghĩ thật kỹ. Những lời này dường như kéo Giang Uyển về phe chị ấy, còn Hạ Khinh Chu trở thành người ngoài cuộc.
Khi bước vào trung tâm thương mại, Hạ Nhất Chu vừa nhìn thấy đã muốn mua đủ thứ, cũng không thèm để tâm đến giá cả, kêu người phục vụ đóng gói mọi thứ.
Bên cạnh có một cửa hàng quần áo nam, Giang Uyển đi qua xem thử. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, ngoại trừ sinh nhật của Hạ Khinh Chu, cô dường như chưa mua quà sinh nhật nào cho anh. Cuối cùng cô đã chọn một chiếc áo sơ mi và một chiếc cà vạt màu sâm panh.
Hạ Nhất Chu thấy vậy cười nói: "Có lẽ hôm nay nó sẽ vui tới mức ăn thêm hai bát cơm mất."
Nhân viên đóng gói đồ đạc, cho vào túi đồ, đưa cho Giang Uyển, nói hoan nghênh lần sau lại đến. Giang Uyển vươn tay nhận lấy, cảm ơn, đáp lại Hạ Nhất Chu một nụ cười: "Chỉ là mua cho anh ấy một cái áo sơ mi, cũng không phải bất ngờ quá lớn, làm sao có thể khoa trương như vậy."
Hạ Nhất Chu cười mà không nói gì.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhdt.com Shining_Time95.Hạ Khinh Chu đi tỉnh khác làm việc, đến tối mới về.
Sau khi Giang Uyển làm xong bữa ăn, cô gọi cho anh và hỏi bao giờ mới về. Anh nói vừa xuống máy bay và đang ở trên xe, khoảng mười phút nữa về tới. Giang Uyển liếc mắt nhìn phòng bếp, nói giấm ở nhà đã hết sạch, dặn anh khi về mua một chai.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Khinh Chu bảo tài xế dừng lại ở cửa hàng tiện lợi trước cổng khu nhà.
Sự kiện hôm nay anh tham dự khá trang trọng nên ăn mặc có vẻ nghiêm túc.
Một bồ đồ màu xám cao cấp được làm thủ công từ một nhà thiết kế nổi tiếng người Ý. Chỗ nào cũng được cắt may cẩn thận, dáng người cao thẳng như cây tuyết tùng vững chãi trong mùa đông.
Vai rộng eo hẹp, tay dài chân dài.
----
Tài xế làm theo lời anh nói, đậu xe ở gần cửa hàng tiện lợi.
Hạ Khinh Chu mở cửa xe đi ra ngoài, mua một chai dấm rồi đi tới. Sau khi tài xế nhìn thấy, anh ta im lặng một lúc. Xem ra, đàn ông dù có cao cao tại thượng đến đâu, nếu có vợ thì cũng sẽ bị nhiễm khói bụi trần gian.
Không ai tránh được.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Giang Uyển phủi tay bước tới. Mở cửa: "Không phải anh biết mật khẩu sao?"
Câu sau vẫn chưa nói hết. Bởi vì đã nhìn thấy những bông hoa trong tay của anh.
Anh cười nhẹ: "Lúc về đi ngang qua tiệm hoa, thấy nó có mùi rất giống của em nên mua về."
Giang Uyển cầm lấy bó hoa, cúi đầu ngửi, là loại hương thơm nhẹ nhàng trong trẻo. Lại tự ngửi bản thân mình, nhưng không thấy mùi thơm.
Hạ Khinh Chu cởϊ áσ khoác, cười nói: "Anh là người duy nhất có thể ngửi được."
Anh cất giấm vào bếp thì thấy trong nồi đã hầm thịt bò với khoai tây.
"Giỏi quá, món này cũng biết làm rồi."
Giang Uyển cũng không quan tâm là anh đang giễu cợt hay là khen mình. Cô bước tới, cởi cà vạt cho anh: "Em có mua áo sơ mi cho anh, mặc thử xem có vừa không?"
Mua ở cửa hàng chắc chắn không tốt bằng hàng cắt may. Nhưng Hạ Khinh Chu lại có vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, hồi lâu không nói lời nào, chỉ khi Giang Uyển thúc giục mới đi cởϊ qυầи áo.
Dưới ánh đèn, thân trên của anh hiện ra trước mặt cô. Cho dù bình thường đã thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, cô vẫn vô thức né tránh.
Nhìn thấy biểu hiện "phi lễ cấm nhìn" của Giang Uyển, Hạ Khinh Chu cười nhẹ, cầm lấy áo sơ mi trên tay cô mặc vào.
Nó hơi nhỏ, cổ tay hơi ngắn.
Giang Uyển thấy vậy liền giúp anh chỉnh tay áo. Sau khi xác định không kéo xuống được, cô có chút thất vọng: "Em hỏi bà chủ rồi, hỏi mặc size gì cho phù hợp với chiều cao và cân nặng của anh. Bà ấy giới thiệu em mua cái này."
Hạ Khinh Chu mặc chiếc áo sơ mi để lộ gần hết cổ tay và nói: "Anh nghĩ nó khá phù hợp."
Giang Uyển bảo anh cởi ra, ngày mai cô sẽ đến cửa hàng để đổi sang cỡ lớn hơn. Cũng may là còn có một chiếc cà vạt, không phải cũng không vừa nữa chứ?
Cô mở ra và thắt nó lên cho anh.
Màu sâm panh phù hợp với tính cách của anh.
Giang Uyển lui về phía sau vài bước, nhìn lên nhìn xuống, tỏ vẻ hài lòng đối với thẩm mỹ của mình: "Khá tốt."
Cô lại hỏi Hạ Khinh Chu, "Anh có thích không?"
"Thích."
Anh nhìn xuống chiếc cà vạt, nụ cười trên khóe môi là thực sự phát ra từ nội tâm.
Cuối cùng, đúng như Hạ Nhất Chu đã nói, anh vui mừng đến mức ăn thêm hai bát cơm nữa.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhdt.com Shining_Time95.Giang Uyển nói muốn ra ngoài đi dạo.
Nơi này bên ngoài rất sôi động, quảng trường phía trước sáng đèn, có mấy nhóm người. Có người nhảy ở quảng trường, người chơi trượt patin và thậm chí cả những người biểu diễn đường phố cũng đặt dàn âm thanh ở đó.
Giang Uyển khoác tay Hạ Khinh Chu, vừa đi vừa xem. Thỉnh thoảng nhìn thấy những nơi đặc sắc sẽ dừng lại.
Trước đây cô đã từng học khiêu vũ, nhưng cô không thích khiêu vũ. Bởi vì nó không phù hợp. Thậm chí, cô giáo dạy múa còn nói rằng chân tay cô không phối hợp, nếu cứ nhất quyết đi theo con đường này thì chỉ khiến cô bị thương.
Cô thậm chí còn phải vật lộn để gập được eo. Cô giáo đè cô xuống, cô toát mồ hôi hột vì đau. Sau đó âm thầm trốn một góc và bật khóc.
Khi đó cô còn chưa biết Hạ Khinh Chu, sẽ không có ai ở bên cạnh dỗ dành. Điều duy nhất cô có thể làm là không để mình khóc quá lâu. Cũng may, cuối cùng người trong gia đình đã phát hiện ra cô thực sự không phải là vật phẩm tốt và từ bỏ.
Thỉnh thoảng cô tự hỏi, nếu gặp Hạ Khinh Chu sớm hơn, có phải bọn họ sẽ không lãng phí nhiều năm vô ích như vậy?
Chắc đã kết hôn và sinh con từ lâu rồi.
-
Dự báo thời tiết lại đưa ra cảnh báo màu da cam, Hạ Khinh Chu đến bệnh viện đón cô mỗi ngày, cầm theo một chiếc ô.
Đôi khi mệt quá cô nằm trên vai anh ngủ một giấc.
Ngay cả cô cũng thấy lạ. Theo ý kiến
của cô, bờ vai của Hạ Khinh Chu còn khiến cô buồn ngủ hơn cả một chiếc giường êm ái.
Sau khi cảnh báo màu cam hết hiệu lực, thời tiết cuối cùng cũng sáng sủa trở lại.
Hạ Khinh Chu đưa Giang Uyển đến công viên bỏ hoang cũ một lần nữa. Các cơ sở vui chơi bên trong dường như đã được sửa sang lại, vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, nhưng độ mới và cũ không khác gì khi còn nhỏ.
Thời gian phảng phất như quay trở lại thời điểm đó.
Trong khi Giang Uyển thở dài cảm thán một hơi, anh mở chiếc hộp nhung đen, đặt chiếc nhẫn kim cương trước mặt cô.
"Anh đã nghĩ rất nhiều cách để cầu hôn, cách nào lãng mạn, cách nào cảm động hay cách nào sẽ gây ấn tượng với em hơn. Nhưng đều cảm thấy không tốt."
Anh lấy ra chiếc nhẫn, giọng nói dịu dàng rơi vào tai cô, "A Uyển, lấy anh nhé. Để cho anh có một danh phận được ở bên cạnh em."
Làn gió được hoàng hôn ấm áp thổi qua, dường như cũng trở nên ấm áp hơn.
Giang Uyển cuối cùng cũng đáp lại bằng một từ "Được".
Trước đây cô từng rất bài xích hôn nhân dù rất muốn có một gia đình trọn vẹn. Nhưng sau khi chứng kiến
những gì đã xảy ra với cha mẹ mình, cô cảm thấy rằng nhà không còn là một từ ấm áp nữa. Nó được tạo nên từ sự gian dối, đê tiện và vụ lợi. Từ đó cô cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nếu người kia là Hạ Khinh Chu, cô không sợ.
Chiếc nhẫn đeo lên tay cô, Giang Uyển thấy tay anh đang run lên.
Cơ thể anh cũng đang run rẩy.
Khoảnh khắc anh ôm lấy cô, cô đã cảm nhận được.
"Em không biết, kết hôn với em, là nguyện vọng suốt bao năm qua của anh."
"Cảm ơn em đã biến điều ước của anh thành hiện thực."
Giang Uyển nghĩ, cô mới là người nên nói lời cảm ơn.
Cảm ơn anh vẫn luôn không rời không bỏ, đã yêu, ở bên và chờ đợi em nhiều năm như vậy.