Khi thời tiết ấm hơn, Hạ Khinh Chu tặng Giang Uyển một món quà.
Là một con mèo màu cam.
Anh nói rằng ở cửa hàng thú cưng có quá nhiều giống loài, anh vốn vẫn đang cân nhắc xem chọn loại nào. Sau đó, nhân viên nói rằng mèo cam sau này sẽ tăng cân.
Anh cười nói: "Nếu tăng cân sẽ không tranh sủng với anh nữa".
Giang Uyển cười đánh nhẹ anh một cái: "Suốt ngày suy nghĩ cái gì đâu, còn ăn giấm cả với mèo."
Hai người họ đều không biết đặt tên, tên của vật nuôi trong quá khứ đều rất cẩu thả. Một người đặt là Đăng Bào(bóng đèn) và Chiếu Minh (ánh sáng), một còn đơn giản hơn, gọi là Tiểu Quai (ngoan ngoãn).
Hạ Khinh Chu cũng lười nghĩ, do dự nói: "Béo như vậy, gọi là Tiểu Bàn đi."
Mặc dù Giang Uyển nghĩ cái tên này khó nghe, nhưng rõ ràng cô không thể nghĩ ra một cái tên nào hay hơn. Thôi thì dứt khoát gọi vậy đi.
Sau kỳ nghỉ phép, số lần cô và Hạ Khinh Chu gặp nhau ở nhà ít hơn rất nhiều. Cả hai đều có công việc riêng.
Giang Uyển thỉnh thoảng làm ca đêm và ngủ ở nhà cả ngày. Hạ Khinh Chu nấu một bữa ăn thịnh soạn vào mỗi buổi chiều, khi cô đã ăn no thì đưa cô đến bệnh viện làm.
Nhìn màu lam sẫm trong đáy mắt cô, Hạ Khinh Chu đau lòng nắm tay cô nhào nặn vài cái: "Vất vả rồi."
Giang Uyển cười dựa vào vai anh: "Tiểu Hạ nhà chúng ta vừa phải làm việc vừa chăm sóc em, còn vất vả hơn."
Giang Uyển không muốn anh mệt mỏi như vậy, muốn đi tìm một người giúp việc. Nhưng Hạ Khinh Chu không cho, anh nói chỉ cần có anh là đủ. Khó khăn lắm mới ở bên nhau, anh không muốn người thứ ba chiếm lấy khoảng thời gian riêng tư của họ.
Giang Uyển đều nghe anh.
Anh đến bệnh viện đưa cơm hàng ngày. Cho dù công việc có bận rộn đến đâu anh cũng sẽ dành chút thời gian để nấu ăn cho cô.
Mỗi khi một vài đồng nghiệp nữ trong bệnh viện nhìn thấy Hạ Khinh Chu, họ sẽ phát cuồng một lúc lâu. Còn không quên nghe ngóng, hỏi xem anh có người bạn nào chưa lập gia đình không. Có thì có, nhưng Hạ Khinh Chu hiển nhiên không phải là một người nhiều chuyện. Anh thường trả lời cho có lệ, nói rằng sẽ giúp họ chú ý hơn.
Sau đó anh mở hộp, đổ đầy một bát canh, bảo Giang Uyển uống hết.
"Bổ khí, bổ huyết, em ngày đêm vất vả như vậy, cần bồi bổ nhiều hơn."
Giang Uyển uống canh, nói ngày mai muốn ăn mì: "Mì xào đậu đũa."
Hạ Khinh Chu dọn bàn cho cô và phân loại tài liệu giấy tờ.
"Được."
Giang Uyển nghĩ nghĩ, rồi bảo anh làm nhiều hơn một ít. Rồi lại nói với mấy người đồng nghiệp: "Món mì xào đậu đũa mà anh ấy làm rất ngon. Ngày mai mọi người có thể thử xem."
Một số đồng nghiệp la ó, nói rằng bác sĩ Giang bình thường có vẻ là người hướng nội, nhưng không ngờ lại là một người cuồng chồng đến vậy.
Bị hiểu lầm, Giang Uyển không vội phản bác, mà là liếc mắt nhìn Hạ Khinh Chu. Người kia nở một nụ cười nhạt giữa hai lông mày, cô cũng cười theo và hỏi anh, "Vui như vậy sao?"
"Nên vui không phải là em sao?" Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, Hạ Khinh Chu đứng dựa vào bàn, cúi đầu nhìn cô, lặp lại lời nói của các bác sĩ vừa rồi, "Cô nàng cuồng chồng."
-
Sau khi vượt qua khoảng thời gian đó, mọi thứ đã khá hơn một chút và không còn bận rộn như vậy nữa.
Gần đây mẹ Hạ thường gọi điện cho Giang Uyển, hỏi thăm từ trong ra ngoài, sợ Giang Uyển lại không cần Hạ Khinh Chu nữa. Người mà con trai khó khăn lắm mới theo đuổi được, bà phải giúp con trai trông giữ thật tốt. Bảo họ có thời gian rảnh thì về nhà ăn tối.
Giang Uyển mấy lần từ chối vì lý do công việc, hiện tại cũng không bận lắm nên đồng ý.
Ngày đã quyết định, ba ngày sau, vừa hay là sinh nhật của Hạ Kinh Dương.
Hạ Khinh Chu buổi tối có buổi xã giao, rất muộn mới trở về, bảo Giang Uyển ngủ trước, không cần đợi anh. Giang Uyển đưa cho anh chiếc áo khoác vừa ủi: "Uống ít rượu thôi."
Đối với loại xã giao này, việc uống rượu là điều không thể tránh khỏi, Giang Uyển biết điều đó nên chỉ có thể kêu anh uống ít hơn. Hạ Khinh Chu luôn là người không thích bị quản, nhưng nếu là Giang Uyển, anh sẽ vui vẻ nghe theo.
Sau khi anh đi, Giang Uyển đi tắm xong, tình cờ tìm được một bộ phim.
Một bộ phim dài khoảng hai tiếng, xem đến nửa đoạn phim thứ hai, có tiếng mở khóa mật khẩu từ bên ngoài.
Cánh cửa mở ra.
Hạ Khinh Chu thật sự không uống nhiều, vì anh rất nghe lời cô.
Giang Uyển đứng dậy rót cho anh một tách trà, vừa đưa cho anh, liền ngửi thấy mùi phấn hoa trên người anh. Cô im lặng một lúc, cũng không hỏi thêm câu nào.
Ngược lại, chính Hạ Khinh Chu là người giải thích.
"Có người đã mang theo bạn đồng hành nữ, nhưng anh cách họ rất xa."
Giang Uyển cởi cà vạt cho anh, nói có phần thưởng cho sự nghe lời, cô sẽ làm cho anh một bữa ăn khuya.
Hạ Khinh Chu cười, nghiêng người ôm lấy cô: "Bụng no rồi, ăn cái khác đi."
Nửa đêm, Giang Uyển ngủ tới mê man, buộc thân thể đau nhức của mình dậy. Cô bật đèn ngủ, nhìn Hạ Khinh Chu đang ngủ say bên cạnh, đứng dậy đi vào bếp nấu một bát canh giải rượu. Cuối cùng đánh thức anh và nhìn anh uống hết một bát canh mới thôi.
Hạ Khinh Chu vẫn còn buồn ngủ, ôm cô từ phía sau. Giọng anh khàn khàn, mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Con lừa nhỏ bướng bỉnh."
Vào ngày trở về nhà họ Hạ, Giang Uyển rủ Hạ Khinh Chu đi cùng đến một cửa hàng đồ chơi gần đó.
Nhân viên cực kì nhiệt tình trong việc giới thiệu đồ chơi trẻ em cho họ. Hầu hết những người nhận được hoa hồng theo hiệu suất miệng đều rất ngọt. Những lời khen trong miệng không ngớt, nói rằng nếu bố mẹ đẹp như vậy thì con trai nhất định cũng rất đẹp. Còn nói nhất định tặng cho họ một số quà miễn phí.
Thật quá nhiệt tình, Giang Uyển có chút không thích ứng được, cô chỉ nói mình có thể tự mình xem, bảo cô ấy hãy đi tiếp những vị khách khác.
Hạ Khinh Chu thấp giọng cười.
Giang Uyển nhìn thấy liền hỏi có phải đang cười nhạo mình không?
Anh không phủ nhận: "Hiếm khi thấy em hoảng loạn như vậy".
Giang Uyển không để ý tới anh, nhìn tủ kính, chọn một chiếc xe mô hình. Làm rất tinh xảo, có thể nói là hoàn toàn có một không hai.
Hạ Khinh Chu nói với cô: "Hạ Kinh Dương thích Ultraman, cái này là thứ mà Hướng Vân Thanh thích."
Nhắc mới nhớ, cô đã lâu không gặp Hướng Vân Thanh. Lần trước nhìn thấy thằng bé, hình như là tại bữa tiệc đầy tháng của nó, nhỏ như vậy, còn chưa biết nói.
"Có phải nó học tiểu học rồi không?"
Hạ Khinh Chu nói, "Lớp hai rồi."
Cô hơi kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Hạ Khinh Chu cười nhẹ: "Nhanh sao, anh còn thấy là khá chậm."
Đó có thể nói là những năm tháng khó khăn nhất trong toàn bộ cuộc đời của Hạ Khinh Chu.
Khi chọn quà và đi thanh toán, Hạ Khinh Chu đã bị chiếc xe đẩy bên cạnh thu hút trong chốc lát. Giang Uyển hỏi anh: "Màu đỏ trông đẹp hơn hay màu xanh trông đẹp hơn?"
Thứ cô đang cầm trên tay chính là mô hình ô tô được chọn cho Hướng Vân Thanh.
Hạ Khinh Chu nói, "Màu xanh dương, nó thích màu xanh."
----
Bữa cơm này, mẹ Hạ đã bắt đầu sắp xếp từ hai ngày trước. Vốn dĩ bà ấy muốn làm lớn, nhưng bị Hạ Nhất Chu từ chối. Chị ấy ghét cách làm khoa trương.
Hai chị em hoàn toàn giống nhau về khoản này.
Hướng Vân Thanh được tài xế đón đi học về, nó nghỉ nửa ngày nên không phải đi học buổi chiều. Lúc này đang cầm sách đọc. Trái ngược hoàn toàn với Hạ Kinh Dương ồn ào bên cạnh.
Hạ Nhất Chu bất mãn nói vài câu: "Chỉ là đón sinh nhật thôi, sao lại đón Tiểu Đồng (Hướng Vân Thanh) trở về? Bọn nó sắp có kỳ thi giữa kỳ, không nên chậm trễ."
Mẹ Hạ nói rằng lúc bình thường cô ấy đã quá nghiêm khắc với con cái. Đó là lý do tại sao bây giờ thằng bé mới trở nên như thế này, trong mắt chỉ có học mà thôi.
Trưởng thành quá sớm.
Hạ Nhất Chu phản bác: "Cái này gọi là trầm ổn."
"Đứa bé mới vài tuổi, cần trầm ổn làm gì."
Cuộc cãi vã của họ kết thúc vì Hạ Khinh Chu đến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Kinh Dương hưng phấn ném khối mô hình trong tay, chạy ra cửa, đi thẳng về phía Giang Uyển: "Xinh đẹp..."
Hai chữ "chị gái" chưa kịp nói ra thì đã bị ánh mắt bình tĩnh của ông cậu ở bên cạnh làm cho hoảng sợ, nên cuối cùng phải thay đổi lời nói, "Mợ."
Giang Uyển cười cười, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của nó: "Sinh nhật vui vẻ, có mua quà sinh nhật cho con, xem xem có thích hay không?"
Nó còn chưa nhìn qua, nhưng lại gật đầu lia lịa: "Thích, rất thích!"
Hạ Nhất Chu đi tới, mỉm cười ôm nó đi: "Sao vừa mới đến lại quấy rầy mợ rồi?"
Chị ấy kêu Giang Uyển vào nhà, đồ ăn sẽ dọn ngay.
Đồ được người giúp việc bên cạnh cầm lên, Giang Uyển cởϊ áσ khoác, Hạ Khinh Chu tự nhiên cầm lấy, treo lên giá áo bên cạnh, cùng với áo khoác của anh.
Mẹ Hạ gọi Hướng Vân Thanh lại gần: "Đây là bạn gái của cậu. Lúc trước còn từng ôm con đấy."
Giang Uyển, người trước giờ chưa từng ôm Hướng Vân Thanh dịu dàng nhìn nó: "Đã cao lớn như vậy rồi sao?"
Nó và Hạ Kinh Dương có tính cách hoàn toàn khác nhau, rất trầm lặng, chào một tiếng mợ xong thì không còn gì để nói. Cuối cùng, lặng lẽ đi tới đứng ở bên cạnh Hạ Khinh Chu.
Hạ Khinh Chu nói: "Tự mình đi chơi đi."
Phảng phất như có ông cậu, nó mới có thể tự tin làm việc của mình.
Giang Uyển thì thào nói với Hạ Khinh Chu, "Hóa ra nó nghe lời anh như vậy."
Hạ Khinh Chu bóc cam đưa cho Giang Uyển: "Khi cha mẹ nó ly hôn, họ bận kiện tụng và tranh chấp quyền nuôi con, không có thời gian chăm sóc nó. Anh có trông nó một thời gian."
Cam mọng nước và ngọt.
Giang Uyển mãn nguyện ăn cả quả, cười nói: "Hóa ra anh còn biết chăm trẻ con."
Hạ Khinh Chu làm sao có thể không nghe thấy sự trêu chọc trong lời nói của cô, dùng ngón tay búng nhẹ lên trán cô, lực nhẹ cũng không hề đau.
"Sau này em phải sinh một đứa nghe lời chút. Người lớn đã không nghe lời, con nhỏ mà không nghe lời nữa thì chăm hai đứa cùng lúc khó lắm."
Giang Uyển cười tủm tỉm: "Anh nghĩ đẹp quá đấy."
Thức ăn đã sẵn sàng, Hạ Nhất Chu đang bận rộn chuẩn bị và sắp xếp các món ăn cho họ.
Là nhân vật chính của ngày hôm nay, Hạ Kinh Dương đội một chiếc mũ sinh nhật và dốc sức hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Nó đưa miếng đầu tiên cho Giang Uyển, còn không quên nhỏ giọng hỏi cô: "Con có chu đáo không ạ?"
Giang Uyển bị nó làm cho buồn cười: "Ừ, rất chu đáo. Cảm ơn con."
Nó mãn nguyện liếc nhìn Hạ Khinh Chu: "Con còn chu đáo hơn cả cậu nữa."
Bố mẹ của Hạ Khinh Chu thực sự đã giác ngộ. Nhà họ Giang coi như miễn cưỡng bước vào vòng tròn này, mặc dù không bằng đẳng cấp của nhà họ Hạ.
Trong vòng tròn này, liên hôn không phải chuyện hiếm gặp. Có rất ít người có thể tự quyết định cuộc hôn nhân của mình. Cha mẹ của Hạ Khinh Chu không bao giờ ép buộc anh làm điều này. Nhưng với tính khí của anh, có ép buộc cũng vô ích.
----
Trẻ con ngủ nhiều, Hạ Kinh Dương mới nửa bữa đã ngủ thϊếp đi. Cô bảo mẫu bế nó lên lầu.
Hạ Khinh Chu nói với Giang Uyển, "Buổi sáng ở nhà nghịch cả một ngày. Chắc hẳn đã chơi mệt mỏi."
Sau bữa ăn, mẹ Hạ bảo họ ở lại qua đêm. Nói khó khăn lắm mới về một hôm, phòng của Hạ Khinh Chu mỗi ngày đều được quét dọn sạch sẽ.
Hạ Khinh Chu không muốn cùng Giang Uyển lãng phí một phút thời gian nào, cho nên đương nhiên từ chối. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Giang Uyển đã đáp lại. Hạ Khinh Chu không chỉ là bạn trai của cô, mà còn là con trai của cha mẹ anh. Bây giờ có thời gian, cũng có thể bên họ nhiều hơn.
Bố mẹ Hạ Khinh Chu thấy cô đồng ý thì rất vui mừng, liền bảo Hạ Khinh Chu đưa cô đi dạo ở gần đó.
Giang Uyển đã từng ở đây, nhưng đã lâu lắm rồi. Những kỷ niệm về nơi này cũng bắt đầu mờ nhạt.
Hạ Khinh Chu nắm tay cô và hỏi cô có nhớ cái cây đó không. Lúc đó anh bị ông nội cấm túc, Giang Uyển bí mật đến gặp anh.
Anh đã nhảy xuống từ cái cây này.
Khoảng cách từ cửa sổ đến cây, khoảng một, hai mét.
Giang Uyển khi nhìn thấy thì sợ hãi, sợ rằng anh sẽ ngã nếu không đứng vững. Mỗi lần như vậy, chú chó săn lông vàng nhà anh lại khuỵu chân, thè lưỡi và vẫy đuôi chạy quanh cô.
Khi ấy đúng lúc giữa hè, may thay, bóng râm dày đặc. Hạ Khinh Chu mang một chiếc ghế tre đến để Giang Uyển ngồi. Rồi than thở với cô: "Anh chép Kinh Kim Cương tới mức tê tay rồi."
Giang Uyển không biết dỗ dành người khác, đành phải xoa tay cho anh. Bàn tay cô nhỏ nhắn và mềm mại, sau vài lần xoa cũng không thấy đau nữa.
Giang Uyển: "Nhớ lúc đó em còn thấy cây này thật cao. Không nghĩ rằng khi lớn lên vẫn cảm thấy nó cao như vậy."
Hạ Khinh Chu cười nhạo cô: "Em đang lớn, cây cũng đang lớn. Hơn nữa nó còn lớn hơn em."
Câu này là đang giễu cợt cô lùn hả.
Giang Uyển khịt mũi, mặc kệ anh.
Đi xa hơn nữa, có một hồ nước nhân tạo nhỏ được bao quanh bởi các hòn đá chạm khắc. Ngày xưa ông cụ mê nuôi cá, rồi lại thấy nuôi cá chán quá nên cho người đào cái hồ này. Có người đặc biệt chăm sóc hàng năm, nước rất trong. Thậm chí có thể nhìn thấy các đàn cá ở chỗ nông.
"Mới thả cá diếc cách đây không lâu."
Giang Uyển sửng sốt một chút: "Bây giờ vẫn còn đang nuôi cá diếc?"
Hạ Khinh Chu nói, "Người nuôi là bố anh. Ông nghĩ coi đây là một trang trại chăn nuôi. Khi cá lớn lên, sẽ làm súp cho Hướng Vân Thanh và Hạ Kinh Dương."
"Nếu ông nội Hạ biết chuyện, có lẽ sẽ rất tức giận."
Hạ Khinh Chu cười nói: "Bảo sao gần đây bố nói hay gặp ác mộng, phỏng chừng là ông cụ đang thầm mắng."
Giang Uyển tố cáo: "Trước đây anh còn quá đáng hơn bác trai nhiều, không biết đã làm chết bao nhiêu cá của ông nội rồi."
Vậy mà thủ phạm còn cáo trạng trước.
Hạ Khinh Chu một tay ôm eo cô, còn nhéo nhéo mặt của cô: "Anh là vì nấu canh cho ai hả? Đồ không có lương tâm này."