Chương 8

Cổ họng phát ra những âm tiết khản đặc ngắc ngứ, Thư Niên nghe hiểu, nó đang cảm ơn cậu đã diệt trừ hồn ma đầu bếp, bởi năm xưa chính tên đầu bếp này đã gϊếŧ và lột da bố nó.

Thư Niên khuỵu gối xuống xoa nhẹ mái tóc ướt đẫm của nó, giúp nó lau đi lệ máu, cậu mỉm cười an ủi đầy trìu mến: “Đừng khóc, bố em biết sẽ buồn lắm đó.”

“…” Bóng ma vươn tay, rụt rè kéo vạt áo Thư Niên.

Nó đang xin Thư Niên hãy tinh lọc nó, mục đích nó ở lại đây là để tận mắt chứng kiến đầu bếp bị tiêu diệt, nay đầu bếp biến mất rồi, nó không muốn ở lại nữa, nó phải đi tìm bố nó.

“Được.”

Thư Niên đồng ý, bóng ma cười trong những tiếng khụt khịt, dắt tay cậu đến chỗ di vật của mình, đó là một bức tranh được giấu dưới sàn.

Trông thấy bức tranh, động tác Thư Niên khựng lại. Bức tranh này cũng tương tự bức vẽ nguệch ngoạc trước đó cậu thấy trên tường, một con quái vật đứng trước núi quà chồng chất, vẫn cùng một câu hỏi.

“Em thích món quà như thế nào?”

Con quái vật này có một đôi mắt rất đặc biệt, đồng tử đôi.

“Em từng gặp “hắn” à?” Thư Niên vội hỏi bóng ma, “Con ma có đồng tử đôi này.”

Bóng ma gật đầu trả lời bằng giọng không rõ, muốn giải thích với Thư Niên nhưng nó đã không nói chuyện quá lâu rồi, diễn đạt lủng củng khiến người nghe rất khó hiểu.

Thư Niên lắc đầu ý bảo nó đừng sốt ruột: “Không sao, anh đưa em đi trước, anh có cách khác để tìm hiểu những việc đó.”

Siêu độ cho nó xong, cậu dùng bật lửa đốt bức tranh cũng sẽ nhìn thấy ký ức.

Bóng dáng nhỏ gật đầu, chẳng biết đã hiểu hay chưa.

Phương Tế niệm kinh đạo gia cho nó nghe để siêu độ, bóng dáng nó ngày càng nhạt cho đến giây cuối cùng, nó nói với Thư Niên.

– Cẩn thận “cô ta”.

– Cẩn thận “cô ta” giả làm bạn bè của anh.

– “Cô ta” rất hận anh.

Thư Niên nhận ra nó đang nhắc đến con lệ quỷ từng giả làm Phương Tế, "cô ta" hận cậu? "Cô ta" quen biết cậu à, tại sao lại hận cậu?

Tạm gác những hoài nghi này sang một bên, Thư Niên đốt bức tranh của cô bé, nhìn những ký ức của nó lúc còn sống.

Quả nhiên cô bé từng gặp “hắn”.

Giác quan thứ sáu của con nít tinh tường hơn người trưởng thành rất nhiều, vừa dọn vào đây không lâu, cô bé đã biết nơi này bị ma ám.

Cô bé cảm nhận được làn sương trắng lạnh lẽo do âm khí ngưng tụ mà thành, cũng nghe thấy tiếng mài dao trong bếp, thi thoảng còn nhìn thấy bóng dáng của “hắn”.

Gương mặt “hắn” vẫn rất nhạt nhòa, mặc Âu phục thẳng thớm, tay cầm chiếc gậy ba toong đứng trước cửa ngước đầu nhìn cây gạo trong sân, nụ hoa đầu cành trên ấy đang e ấp sắp nở.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô bé, “hắn” quay đầu.

Vừa trông thấy hai mắt đồng tử đôi màu nhạt nọ, cô bé biết ngay “hắn” không phải con người, cô bé sợ lắm, cuống quít quay đầu bỏ chạy.

“Hắn” chỉ lặng lẽ đứng đó.

“Hắn” không thường xuất hiện, sau vài lần chạm mặt, cô bé nhận ra “hắn” không hề để tâm đến mình, thế là không còn quá sợ hãi nữa, thi thoảng cũng sẽ dốc hết can đảm bắt chuyện với “hắn” vài câu.

“Anh ấy là ai thế?”

Cô bé chỉ vào bức ảnh trong tay “hắn”. Cậu bé trong ảnh dường như mới mười mấy tuổi, da trắng môi đỏ, nét ngài tinh xảo, đúng là Thư Niên.

“Hắn” – kẻ luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt bấy giờ lại dịu dàng khác thường: “Đây là người trong lòng của ta.”

Cô bé chớp mắt: “Nhưng anh ấy còn nhỏ mà.”

“Thế thì đã sao?” “Hắn” cười rằng: “Ta chỉ cần em ấy.”

Cô bé lơ mơ gật đầu, sau mới biết “hắn” muốn tặng một món quà sinh nhật cho người trong lòng, chỉ là chọn thật lâu vẫn chưa được.

Cô bé bèn lưu giữ lại câu chuyện này trong những bức tranh của mình: Một con quái vật chọn hộp quà, hỏi rằng “Em thích món quà như thế nào”.

Sau nữa cô bé chết. Đêm ấy, gã đầu bếp lột da bố cô bé, cô bé nhìn thấy, thế là gã ta đuổi theo, cô bé hoảng hốt chạy ra cửa rồi trượt chân ngã xuống bể bơi sâu.

Khi ấy hoa gạo nở rộ tươi đẹp, làn gió thổi qua khiến những cành hoa đong đưa nhảy múa.

Cô bé và cánh hoa đỏ rực cùng rơi xuống nước, hình ảnh cuối cùng ánh vào mắt cô bé là “hắn” đang thơ thẩn ngắm cây, ngón tay thon dài nâng niu cánh hoa.

Có lẽ “hắn” đã nghe thấy tiếng ngã, nhưng “hắn” không để tâm, cũng chưa hề quay đầu nhìn cô bé.

Cô bé chợt nhớ đến lời “hắn” từng nói.

“Đây là hoa mà Niên Niên thích nhất.”

Điều mà “hắn” để tâm là món quà, là hoa gạo, và quan trọng hơn hết là người trong lòng của “hắn”.

Ngoài ra, dòng người đổi thay, sự sống và cái chết, tất cả mọi thứ có liên can gì đến hắn đâu?

“Ùng ục.”

Cô bé chìm xuống đáy bể.

Còn “hắn” vẫn chỉ ngắm những đóa hoa nở rộ khắp sân, trên môi là nụ cười trìu mến nhất mà cô bé từng thấy.

+++

Group chat của những vị hôn phu -6

Số 3: Niên Niên có thói quen viết nhật ký á? Đáng yêu quá đi.

Số 3: [Gif] meme bé mèo thích JPG

Số 4: Cậu chỉ biết khen em ấy đáng yêu à?

Số 3: Nhưng em ấy đáng yêu thật mà. Đáng yêu nhất thế giới. [Gif] bé mèo cầm gậy led cổ vũ JPG

Số 4: Muốn được em ấy viết vào nhật ký không?

Số 3: Tất nhiên muốn!

Số 4: Được. Nhật ký của em ấy là nhật ký diệt ma, cậu bị em ấy đánh nát đầu chó là có mặt trong đó thôi.

Số 3: Chỉ cần được Niên Niên nhớ, dù nát đầu cũng bằng lòng~

Số 3: [Gif] bé mèo mắt sáng như sao JPG

Số 4: Kẻ như cậu mà vào lục đạo chỉ hợp với súc sinh.

Số 3: Nhưng sao anh biết nhật ký của Niên Niên là nhật ký diệt ma?

Số 4: Nghe nói.

Số 3: Nghe ai nói?

Số 4: Một kẻ ngu.

Số 1 (chủ group): Tôi về rồi. (mỉm cười)

[Thành viên số 4 đã bị chủ group cấm chat.]

Lời tác giả: Thư Niên: Hiểu rồi, từ hôm nay hoa gạo là hoa mà tôi ghét nhất.