Chương 19

Tiếp xúc hơn một năm, cậu luôn ngờ vực, nghĩ mãi chẳng rõ nguyên nhân vì sao “hắn” lại bám riết lấy cậu, cứ cảm giác “hắn” không giống những lệ quỷ khác rồi dần dà cũng thay đổi cái nhìn về “hắn”, nhưng ngay sau đó đã tự kiểm điểm.

Lệ quỷ là lệ quỷ, gì mà giống với không giống.

Đêm ấy Thư Niên không nằm mơ, thức dậy cảm thấy rất lạ, “hắn” không vào trong giấc mơ của cậu sao.

Cậu dụi mắt ngồi dậy, sau khi tầm nhìn rõ hơn, chợt trông thấy một phong bì đỏ và vài hộp gỗ viền bạc đang đặt trên bàn, trong hộp chất đầy ngọc ngà châu báu, bên ngoài phòng ngủ có mười mấy cái rương to đùng.

Bên trong phong bì màu đỏ là tờ giấy hôn thú, bên trên viết “hắn” vừa gặp đã yêu Thư Niên, muốn được kết âm hôn với cậu, nay tâm nguyện đã thành, từ nay về sau Thư Niên sẽ là vợ chưa cưới của “hắn”, chờ đến lúc thích hợp “hắn” sẽ đến rước dâu.

Kết âm hôn với một lệ quỷ như “hắn”, chết là cái chắc.

Chẳng lẽ đây là ý đồ xưa nay của “hắn”? Xem cậu là vật hiến tế sao?

Tay chân Thư Niên lạnh toát, tức thì nằm xuống giường nhưng trằn trọc mãi không ngủ được khiến cậu phải thắp nhang ngủ để đi vào giấc mơ, chất vấn “hắn” vì sao lại muốn kết âm hôn với mình.

“Hắn” mỉm cười không giải thích, chỉ đáp: “Có cho ắt có nhận. Niên Niên, đây là thứ em nên cho anh.”

Thư Niên chẳng nhớ mình nợ “hắn” cái gì, song, khi bình tĩnh ngẫm lại thì cũng thường thôi. “Hắn” là lệ quỷ, tâm trạng thay đổi thất thường, mưu mô xảo quyệt, muốn gϊếŧ cậu cũng đâu có gì lạ?

Kẻ bất thường mới là cậu kia kìa, tự dưng chạy đi hỏi “hắn” tại sao, hành động thừa thãi.

Thật ra cậu chưa từng thật sự tin tưởng “hắn”, cũng không tính là có thiện cảm, nhưng vẫn đau lòng khi “hắn” lộ ra bộ mặt thật.

Thỉnh thoảng Thư Niên cũng nghĩ, nếu ngày kết hôn mình biến thành Hoa Sát sẽ như thế nào, nhưng nghĩ một lúc lại thôi, dù thành Hoa Sát cậu cũng đánh không lại “hắn”.

Ngón tay lạnh lẽo mơn trớn gò má Thư Niên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Người đàn ông rũ mi nhìn cậu, thân thiết gọi: “Niên Niên?”

“…” Thư Niên nhắm mắt giấu đi vẻ lạnh nhạt bên trong, nhẹ giọng đáp: “Được.”

“Hắn” luôn nói có cho ắt có nhận, giờ cậu cho “hắn”, “hắn” cũng phải trả lại cho cậu.

Người đàn ông sửng sốt, đoạn trìu mến rằng: “Nếu em không thích…”

Thư Niên không muốn nghe “hắn” nói nữa, cậu nhắm mắt nhón chân hôn lung tung. Bờ môi vô tình chạm trúng mặt “hắn”, như nụ hôn đầu tiên lúc cậu hôn “hắn” khi xưa.

“Niên Niên?”

“Hắn” ngạc nhiên rồi phản ứng rất nhanh, tức thì ôm chặt eo cậu, cảm xúc dâng trào. “Hắn” dẫn dắt cậu đáp lại mình, đôi môi lạnh như đá chạm nhẹ lên gò má ấm áp.

Thư Niên không nhìn thấy, chỉ cảm nhận từng nụ hôn khe khẽ đầy dịu dàng từ “hắn”.

“Hắn” hôn lên môi cậu, thấp giọng tỉ tê: “Em từng hôn qua ai khác chưa?”

Thư Niên lắc đầu.

“Anh cũng chưa.” “Hắn” nỉ non, “Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất. Niên Niên, mọi thứ của anh đều thuộc về em, anh có thể cho em tất cả.”

Cuối cùng, “hắn” ngậm lấy môi cậu, kéo cậu quấn quýt cùng mình. Hai vành tai Thư Niên đỏ bừng, lông mi dài rung rung, cậu không chịu nổi muốn lùi về nhưng ngay lập tức có bàn tay to đè lại sau ót, làm sâu thêm nụ hôn triền miên.

Thư Niên bị hôn nhũn cả chân, nước mắt sinh lý cũng ứa ra, trước đây cậu không biết rằng một nụ hôn cũng có thể lấy mạng người. Dường như “hắn” có khát khao vô cùng tận với cậu, chỉ cần chạm nhẹ thôi sẽ không muốn buông tay nữa, chỉ khi nuốt luôn xuống bụng mới được thỏa mãn.

Lúc “hắn” rời đi, đuôi mắt và đôi môi Thư Niên đều ửng đỏ, lưỡi cũng tê dại, đầu óc choáng váng, hơi thở hổn hển.

“Hắn” xoa nhẹ mái tóc đen bồng bềnh của cậu, xin lỗi rằng: “Xin lỗi, anh hơi quá đáng, nhưng… anh vui lắm.”

“…” Thư Niên mắng thầm trong bụng, cậu ngước đôi mắt long lanh ánh nước, lời nói đậm âm mũi, “Tôi muốn quà sinh nhật. Anh nói có thể cho tôi tất cả phải không?”

“Trừ việc hủy hôn, gì cũng được.” “Hắn” cười đáp, “Mọi thứ đều thuộc về em.”

“Anh nói đấy nhé.”

Thư Niên cụp mắt xuống, lẳng lặng cầm tấm ảnh cũ.

Bé trai trong ảnh nhoẻn miệng cười, cởi chiếc nhẫn ban chỉ phỉ thúy trên tay phải ra, khẩu hình miệng như đang nói: “Giờ nó là của anh.”

Bé trai ném nó ra ngoài, tấm ảnh trong tay Thư Niên biến mất, thay vào đó là một chiếc nhẫn.

Lấy được di vật rồi.

.

Group chat chồng chưa cưới 13

Số 3: Hôn rồi, hôn thật rồi, hôn thật luôn rồi…

Số 3: Huhu… tôi không muốn sống nữa! Tôi hết sống nổi rồi…

Số 4: Giờ cậu mà chết là thiệt thòi lắm đấy, sẽ không thấy cảnh chủ group chết thảm đâu.

Số 2 (quản lý): …

Số 3: Ờ đúng rồi ha.

Số 3: Sao tôi lại quên nhỉ.

Số 3: (meme bé mèo vui vẻ)

Số 3: Tôi sống lại rồi, sống rồi! Tôi phải tận mắt thấy chủ group chết!!

Số 6: Chúc mừng nhé @Số 1

Số 4: Anh nghiệp quá mà, kiếp sau không đầu thai làm người được đâu. Nhớ dốc sức cải tạo, tranh thủ đầu thai làm súc sinh nhé.

Số 5: (chia sẻ một bài hát vui, nhấn vào nghe Hành khúc tang lễ)

Số 5: Lên đường bình an.

Số 1 (chủ group): (mỉm cười)

.