Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vị Hôn Phu Không Phải Người Luôn Theo Đuổi Tôi

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau đó lại thêm rất nhiều bóng đen đi vào nhà kính rót rượu cho họ, bày ra một bữa tiệc thịnh soạn, hương thơm nức mũi. Dường như “hắn” biết Thư Niên thích ăn ngọt, trước mặt cậu lúc này có thêm vài tháp đồ ăn vặt, khay bên dưới bằng sứ, bên trên là các loại kẹo bánh mà Thư Niên thích nhất.

“Yên tâm thưởng thức nhé, chúng đều được chuẩn bị cho người sống, không phải đồ cúng đâu.”

Người đàn ông cười khẽ, đúng lúc này bóng đen tiếp tục mang thức ăn cho “hắn”, quả nhiên khác với bọn Thư Niên.

Thư Niên vẫn chưa lơi lỏng cảnh giác, cậu định từ chối thì sực nhớ đến lời ma nữ nói.

“Ngài thật lòng thích cậu, “hắn” muốn có cậu, cậu đừng từ chối “hắn”.”

“Đừng từ chối ngài, đồng thời cậu muốn gì “hắn” cũng sẽ cho cậu. Đó là quà sinh nhật của cậu.”

Đừng từ chối “hắn”, sẽ có được thứ mình muốn.

Thư Niên đổi ý, cậu cầm dao nĩa lên. Thấy cậu ăn ngoan như thế, ý cười trong mắt “hắn” càng nhiều, cũng bắt đầu dùng bữa một cách nho nhã. Bốn người Phương Tế như con rối gỗ bị nối dây, động tác giống nhau như đúc, ai nấy đều cho từng ngụm thức ăn vào miệng như cỗ máy.

Nói thật thì các món trên bàn đều rất hợp khẩu vị của Thư Niên, “hắn” quá hiểu cậu, nhất là những món ngọt, có thể thấy “hắn” đã mất rất nhiều công sức để chuẩn bị chỉ để cậu được vui.

Dùng bữa xong, bóng ma bưng đồ dùng súc miệng và rửa tay cho mọi người.

Nghỉ ngơi một lát, ban nhạc đột nhiên đổi sang khúc ca vui vẻ với nhịp điệu dồn dập, “hắn” cười nói: “Sân khấu sẽ bắt đầu.”

Cửa lớn lần nữa mở toang, khoảnh sân trống trải xuất hiện ngày càng nhiều bóng ma, đó đều là khách khứa mà “hắn” mời tới.

Chúng cúi chào “hắn”, “hắn” gật đầu xem như đáp lại rồi giới thiệu Thư Niên với chúng: “Em ấy là Thư Niên, bạn đời tương lai của tôi.”

Bọn ma nháo nhào chào hỏi Thư Niên, Thư Niên vẫy tay chào lại.

Hết nhạc, lại chuyển sang một bản khác với giai điệu êm ái, trước hàng loạt ánh nhìn, người đàn ông đứng dậy đi đến trước mặt Thư Niên vươn tay về phía cậu, cười hỏi: “Anh có vinh hạnh được mời em nhảy cùng chứ?”

Thư Niên vẫn không từ chối “hắn”, cậu nắm bàn tay lạnh lẽo của “hắn”, thật thà rằng: “Tôi không biết nhảy.”

“Không sao.” Người đàn ông dắt tay cậu ra giữa sân khấu, “Anh dạy em.”

Họ nhảy bản nhạc có giai điệu khá chậm, động tác cũng không phức tạp. “Hắn” nhẹ giọng giảng giải động tác cho Thư Niên một cách đầy kiên nhẫn và dịu dàng, tay vòng qua thắt lưng cậu dẫn dắt cậu thực hiện các động tác bước và xoay người.

Thư Niên vốn linh hoạt, năng lực học tập cũng mạnh, chẳng mấy chốc cũng nhảy được khá ổn mà không phải mất nhiều công sức. Có mấy con ma vỗ tay bôm bốp, con thì không chịu ngồi yên, cũng chạy đi tìm bạn nhảy để tham gia.

Chỉ có số ít trong chúng là nhảy đẹp, ăn mặc lộng lẫy rất ra dáng vũ công, đại đa số còn lại thì tứ chi vặn vẹo, thậm chí còn chẳng ra bóng người, bước nhảy thì như đang lướt, thậm chí có con còn bất cẩn tự thắt nút cơ thể, máu tươi văng tứ tung, vừa buồn cười vừa đáng sợ.

Mấy người sống cũng bị kéo ra nhảy cùng.

Rơi vào biển ma, cơ thể lại không nghe kiểm soát, mặt của kế hoạch Hà và nữ nhân văn phòng tái nhợt, trong mắt chỉ còn nỗi sợ cùng cực, họ như hai con búp bê bị từng con ma một mang ra chơi đùa, phải xoay vòng liên tục.

Anh chàng nhân viên văn phòng vừa tỉnh lại đã trông thấy khuôn mặt ác ma dữ tợn gần ngay trước mặt, bị dọa trợn tròn mắt.

Dường như cảm thấy chơi với anh ta rất vui, ác ma bẻ ngón tay đang nhỏ máu tí tách của mình xuống nhét vào mồm cho anh ta ăn, thế là anh chàng nhân viên văn phòng được vinh dự ngậm ngón tay lần ba lại tiếp tục bất tỉnh nhân sự.

Ác ma chơi chán ném anh ta sang một bên, tham gia đội ngũ tranh giành Phương Tế. Phương Tế là đạo sĩ, hơi thở sạch sẽ rất được chúng yêu thích, nếu không vì kiêng kỵ đây là tiệc của “hắn” phải nể mặt “hắn”, thì chắc cậu ta bị chúng xé xác từ lâu rồi.

“Khì khì khì…”

“Khà khà khà khà…”

Tiếng cười chói tai, tiếng xì xầm bàn tán khiến người ta tởm lợm lạnh gáy và giai điệu du dương hòa quyện vào nhau, ánh nến lay lắt hắt lên bóng đen lúc nhúc, những đôi mắt u ám mở to đều đang phóng đại sự khủng bố và ác ý đến mức vô tận.

Đây là bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, ghê rợn, máu me và quái dị cùng cực.

Thư Niên vẫn khiêu vũ với “hắn” hết bài này đến bài khác không hề dừng lại.

Ánh sáng và bóng tối luân phiên, cặp đồng tử đôi màu nhạt nọ cho cậu cảm giác như đang nhìn vào một chiếc kính vạn hoa biến ảo khôn lường, mọi thứ đều được phản chiếu lại trở nên rực rỡ lung linh.

“Anh vui lắm, Niên Niên.”

Đôi mắt “hắn” cong lại khi nói, thế là cảnh tượng trong chiếc kính vạn hoa lần nữa thay đổi, có thêm niềm vui dạt dào và tình yêu da diết.

“Cuối cùng anh đã gặp em, tận tay ôm em vào lòng, em ở cạnh anh, dường như sẽ không bao giờ rời xa…”

Người đàn ông thủ thỉ lời yêu, rất khẽ, Thư Niên không nghe rõ những câu tiếp theo của “hắn”. “Hắn” dừng lại cạnh Thư Niên, cánh tay ôm eo cậu chẳng những không buông mà còn siết chặt hơn để ôm trọn cậu vào l*иg ngực mình.

Chiếc ôm của “hắn” rất mạnh mẽ, cơ thể lại lạnh như băng, đây là nhiệt độ không thuộc về người sống.

Cũng như ấn tượng của “hắn” để lại cho Thư Niên trong những tháng năm quá khứ, “hắn” luôn rất điềm tĩnh, phía sau từng hành động và lời nói dịu dàng là một nội tâm lạnh lùng, một mặt gương hờ hững chẳng có vết xước hay khiếm khuyết nào, hoàn hảo đến giả tạo, đây cũng là nguyên nhân Thư Niên không tin tưởng “hắn”.

Nhưng hôm nay lại khác. Thư Niên cảm nhận được.

Không phải nói dối, “hắn” thật sự đang vui, thậm chí còn chìm đắm trong nó, tựa như ước mơ ấp ủ từ lâu đã thành hiện thực.

“Hắn” rất ít có những cử chỉ khiếm nhã, cũng không thường ôm cậu, đây là lần đầu tiên cậu bị ôm chặt đến đau như vậy.

Thư Niên vươn tay ôm lại người đàn ông, cảm nhận rất rõ khi cơ thể “hắn” chợt run nhẹ.

Khác với “hắn”, vẻ mặt của Thư Niên vô cùng điềm nhiên và tỉnh táo.

Với cậu, ma là ma, đặc biệt còn là lệ quỷ gϊếŧ người không gớm tay như “hắn” thì càng được cậu liệt vào danh sách đối tượng phải diệt trừ.

Cậu nghe thấy người đàn ông gọi mình đầy trìu mến: “Niên Niên…”

“Gì?”

“Anh có một yêu cầu, nếu em không đồng ý cứ từ chối anh nhé.”

Người đàn ông buông Thư Niên ra, rũ mi nhìn cậu, đồng tử đôi phản chiếu khuôn mặt cậu.

“Anh muốn hôn em. Được chứ?”

.

Group chat chồng chưa cưới 12

Số 3: Không được! Không được không được không được!

Số 3: KHÔNG ĐƯỢC!!!

Số 3: Niên Niên đừng đồng ý! Em sẽ giúp anh gϊếŧ hắn ta, anh đừng đồng ý mà!!

Số 4: Tởm.

Số 7: Không hiểu nỗi suy nghĩ của anh ta.

Số 3: Đúng đó!!

Số 7: Chỉ cần một nụ hôn thôi á?

Số 7: Tại sao không đòi nhiều hơn?

Số 3: …??

Số 7: Nếu là tôi, tôi sẽ yêu cầu Thư Niên lên gi…

[Thành viên Số 7 đã bị quản lý cấm chat.]

.
« Chương TrướcChương Tiếp »