Thư Niên biết “hắn” đã ba năm, nhưng hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau ngoài hiện thực.
Lần đầu gặp gỡ, khi ấy ý thức của Thư Niên bị kéo vào tòa nhà chứ không phải bản thân cậu tự đến; sau này họ lại gặp nhau trong giấc mộng hằng đêm của Thư Niên, đều không phải hiện thực, chứ nếu gặp thật chắc cậu đã bị “hắn” dẫn đi lâu rồi.
“Hắn” ở hiện thực chẳng khác nào trong mộng, vẫn không rõ mặt mũi, toàn thân như bị bao phủ trong một làn sương mờ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy làn da trắng sáng của “hắn” hoàn hảo không tỳ vết, như bề mặt viên ngọc láng mịn.
“Hắn” trông dịu dàng vô hại là thế, nhưng thực ra trên người lại dày đặc âm khí, âm khí quanh hắn như hóa thành thực thể, lạnh lẽo rét buốt kéo nhiệt độ cả hành lang cũng giảm xuống theo.
“Hắn” rất mạnh, cũng rất đáng sợ.
Dù đã đoán được trước, nhưng giờ phút này Thư Niên có cảm nhận trực quan hơn rõ ràng hơn.
Cậu không biết người đàn ông này đã hay chuyện cậu vào không gian của hắn chưa, nhưng “hắn” không nhắc đến mà chỉ tặng hoa cho cậu, Thư Niên cũng im lặng nhận lấy.
“Hắn” nhìn cậu say mê, cặp đồng tử đôi chan chứa ý cười trìu mến, nỗi mừng vui chẳng cách nào che giấu được, “hắn” dịu dàng rằng: “Mừng em đến chơi, Niên Niên.”
Thư Niên vẫn làm thinh. Tuy mới gặp nhưng họ đã biết nhau ba năm rồi, đêm qua cậu còn nằm mơ thấy “hắn”, giờ ở ngoài hiện thực cũng chẳng có gì để cảm thán cả, cũng không muốn nói chuyện với “hắn”, cậu hỏi thẳng: “Những người đến chung với tôi đâu?”
“Được anh mời lên lầu rồi.” Người đàn ông mỉm cười, “Người đến đều là khách, họ cũng là khách, phải dự tiệc. Anh cũng mong tiệc sinh nhật của em sôi nổi hơn.”
“Hắn” làm động tác mời với Thư Niên, Thư Niên theo sau lên cầu thang.
Cậu không định bỏ chạy, chẳng những vì để cứu người, phần nhiều là bởi quẻ tính ban nãy của cậu cho thấy muốn lấy được di vật thì phải ép hắn nói ra lời đồng ý, nên cậu không thể đi.
Hai người ra khỏi tầng hầm, băng qua hành lang đến cầu thang lên tầng trên. Lúc đi ngang đồng hồ, Thư Niên chú ý thấy kim phút cách số mười hai ngày càng gần, đã gần không giờ sáng, cũng có nghĩa là sắp sang ngày mai.
“Anh muốn đón sinh nhật cho tôi à?” Thư Niên nhìn bóng lưng người đàn ông, hỏi.
“Đúng vậy.” Người đàn ông cười quay đầu, “Chỉ là sinh nhật thôi.”
“Tại sao?” Thư Niên ngờ vực, cậu tưởng người đàn ông sẽ tổ chức tiệc âm hôn.
“Hắn” đáp: “Không có lý do đặc biệt gì cả, chỉ vì muốn tổ chức cho em. Anh luôn xem trọng ngày sinh nhật, nhưng quen em ba năm rồi, anh chưa từng tặng em món quà nào ra hồn, cũng chưa một lần được tổ chức sinh nhật nên muốn bù đắp cho em.”
“Huống chi em là người anh yêu, anh tổ chức sinh nhật cho em là lẽ dĩ nhiên. Lời đồng ý của em cũng là niềm vinh hạnh của anh.”
Bước chân Thư Niên loạng choạng suýt đã ngã cầu thang, may mà “hắn” kịp vươn tay đỡ cậu.
“Cẩn thận.”
“Hắn” dịu giọng nhắc nhở rồi chậm rãi rụt tay về, trông rất ra dáng quý ông.
Thư Niên hoảng hốt không phải vì suýt ngã mà là từ “người anh yêu” của “hắn” có sức sát thương quá lớn, còn kinh dị hơn yêu ma quỷ quái nữa.
May mà nãy giờ họ trao đổi bằng tiếng ma, người xem nghe không hiểu, những người trong ngành cũng ít ai nghe hiểu, mà người hiểu thì cũng chẳng có thời gian xem chương trình, không thì cậu nghĩ chắc mình phải về hưu sớm thôi… Dây dưa với lệ quỷ còn ra thể thống gì, đạo đức nghề nghiệp đâu.
Người đi trước kẻ đi sau lên tầng ba, tầng này nồng mùi máu tanh, đồng thời cũng vang lên tiếng nhai nuốt nho nhỏ.
“Chóp chép, chóp chép…”
Cậu đã từng nghe âm thanh này rất nhiều lần, đó là tiếng động phát ra khi nhai thịt.
Nhìn thoáng qua người đàn ông, cậu đi về phía phát ra âm thanh, người đàn ông mỉm cười không ngăn cản, vẫn đi cùng cậu.
Đến đoạn rẽ, Thư Niên nhìn thấy một bóng người bị treo ngược, mùi máu tanh xộc thẳng vào cậu, nhìn vũng máu trên sàn, người nọ đã chết hẳn rồi.
Lũ ma trẻ con đen nhẻm khoảng mười mấy đứa đang bay lơ lửng gặm nuốt xác chết, thấy họ đến thì bỏ chạy. Cái xác không còn trọn vẹn nữa, phần mặt bị gặm bằng phẳng, tay phải bị thương nặng nhất, cả xương cũng chẳng còn, chỉ còn ống tay áo trống rỗng.
Nhìn chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn của cái xác, có thể nhận ra đây chính là đại sư La.
Thư Niên nhìn cái xác, người đàn ông đứng sau lưng cậu vẫn để mặc cậu nhìn nó chẳng hề kiêng kỵ, “hắn” vẫn bình tĩnh rằng: “Gã ta nảy sinh ác ý và thèm muốn em, muốn ra tay với em, nên anh gϊếŧ gã ta.”
Thư Niên im lặng, con ngươi đen nhìn “hắn” âm u không rõ cảm xúc.
Người đàn ông mỉm cười, cũng chẳng cần cậu đáp lại, “hắn” mở chiếc đồng hồ quả quýt ra xem: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Họ lên tầng bốn, cấu trúc tầng bốn có sự khác biệt, nửa tầng là gác lửng, nửa tầng còn lại được lắp tấm kính trên trần, phần dưới xây thành vườn hoa nhà kính, ngẩng đầu sẽ trông thấy bầu trời đêm sâu thẳm.
Nhà kính rộng rãi sạch sẽ, ánh trăng và ánh sao rọi xuống qua lớp kính thủy tinh, giá đỡ vàng đồng nâng niu ngọn nến lung linh phát ra ánh sáng hiền hòa.
Bấy giờ không phải mùa xuân mà lọ hoa vẫn cắm một nhành hoa gạo, cánh hoa đỏ rực như máu với những hạt nước đọng bên trên đang hiên ngang khoe sắc.
Thêm cả bản nhạc dịu êm làm nền, nhưng trên sân khấu lại chẳng có ai, bốn người bọn Phương Tế vẫn ngồi chỗ cũ không động đậy.
Thấy Thư Niên đến, ba người trong số họ lộ ra ánh mắt lo lắng, nụ cười vẫn gượng gạo trên môi cho thấy không phải do bản thân họ muốn như vậy; chỉ mỗi anh chàng nhân viên văn phòng là không cười, bởi anh ta ngất rồi… Thôi, âu cũng là một chuyện tốt với anh ta.
Chiếc bàn dài ấy còn hai chỗ trống đối diện ở hai đầu, người đàn ông đích thân kéo ghế cho Thư Niên, mời cậu ngồi.
Họ vừa an tọa, tiếng chuông khổng lồ vang liền mười hai tiếng, đúng mười hai giờ khuya, là thời điểm chuyển sang ngày mới.
“Sinh nhật vui vẻ, Niên Niên.”
“Hắn” cười với Thư Niên, bản nhạc đang hòa tấu cũng đổi thành bài hát mừng sinh nhật, pháo hoa màu bạc nổ tung giữa không trung. Cánh cửa thủy tinh của nhà kính bật mở, một bóng đen mờ đẩy xe thức ăn vào, bên trên là chiếc bánh kem ba tầng.