Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: nana

Beta: An An

_

Cách trường đại học Thâm Hải không xa có một khu thành cổ nhỏ, tường ốp gạch trắng, có những đoạn đường lát đá phủ đầy cỏ trài dài chưa đầy hai mét, trước cửa sổ mấy nhà nở rộ những khóm hoa lớn, thời điểm chiều chiều, có những người già tốp năm tốp ba tụ tập cùng nhau ngồi hóng mát trò chuyện.

Đối với người thích đi du lịch, nơi này quả thực rất tốt để ghé qua.

Chẳng qua là chỗ này kín đáo, hiếm có người nào biết, thường xuyên đi đi lại lại cũng phân nửa là người gần đó.

Tô Cẩm ngồi ở bên bàn vuông được chế thành từ dân địa phương, ngắm nhìn giàn hoa tử đằng trong sân qua khung cửa sổ hé mở, trong đôi mắt phượng xinh đẹp biểu lộ một chút mê mang.

Sự tình tối hôm qua, cho tới bây giờ cô cũng không suy nghĩ cẩn thận. Sau tiệc tối, cô trùng hợp gặp Phó Ngôn Châu cùng Hứa Tử Hân. Cô và Hứa Tử Hân có một chút liên quan, tuy rằng không quá thân quen, nhưng duyên vài lần gặp gỡ thì vẫn có. Hứa Tử Hân hiện với tư cách là chủ tịch hội học sinh viên, là một cô gái xinh đẹp đồng thời cũng có năng lực làm việc, cô ấy với Phó Ngôn Châu hai người đứng chung một chỗ, cũng có chút môn đăng hộ đối. Thời điểm gặp bọn họ, tình cờ thấy Phó Ngôn Châu đưa Hứa Tử Hân trở về ký túc xá, hai người ở dưới lầu chia tay trong sự lưu luyến.

Ánh mắt Phó Ngôn Châu tràn đầy bất đắc dĩ cùng một tia bốc lửa mà cô không thể hiểu được, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng mà xa cách khii đối diện với cô.

Hắn hình như thật sự thích Hứa Tử Hân.

Cô nghĩ vậy.

Tuy nhiên, điều này lại khác biệt so với nhận thức của cô.

Trong lúc mê mang, thuận tiện còn đáp ứng yêu cầu của cái tên kia, ban đầu nghĩ rằng chỉ cần tùy tiện mời cơm một chút, không nghĩ tới thời điểm buổi chiều hôm nay anh lại gửi cho cô một cái địa chỉ.

Cũng không biết anh không phải người bản địa nhưng vậy mà từ đâu tìm được một cái quán ăn, còn đặt trước hẳn một khoảng sân nhỏ.

Có điều như vậy cũng tốt, ăn bữa cơm này xong, là cả hai ai cũng không thiếu nợ nhau, cả đời không qua lại.

Hừm... Tô Cẩm cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cũng đã hơn năm giờ, Lục Hi sao còn chưa tới nữa?

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên.

Một bóng dáng thon dài cao ngất lọt vào tầm mắt.

Trong sân hoa tử đằng đang nở rực rỡ, sắc tím choáng ngợp quấn lấy giàn hoa, lại giống như thác nước mà tuôn trào tràn đầy trong không khí.

Người nọ, rẽ hoa phất liễu mà đến.

Sau giữa trưa ánh mặt trời như thiêu đốt đến vậy mà lúc này lại biến thành ấm áp, những tia nắng vàng óng từng đợt từng đợt buông xuống theo phía chân trời xa xôi, dừng ở bên người đang tới, giống như bảo hộ cho một vị thần linh.

"Khuôn mặt này thật đúng là không tệ..." Tô Cẩm ngẩn người, thu hồi ánh mắt, thấp giọng lẩm bẩm.

Lục Hi từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy bộ dáng tiểu nha đầu ngồi ở trên chiếc ghế bành màu vàng hoa cúc cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, anh không khỏi cong môi, đi đến đối diện cô rồi ngồi xuống, mở miệng nói:

"Xin lỗi, tôi đến muộn."

"Không sao." Tô Cẩm lắc lắc đầu, đem cái máy tính bảng đặt ở cái bàn cứng nhắc đưa qua.

"Hử?" Lục Hi hơi sửng sốt.

"Anh gọi món đi" Tô Cẩm cười cười, "Đã nói là tôi mời khách, cũng không thể để tôi đây tự gọi món được."

Lục Hi nghe lời đưa tay tiếp nhận máy tính bảng, thuần thục mở ra

trang món ăn Tứ Xuyên, rồi lại bấm trở về.

Tô Cẩm kỳ quái cầm lấy máy tính bảng nhìn những món đã chọn, sau đó bỗng chốc hai mắt mở to.

Đậu xào kiểu Tứ Xuyên, gà xào cay, nước nấu thịt, cá luộc cay,...

Cô chợt ngẩng đầu nhìn Lục Hi.

Nam nhân đối diện đang cầm ấm trà thanh hoa trắng tráng cốc, nước trà nóng bị rót vào khéo léo trong chén trà, tráng qua một lần thân chén rồi lại đổ bỏ, tiếp theo lại chần bảy phần nước trà, sau đó mới đặt trước mặt cô.

Bàn tay cầm tách trà, thon dài mềm dẻo, đầu ngón tay cắt tỉa sạch sẽ chỉnh tề, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng ấn vào thành sứ trắng.

Kẻ tay khống như Tô Cẩm đến đầu cũng không cúi, chỉ là ánh mắt đặt lên người đàn ông đối diện đang nhàn nhã vệ sinh bộ đồ dụng cụ ăn

uống không chớp mắt.

"Thích không?" Lục Hi nhìn cô, môi cong cong nói: "Người phương Nam ưa thích hương thơm tươi mát, khẩu vị cũng lấy nhạt làm chủ. Tìm được một nơi ẩm thực Tứ Xuyên ngon như vậy thật không dễ dàng"

"Anh làm sao mà biết?" Tô Cẩm há miệng thở dốc, thử vài lần, mới tìm được âm thanh của bản thân.

Đây là sở thích của Tô Cẩm.

"Trước đó không phải là cùng em ăn qua hai bữa cơm chiều hay sao, " Lục Hi nhướn mày, "Chẳng lẽ là tôi đoán nhầm rồi?"

Nghe được câu trả lời, Tô Cẩm hơi mấp máy miệng, có chút giật mình, hai bữa cơm trước đây, cô bởi vì muốn ở trước mặt người nhà để ý thói quen của nguyên chủ, cho nên đối với khẩu vị yêu thích của bản thân cũng chỉ là ăn nhiều thêm mấy đũa mà thôi, chỉ có như vậy, người này liền phát hiện sao?

"Nếu em không thích thì, " Lục Hi đem bộ đồ ăn kéo lại, "Món ăn Quảng Đông của nhà này làm cũng không tệ đâu."

"So với món ăn Quảng Đông, tôi thích món cay Tứ Xuyên hơn một

chút." Tô Cẩm định thần, hướng Lục Hi cười nói: "Anh gọi đi, món cay Tứ Xuyên nào tôi cũng đều thích."

Nghe Tô Cẩm nói như vậy, Lục Hi cũng cong môi cười, trực tiếp gọi đồ ăn tới.

Đại khái bởi vì nguyên nhân không gian không đủ, quán cơm mỗi ngày tiếp đãi khách cũng không nhiều, hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ, cho nên tốc độ lên đồ thập phần mau lẹ.

Tô Cẩm xem từng món đặt trên bàn ăn, hít một hơi thật sâu, lộ ra ý cười thỏa mãn.

Cô gái dung sắc tinh xảo, mặt mày giãn ra, thần sắc tràn đầy hơi thở

sung sướиɠ.

Lục Hi cười mỉm, mở miệng hỏi: "Cẩm Nhi, em thật sự chán ghét tôi sao?"

Tô Cẩm đang đắm chìm trong hương thơm đồ ăn Tứ Xuyên bỗng ngẩn người, lắc đầu trả lời:

"Không có nha."

"Thế vì sao em luôn tránh mặt tôi?" Lục Hi lộ ra một bộ dáng ủy khuất, lại hỏi.

Đó là bởi vì... Nam chính đại nhân anh hẳn là cùng nữ chính ở bên nhau nha! Tô Cẩm cắn cắn chiếc đũa, nghĩ nghĩ đến nội dung phỏng vấn lúc trước, hỏi ngược lại:

"Vậy còn anh? Là vì nguyên vọng của ông nội, cho nên mới nhận định tôi sao?"

"Ngay từ đầu thì đúng vậy." Lục Hi sảng khoái thừa nhận, "Ông nội tôi nói, tôi có một vị hôn phu tên Tô Cẩm, bảo tôi đến gặp cô ấy."

"Nói thật thì, thời điểm ban đầu tôi vẫn có chút không tình nguyện, cho nên luôn luôn lôi kéo ông nội nói chuyện, nhưng sau này ở sân bay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi phát hiện, tôi đối với em..." Khóe môi anh khẽ nhếch, trong mắt đào hoa xuốt hiện ý cười trong suốt, "Nhất kiến

chung tình*."

(*) Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mình thấy để vậy nó hợp hơn.

"Nhất kiến chung tình?" Tô Cẩm nhíu mày, "Cái gọi là nhất kiến chung tình, chẳng qua là nội tiết tố bùng nổ mà thôi."

Cô gái mặt mày hơi nhíu, trong mắt phượng có một chút lãnh đạm cùng tràn đầy khinh thường.

Lục Hi ánh mắt hơi tối lại, ý cười nơi đáy mắt cũng càng trở nên dịu dàng.

"Cho dù là như vậy." Anh mở miệng nói: "Hôn ước của chúng ta cũng đã định, em đã không chán ghét tôi, mà tôi, " anh dừng lại một chút, nói tiếp: "Lại bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của em. Vậy thì tại sao chúng ta không cho nhau một cơ hội cơ chứ?"

"Để em hiểu biết tôi, mà tôi cũng hiểu biết em hơn."

"Hiểu biết xong thì làm gì?" Tô Cẩm nhíu mày.

"Hiểu biết xong..." Lục Hi mặt mày vi liễm, trong đôi mắt xuất hiện một loại ý cười khiến Tô Cẩm khó hiểu, "Tôi sẽ yêu em."

Yêu? Tô Cẩm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, tia sáng trong cặp mắt đào hoa kia cùng với Phó Ngôn Châu khi nhìn Hứa Tử Hân lại giống hệt, cô không hiểu ra sao.

Người này là thật thích cô, hay là đang dụng tâm kín đáo? Tô Cẩm lắc đầu, hỏi: "Khê Duyệt thì sao?"

"Khê Duyệt?" Lục Hi ngây ngốc, sau đó phản ứng lại, "Lâm Khê Duyệt? Liên quan gì đến cô ta?"

"Cô ấy mới đúng là huyết mạch Tô gia chân chính." Tô Cẩm một mặt

nghiêm túc, "Anh lẽ ra phải yêu cô ấy mới đúng."

Lục Hi nhíu mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc, "Sao em lại nghĩ vậy?"

Anh có chút bất lực, ngưng mi nghĩ một lúc, hỏi: "Cẩm Nhi nghe nói qua không gian song song chưa?"

"Ừm." Tô Cẩm gật gật đầu.

"Hướng đi của mỗi một thế giới, từ vô số lựa chọn khác nhau của mỗi người. Mỗi sự lựa chọn của một cá nhân, đều sẽ làm cho hướng đi của thế giới này phát sinh những thay đổi rất nhỏ, cuối cùng so với lộ trình ban đầu khác đi, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Thế giới ban đầu đi

theo lộ trình đã thiết lập, và việc làm khác với thiết lập đã sinh ra một thế giới hoàn toàn mới. Có lẽ giả định của em là đúng, tôi nên yêu cô ta, đó mới phù hợp. Nhưng mà Cẩm nhi..." Lục Hi hơi cong môi cười một cái, "Trên cái thế giới này, không có hai chữ có lẽ. Kể từ giây phút em đứng trước mặt tôi, tôi biết mình nhất định sẽ trầm luân."

"Mà thế giới, cũng theo một khắc kia bắt đầu một cái quỹ đạo khác."

Tô Cẩm trợn mắt, nỗ lực tiêu hóa mấy câu nói này.

Có lẽ Lục Hi chỉ là vì phản bác hai chữ "có lẽ" của cô, nhưng nghe vào trong tai cô, cũng là sự khai sáng một cách long trời lở đất.

Là như vậy sao?

(Chị nhà dễ dụ vl)

Từ khi cô đến thế giới này và thay thế "Tô Cẩm", thế giới này có những khác biệt rất nhỏ, có lẽ, còn có một cái thế giới khác đang ở quỹ đạo chính xác, ở nơi đó, Tô Cẩm vẫn là Tô Cẩm, hết thảy đều dựa theo thiết lập trước. Mà tại thế giới cô xuất hiện này, tất cả đã sớm khác đi.

Cũng giống như, Phó Ngôn Châu thích Hứa Tử Hân.

Giống như...

Cô ngẩng đầu, anh đối với cô nhất kiến chung tình.

Cho nên, quỹ đạo ban đầu đã sớm thay đổi, ai cũng không biết tương lai sẽ đi theo phương hướng nào.

Mà cô, đã sớm trở thành người của thế giới này, chứ không phải là người ngoài cuộc.

"Thế nào?" Nhìn cô gái đối diện có bộ dáng đăm chiêu, đáy mắt Lục Hi lóe lên một tia sáng, "Mọi thứ kia đáng lẽ thuộc về thời gian và không gian khác, vậy nên"

"Cẩm Nhi... Em có nguyện ý chấp nhận sự theo đuổi của tôi không?"

Theo đuổi?

Tô Cẩm tỉnh táo lại, cả người giống như cởi bỏ gông xiềng, toàn thân thần thái sáng láng.

"Được thôi, theo đuổi thì tôi cũng có thể chấp nhận, có điều..." Cô cong môi, mặt mày hiện lên vẻ chói mắt, nâng cốc nhìn về phía người đối diện, "Có thể lay

chuyển được tôi hay không, thì phải xem năng lực Lục tiên sinh rồi."

"Đương nhiên." Lục Hi cũng giơ cái cốc của mình lên, cùng chén trà của Tô Cẩm nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Anh cười cười, trong mắt một mảnh kiên định.

"Tôi sẽ khiến em yêu tôi."

_

Đừng trách na nha mọi người, khổ lắm, sau một tuần về quê ăn chơi phè phỡn về nhà hí hửng edit tiếp thì chao ôi máy tính tui nó không vào được truyenhdt.com nữa T^T, thế là lại lật đật edit trên đt, lâu lắm luôn =(( vì không đăng đúng hẹn khi đc 30 vote nên bù cho mn thêm chương nữa nha 💗
« Chương TrướcChương Tiếp »