14.
Sau khi Hoàng đế nghe được những lời này của ta liền tuyên ta vào cung, cùng ta đơn độc nói chuyện ở thư phòng.
"Hiện giờ người người đều đang truyền tụng công lao của Đào gia, đây là A Kiều đang hướng tranh công trẫm sao?" - Hoàng đế ngồi ở bên lò sưởi viết chữ nói.
Ta cúi người hành lễ xong ngoan ngoãn đứng một bên, cầm lấy quả quýt bên lò bóc một quả đưa lên: "Bệ hạ ngài nếm thử xem múi quýt này có ngọt không?"
Hoàng đế nhận lấy ăn một miếng "Ngọt."
"Mấy quả quýt này đều có vị ngọt riêng, nhưng cho dù chúng nó có ngon ngọt đến đâu thì tất cả mọi người cũng đều hiểu được một đạo lý là chúng nó không thể thiếu lớp vỏ bên ngoài. Vỏ quýt bao bọc chúng, chúng chỉ có cách này mới có chất dinh dưỡng để phát triển, nếu rời khỏi vỏ quýt thì da chúng sẽ sớm khô héo. Các thần tử chính là một múi quýt này mà bệ hạ lại chính là vỏ quýt. Các thần tử đều dựa vào bệ hạ sinh tồn, mặc dù có người khen một câu ngon ngọt nhưng cũng không thay đổi được sự thật rằng bọn họ vĩnh viễn chỉ là một múi quýt."
Hoàng đế cầm lấy quả quýt lại ăn thêm một múi nữa, cười nói: "Thế trẫm là vỏ quýt này à? Nó không hấp dẫn cũng không hữu ích."
"Ai nói vậy? Vỏ quýt có thể dùng làm thuốc, khử ẩm dưỡng vị còn có thể cho vào trà để bổ khí, không giống múi quýt, chẳng qua chỉ dùng để ăn đỡ nhạt miệng mà thôi." Ta oán tránh nói.
Hoàng đế cười càng vui vẻ hơn: "Được rồi, hôm nay xem như trẫm hiểu rõ cái miệng này của ngươi, chẳng trách ngươi có thể khiến cái kẻ cổ vũ tướng sĩ hưu thê kia á khẩu không trả lời được."
"Trẫm chỉ đùa ngươi thôi ngươi không cần để trong lòng. Đào gia đời đời trung thành, phụ thân ngươi lại là biểu huynh của trẫm, trong lòng trẫm hiểu rõ, hôm nay gọi ngươi tới đây là vì hai chuyện."
"Hôm qua sau khi các ngươi áp giải Nguyệt Nương vào đại lao, hôm nay Cố Bắc Hầu liền đến trước mặt trẫm cầu xin, lau nước mắt nói chỉ có một đích tử bảo bối, sau khi Nguyệt Nương bị giam giữ thì Tần Hoài Viễn trở về tiều tụy không ăn không uống. Vì nhi tử, ông ấy không thể không bỏ cái mặt già này đến cầu xin trẫm. Cả đời Cố Bắc Hầu trung quân ái quốc, lần đầu tiên cầu xin trẫm nên trẫm không thể nào từ chối." Hoàng đế nhìn ta với vẻ mặt không đành lòng. "Trẫm là biểu cữu của ngươi đương nhiên là đau lòng cho ngươi, hận không thể lập tức xử t-ử tiện nhân kia để trút giận cho ngươi. Nhưng..."
Ta quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ không cần phải khó xử, A Kiều hiểu được, nếu đả thương tâm của Cố Bắc Hầu chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lòng quân, xin bệ hạ yên tâm, A Kiều không tủi thân."
Quả nhiên, suy đoán của ta đã đúng.
So với việc Cố Bắc Hầu không có biện pháp với Tần Hoài Viễn, ta càng bằng lòng tin rằng Nguyệt Nương đối với Hầu phủ mà nói đã trở nên vô cùng quan trọng.
Tất nhiên phải có liên quan tới lợi ích mới có thể khiến ông ta bất chấp cái mặt già của mình đi cầu xin bệ hạ bảo toàn Nguyệt Nương.
Hoàng đế hài lòng gật đầu: "Còn có một chuyện nữa trẫm muốn hỏi ngươi trước."
"Dịch nhi là trưởng tử của trẫm, khi còn sống Tiên hoàng thương nó nhất, đã phong nó làm Hoàng thái tôn, trước khi lâm chung đã dặn dò nhiều lần phải tìm cho Dịch nhi một Thái tử phi tốt nhất. Hiện giờ phóng tầm mắt khắp kinh thành người có thể xứng đôi với nó chỉ có ngươi. Hôm nay cữu cữu đào tim nói với ngươi một câu, về công, có phủ Quốc Công trấn thủ, ngày sau cho dù Dịch nhi tân đế kế vị thì biên cảnh cũng không dám xâm chiếm, các trọng thần trong triều cũng không dám ngỗ nghịch. Về tư, nhi tử của ta ta hiểu rõ, trong lòng nó có ngươi."
"Ngươi không biết chỉ vì câu nói 'Thái tử quá kiêu ngạo' của ngươi mà nó đã chạy đến Dư Hàng tu dưỡng ba năm, cứng rắn bỏ đi mọi thói hư tật xấu. Thật ra thì những khuyết điểm này cữu cữu cũng không thích, nhưng Thái hậu lại quá cưng chiều nó. Ngày đó vì để cầu xin tổ chức yến tiệc cho ngươi ở Lưu Phương Các mà nó liền quỳ suốt một canh giờ, lúc này mới phá tiền lệ. Lúc nó hồi kinh biết tin ngươi từ hôn, vội vàng ra roi thúc ngựa suốt đêm trở về tìm quốc sư vẽ hoa mai lên bạch ngọc tặng cho ngươi, sợ ngươi bị người ta coi thường."
"Hôm nay cữu cữu nói những lời này là hy vọng ngươi có thể suy tính thật kỹ, nếu ngươi không muốn cũng không sao."
Lúc ra khỏi thư phòng thì tuyết đang rơi.
Ta từ chối ô của Tước Mai, một đường chậm rãi đi tới cửa cung.
Bông tuyết tuy nhẹ, nhưng rơi nhiều trên người ta cũng có hơi lạnh lẽo.
"Lông mi cô nương thật đẹp mắt, thật dài, có thể tiếp được bông tuyết, nô tỳ thật hâm mộ." Có lẽ Tước Mai nhìn ra trong lòng ta có chuyện rầu rĩ không vui nên nói gì đó trêu chọc ta.
Ta chợt nhớ tới ngày đó Chu Dịch đạp tuyết mà đến, trên lông mi cũng có một tầng tuyết sương trong suốt như vậy, các ma ma bên cạnh vội vàng hầu hạ hắn mà hắn trả lời Hoàng hậu nương nương nhưng ánh mắt lại một mực nhìn ta.
Ta biết tâm tư của Chu Dịch.
Sau khi hắn hồi kinh, mọi chuyện hắn đều trầm ổn thỏa đáng, duy nhất một lần không khống chế được cảm xúc là hôm qua mang Nguyệt Nương và Tần Hoài Viễn đến phủ nha.
Lẽ ra không có chứng cứ chứng thực mà muốn mang người ra khỏi Hầu phủ ngay cả Thái tử cũng không hợp quy củ, mọi người đều cho rằng là bởi vì Nguyệt Nương bất kính với Thái tử.
Nhưng chỉ có ta biết, là do hắn nghe thấy Nguyệt Nương mắng ta là 'giày rách', nắm tay vẫn nắm chặt nổi gân xanh, hắn tức giận.
Khi đó, tôi đã biết hắn đối xử với ta khác biệt.
15.
"A Kiều muội muội, tuyết rơi lớn như vậy sao muội không che ô?" Ngoài cửa cung, Chu Dịch cầm ô cầm lò sưởi tay đứng cạnh xe ngựa hỏi ta.
Ta nhớ đến Hoàng đế nói ngày đó hắn vì cầu Lưu Phương Các mà đã quỳ trong tuyết suốt một canh giờ, một góc chưa từng để ý trong trái tim ta bắt đầu ấm dần lên.
"Ta muốn biết hôm đó huynh vì cầu Lưu Phương Các cho ta đã lạnh đến mức nào." Ta mỉm cười nhìn hắn.
Tai Chu Nghị hơi ửng đỏ, hắn đưa lò sưởi tay cho ta và nói nhỏ: "Ta bị cảm lạnh không sao nhưng ta không muốn muội chịu chút khí lạnh nào." Nói xong lại bối rối ngẩng đầu nhìn về cửa cung phía sau, "Hôm nay phụ hoàng gặp muội, có lẽ muội đã biết chuyện Cố Bắc Hầu cầu tình. Chỉ trách ta vô năng, không thể trút giận cho muội."
Ta lắc đầu, từ trước đến nay một bàn tay không thể vỗ vang được.
"Việc này cũng không thể hoàn toàn trách nàng ta, nếu trong lòng Tần Hoài Viễn thật sự có ta, thật sự lấy đại cục làm trọng thì sẽ không bị nàng ta dụ dỗ thành công, hai người bọn họ mỗi người một nửa, thù hận của ta đối với bọn họ đã chấm dứt từ ngày bọn họ bước ra khỏi phủ Quốc Công."
"Cuộc đời này rất ngắn ngủi, ta không muốn g-i-ế-t thời gian và tình cảm cho những người không xứng đáng."
"Hơn nữa, hiện tại ta nghi ngờ Nguyệt Nương trước mắt là giả."
Hôm qua sau khi ý nghĩ này nhảy ra, sau khi hồi phủ ta liền nghiêm túc tra xét việc Nguyệt Nương làm gần nửa năm này, phát hiện sở thích của nàng hoàn toàn trái ngược.
Trước kia nàng ấy thích thêu thùa nhất, khắp kinh thành không tìm được thợ thêu nào tốt hơn nàng, mẫu thân còn đặt làm cho nàng một cái giá thêu.
Nàng thích đánh đàn, trong phòng bày một cây đàn tứ do ta cầu Thái hậu mà có, thiên hạ chỉ có một cây đàn này.
Nhưng hôm nay giá thêu và đàn tứ đều phủ đầy bụi, từ khi nàng rơi xuống nước tới nay chưa từng chạm vào.
Sau khi rơi xuống nước, nàng ta có thể ngâm thơ đối thơ, nhưng trong phòng lại không có viết nửa tập thơ nào.
Nguyệt Nương là người phương Nam ít khi ăn cay, sau khi rơi xuống nước lại không thể sống thiếu đồ cay.
Tất cả những chuyện này cộng thêm những lời nói kia của nàng ta, ta càng khẳng định nàng ta là giả.
Sáng sớm hôm nay, ta đã phái người đi khắp nơi tìm tung tích Nguyệt Nương thật.
Chu Dịch đang đỡ ta lên xe ngựa nghe vậy động tác cứng đờ, lập tức nói: "Muội hồi phủ trước, ta đi hỏi Thái phó, Thái phó biết thông thiên hiểu địa nhất định có thể giúp được."
Về đến phủ, chân trước ta vừa mới tiến vào trong viện, chân sau Triệu ma ma liền mang theo một đám tiểu nha hoàn đi vào: "Cô nương uống bát canh gừng nóng rồi dùng nước hoa hồng ngâm chân này đi, hôm nay bị lạnh nên phải chú ý, khăn kia cũng ủ ấm rồi mang qua."
Đợi khi ta được đưa lên giường ấm, đắp chăn cầm lò sưởi, lúc này Triệu ma ma mới đuổi những người khác đi, chỉ để lại Tước Mai.
"Cô nương, người có biết Cố Bắc Hầu kia vì sao cầu xin cho Nguyệt Nương không? Hầu phủ hình như muốn đồng ý hôn sự này." Triệu ma ma vừa dịch góc chăn cho ta vừa hỏi.
Ta lắc đầu, sao tốc độ biết tin của mọi người còn nhanh hơn ta.
"Sau khi cô nương tiến cung, ta nhìn sắc trời như là sắp có tuyết rơi, suy nghĩ khâu cho cô nương một cái bao sưởi tay mới, nhưng trong khố phòng không có chất liệu thích hợp nên ta liền đi đến cửa hiệu tơ lụa phố Bắc, lúc này mới phát hiện một dãy các cửa hàng ở phố Bắc hiện giờ đều là của phủ Cố Bắc Hầu."
"Sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng, ta mới biết Nguyệt Nương đã thỏa thuận đ-á-n-h c-ư-ợ-c với những cửa hàng này như thế nào, nếu trong vòng nửa tháng nàng có thể kiếm được đủ bạc thì cửa hàng này sẽ bán giá thấp cho Hầu phủ, còn nếu làm không được, nàng sẽ bồi thường mỗi cửa hàng trăm lượng bạc. Những chưởng quỹ kia đều là lão hồ ly, cho rằng doanh số nàng ta đặt ra không thể hoàn thành nên đều ký vào thỏa thuận."
"Nàng ta làm một đống cái gì mà hoạt động tặng phẩm, hoạt động giảm giá, ly kỳ cổ quái chưa bao giờ nghe qua, thu hút người người đến xem. Không quá mười ngày liền hoàn thành. Vậy nên bây giờ toàn bộ các cửa hàng ở phố Bắc đều nằm dưới danh nghĩa của phủ Cố Bắc Hầu, vả lại Hầu phủ gần như không tiêu tiền."
Vậy là hiểu.
Đúng như ta đoán, Cố Bắc Hầu bảo vệ Nguyệt Nương không chỉ vì Tần Hoài Viễn.
Triệu ma ma nói xong, lại khuyên ta: "Cô nương, rời khỏi nhân gia* bợ đỡ như vậy là may mắn của chúng ta."
Ta cười gật đầu, đúng, tất nhiên là may mắn.
Tốt hơn là sau khi gả đi, phu quân bị câu dẫn, công bà* ly tán.
Triệu ma ma lại nói chuyện cùng ta một lát rồi thu xếp cho ta, trước khi ngủ lại bổ sung: "Đúng rồi cô nương, hôm nay người tiến cung nên không biết, Nguyệt Nương kia mặc dù được thả ra khỏi lao nhưng Thái tử nói nàng tội c-h-ế-t có thể tha nhưng tội sống khó thoát, nhiễu loạn lòng quân lan truyền lời đồn thất thiệt là sự thật nên ngài ấy đã giao nàng ta cho ma ma bên người xử trí."
"Mọi người đều cho rằng Nguyệt Nương kia chỉ là bị đánh hai mươi gậy, bị một ít vết thương ngoài da, nhưng thật ra trên gậy đã bôi thuốc, mấy đòn cuối cùng đánh tới đã trầy da tróc thịt, lúc này lại đánh thì toàn bộ thuốc sẽ ngấm vào da thịt. Sau này những ngày trời mưa dầm, toàn thân Nguyệt Nương kia sẽ đau nhức đến mức không thể xuống giường, toàn thân đều sẽ ngứa ngáy, vô phương cứu chữa. Cho đến khi mặt trời ấm áp ló dạng mới có thể tốt hơn."
Trước kia Triệu ma ma từng hầu hạ Thái hậu trong cung, sau khi ta hồi kinh Thái hậu đưa bà đến phủ Quốc Công chăm sóc cho ta, ngày xưa trong cung có tin tức gì đều là các lão tỷ muội của Triệu ma ma nói cho bà biết. Hôm nay nếu không phải Triệu ma ma nói, ta căn bản sẽ không biết Chu Dịch trừng phạt Nguyệt Nương như vậy.
Thấy ta ngây ngốc không nói lời nào, Triệu ma ma lại khuyên nhủ: "Thái tử điện hạ là vì tốt cho cô nương, cô nương đừng nên suy nghĩ nhiều, huống hồ ngài ấy là Hoàng đế tương lai, là vua một nước, nếu một mực nhân từ chỉ sợ khó có thể lập uy. Cho nên điện hạ có một mặt như vậy cũng là chuyện bình thường."
Ta bị ma ma chọc cười: "Ma ma, ta chỉ đang nghĩ quả thật huynh ấy đối xử với ta rất tốt. Huynh ấy không chịu được ta bị khinh bỉ nên mới có thể trừng phạt Nguyệt Nương như thế. Sau lại không chắc thái độ của ta đối với Nguyệt Nương nên không nói cho ta biết."
"Nhưng ta lớn lên ở phủ Quốc Công, ta chưa bao giờ là loại người nhân từ nương tay vô lý, thủ pháp xử trí nội gián trong quân doanh còn ác độc hơn nơi này nhiều, ta đã từng thấy qua cho nên ma ma không cần lo lắng sẽ dọa ta."
"Huống hồ, ta là thật tâm thưởng thức Chu Dịch của hiện tại, xử sự trầm ổn quyết đoán, ma ma nói đúng, huynh ấy là Đế vương tương lai, nếu tâm không tàn nhẫn thì khó có thể có chỗ đứng."
Thấy ta nói như thế, ma ma mới an tâm.
…
*nhân gia: nhà chồng tương lai.
*Công bà: cha mẹ chồng.