Ngoại truyện (Chu Dịch)
Ta là cháu trai của Hoàng Đế, thuở nhỏ chỉ có thứ ta không muốn chứ không có gì mà ta không chiếm được.
Ngoại trừ A Kiều muội muội.
Nàng là người đầu tiên từ chối ta, hoàng tổ mẫu nói muốn gả nàng cho ta, nàng lau nước mắt khóc một hồi lâu nên hoàng tổ mẫu đành phải từ bỏ.
Nhưng A Kiều rất xinh đẹp, nàng ấy từ chối ta ta cũng không tức giận.
Chỉ cần ta có thể nhìn thấy A Kiều, ta sẽ rất vui.
Nhưng không lâu sau thì Tần Hoài Viễn xuất hiện, hắn mang trái tim của A Kiều đi nên A Kiều không tiến cung nữa.
Ta hỏi A Kiều vì sao không để ý tới ta, A Kiều nói ta quá kiêu căng nên nàng không thích.
Hoàng tổ mẫu nói A Kiều sinh ra ở biên quan, biên quan điều kiện không tốt, tuy A Kiều là nữ nhi lại không thể nào nuông chiều cho nên đặt tên là 'A Kiều', hi vọng lúc nàng lớn lên, bão cát ở biên quan có thể đối với nàng lưu tình một chút, để cho nàng còn có thể kiều mỵ.
Ta còn chưa kịp nói với A Kiều ta có thể sửa, A Kiều đã cùng tiểu tử Tần Hoài Viễn ký kết hôn thư.
Ta chạy tới phủ Thái Phó khóc một hồi lại bị Thái Phó dùng gậy gõ vào lưng ta: "Nam tử hán mà khóc cái gì, người ta chê ngươi kiêu căng, ngươi khóc cũng vô ích, ngươi phải đem một thân tật xấu này bỏ đi."
Thế là Thái Phó dẫn ta đi Dư Hàng, ở lại một nơi dựa núi gần sông.
Mỗi ngày ta đều đọc sách luyện võ ngồi thiền, Thái Phó rất nghiêm khắc, dù trong mùa hè có hơn mười mấy vết muỗi cắn trên người thì Thái Phó vẫn không cho phép ta động đậy.
Lúc đầu ta không nhịn được, sau đó ta vẫn cứ nghĩ về A Kiều.
Ta tự nhủ, nhịn một chút thì A Kiều sẽ có thể nhìn ta nhiều hơn.
Mỗi sáng sớm ta đều luyện võ dưới thác nước, lúc luyện không nổi ta liền khắc chân dung A Kiều trên tảng đá xanh phía sau thác nước, nàng đang ăn bánh hạnh nhân, nàng đang bắt bướm, nàng đang cười với ta.
Kết quả bị Thái Phó phát hiện lại gõ ta một gậy.
Thái Phó mắng ta 'não yêu đương'.
Ta hỏi Thái Phó: "Não yêu đương là não gì?"
Thái Phó hừ lạnh một tiếng: "Là não có thể vứt đi, giữ lại chỉ lãng phí."
Thái Phó luôn không muốn nhắc tới quá khứ của mình, hắn đối với ai cũng rất lạnh lùng, duy chỉ đối tốt với ta.
Ta là một trong số ít người biết bí mật của Thái Phó - Thái Phó trường sinh bất lão, dấu vết năm tháng dường như không có lưu lại ấn ký gì ở trên mặt hắn.
Điều này rất giống với hoàng tổ mẫu của ta - hoàng tổ mẫu cũng không già lắm, nhưng bà luôn dậy sớm vẽ thêm nếp nhăn trên trán.
Sau đó ta bị mắng là não yêu đương nhiều lần, Thái Phó cũng sẽ kể cho ta nghe chuyện xưa của hắn.
Hắn nói mình có một người rất yêu rất yêu, hắn đuổi theo nàng tới nơi này nhưng khi tìm được nàng thì lại phát hiện nàng đã gả cho người khác.
Một người mà hắn không bao giờ có thể chống lại.
Hắn chỉ gõ ta một gậy và bảo ta luyện võ thật tốt, đừng cả ngày chỉ nghĩ này nghĩ kia: "Đào A Kiều người ta cũng đã ký hôn thư rồi, còn có thể từ hôn sao?"
Miệng Thái Phó khai quang, đúng là A Kiều từ hôn thật.
Ban đầu ta vội vàng trở về vốn muốn dự lễ cập kê của A Kiều, nhưng vừa tới kinh thành liền nghe nói chuyện từ hôn.
Ta thừa nhận mình hẹp hòi.
Ta rất vui vì cuối cùng mình cũng có cơ hội.
Ta tìm Quốc Sư vẽ tranh lên bạch ngọc, ta muốn tặng cho A Kiều, ta còn muốn để nàng ra ngoài xem, ta muốn cho Tần Hoài Viễn thấy A Kiều đáng giá được người coi trọng.
Ta lại đi cầu xin phụ hoàng cho phép A Kiều dùng Lưu Phương các, phụ hoàng muốn ta biết khó mà lui thế nên người nhìn tuyết rơi ngoài điện nói: "Nếu con có thể kiên trì quỳ một canh giờ thì trẫm liền chuẩn."
Trong lòng ta mừng thầm, quả thực quá dễ dàng, ba năm nay ta đã bị Thái Phó luyện thành thạo.
Một canh giờ sau, sắc mặt phụ hoàng phức tạp đáp ứng ta.
Sau yến cập kê quả nhiên không ai dám nói A Kiều nữa.
Nhưng A Kiều vẫn không vui.
Ta mượn cớ điều tra án đi tìm nàng, muốn mượn cơ hội này đến gần nàng hơn, nàng đồng ý không chút do dự.
Nhìn A Kiều trấn an gia quyến các tướng sĩ, nhìn nàng bình tĩnh giảng đạo lý với Nguyệt Nương, lần đầu tiên ta ý thức được trước đây A Kiều ghét bỏ ta là việc quá bình thường.
Đồng thời ta cũng thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may mà ta đã thay đổi.
Tình cảm của A Kiều đối với Nguyệt Nương dường như rất mâu thuẫn, nàng rất tức giận nhưng ta cũng nhìn ra nàng không đành lòng.
Nhưng ta lại không nỡ, khoảnh khắc khi nàng ta mắng A Kiều là 'giày rách', ta rất muốn một tiễn xuyên tim.
A Kiều của ta, là trăng sáng, là trân bảo, là cô nương tốt nhất thế gian.
Ta không cho phép nàng ta nhục nhã A Kiều như vậy, vì thế ta sai người đánh nàng ta một trận, sau này mỗi khi trời âm u nàng ta đều sẽ đau đớn không chịu được.
Hời cho nàng ta.
A Kiều rất để ý Nguyệt Nương, ta chạy tới hỏi Thái Phó, Thái Phó nghe xong liền kết luận Nguyệt Nương đã c-h-ế-t.
Trước giờ ta luôn tin Thái Phó riêng chuyện này ta lại không muốn tin tưởng, nhưng mà sau khi ta cố gắng một đêm lại phát hiện là Thái Phó nói đúng.
Ta không biết phải đối mặt với A Kiều như thế nào. Khi ta đang lo lắng thì A Kiều đã đến.
Ta nghĩ, ta vẫn nên nói với nàng ấy, sớm muộn gì nàng ấy cũng phải đối mặt.
Nhưng nói xong ta liền hối hận.
Ta nhìn A Kiều bởi vì bị kí©h thí©ɧ mà mù tạm thời, ta nhìn A Kiều khóc, ta tức giận đến muốn tát mình hai bạt tai.
Lúc ta ôm A Kiều, nàng phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Ta hoàn toàn luống cuống, ta quá sợ hãi A Kiều sẽ xảy ra chuyện, nếu nàng xảy ra chuyện dù thế nào ta cũng không sống nổi.
Thái Phó bảo ta đi ngủ một lát nhưng ta không thiếu ngủ chút nào, ta chỉ muốn trông coi nàng.
Cuối cùng A Kiều cũng tỉnh lại, trái tim vẫn đang treo lơ lửng của ta mới thả lỏng.
A Kiều nhốt mình trong phòng không đi ra, mỗi ngày ta đều đến phủ Quốc Công một chuyến và ngày nào cũng không gặp được nàng, ngay lúc ta sắp sụp đổ thì nàng đi ra.
Nàng nói muốn báo thù cho Nguyệt Nương.
Ta mời mọi người đến Tuyết viên nghe diễn, ta nhìn Nguyệt Nương giả diễn trò trước mặt ta, lần nào đối mặt ta cũng muốn chọc mù hai mắt của nàng ta, nhưng A Kiều nói Nguyệt Nương giả nhiễu loạn lòng quân đã bị xử trí, dù sao nàng ta cũng là người được Cố Bắc Hầu bất chấp mặt già bảo vệ nên không có lý do gì thì không động được nàng ta, phải chờ thời cơ, chờ Hầu phủ không cần nàng ta nữa. Nên ta phải chịu đựng cơn buồn nôn và tiếp tục diễn xuất.
Lại diễn thêm mấy cảnh nữa, Nguyệt Nương thật sự bị đuổi ra ngoài.
Nhưng cùng lúc đó, Tần Hoài Viễn cũng không an phận.
Hắn hối hận.
Đương nhiên sẽ hối hận, kẻ ngốc mới có thể từ bỏ một A Kiều tốt như vậy.
Nhưng hắn hối hận cũng vô ích, A Kiều đã đáp ứng ta sau này sẽ là Thái Tử Phi của ta.
Tần Hoài Viễn có hối hận thì hắn cũng không chiếm được trái tim A Kiều.
Ngày thành thân, ta vẫn ôm A Kiều vào lòng, ta không dám tin đây là sự thật.
Mãi đến khi A Kiều nói: "Nếu sau này chúng ta có con gái, mình gọi nó là Nguyệt Nhi được không?"
Ta vội vàng gật đầu: "Được."
A Kiều ôm chặt cổ của ta hôn ta một cái, ta mới biết đây không phải mộng, đây là sự thật.
Ta thật sự cưới được tiểu A Kiều của ta.
Một năm sau, con chúng ta ra đời.
A Kiều khóc ngay khi nhìn thấy đứa nhỏ.
Nàng nói vết bớt ở xương quai xanh Nguyệt Nhi giống của Nguyệt Nương như đúc.
Tố Nga đến thăm đứa bé, Nguyệt Nhi vừa nhìn thấy nàng liền ôm không buông tay.
A Kiều nằm trong lòng ta, nàng nói: "Ta biết, Nguyệt Nương đã trở lại."
Cảm ơn Nguyệt Nhi, cảm ơn Nguyệt Nương.
A Kiều của ta đã vui vẻ trở lại.
(Hết)