- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
- Chương 2: Giường Có Bẩn Cũng Không Mượn Anh Dọn
Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
Chương 2: Giường Có Bẩn Cũng Không Mượn Anh Dọn
Xe vẫn chạy bon bon trên đường, bác tài phía trước nghe thấy hai người họ nói chuyện cũng không thèm chớp mắt một cái, hiển nhiên là đã quá quen rồi.
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, nói: “Vậy đưa em về nhà nhé?”
Không thể làm liền tiễn cô về nhà, cái gã này!
Cô sầm mặt, duỗi chân đá chân anh, đá một cái lại cảm thấy chẳng bõ tức, đang định đá thêm cái nữa liền bị anh giữ chặt cổ chân.
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn, hỏi: “Làm sao vậy.”
Quan Hề không vui đáp: “Đến nhà anh đi, nay em không vui, không muốn về nhà.”
Không vui, muốn đến nhà anh, nhưng không muốn lên giường.
Mấy điểm này gộp lại với nhau, Giang Tùy Châu bèn hỏi: “Đến tháng?”
Quan Hề muốn trợn trắng mắt, nhưng thấy lý do này khá ổn, cô thật sự không muốn về nhà.
“Ừ.”
“Kinh nguyệt của em không đều rồi.” Giang Tùy Châu nghĩ ngợi, “Trong người không khỏe à?”
Quả nhiên là bạn trai thân ái của cô, cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng bà dì của cô đến lúc nào lại rõ như ban ngày vậy.
“Chắc do gần đây bận quá.” Quan Hề gác luôn chân lên chân anh, “Nay em đứng cả ngày trời mệt chết mất, sau này mà còn đồng ý làm phù dâu nữa chắc là em điên rồi.”
Giang Tùy Châu buông cổ chân cô ra: “Bỏ xuống, ngồi nghiêm túc.”
Quan Hề căn bản chẳng nghe anh, gác luôn chân còn lại lên. Cô thoải mái dựa lưng vào ghế, vươn vai duỗi chân.
Giang Tùy Châu định mở miệng nói gì đó nhưng nghĩ lại tính tình của đại tiểu thư này, tùy hứng làm loạn chẳng sợ cái gì nên cũng lười nói thêm.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào khu cảnh uyển Gia Lâm.
Khu này nằm ở đoạn phồn hoa nhất Đế đô, Giang Tùy Châu dành phần lớn thời gian ở đây. Chỗ này rất ít khi có người ngoài đến, trừ Quan Hề.
Sau khi vào cổng, Quan Hề quen cửa quen nẻo vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ nhà Giang Tùy Châu rất lớn, khắp nơi là những món đồ giá trị liên thành của anh, cô ở trong đống đồ này tìm được bộ đồ ngủ mình để lại, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Sau khi vào phòng tắm, cô khóa cửa lại, nhìn bóng mình trong gương.
Hôm nay quả thực rất bận, bận đến mức cô gần như quên đi chuyện xảy ra dạo này. Nhưng chỉ cần có thời gian, tại không gian bí mật chỉ có một mình cô, vẻ mặt cô cố gắng duy trì cả ngày hôm nay cũng sụp đổ.
Không ai nhìn thấy, không cần giả bộ nữa.
Quan Hề hít sâu một hơi, nuốt lại những đắng cay vừa chực trào ra. Cô cởϊ qυầи áo tiến vào bồn tắm, mở vòi hoa sen để những dòng nước tinh tế gột rửa toàn thân.
Đã qua một tháng rồi, cô vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện này.
Nhưng thật ra, mọi chuyện cũng không quá xui xẻo.
Bố cô Quan Hưng Hào vẫn rất chiều chuộng cô, hôm đó ông biết cô nghe trộm bố mẹ nói chuyện, cô đã biết chân tướng rồi. Ông bảo ông thương cô như con gái của mình, bất kể con gái ruột có tìm được hay không, cô đều là bảo vật trong lòng bàn tay ông.
Ông sẽ không thay đổi.
Cô tin, thật sự tin.
Nhưng cô vẫn rất khó chịu, vì cô không tài nào quên nổi ánh mắt mẹ cô khi nghe thấy tin tìm được con gái hôm đó, ánh mắt sáng ngời đầy hạnh phúc.
Quan Hề kiêu ngạo cả đời bỗng chốc bị ánh mắt này đạp đổ.
***
Tắm rửa xong, Quan Hề mặc áo ngủ bước ra ngoài. Vừa nãy cô trộm khóc một hồi, nhưng chỉ một chút thôi, cô sợ mắt sung lên sẽ bị Giang Tùy Châu phát hiện.
Cô không muốn người khác nhìn thấy mình đang xui xẻo đang thê thảm như thế nào.
Giang Tùy Châu đã tắm xong ở phòng tắm khác, Quan Hề ở trong phòng tắm quá lâu, anh không đợi được.
Lúc này vẫn còn sớm, anh đang mặc bộ quần áo ở nhà, ngồi trên sô pha xử lý công việc trên iPad. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn, lúc nhìn đến bộ áo ngủ Quan Hề đang mặc liền trầm mặc một lúc.
Váy dây bằng tơ tằm, rất ôm người, khiến từng đường nét trên thân thể ngọc ngà của cô hiện lên rõ ràng.
Giang Tùy Châu thu ánh mắt lại, ngữ khí đè nén: “Không phải nói đến tháng sao.”
Quan Hề bước đến đầu khác của sô pha ngồi xuống, suy nghĩ hơi loạn: “Hả?”
“Mặc quần vào.”
“… Vì sao?”
Giang Tùy Châu nhẹ giọng nói: “Em mặc thế này cũng như không mặc gì, chẳng may làm giường ngủ cũng nhiễm đỏ thì sao.”
Quan Hề liếc anh: “Sao lại như không mặc gì, có phải là anh thấy em mặc như thế này liền muốn lột đồ đúng không.”
Ngón tay đang lướt trên màn hình của Giang Tùy Châu dừng lại: “Cho dù anh có không lột ra, em mà mặc kiểu này đi ngủ đến lúc cũng tự lột ra thôi.”
Quan Hề nghẹn họng, hiểu rõ tướng ngủ của cô nhỉ.
Nhưng cô quyết không để đấu võ mồm thua Giang Tùy Châu được, hàm hồ nói: “Giường bẩn rồi cũng không mượn anh dọn, đồ phiền phức.”
“…”
Đến nước này Giang Tùy Châu cũng không muốn tranh luận với cô nữa, anh có thể đoán được nếu nói tiếp, Quan Hề sẽ đem đủ mọi loại từ vựng mới lạ ra để chỉ anh, anh cũng không rảnh đôi co với cô.
Anh tiếp tục lướt màn hình iPad.
Mà Quan Hề nhìn dáng vẻ lười không thèm tranh luận với cô của Giang Tùy Châu tự nhiên cảm thấy thoải mái hẳn.
Ở nơi này, trước mắt là tên cầm thú đạo mạo này khiến cô cảm thấy tất cả dường như chưa thay đổi gì.
Quan Hề vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh, sau đó cầm điều khiển lên mở TV xem.
Cô tìm một bộ phim, nhưng không thể nào xem tiếp được. Phim chiếu được một nửa, cô duỗi chân chọc vào lưng của người đàn ông trước mặt, “Giang Tùy Châu.”
“Ừ.”
“Anh vẫn đang làm việc à.”
“Phải.”
“Anh dừng một lát đi.”
“Sao vậy.” Anh vẫn chưa dừng lại, vẫn đang xem máy tính bảng.
Quan Hề lại duỗi chân, khẽ đẩy lưng anh: “Anh không thể ngừng lại chút à, em đang khó chịu này.”
“Muốn mua cái gì.”
“…”
“Tháng trước em bảo mua cái đồng hồ đó anh đã mua rồi, ở tầng thứ hai của tủ kéo trong phòng thay đồ.”
“Em không phải nói chuyện này… Hả? Cái đồng hồ đó về rồi à? Lúc nào? Sao anh không nói sớm.”
Khóe môi Giang Tùy Châu khẽ giương lên, đặt máy tính bảng xuống một bên, quay người lại cầm chân cô kéo người từ đầu kia của sô pha qua chỗ anh.
“Á…”
Váy ngủ của Quan Hề rất ngắn, vừa mới kéo một cái, gấu váy đã ma sát với mặt ghế bị kéo lên hơn nửa rồi.
Sau đó có thể lờ mờ nhìn thấy phía bên trong không hề mặc gì.
Giang Tùy Châu giật mình, biết mình bị cô lừa rồi. Anh ôm cô ngồi trên đùi mình, trầm giọng lại: “Em cũng chưa hỏi.”
Đoạn thời gian này cô toàn có cảm giác mình đã mất bố mẹ mất đi tất cả, làm sao còn nhớ được chuyện mình đã từng mè nheo đòi anh mua cho cái đồng hồ nào nữa.
Nhưng nói thì nói vậy thôi, đồ đã mua rồi thì chắc chắn muốn chứ, dù sao cũng là đồ có hạn trên thế giới chỉ có 100 chiếc.
“Em lên xem.” Quan Hề miễn cưỡng lấy lại tinh thần, muốn nhảy từ trên người anh xuống.
Giang Tùy Châu không cho cô nhảy xuống, trực tiếp ôm cô bước lên cầu thang: “Lát nữa rồi xem.”
“Này…”
Không cho cô cự tuyệt anh đã ôm cô vào phòng rồi.
Lúc Quan Hề bị anh ném lên giường, thở phì phì nhéo anh: “Không phải anh muốn chiến đấu trong máu tươi cùng em đấy chứ?!”
“Em không đến ngày, lừa anh làm gì.”
“Em, em đến rồi!”
Giang Tùy Châu cúi người, ngón tay thon dài lần xuống, khẽ kéo ra, nhàn nhạt nói: “Đâu?”
“…”
Không cho cô tiếp tục nói dối nữa, anh cúi người hôn cô.
“Ưm…”
Hai người ở bên nhau gần ba năm rồi, mặc dù ba năm này trông có vẻ không giống người yêu cho lắm, xa nhau thì nhiều mà gần nhau thì ít, hễ gặp nhau là lại lên giường.
Nhưng quen biết nhau đã từ lâu.
Thời còn là học sinh bố mẹ hai bên nói muốn kết thân, môn đăng hộ đối quả nhiên rất thích hợp, do đó hai người ở trước mặt bố mẹ sẽ giả bộ hòa thuận tình cảm thắm thiết. Bình thường ở trước mặt người ngoài, Giang Tùy Châu sẽ chiều theo Quan Hề, ra dáng rất quan tâm cô.
Nhưng thực tế thì, lúc hai người còn trẻ quả thật nhìn không vừa mắt đối phương.
Quan Hề không vừa mắt Giang Tùy Châu là bởi cô cảm thấy người này giả tạo quá, ngày ngày làm điệu làm bộ, rõ ràng ngay cả sợi tóc trên đầu cũng toát ra cảm giác thông đồng người khác làm chuyện xấu mà còn cố ra vẻ thanh cao, làm bộ như tôi hiền lành từ bi lắm.
Giang Tùy Châu lại nhìn cô không vừa mắt vì Quan Hề quá kiêu ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu, hiển nhiên là kiểu đại tiểu thư phải được người khác nâng lêи đỉиɦ đầu cung phụng mới chịu ăn miếng cơm. Tuổi trẻ khí thịnh, anh không có công sức đi dỗ người khác.
Lúc Quan Hề mười chín tuổi liền đi Mĩ du học. Giang Tùy Châu lớn hơn Quan Hề hai tuổi, lúc đó, anh đã học ở bên Mĩ được hai năm rồi.
Năm đó cô thi đỗ vào trường Đại học của anh, tất nhiên, không phải vì anh, mà vì trường đó rất tốt, cô cảm thấy nó mới xứng với bản thân.
Nhưng trong mắt của bậc phụ huynh, bọn họ là phu xướng phụ tùy. Nhưng các bậc phụ huynh lại không ngờ được, hai người học cùng một mái trường hai năm trời mà không hề thấy mặt đối phương.
Ở nước ngoài không có ai giám sát, bọn họ cũng lười phải giả bộ.
Mối quan hệ của hai người chính thức xác định là sau khi Quan Hề về nước, lúc cô tổ chức sinh nhật năm hai mươi ba tuổi.
Hôm đó hai người họ đều uống rượu, làm một vị hôn phu tiêu chuẩn, nhiệm vụ của anh là đưa cô về khách sạn. Kết quả thiên thời địa lợi nhân hòa, dưới tác dụng của men rượu, bốn mắt nhìn nhau, người trưởng thành cũng làm chuyện của người trưởng thành.
Sau đó, hai người liền quyết định ở bên nhau.
Quan niệm của hai người giống nhau, dù sao sớm muộn cũng phải ở bên nhau, đã làm rồi thì miễn cưỡng bên nhau sớm hơn vậy.
Nhưng qua một đoạn thời gian, có một nguyên nhân nữa khiến hai người buộc chặt với nhau.
Đó chính là, bọn họ rất có cảm giác với thân thể của đối phương.
Giang Tùy Châu khai trai, ăn rồi mới biết vị, quấn lấy không buông.
Quan Hề lại cho rằng dáng vẻ “Tôi hiền lành từ bi” của Giang Tùy Châu ở trên giường rất hấp dẫn, không thì cô cũng không chịu nổi. Hơn nữa cô cũng phải thừa nhận, hai người bát tự không hợp, nhưng sinh hoạt phòng the lại rất ăn khớp.
Người trưởng thành nha, phương diện này vô cùng quan trọng.
“Lúc nãy em nói khó chịu chuyện gì?” Giang Tùy Châu một thân mồ hôi hỏi bên tai cô.
Quan Hề hô hấp loạn nhịp, khóe mắt còn vương nước mắt: “… Cái gì?”
“Ở phòng khách em nói là khó chịu.”
Quan Hề nhớ ra rồi, cô do dự một chút, nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra trên người anh: “Không có gì. Ừ… chỉ là… Giang Tùy Châu, nếu có một ngày anh nghèo khố rách áo ôm thì sẽ làm gì.”
Giang Tùy Châu ném cho cô một ánh mắt lo bò trắng răng: “Không thể nào.”
Cô nhìn anh, quấn lấy hỏi: “Em nói là nếu như mà.”
Giang Tùy Châu bị động tác của cô làm loạn tiết tấu, hơi ngừng lại, thuận miệng đáp: “Nếu vậy… không phải còn có em sao.”
“Em?”
Vì bị du͙© vọиɠ chiếm lĩnh, lời nói có chút loạn của Giang Tùy Châu trở thành câu nói đùa: “Bán hết những cái túi với đồng hồ anh tặng cho em đi, trả lại tiền cho anh.”
Quan Hề nghe thấy sự thật thì sững người, trợn mắt mắng: “… Nằm mơ đi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
- Chương 2: Giường Có Bẩn Cũng Không Mượn Anh Dọn