- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
- Chương 18: Anh Đến Đón Em
Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
Chương 18: Anh Đến Đón Em
Trans by Mintwooo
Âm thanh trong quán cà phê du dương, hương cà phê thoang thoảng trong không khí, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, cũng có tiếng lạch cạch đánh máy tính của một vài người.
Quan Hề bước đi rất vội, thoáng chốc đã ra khỏi cửa quán.
Giang Tùy Châu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô đến tận khi cô biến mất ở góc rẽ mới thôi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, là điện thoại trong nhà gọi tới.
Anh bắt máy: “Dạ.”
“Chuyện bên nhà họ Quan có phải thật không?” Giọng phụ nữ lãnh đạm từ đầu kia truyền tới.
Giang Tùy Châu ngập ngừng mất hai giây: “Phải.”
“Tối nay về nhà một chuyến.”
Người đầu kia nói xong câu này liền cúp máy luôn, Giang Tùy Châu buông điện thoại xuống, nhìn cây kem anh đang cầm trên tay.
Quán cà phê bật điều hòa khá lạnh, kem vẫn chưa bị tan chảy.
Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm nó một lúc, giờ này anh không nghĩ đến công việc, cũng chẳng nghĩ đến tối nay về nhà phải đối mặt với dò hỏi như thế nào.
Chỉ hơi phiền muộn.
Anh nghĩ, anh đã mất cả buổi chiều quẹt thẻ hàng chuỗi số không, thế mà công sức của anh bị một cuộc điện thoại của nhà họ Quan làm đổ bể, Quan Hề lại trở về dáng vẻ buồn thiu kia.
Một bên khác, Quan Hề lên xe của Quan Hưng Hào, xe chạy rất nhanh liền về đến nhà.
Ngụy Chiêu Mai và Quan Oánh đều ở nhà, sau khi Quan Hề đến, người đầu tiên cô nhìn là Quan Oánh.
Cả căn nhà này, người không biết chân tướng chỉ có chị ấy.
“Chuyện này rốt cuộc là do ai truyền ra?” Từ khi biết vụ việc này Quan Hưng Hào rất tức giận, chuyện này làm Quan Hề tổn thương nhưng cũng khiến ông đau bội phần.
Ngụy Chiêu Mai lắc đầu: “Ban đầu chuyện này rất ít người biết, sao có thể thành ra thế này được.”
Quan Hưng Hào cũng không có đầu mối nào: “Số điện thoại thì sao!”
Ngụy Chiêu Mai: “Không tra ra, người kia dùng xong liền vứt luôn, căn bản không có cách nào tìm ra là ai đã dùng số này.”
Quan Hưng Hào cắn răng, tâm tư rối như tơ vò, ông quay đầu nhìn Quan Hề: “Hề Hề, con…”
Quan Hề nhớ đến Ngụy Tử Hàm, tình cảnh tối qua chị ta khıêυ khí©h cô vẫn còn hiện rõ trước mắt. Cô nghĩ, cho dù nói cho bố mẹ cô có biết chuyện tối qua đi chăng nữa, nhưng bây giờ không có chứng cứ, hai người cũng không thể tùy tiện chất vấn cháu gái mình được.
Quan Hề: “Bố, chuyện này bố cứ xem xét đi, con lên phòng trước.”
Quan Hưng Hào: “Hề Hề, con đừng buồn, bố sẽ làm chủ cho con!”
Quan Hề thấy bố cô tức giận như vậy đột nhiên nhớ tới ngày xưa mỗi lần cô nghịch ngợm gây họa đều là ông đứng ra bênh vực cô, dáng vẻ con gái ông luôn đúng, tâm can không khỏi mềm mại.
“Tuy mọi người đều biết chuyện rồi nhưng không ai dám khinh thường con đâu, với lại, biết rồi thì đã sao.” Quan Hề nắm bàn tay của bố, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Bố, bố làm chủ cho con sớm thế này, có phải dữ quá không ~”
Quan Hưng Hào nhìn Quan Hề, mũi ông hơi chưa, ông nhớ từ sau khi Quan Oánh về, đã rất lâu Quan Hề không làm nũng: “Bố sợ con thấy tủi thân.”
“Ừm… Nào có, nếu con mà buồn thì chẳng phải người khác sẽ nghĩ con không phải con ruột của bố thì bố sẽ không thương con nữa sao.” Quan Hề đáp.
Quan Hưng Hào nghiêm mặt: “Nói loạn, con mãi là bảo bối của bố!”
“Đó, thôi được rồi, đã vậy cũng không cần nói nhiều nữa.” Quan Hề vỗ trấn an cổ tay ông, lại quay đầu nói với Ngụy Chiêu Mai: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu. Cứ vậy đi, con lên phòng tắm rửa lát con xuống sau.”
Ngụy Chiêu Mai gật đầu: “Ừ, nhanh lên đi.”
Quan Hề xoay người bước lên tầng hai, đến tận khi bước lên cầu thang không nhìn thấy những người dưới tầng rồi nét mặt của cô mới dần nghiêm trọng.
Chuyện này xảy ra nhất định sẽ có thay đổi.
Ít nhất cô không biết kẻ đứng sau Ngụy Tử Hàm sẽ còn những chiêu trò gì đối phó với mình nữa.
Nhưng, rốt cuộc làm cách nào mà Ngụy Tử Hàm biết được chuyện này.
Tối đến.
Quan Hề bước ra khỏi phòng, muốn rót cốc nước uống. Vừa mở cửa ra cô nhìn thấy Quan Oánh cũng đang mở cửa phòng.
Ngoài mặt quan hệ của hai chị em không tính là rất thân thiết, nhưng cũng không phải có mâu thuẫn với nhau. Sau khi xảy ra chuyện tối qua, dù cho Quan Oánh biết chân tướng rồi, cũng không biết chị ấy đang nghĩ gì.
“Mẹ đã giải thích với chị rồi.” Quan Oánh mở lời.
Quan Hề ừ một tiếng, bỗng cảm thấy ngượng ngập: “Vậy…”
“Chuyện này em biết từ trước rồi à.”
Quan Hề sững sờ.
“Ai, chị không có ý gì đâu, chỉ thuận miệng hỏi em một câu, em biết hay không cũng không quan trọng.” Quan Oánh cười nói: “Chị chỉ muốn nói rằng, bố mẹ đều rất yêu thương em, em không cần nghĩ nhiều. Ngay cả lời trước kia chị nói cũng là lời thật lòng, chị rất thích người em gái này của mình.”
Quan Hề vô cùng bất ngờ trước phản ứng này của Quan Oánh, nhưng trong thâm tâm không khỏi thở phào trước phản ứng này của chị ấy: “Cảm ơn chị.”
“Em đừng nói cảm ơn với chị, đáng ra chị phải cảm ơn em.” Mày liễu của Quan Oánh khẽ nhíu, nói: “Cảm ơn em, thay chị ở bên bố mẹ bao nhiêu năm qua.”
**
Buổi tối Giang Tùy Châu lái xe về nhà, bình thường anh cũng không hay về đây, chỉ ở một mình trong khu cảnh uyển Gia Lâm.
Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, anh vừa từ gara bước vào nhà đã thấy mẹ ngồi trong phòng khách đợi mình.
Tình huống trong nhà khá phức tạp, mẹ anh là vợ ba của bố, trước anh còn có hai người anh trai, đấu đá nhau không phải chuyện ngày một ngày hai.
“Chuyện Quan Hề là con nuôi trước giờ nhà họ Quan không hề thông báo cho chúng ta.” Lý Nguyên Anh đoan trang ưu nhã, khí chất thanh lãnh, không giận tự uy, vừa mở miệng liền vào thẳng trọng tâm.
Giang Tùy Châu ngồi xuống một đầu sô pha: “Vâng.”
Lý Nguyên Anh nhìn con mình, ánh mắt từng trải đầy những tính toán và sự trầm ổn: “Ban đầu hai nhà kết thông gia, nhà chúng ta cần là tiểu thư nhà họ Quan.”
Giang Tùy Châu: “Cô ấy vẫn là tiểu thư nhà họ Quan.”
Lý Nguyên Anh: “Con chắc chắn con bé vẫn có thể đứng vững?”
Giang Tùy Châu: “Mẹ lo lắng quá rồi, có con tất nhiên cô ấy có thể đứng vững.”
Lý Nguyên Anh nhíu mày: “Tùy Châu, con với vợ tương lai của mình là quan hệ vì lợi ích của đôi bên, những cái khác không cần để ý.”
“Tất nhiên ạ.”
“Con biết là tốt.” Lý Nguyên Anh uống một ngụm cà phê: “Gần đây anh cả của con thổi gió bên tai bố con, nó muốn nắm quyền quản lý bên bất động sản, nhưng cái này tuyệt đối không thể rơi vào tay nó.”
“Con biết rồi.”
…
Hai mẹ con trò chuyện với nhau vừa lạnh nhạt lại thẳng thắn, thoáng cái đã kết thúc cuộc đối thoại.
Quan hệ giữa hai mẹ con trước giờ luôn tẻ nhạt như vậy.
Lý Nguyên Anh vẫy tay ra hiệu: “Được rồi, con lên tầng nghỉ ngơi đi, tối nay không cần về bên kia đâu.”
Giang Tùy Châu gật đầu, đứng dậy.
“Để tránh lời ra tiếng vào, có lẽ con sớm chia tay con bé thì càng tốt.” Đi được vài bước chợt tiếng của Lý Nguyên Anh vọng lại từ sau người anh.
Giang Tùy Châu quay lại.
Lý Nguyên Anh lạnh nhạt hỏi: “Con thấy sao.”
Đáy mắt Giang Tùy Châu thâm trầm không rõ: “Chuyện này con tự có cách.”
Cả tối nay Giang Tùy Châu không ở lại nhà. Anh vào gara, lên xe mình chuẩn bị nổ máy đi về.
Nhưng anh không đi luôn, mà nhìn điện thoại một lúc.
Trước khi đến đây anh có nhắn tin cho Quan Hề, nhưng cô vẫn trưa trả lời anh. Bây giờ vừa mở điện thoại ra, trên màn hình vẫn dừng ở tin nhắn anh hỏi cô “Ai tung tin này ra”.
Lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa trả lời?
Giang Tùy Châu cũng không đợi lâu, anh gọi video cho cô.
Một bên khác, ở nhà họ Quan…
Điện thoại trên bàn trà không ngừng reo, Quan Oánh nhìn màn hình hiển thị thấy ba chữ “Giang Nhị cẩu.”
Giang Nhị cẩu… Giang Tùy Châu?
Quan Oánh mấp máy môi, ép buộc bản thân phải rời mắt khỏi hai chữ “Nhị cẩu kia”, nhìn vào trong phòng bếp.
Quan Hề vừa bị dì Trân gọi vào uống bát canh, đến giờ vẫn chưa ra.
Điện thoại trên bàn trà vẫn reo không ngừng, người đầu kia hiển nhiên phải gọi bằng được mới thôi.
“Chẳng dễ uống chút nào nha dì Trân, mùi thuốc quá nồng luôn.” Tiếng Quan Hề truyền tới.
Quan Oánh lại nhìn điện thoại, lúc này mới gọi Quan Hề.
Quan Hề chậm rãi bước ra: “Sao vậy ạ.”
“Có điện thoại này.”
Quan Hề: “À.”
Quan Hề cầm điện thoại lên, ngồi xuống một bên sô pha, cô nhận máy luôn.
Kết nối xong, trên màn hình là một mảnh tối tăm, người bên kia ngay cả đèn cũng không bật lên.
Quan Hề phóng to luôn camera của mình: “Giang Tùy Châu, tự dưng anh gọi video cho em làm gì?”
“Xem em có còn sống không.” Giọng nói thanh lãnh của Giang Tùy Châu từ đầu kia truyền đến.
“Còn sống… Này này anh nói năng kiểu gì đấy?” Quan Hề trừng mắt qua ống kính, “Anh có chết rồi em vẫn sống tốt.”
Giang Tùy Châu ồ một tiếng: “Vậy sao không trả lời tin nhắn của anh.”
“Anh nhắn tin cho em à? Em không để ý.”
“Chắc là có để ý nhưng quay đầu cái là quên luôn.” Giang Tùy Châu không hề lưu tình bóc mẽ cô.
Quan Hề có chết cũng không nhận: “Em thật sự không nhìn thấy, anh đợi lát, em cúp máy xíu gọi lại cho anh.”
“… E hèm.”
Quan Hề: “??? E hèm e hèm?”
Ánh sáng bên Giang Tùy Châu rất yếu, chỉ thấy le lói vài tia sáng. Quan Hề thấy anh “e hèm” xong liền nói: “Mai anh đi công tác, ba ngày nữa mới về.”
Quan Hề sững người: “Tự dưng anh thông báo cho em làm gì.”
Rất ít khi anh nói lịch trình của mình cho cô.
Giang Tùy Châu: “Nói với em một tiếng, để hôm đó em ở nhà đợi anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó làm gì còn cần anh nói cho em sao.” Giọng nói Giang Tùy Châu bình tĩnh ung dung nhưng lại khiến người nghe cảm thấy ám muội.
“……”
Quan Hề vội liếc nhìn Quan Oánh, nhìn thấy chị ấy vẫn đang chăm chú xem TV không để ý chuyện bên này liền vội cầm điện thoại đứng lên, đi ra ngoài vườn.
Đến khi xung quanh không còn người nữa cô mới đáp: “Giang Tùy Châu anh tém tém lại, đồi phong bại tục.”
Giang Tùy Châu: “Hả?”
Quan Hề: “Em vừa ngồi trong phòng khách!”
Giang Tùy Châu: “Có người?”
“Tất nhiên có, nhưng bố mẹ em không ở đó…”
Giang Tùy Châu đáp: “Em nhận video cũng không thèm đeo tai nghe, em còn trách ai nữa.”
“Anh không kiểm soát được cái miệng của mình giờ còn quay sang trách em?”
Quan Hề phát hỏa thật rồi, nhìn dáng vẻ này xem ra định đấu khẩu với anh một phen.
Trong gara vắng vẻ, bốn bề quá yên ắng khiến người ta không thoải mái. Giang Tùy Châu chỉnh lại cổ áo, trong lòng hơi phiền muộn.
“Quan Hề.”
“Sao.”
“Tối nay em đến nhà anh đi.” Đột nhiên anh nói.
Quan Hề sững người: “Đã mấy giờ rồi… Này, không phải vừa rồi anh còn nói đợi ba ngày sau à?”
Giang Tùy Châu nhìn người trong màn hình đang cố phô ra góc mặt ăn ảnh nhất, trong đầu trống rỗng một mảnh.
Quả là anh nói ba ngày sau, nhưng…
“Không phải hôm nay mới mua rất nhiều đồ sao, tất cả chỗ đó đều chuyển đến nhà anh, em không muốn xem à?”
Tinh thần Quan Hề như được tiêm liều thuốc kí©h thí©ɧ.
Giang Tùy Châu thấy sắc mặt cô biến hóa liền đoán được đáp án, anh cười một lúc rồi khởi động xe: “Anh đến đón em.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
- Chương 18: Anh Đến Đón Em