Trans by Mintwooo
Mười phút sau, xe dừng trong bãi đỗ xe của khu cảnh uyển Gia Lâm.
Giang Tùy Châu tắt máy, quay đầu nhìn cô: “Lên nhà đi.”
Mặt Quan Hề không đổi sắc: “Muốn nói gì thì bây giờ nói được rồi, nói xong thì trả ghế lái cho em.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Không thể lên nhà nói?”
Tay Quan Hề bấm chặt nệm ghế, giống như động tác này có thể đem lại can đảm cho cô.
“Có gì mà cần lên nhà mới nói được, muốn chia tay thì nhanh chóng dứt khoát đi, đừng kề cà làm gì. Phải, chuyện đó là thật, em chưa nói cho anh biết, em là con nuôi, em biết anh coi thường em! Thế này thôi, chúng ta kết thúc ở đây.” Quan Hề nói liền một hơi.
Giang Tùy Châu im lặng mất mấy giây: “Anh có nói phải chia tay à.”
Quan Hề liếc anh: “Lẽ nào anh thấy thứ kia xong vẫn chưa muốn chia tay.”
Ngón tay Giang Tùy Châu gõ nhịp trên vô lăng, anh lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh nặc danh vừa rồi ra.
Nhìn đi nhìn lại rồi nói: “Bố mẹ em đã âm thầm chuyển hết tài sản cho Quan Oánh, không chừa cho em một xu nào sao?”
Quan Hề quay ngoắt lại lườm anh: “Nói lung tung!”
“Vậy chính việc Quan Oánh quay trở về khiến em bị thất sủng, bố mẹ muốn tiễn em ra nước ngoài hoặc một địa phương xa xôi hẻo lánh nào đó.”
Quan Hề nghiến răng: “Giang Tùy Châu, anh phát bệnh à.”
“Đều không phải sao?”
Quan Hề cố áp chế nỗi kích động muốn đập anh một trận: “Không phải! Bố rất yêu thương em, không cần anh nhọc tâm!”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Vậy em còn sợ cái gì.”
“…”
Ngón tay Giang Tùy Châu lướt trên màn hình đóng tấm ảnh lại: “Nếu không mất đi cái gì cả thì đương nhiên em vẫn đang ở vị trí của em, em còn sợ gì nữa. Chúng ta cần thiết phải chia tay sao.”
Quan Hề mấp máy miệng muốn phản bác nhưng lại cảm thấy… Hình như lời của anh cũng khá có lý.
“Em biết chuyện này từ khi nào.” Anh lại hỏi.
Quan Hề mất tự nhiên quay đầu đi: “Một tháng trước khi Quan Oánh xuất hiện.”
“Bố mẹ nói cho em?”
“… Vô tình nghe thấy bố mẹ nói chuyện trong thư phòng.”
“Em có biết bố mẹ ruột của em là ai không.”
Quan Hề sững sờ, sắc mặt nhất thời xám xịt: “Người ta vứt bỏ em rồi em còn phải đi tìm hiểu họ là ai sao.”
Sự việc phát triển đến mức này cô vẫn chưa thật sự đi tìm hiểu kĩ. Trước khi tin nhắn nặc danh kia được gửi đến, cô thậm chí còn không biết cô nhi viện mình từng ở có dáng vẻ ra sao.
Nói cô không để tâm không bằng nói là cô đang trốn tránh.
Vốn dĩ cô không hề muốn đi tìm hiểu nơi mình từng bị vứt bỏ.
“Ừ, anh hiểu rồi.” Giang Tùy Châu nói.
Quan Hề ngạc nhiên nhìn anh, hiểu cái quái gì!
Giang Tùy Châu mở cửa xe: “Xuống xe đi.”
“Làm gì…”
“Lên nhà, đi ngủ.”
Thấy Quan Hề ngồi bất động, Giang Tùy Châu bước xuống xe, đi vòng đến bên ghế lái phụ, bế luôn cô ra ngoài.
“Này, Giang Tùy Châu—”
“Đừng mất tự tin như thế này, dạo trước không phải em vẫn rất lạc quan đó thôi?”
Quan Hề: “Lạc quan cái gì?”
Giang Tùy Châu đóng cửa xe, bế cô vào thang máy: “Lẽ nào trước kia không phải vì chuyện này nên em mới lôi kéo quan hệ với anh, lúc đó còn biết dùng anh để củng cố vị thế của em, sao giờ không tiếp tục?”
Quan Hề: “…”
“Em cho rằng anh vừa biết chuyện này liền lập tức ngăn cách ranh giới giữa chúng ta hả?”
Quan Hề lườm anh, chẳng lẽ sai à.
“Chỉ cần em còn ở nhà họ Quan, mối liên hệ của chúng ta sẽ không bị đứt đoạn.” Giang Tùy Châu nói, “Em vẫn là Quan tiểu thư, bố mẹ em vẫn yêu thương em như trước. Giữa chúng ta vẫn là đôi bên hợp tác vui vẻ cùng có lợi, nên không cần thiết làm đến bước như em nói.”
Quan Hề thất thần bị anh bế thẳng lên nhà.
Có lúc cô cảm thấy, con người Giang Tùy Châu quả là máu lạnh vô tình.
Giả như chuyện hôm nay, cô kinh sợ đến mức mất đi lý trí thường ngày, nhưng anh vẫn có thể nhanh chóng phân tích địa vị của cô ở nhà họ Quan, nhanh chóng hiểu ra trước kia vì sao cô bỗng lôi kéo quan hệ với anh.
Phân tích hoàn hảo không sai một chi tiết, dù cho cô có là con nuôi đi chăng nữa, trước mắt ở Quan thị cô vẫn có cổ phần, có địa vị, về cơ bản không có biến động gì, nên bọn họ vẫn là cặp đôi vì lợi ích phù hợp nhất.
Anh bình tĩnh đến đáng sợ, phân tích quá vô tình.
Nhưng Quan Hề thấy dáng vẻ này của anh lại thầm thở dài một hơi, hình như tất cả vẫn như cũ, vẫn chưa bị đảo lộn. Vì thế cô cũng dần bình tĩnh lại, lời của anh rất hợp lý… Dù cô có bị vứt bỏ thì cũng cần gì phải sợ.
“Giang Tùy Châu, mẹ nó anh…”
Ánh mắt Giang Tùy Châu khẽ liếc qua.
“… Chó thật.”
“Nói tục ít thôi.” Giang Tùy Châu nhìn ánh mắt phiếm hồng của cô, duỗi tay lau khóe mắt cô, giọng nói vốn lạnh lùng cũng dịu dàng hơn: “Yên tâm, em còn có anh.”
Quan Hề: “…”
Dù cô biết lời của anh vốn không phải ý kia, nhưng trái tim cô vẫn không kìm được đập rộn ràng.
**
Không “vui vẻ chia tay” với Giang Tùy Châu làm cô bất ngờ, nhưng sau khi nghe anh lạnh nhạt phân tích cô lại cảm thấy mối quan hệ giữa họ cũng không dễ bị phá vỡ như vậy.
Mấy năm nay nói bỏ là bỏ thì quá thiệt cho anh, so với việc bỏ đi mối quan hệ đã bồi dưỡng vất vả, chẳng bằng giúp cô ổn định địa vị ở nhà họ Quan.
Quan Hề cũng hiểu rõ mối quan hệ lợi ích này, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng đến lúc vào nhà anh, điện thoại của cô lại liên tiếp nhận điện thoại từ những người từ quen thân đến không quen, cô mệt mỏi ngồi sụp xuống sô pha.
Chuyện này bị lộ ra chắc chắn cô phải cực nhọc một phen, ví như… những người trong vòng này sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào, liệu có âm thầm bài xích cô không.
“Rốt cuộc đã xong…”
Giang Tùy Châu vừa tắm xong, đá chân cô: “Đi tắm.”
Quan Hề làm tổ trên sô pha: “Chắc bọn họ đang cười nhạo em…”
Giang Tùy Châu nhìn cô, thấy đôi mắt cô còn đỏ hơn vừa rồi, anh nhíu mày: “Cười cái gì.”
“Còn gì nữa! Cười em chỉ là đồ nhái, lúc trước anh chả cười nhạo Tạ Diên còn gì.”
Giang Tùy Châu sững người: “Anh đâu có cười…”
“Có cười! Chính tai em nghe thấy “không làm được chuyện gì” phải không?”
Giang Tùy Châu duỗi tay lấy cốc nước trên bàn trà, nhấp một ngụm: “Trí nhớ của em tốt nhỉ, những chuyện vụn vặt này thì nhớ rất kĩ.”
Quan Hề hừ một tiếng, ôm gối ngồi cuộn tròn trên ghế xem điện thoại, ngoài mặt ra vẻ quật cường “em không thèm chấp anh” nhưng trong lòng lại không chịu nổi cảm thấy uất ức.
Giang Tùy Châu nhìn không nổi, rút điện thoại trong tay cô ra: “Nhanh đi tắm.”
Quan Hề ủ rũ gục đầu xuống, chẳng có tâm tình cướp lại điện thoại. Cô duy trì trạng thái ủ dột này đi đến phòng tắm.
Tiếng đóng cửa phòng tắm vọng lại từ xa.
Điện thoại của Quan Hề trong tay Giang Tùy Châu rung lên, anh nhìn màn hình rồi bắt máy.
“Chị? Cuối cùng chị cũng nghe máy, chị đang ở đâu….”
“Có việc không.” Giang Tùy Châu lạnh giọng nói chuyện với người bên kia điện thoại.
Ngụy Tu Dương nghe thấy tiếng anh liền sững sờ mất mấy giây: “Sao lại là anh, Quan Hề đâu.”
“Ngủ rồi.”
“Sao có thể? Chị ấy mới đi chưa lâu…”
“Sao lại không thể.” Giang Tùy Châu đáp, “Cậu muốn nói gì thì sáng mai gọi lại.”
“Anh để chị ấy nghe máy!”
Mày Giang Tùy Châu nhíu chặt hơn: “Tôi nói rồi, cô ấy đã đi ngủ.”
Đối phương im lặng hai giây: “Giang Tùy Châu, anh biết chuyện của chị ấy từ trước phải không?”
“Hôm nay mới biết.”
“Vậy anh có ý gì? Còn tìm chị ấy làm gì?” Giọng Ngụy Tu Dương lạnh băng, “Nếu chị ấy là con nuôi nhà họ Quan nhận từ cô nhi viện về, hai người có thể không cần diễn trò nữa đúng không?”
“Đây là chuyện của tôi,” Giang Tùy Châu trầm giọng, “Vậy tôi hỏi lại cậu, nếu cô ấy là con nuôi nhận từ cô nhi viện về, cậu cũng không cần diễn màn tình cảm chị em nữa đúng không?”
Ngụy Tu Dương: “Liên quan gì đến anh.”
Giang Tùy Châu: “Vậy chuyện của tôi với cô ấy càng liên quan gì đến cậu.”
Giang Tùy Châu cúp luôn điện thoại, ném sang một bên.
Anh cầm điện thoại mình lên, lại mở tin nhắn đó ra.
Thật ra, lúc ở quán bar nhận được tin này anh cũng rất kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc cũng vì nhìn thấy Quan Hề cúi đầu đi ra ngoài biến thành chắc chắn.
Tin nhắn này là thật.
Anh không ngờ phía sau Quan Hề còn có tầng quan hệ này, nhưng sau giây lát nghi hoặc anh cũng nghĩ thông.
Tỉ như việc Quan cá muối trời không sợ đất không sợ lại đột nhiên phấn đấu hết mình, lao đầu vào làm việc. Vốn dĩ khi có thêm một chị gái, dựa theo tính tình của cô chắc chắn không cảm thấy nguy cơ mới đúng.
Anh còn nhớ đến vụ việc của Tạ Diên hôm trước, đây là điều anh vẫn chưa thể lý giải nổi, lúc đó Quan Hề còn vì anh nói Tạ Diên hai câu mà nhảy dựng lên…
Não Giang Tùy Châu vận động rất nhanh, tối đa hóa lợi ích, trong đầu toàn là tác phong mạnh bạo trên thương trường.
Quả thật giây đầu tiên sau khi biết chuyện này, vấn đề “Mối quan hệ của anh và Quan Hề có nên tiếp tục không” cũng hiện ra trong đầu anh. Nhưng anh không ngờ là, chỉ giây sau Quan Hề liền rời đi.
Khoảnh khắc đó, tim anh chợt lạnh, thân thể đã theo phản xạ đứng dậy…
Đuổi theo cô.
Anh nghĩ, chuyện này cũng chưa đến mức đó. Quan hệ của bọn họ đâu có dễ phá bỏ thế này.
**
Quan Hề tắm xong liền làm tổ trong phòng ngủ phụ, nên lúc Giang Tùy Châu cầm điện thoại vào phòng mình đưa cho cô anh không thấy cô trong phòng.
Anh suy ngẫm rất nhanh rồi đến phòng ngủ phụ.
“Hôm nay em muốn ngủ một mình.”
Vừa đẩy cửa bước vào anh liền nghe thấy giọng nói buồn thiu của Quan Hề.
Giang Tùy Châu đứng bên giường, anh đặt điện thoại của cô trên mặt tủ đầu giường.
“Hình như em chưa ngủ trong phòng này bao giờ.”
Quan Hề vẫn nằm trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt: “Hôm nay em muốn ngủ ở đây.”
“Đến phòng anh.” Giang Tùy Châu ngừng một lát, nói tiếp: “Anh không động vào em.”
Quan Hề vô lực đáp: “Soi lại lương tâm anh đi, lời này đến bản thân anh có tin nổi không.”
Giang Tùy Châu: “…”
Được một lúc Quan Hề lại trùm chặt chăn: “Ra ngoài đi, tắt điện giúp em.”
“Sao nào, tâm trạng rất không tốt à?”
“Đổi lại là anh anh tốt nổi không!”
Giang Tùy Châu lật phần chăn đang trùm chặt đầu cô ra: “Giường này chắc lâu rồi chưa có ai dọn dẹp, em không sợ bụi bẩn à?”
Mặt Quan Hề lập tức xanh mét.
“Mai anh rảnh, đi mua đồ cùng em.” Giang Tùy Châu quay đầu bước ra ngoài: “Nhanh lên, qua bên này ngủ.”
Quan Hề chậm chạp bò dậy: “Đợi đã.”
Giang Tùy Châu quay đầu lại.
Quan Hề chỉ vào cạnh giường: “Anh lại đây.”
Giang Tùy Châu nhìn cô vài giây, cũng quay lại: “Vẫn còn gì nữa.”
Quan Hề đứng trên giường, hai tay vòng ra sau cổ anh, chân đá đá anh làm bộ muốn được ôm, u oán nói: “Sao anh không cho người dọn qua chỗ này.”
Giang Tùy Châu khẽ lắc đầu, ôm lấy eo cô bế thẳng về phòng mình.
Lúc đi qua huyền quan và hành lang, Quan Hề dựa đầu trên ngực anh. Cô nghĩ, hình như mình cũng không đen đủi đến vậy, cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng.
Mặc dù Nhị cẩu nói có hơi máu lạnh, nhưng anh… dường như cũng không có ý định bỏ rơi cô.
Quan Hề càng ôm chặt cổ anh hơn, tim cô đã mềm nhũn rồi: “Giang Tùy Châu, anh vừa nói mai đi mua sắm cùng em là thật sao?”
“Ừ.”
Quan Hề cảm giác tâm tình mình như đang được vỗ về: “Vậy đến lúc đó anh đừng kêu mệt nhé.”
Giang Tùy Châu lạnh nhạt đáp: “Tối nay em mà không kêu mệt thì ngày mai anh cũng không kêu mệt.”
Quan Hề ngây người: “Anh soi lại lương tâm đi, anh vừa nói anh không…”
“Anh không có lương tâm.”
“….”
Buổi tối vừa bi thương vừa ảm đạm thế này sao cô còn có thể cá nước thân mật với anh được?
Sau đó Giang Nhị cẩu cứng rắn dẹp sạch bi thương ảm đạm của cô sang một bên, anh còn đặc biệt cho cô liều thuốc an thần, nói là ngày mai cho cô quẹt thẻ tận hứng mới thôi.
Vậy nên, cô không còn muốn khóc nữa.
… Không khỏi cảm thấy bản thân quá không tôn trọng xuất thân thê lương của mình.
“Không muốn ngủ?” Giày vò một trận xong, lúc Giang Tùy Châu quay người lại liền thấy Quan Hề đang nằm nghiêng trên giường, nửa gương mặt vùi vào trong gối, mở to mắt nhìn anh.
Quan Hề lắc đầu, cơ thể đã thấm mệt nhưng tinh thần lại bị trận vận động vừa rồi kí©h thí©ɧ không ít, nhất thời không nhắm mắt ngủ được.
Vốn Giang Tùy Châu đang gối trên gối dựa, thấy cô xoay nghiêng người liền duỗi tay nhéo cằm cô.
Quan Hề bị anh ép ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông trước mắt chỉ đắp chăn đến ngang eo, nửa thân trên để trần, da trắng cơ bắp rõ ràng, trên cơ ngực còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, tổng thể tạo nên một bức tranh vô cùng dụ hoặc.
Quan Hề nuốt nước bọt, càng cảm thấy cổ họng khô khốc.
Cô kéo tay anh, ngồi dậy.
“Cho em cốc nước.” Cô chỉ cốc thủy tinh phía đầu giường anh.
Giang Tùy Châu cũng ngồi dậy đưa cốc nước cho cô.
Quan Hề thật sự khát, cô uống rất vội, cốc nước còn nửa mà trong chốc lát đã cạn tới đáy.
“Em không chừa lại cho anh ngụm nào hả?” Giang Tùy Châu cười hỏi.
Quan Hề trả lại cốc rỗng cho anh, “Anh cũng khát?”
Giang Tùy Châu không nói gì, chỉ thấy dưới cằm cô còn vương lại giọt nước do uống quá nhanh, giọt nước đó từ cằm chảy xuống, trượt qua làn da trắng muốt dừng lại trên xương quai xanh.
“Ừ, khát lắm.”
Quan Hề: “Anh tự đi mà rót, em không đi đâu.”
“Không cần.” Giang Tùy Châu đột nhiên sáp lại, “Chỗ này là đủ.”
Quan Hề mù mờ, chưa kịp phản ứng lại đã bị anh áp sát.
Hơi thở của anh tỏa ra từng luồng nhiệt khí trên cổ, ngay giây sau, chiếc lưỡi linh hoạt chạm vào da thịt cô, quét qua giọt nước vừa lưu lại nơi đó, chậm rãi hôn lên.
Ngọt ngào chí mạng, Quan Hề đơ mất một lúc, xương cốt cũng nhũn cả ra.
“Ưm…” Cô không kìm nổi ngửa cổ lên.
Đầu lưỡi anh dừng ở môi cô tìm nguồn nước, Giang Tùy Châu hôn cô, ánh mắt nóng rực không che giấu nổi du͙© vọиɠ: “Không muốn ngủ thì tiếp tục.”
Một phen này khiến hồn phách Quan Hề cũng bay mất, tuy mệt thì mệt thật, nhưng nghĩ lát nữa sẽ có vô vàn tư thế các kiểu cô hơi khϊếp đảm.
Trong lúc cô còn do dự, Giang Tùy Châu đã không thể đợi được nữa…
Anh rất nhanh gọn áp cô dưới thân mình, hung hăng hôn lên đôi môi kia…
**
Ngày hôm sau, ăn cơm xong hai người liền đến trung tâm thương mại xa hoa nhất Đế đô.
Hôm nay Quan Hề mang tâm thế trốn tránh, điện thoại cũng không bật nguồn.
“Quan tiểu thư, những mẫu cô đang xem đây là những mẫu mới nhất năm nay. À phải rồi, những mẫu cô đã mua không được bày ra đâu ạ.” Quan Hề đang đứng ở cửa hàng giày yêu thích nhất của mình, nhân viên trong tiệm đang thuyết minh cho cô.
Quan Hề đam mê mua sắm, cũng rất hưởng thụ quá trình mua sắm, mặc dù tối qua tâm tình không được tốt, hôm nay cô vẫn hưng phấn bừng bừng.
“Ừm được rồi.” Quan Hề cũng không để ý, quay đầu nhìn Giang Tùy Châu đang ngồi trên sô pha, “Anh thấy cái nào đẹp?”
Giang Tùy Châu chưa đi mua sắm cùng Quan Hề lần nào, bình thường cô muốn cái gì anh đều bảo trợ lý đi giải quyết, nên nhân viên ở đây không quen mặt anh.
Nghe Quan Hề hỏi vậy, nhân viên mới chú ý đến Giang Tùy Châu, người đàn ông trước mặt rất nổi bật, cô ta nghĩ, hai người này chắc chắn là một cặp.
“Cái nào cũng đẹp.” Giang Tùy Châu tùy ý đáp.
Quan Hề nhíu mày: “Cái nào cũng đẹp là ý gì, không có cái nào nhỉnh hơn sao.”
Giang Tùy Châu lại nhìn cô, không nói nên lời.
Quan Hề hừ một tiếng: “Nói cái nào cũng đẹp thì phải chịu trách nhiệm anh hiểu không.”
Giang Tùy Châu: “Hử?”
Quan Hề nhếch môi nhìn anh, quay đầu nói với nhân viên: “Gói tất cả lại.”
Nhân viên bất ngờ: “Dạ?”
Quan Hề chỉ vào hàng giày vừa được bày ra, chắc nịch nói lại: “Tất cả chỗ này, xong đưa vị tiên sinh kia đi thanh toán là được.”
Nhân viên nhanh chóng nhìn sang hướng Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu cười, vẫy tay ra hiệu cho cô ấy làm theo.
Hai mắt cô nhân viên sáng lên, khóe miệng giương lên đúng kiểu “đột nhiên lập được công lớn”, không kìm nổi vui vẻ đáp: “Được thưa Quan tiểu thư.”
Đồ quá nhiều, hai người không cầm nổi, nên đành cho người chuyển thẳng về nhà.
Sau khi ra khỏi tiệm này, Quan Hề lại ung dung tự tại bước sang một tiệm khác.
“Em mua sắm có vẻ thảnh thơi nhỉ.” Giang Tùy Châu đang đi cạnh cô bỗng nói.
Quan Hề gật mạnh đầu, u uất nơi đáy mắt kia đã biến mất tăm, cười rạng rỡ: “Chuẩn đấy, thử đi thử lại làm tốn thời gian của anh, mỗi giây mỗi phút của Giang tổng nhà ta đều là vàng bạc cả.”
Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ này của cô bèn thầm nghĩ, quả nhiên chỉ có dáng vẻ này mới thuận mắt. Tối qua khóc lóc tủi thân không hề hợp với Quan cá muối chỉ biết tiêu tiền như nước.
Vậy nên, hôm nay đi mua sắm là hoàn toàn đúng đắn.
Sau đó hai người còn đi đến vài cửa hàng đồ hiệu nữa, Quan Hề mua đủ thể loại quần áo trang sức, toàn thân từ đầu đến chân không sót chỗ nào.
Dạo hơn tiếng đồng hồ mà nhiệt huyết của cô vẫn chưa thuyên giảm.
Suy cho cùng thể lực của Giang Tùy Châu hơn hẳn Quan Hề, nhưng trên phương diện dạo phố mua đồ này, anh lại không bì được với thiên phú dị bẩm – mua sắm không biết mệt của hội chị em.
Anh quả thật không nhấc chân nổi nữa.
Vậy nên vào lúc Quan Hề muốn xuống tầng mua sắm, anh đưa cho cô một tấm thẻ.
“Anh vào quán cà phê đợi em, em tự mua đi.”
Quan Hề lập tức kéo áo anh: “Đợi đã! Hôm qua là ai nói em không kêu mệt thì anh cũng không kêu mệt.”
Giang Tùy Châu nhấc tay cô ra: “Quan Hề, em chắc chắn tối qua không kêu mệt chứ?”
Sắc mặt Quan Hề cứng đờ, lấy khí thế điếc không sợ súng nói: “Đâu có, em nào có kêu mệt, chắc anh nghe nhầm rồi, lần sau bảo Chu Hạo đưa anh đi khám tai đi.”
“Không bằng bảo Dương Thanh đưa em đi khám khoa thần kinh.”
Quan Hề: “Giang Tùy Châu…”
“Tự đi.” Giang Tùy Châu vô tình vỗ đầu cô, xoay người bước vào quán cà phê ngay gần đó.
Quan Hề: “…!!!”
Trong quán cà phê rất yên tĩnh, khách ngồi đây cơ hồ đều mở máy tính ra làm việc.
Giang Tùy Châu tìm một vị trí thích hợp, anh gọi cà phê xong liền mở điện thoại ra xử lý công việc trợ lý vừa gửi đến.
Anh đã chuẩn bị tâm lý ngồi đây xử lý công việc cả buổi, vì vừa anh đã đưa thẻ ngân hàng của mình cho Quan Hề, lại thêm việc anh không đi dạo phố cùng cô, phen này chắc cô phải mua sắm một trận ra trò.
Nhưng anh không ngờ tới, chưa đầy mười phút sau, Quan Hề đã bước vào quán cà phê.
Trong tay cô cầm hai cây kem, ngồi xuống chỗ đối diện anh.
“Mua một tặng một, thưởng anh đó.” Quan Hề đưa cho anh.
Giang Tùy Châu nhận lấy: “Sao về nhanh vậy.”
Quan Hề cắn một ngụm kem, “Thật ra em cũng mệt rồi, muốn tìm gì đó uống chút.”
Ái chà… lạnh đã đời.
Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu, thật ra đột nhiên cô cảm thấy một người đi mua sắm rất vô vị, cũng đột nhiên cảm thấy Giang Tùy Châu không ở bên, một mình cô rất cô độc, tâm tình không được tốt lắm.
Nhưng cô sẽ không nói lý do này cho Giang Tùy Châu đâu, không thì… chắc chắn anh sẽ cười cô.
Giang Tùy Châu không mê nổi thứ này, chỉ ăn một miếng rồi định bỏ đi.
“Không cho bỏ, kem tình nhân đấy, mua một tặng một.” Quan Hề đoán trúng ý định của anh, cô lập tức nói.
Giang Tùy Châu lại bình tĩnh nói: “Vậy em tự ăn đi.”
“Nhưng em mua cho anh mà.”
Giang Tùy Châu không thèm phản ứng lại cô, loại đồ ăn thiếu dinh dưỡng này anh ăn không nổi: “Ném rồi.”
Quan Hề: “Anh ném đi, anh mà ném rồi em trù anh cả đời sau không thể tận hứng.”
Giang Tùy Châu lạnh lùng liếc cô: “Em nói lại lần nữa xem?”
“Em nói…”
Ù ù ù…
Điện thoại đột nhiên kêu.
Hai người mặt không đổi sắc dừng đoạn đối thoại ngập mùi H lại.
Giang Tùy Châu nhìn cô, “Không phải em tắt điện thoại rồi à?”
“Vừa mới mở.” Quan Hề nhìn màn hình, sắc mặt bỗng trở nên âm u.
Nhưng điện thoại lại kêu thêm một hồi, cô đành phải nhận máy: “Alo, dạ… Đến rồi ạ, con qua đón.”
Quan Hề tắt điện thoại, tâm tình vui sướиɠ vì mua sắm cả ngày hôm nay lại bắt đầu xuống dốc: “Bố em đến rồi, bố đang ở dưới sảnh đợi, em đi trước đây.”
Giang Tùy Châu nhìn sắc mặt của cô, nhíu mày: “Em…”
“Chuyện hôm qua chắc làm ầm ĩ lắm, em phải đi đây.”
Quan Hề nói xong cũng không quay lại nhìn anh, cô cầm que kem mới ăn được một nửa bước ra khỏi quán cà phê.