Thời gian gần đây Quan Oánh rất nỗ lực, Quan Hề cũng vậy.
Quan Oánh nỗ lực học hỏi, Quan Hề nỗ lực chỉ bảo.
Bất kể ở nhà hay ở công ty Quan Hề luôn tận lực giải thích cho Quan Oánh vì sao lại chọn địa điểm như vậy để triển khai dự án, những người tham gia vào dự án này là ai, từng bộ phận quản lý dự án như thế nào, việc này tốn khá nhiều thời gian.
Bình thường mà có người đến hỏi cô những vấn đề cơ bản như thế này, cô không mắng té tát người ta thì cũng sẽ đưa người có não để trang trí này cho cấp dưới xử lý.
Nhưng lần này người hỏi lại là Quan Oánh, là chị gái mềm mại dịu dàng nói câu “Chị rất thích em.”
Theo lời Lãng Ninh Y, Quan Oánh là nữ chính trong bộ truyện “Tổng tài bá đạo yêu tôi”, còn cô cùng lắm chỉ là nữ phụ ác độc giấu kim dưới ống tay áo mà thôi.
Vậy nên bây giờ chỉ cần cô để lộ một biểu cảm không kiên nhẫn, đó chính là đang bắt nạt người ta.
Cô không thể làm người xấu ra mặt được.
Hôm nay cả đoàn đội của Quan Hề đến “Du lịch YouTu” họp bàn về hạng mục Du lịch Nam Sơn.
Công ty trách nhiệm hữu hạn Du lịch YouTu là công ty con dưới trướng của tập đoàn Quang Dịch của Giang thị, do Giang Tùy Châu phụ trách, mà hạng mục Nam Sơn lần này cũng do YouTu kết hợp với Quan thị khai phá ra.
Thời gian địa điểm đã được thống nhất, hôm nay đoàn người mới đến YouTu.
Lúc Quan Hề đến nơi vẫn còn sớm, buổi họp còn chưa bắt đầu nên cô ngồi một bên xem lại những nội dung cần thuyết trình.
Trong phòng họp đã lác đác có vài nhân viên của hạng mục, bọn họ đều biết vị tiểu thư họ Quan này chính là bạn gái của sếp nhà mình.
Tin đồn cho hay tính tình của vị tiểu thư này không được tốt lắm.
Nhưng chỉ là tin đồn thôi, vì hôm nay lần đầu tiên được gặp cô, trước kia chỉ được nhìn thấy trên ảnh.
Còn về vấn đề sao lại thấy trên ảnh, vì Quan Hề là blogger có tiếng trên diễn đàn YouTu, mấy bài cô đăng đều lên top tìm kiếm, người trong công ty không ai không biết đến tên cô.
“Bài đăng về chuyến du lịch nước Pháp lần trước của Quan tiểu thư đứng đầu trong bảng xếp hạng của trang web chúng tôi, quả là lợi hại.” Trong phòng họp bỗng có người mặc áo sơ mi xám cười nói.
Khó khăn lắm cậu ta mới gặp được vị chính chủ của sếp, tất nhiên phải nịnh nọt vài câu.
Quan Hề uống thử một ngụm cà phê, cô khẽ nhíu mi, đắng quá… không thích cà phê kiểu này.
Sơ mi xám thấy cô nhíu mi tim liền nhói một cái, căng thẳng cầu cứu.
Đồng nghiệp ngồi cạnh liền kéo áo cậu ta, chữa lời: “Giám đốc Quan, tôi là trưởng bộ phận Truyền thông của hạng mục Nam Sơn, Lâm Hào. Mấy ngày trước tôi đã gửi bản thảo qua bên đó, không biết cô có muốn thay đổi gì không.”
Cậu áo sơ mi xám vừa rồi bắt đầu đổ mồ hôi, lúc này mới nhớ ra mình vừa lỡ miệng gọi là Quan tiểu thư mà không phải Giám đốc Quan.
Trong trường hợp này mà gọi như vậy, nghe có vẻ hơi coi thường năng lực của cô… Không biết vị đại tiểu thư này có bất mãn không...
Thế mà, Quan Hề đang phải phỉ nhổ cốc cà phê đắng ngòm kia không hề hay biết một cái nhíu mày vô tình của mình đã dẫn đến bao suy nghĩ sai lệch. Cô hồi thần nghiêng đầu nhìn người vừa nói: “À, là anh sao, tôi thấy khá ổn, những chi tiết cần thay đổi lát tôi sẽ nói cụ thể hơn.”
“Vâng, được.”
“Đúng rồi, vừa anh nói gì? Bài đăng trên web à?”
Sơ mi xám cứng đờ người, chợt nhận ra là Quan Hề đang nói chuyện với mình: “Đúng… Tôi đang nói về bài viết du lịch nước Pháp lần trước cô đăng lên được mọi người nhiệt tình ủng hộ, viết rất tuyệt.”
“Ừm, tàm tạm thôi.” Quan Hề cười tươi, “Cảm ơn anh.”
Sơ mi xám bị nụ cười của Quan Hề làm cho nội tâm muôn hoa đua nở.
Phủi phui, ai dám bảo tính tình Quan tiểu thư không được tốt làm anh ta lo sợ một hồi. Tin đồn quả là tin đồn, tiểu thư người ta nói chuyện dịu dàng thế kia mà.
Vừa nghĩ như vậy, anh ta đột nhiên nghe thấy giọng nói ngập mùi ghét bỏ của Quan Hề vang lên trong phòng họp: “Giang Tùy Châu, khẩu vị của anh đúng là khác người, cà phê khó uống thế là để ngược đãi nhân viên à?!”
Sơ mi xám bị dọa vội ngẩng đầu lên xem, năm chữ “Quan tiểu thư dịu dàng” kia tắc ngang cổ họng…
“…”
Nhưng may là cô đang gọi điện thoại, không phải mắng cậu ta.
Sơ mi xám trộm nhìn cô, người ở trong điện thoại là sếp nhà cậu đấy… Chuyện này mới mẻ đây, lần đầu tiên cậu thấy có người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông sếp máu lạnh nhà mình.
“Đắng, cực kỳ đắng luôn... Vốn dĩ cà phê đã đắng rồi? Em biết, nhưng cái vị đắng của anh khó uống chết đi được.” Quan Hề vuốt cằm, lười biếng sai sử, “Anh đang trên đường đến đúng không, em thấy gần công ty anh có tiệm cà phê khá ổn đó. Ừm… anh mua cho em ly Mocha nha. Uống lạnh, ừ, thêm đá… Không cần đâu… Không được, anh đi mua đi… Ai da, anh lắm chuyện quá…”
Lắm chuyện = Giang Tùy Châu.
Trong phòng họp nhất thời yên hẳn, đám nhân viên im lặng tiêu hóa câu chuyện vừa rồi.
Mặt khác, Giang Tùy Châu đang ngồi ghế sau, vừa cúp điện thoại anh liền kêu tài xế dừng xe.
Lúc này xe chỉ còn hai phút nữa là đến công ty, Chu Hạo ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại, mơ hồ gọi anh: “Giang tổng.”
Giang Tùy Châu chỉ vào quán cà phê gần đó: “Cậu đi mua một ly Mocha.”
“Dạ? Vâng ạ.”
Chu Hạo mở cửa xe bước ra ngoài, người ngồi ở ghế sau lại thêm một câu: “Loại nóng.”
“Vâng.”
Xe đỗ ở bên dường, Giang Tùy Châu vừa ngồi đợi vừa lướt điện thoại.
Đợi một lúc sau, anh vô tình ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe liền thấy một bóng người quen mắt ở gần đó.
Anh nhìn kĩ thêm mới nhận ra người đó là Quan Oánh, bây giờ đứng cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, hai người đang giằng co nhau, dáng vẻ khá căng thẳng.
Giang Tùy Châu cũng không hứng thú với mấy chuyện này, nhìn một lúc định đóng cửa sổ xe lại.
Đúng vào lúc này Quan Oánh vừa hay nhìn qua đây, ánh mắt cô ta vừa nhìn thấy anh liền sững người.
Giang Tùy Châu khẽ gật đầu với cô ta xem như chào hỏi, chuẩn bị đóng cửa.
“Anh Giang!”
Khoảnh khắc cửa kính xe được kéo lên, Giang Tùy Châu nhìn thấy Quan Oánh hoảng hốt chạy lại đây. Anh nhíu mày, nhìn thấy người đàn ông kia cũng nhanh chóng chạy theo cô.
Quan Oánh vẫn chưa kịp chạy tới xe của Giang Tùy Châu thì bị người kia túm chặt cổ tay.
Bàn tay đang cầm cốc cà phê của cô bị nghiêng ngả, đổ phân nửa ra ngoài.
“Anh buông ra!” Quan Oánh trừng mắt nhìn người đối diện, “Rốt cuộc anh muốn gì!”
Mắt người đàn ông kia phiếm đỏ: “Về với anh!”
“Không…”
Sức lực đàn ông vốn lớn hơn, Quan Oánh vùng vẫy hết sức nhưng không thoát được. Lúc này, người qua đường cũng vây lại xem, mặt Quan Oánh đỏ bừng lên, vừa ngại ngùng vừa khó xử.
“Buông tay.” Đúng lúc này, có giọng nói từ sau lưng truyền đến.
Giọng nói lạnh nhạt trầm ổn, giống một liều thuốc an thần dành cho cô.
Quan Oánh quay đầu lại, mong mỏi nhìn người vừa xuống xe: “Giang, anh Giang, giúp em với.”
Giang Tùy Châu nhìn cô ấy, lại nhìn sang người đàn ông kia, lạnh giọng nói: “Báo cảnh sát hoặc buông tay, chọn một cái.”
Giọng của anh không hề lớn nhưng ánh mắt lại mang theo sự bức bách không nhẹ. Quan Oánh lại cảm thấy loại bức bách này lại đem tới cảm giác an toàn cho cô.
Người kia trợn mắt nhìn Giang Tùy Châu: "Mày là thằng nào.”
Tuy nói năng hùng hổ vậy nhưng bàn tay cũng vì ánh mắt kia của Giang Tùy Châu mà buông lỏng không ít. Quan Oánh thấy thế lập tức giãy ra, trốn sau lưng Giang Tùy Châu: “Anh Giang, anh ta là người bên bố mẹ nuôi em, nhưng, em không quen anh ta, em không biết anh ta muốn làm gì…”
Người kia gào lên: “Trình Oánh Oánh!”
“Cô lên xe trước đi.” Giang Tùy Châu nói.
Quan Oánh lo lắng nhìn anh, nhưng nghĩ bản thân đứng đây càng tạo phiền phức hơn liền quay người đi đến chỗ xe anh, mở cửa ra rồi ngồi vào ghế sau.
Người kia thấy cô đã rời khỏi tầm mắt của mình, tức giận gào lên: “Mày là ai? Sao nào? Tình nhân mới của nó à?!”
Giang Tùy Châu nhíu chặt mi: “Tưởng tượng hay đấy.”
“… Vậy mày nhiều chuyện làm gì, bảo nó ra đây!”
Giang Tùy Châu cũng chẳng muốn nhiều chuyện, nhưng trong tình huống vừa rồi, lại dựa vào quan hệ của Quan Hề và Quan Oánh, anh không thể phớt lờ được.
“Anh có thể cướp người, tôi không cản.” Giang Tùy Châu nhàn nhạt nói, “Nhưng phiền anh đến cục cảnh sát ngồi mấy ngày.”
Người đàn ông: “…”
Giang Tùy Châu thấy anh ta không nói gì, biết người này không dám làm loạn nên anh cũng không nói thêm, quay người bỏ đi.
Người đàn ông kia đứng bất động, nhưng cũng không dám lên trước chặn người, dù sao chiếc xe trước mặt cũng không phải thứ người bình thường ngồi nổi.
“Cảm ơn anh.” Vừa thấy Giang Tùy Châu bước vào xe Quan Oánh liền nói.
Giang Tùy Châu gật đầu, thuận miệng hỏi thăm: “Cô Quan định đến buổi họp phải không.”
Buổi họp hôm nay tập trung tất cả những người phụ trách hạng mục, Quan Oánh có tham gia nên tất nhiên phải tới tham dự.
Quan Oánh giải thích: “Tài xế đưa em đến đây. Em thấy quán cà phê bên này liền bảo ông dừng xe, em thấy thời gian còn nhiều đi bộ đến công ty cũng được nên bảo tài xế về trước… Nhưng không ngờ người kia bám đuôi em, lúc em mua cà phê ra ngoài liền đυ.ng phải anh ta.”
“Chuyện này tốt nhất cô nên bảo với bố mẹ một câu.”
Quan Oánh: “Em không muốn nói…”
Giang Tùy Châu nhìn cô ấy.
Quan Oánh cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Chuyện bên bố mẹ nuôi làm bố mẹ em phiền não nhiều rồi, em không muốn gây thêm rắc rối nữa. Lần sau em chú ý hơn là ổn thôi. Anh Giang…, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhiều, nhưng anh có thể giữ bí mật chuyện này với bố mẹ em không?”
Giang Tùy Châu không có tâm tư để ý việc này, nghe thế cũng đáp: “Được.”
Ánh mắt Quan Oánh sáng lên: “Cảm ơn anh!”
Thoáng cái Chu Hạo đã quay trở về. Lúc cậu ta đưa cà phê cho Giang Tùy Châu liền thấy Quan Oánh cũng ngồi phía sau, cậu hơi ngạc nhiên nhìn sang Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu: “Đến công ty.”
Cấp trên đã không nói nhiều Chu Hạo cũng không hỏi thêm nữa: “Dạ.”
Tài xế khởi động xe, một đường chạy thẳng đến công ty.
Vì chỉ cách công ty hai phút, thoáng chốc xe đã đến nơi. Mọi người cùng đi vào đại sảnh, bước vào thang máy.
Thang máy rất lớn, chỉ có cô, Giang Tùy Châu và trợ lý Chu Hạo của anh.
Quan Oánh đứng trong cùng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, tâm tư rối bời.
Cô nghĩ, anh rất cao, ít nhất cũng phải mét tám lăm… Lúc cúi xuống có thể nhìn thấy ly cà phê trên tay anh, cô lại nghĩ, hình như anh vừa bảo Chu Hạo đi mua. Vậy nên loại cà phê anh thích là mocha… Thoạt nhìn anh có vẻ rất khó gần nhưng không phải anh vừa giải vây giúp cô sao, còn hứa sẽ giữ bí mật nữa…
Tinh ---
Thời gian đi thang máy rất ngắn, chỉ trong chốc lát đã lên đến phòng họp.
Quan Oánh chợt giật mình tỉnh lại chỉ thấy Giang Tùy Châu và Chu Hạo đã đi ra ngoài trước cô.
Cô sững người, lập tức đuổi theo.
Lúc cửa phòng họp mở ra, Quan Hề nhìn thoáng qua.
Áo vest chỉnh tề, phong độ lịch thiệp.
Đến rồi…
Quan Hề đỡ cằm, nhìn đồng hồ trên tay. Cô bảo anh đi mua ly cà phê vừa hay thỏa mãn thói quen đến phòng họp không thừa không thiếu một giây của anh.
Vừa nghĩ thế cô liền cười thầm, chợt ánh mắt rơi vào Quan Oánh đang đứng sau anh.
Hử?
Hai người này đi cùng nhau à?
Chắc do Lãng Ninh Y ảnh hưởng, trong đầu Quan Hề vang lên tiếng chuông cảnh báo, dường như nghe thấy tiếng hệ thống vô cảm thông báo: Phân đoạn yêu đương của nam nữ chính bắt đầu.
Quan Hề: “…”
Xí! Nam nữ chính cái gì? Bà đây mới là nữ chính!
Quan Hề lắc đầu, muốn lắc bay những suy nghĩ kia đi! Thuận tiện còn mắng mớ ngôn tình cẩu huyết của Lãng Ninh Y một phen!
“Bắt đầu đi.” Giang Tùy Châu bước đến, anh kéo ghế ngồi cạnh Quan Hề, ra lệnh cho cả phòng họp.
Những tiếng sột soạt vang lên.
Quan Hề cũng thẳng lưng, cô thu lại những suy nghĩ lung tung, bật máy chiếu lên. Màn hình máy tính vừa sáng lên, cô nhìn thấy Quan Oánh đang ngồi bên phải mình.
“Này.” Ánh mắt Quan Hề liếc chéo sang Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu nghe thấy, anh nhìn cô ý hỏi có chuyện gì.
Quan Hề quay đầu qua, thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy, ngữ điệu u ám: “Trùng hợp thế nhỉ, hai người đi cùng nhau cơ à.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Lúc mua cà phê gặp cô ấy, cho đi nhờ xe.”
Mắt Quan Hề trừng lớn hơn, cẩu nam nhân! Anh bắt đầu đấy hả!
Giang Tùy Châu không thấy ánh mắt của cô, lạnh nhạt nói thêm: “Có người đàn ông hình như ở bên bố mẹ nuôi cô ấy, hai người xảy ra tranh chấp, cô ấy lên xe anh để tránh người đó. Ồ, em không cần nhìn anh kiểu này đâu, anh cũng không còn cách nào khác. Anh định giả vờ không nhìn thấy nhưng không thành công.”
Quan Hề im lặng một lúc, nhíu mày: “Hai người đó tranh chấp gì?”
Giang Tùy Châu: “Không biết. Cô ấy còn bảo anh giữ bí mật chuyện này với bố mẹ em, anh đoán chắc không muốn ai biết chuyện này đâu.”
Giang Tùy Châu nói ra rất nhẹ nhàng, đã hứa giữ bí mật cho người ta mà vừa quay đầu cái đã nói toẹt ra rồi.
Quan Hề đơ luôn: “Thế mà anh còn nói ra.”
“Cô ấy chỉ nói bố mẹ em, có bảo cần giữ bí mật với em đâu.”
“…”
Cũng có lý.
“Được rồi, họp đi.” Giang Tùy Châu nói xong, ánh mắt liền nhìn nhân viên ở bên, ý chỉ bắt đầu được rồi.
Quan Hề cũng không tò mò thêm, nghĩ đến việc bên bố mẹ nuôi của Quan Oánh cũng có chút phức tạp. Cũng phải, dù sao cũng là bố mẹ nuôi, nuôi con cái lâu như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được.
“Quan Hề.” Quan Oánh đột nhiên nhỏ giọng gọi cô.
Quan Hề nhìn cô ấy: “Sao thế?”
“Không có gì, chị có thể ghi âm cuộc họp này được không. Chị không theo kịp mọi người, về nhà có thể nghe lại.”
“Không cần ghi âm đâu, có người ghi chép lại toàn bộ cuộc họp rồi. Chị yên tâm, đến lúc đó em sẽ chuyển cho chị một bản.”
“Thế à… cũng được.”
“Lát nữa nghe mọi người nói có chỗ nào không hiểu chị có thể hỏi Dương Thanh.” Quan Hề chỉ người ngồi cạnh Quan Oánh, Dương Thanh là trợ lý của cô, mặc dù là trợ lý nhưng còn hiểu biết nhiều hơn cả cô.
Quan Oánh gật đầu.
“Này.” Quan Hề bỗng gọi.
Quan Oánh nhìn cô: “Sao vậy?”
“À không có gì, em đang nói với anh ấy.” Quan Hề khẽ gõ lên mặt bàn, nói chuyện với người bên trái: “Cà phê.”
Giang Tùy Châu nhìn cô, đem ly cà phê ở bên cạnh chuyển sang.
Quan Hề duỗi tay nhận lấy, vừa chạm vào cốc liền trừng mắt nhìn Giang Tùy Châu, khẽ trách cứ: “Em bảo uống lạnh mà!”
Giang Tùy Châu đang nhìn tập văn kiện trên mặt bàn: “Thế hả, chắc Chu Hạo mua nhầm đấy.”
Chu Hạo ngồi sau anh: “…”
Chấm hỏi đầy mặt.
Quan Hề còn lâu mới tin người cẩn thận như Chu Hạo có thể mua nhầm được: “Giang Tùy Châu…”
“Uống ít đồ lạnh thôi.” Giang Tùy Châu bất mãn liếc nhìn cô, “Anh không muốn nghe thấy em mỗi tháng đến mấy ngày đó bắt đầu khóc lóc đâu.”