Chương 3

Trên đường đi, ta nói bóng nói gió, tìm hiểu thái độ của hắn đối với người có tiền, ai ngờ hắn đột nhiên biến sắc.

"Chiến loạn vừa mới được dẹp xong, thái bình vừa được lập lại, đây đúng là thời điểm tốt nhất để dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức. Ấy thế mà vương hầu quý tộc đã đắm chìm trong rượu chè và nɧu͙© ɖu͙©, chỉ lo múa hát mừng cảnh thái bình. Nếu sinh ra trong gia đình như thế, chẳng phải sẽ làm quốc gia ngày càng lụn bại hay sao?"

Hắn lòng đầy căm phẫn như vậy, ta nghĩ đến chuyện hắn lưu lạc làm ăn xin, chắc hẳn cũng có liên quan đến vương hầu quý tộc.

Ta sợ tới mức không dám nói nữa, đành phải nắm chặt tay, vẻ mặt oán giận.

"Đúng, những hạng người đó, ăn của dân chúng, uống của dân chúng, quả thực chính là… À, chính là đồ..."

Trong lúc này, ta không thể nào tìm được từ ngữ nào "đẹp" chút để diễn tả chính mình cả.

"Chính là đỉa! Chỉ biết hút máu."

Kỳ ca ca giúp ta bổ sung rồi...

Ta: ...

"Thật ra làm người nghèo cũng tốt, tuy nghèo nhứng chúng ta có hoài bão lớn. Dù ta ở trong miếu đổ nát nhưng nhà của ta vô cùng gọn gàng sạch sẽ."

Cuối cùng cũng đến ngôi miếu đổ nát, ta chẳng quan tâm vết phồng rộp mới nổi trên chân, ngẩng đầu, ưỡn ngực nói với Kỳ ca ca.

Sau khi đẩy cửa ra, ta lập tức thấy cát bụi đầy đất, một cái bàn bị gãy ba góc được kê bằng vài cục đá và một cái chăn bông mỏng trên giường nhỏ, mỏng tới mức có thể rách bất cứ lúc nào.

...

"Xin mời ngồi."

Ta chỉ vào một cái ghế, xem như là hoàn chỉnh nhất rồi nói.

Kỳ ca ca gật đầu cười, mới vừa ngồi lên trên đó thì khung ghế lập tức gãy tan tành.

Hắn lập tức "ngồi" cái bịch xuống đất, may mà vẫn giữ được vẻ anh tuấn phóng khoáng, cát bụi dưới đất liền được đà bay tứ tung trong không trung, cảnh tượng muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có đủ bấy nhiêu.

Ta vô cùng đau đớn mà ngẩng đầu nhìn lên ám vệ trên trần nhà, trong lòng muốn nói với ám vệ rằng ngươi để quăng mất thể diện của bổn quận chúa rồi...

Có lẽ là do bụi đất quá nhiều nên tầm nhìn bị mờ đi, ám vệ trên xà nhà vỗ vỗ ngực với ta, thủ thế rằng "không cần cảm tạ đâu."

Ta tức giận tới mức đặt mông ngồi lên chiếu, ai ngờ ta lại giật bắn người, nhích mông lên một phen.

"Bị sao vậy?"

Kỳ ca ca chẳng quan tâm cát bụi trên người mình, nhìn ta với vẻ thân thiết.

Tấm chiếu kia rất… Đâm rất đau!

Trong lòng ta chảy đầy nước mắt nhưng trên mặt vẫn tựa như không có việc gì, "Đã quên mời ca ca chén nước rồi..."

Nói rồi ta nghiến răng nghiến lợi, lết cái mông vừa bị thương đi đến cầm chén nước trên bàn.