Chương 30

Phó Nghị Minh ngồi dựa ở một thân cây, bởi vì mấy ngày liền đi đường cho nên có chút mặt xám mày tro.

Hắn uống lên một ngụm nước, nhìn về phía phương hướng kinh thành, nói: “Trình Mặc đã chết, Đường lão thái gia cũng ra đi, hôn sự của nàng liền dừng ở trong tay vị nhị thẩm kia.”

Hắn khuynh mộ Đường Phù nhiều năm, đối với trạng huống của trên dưới Đường phủ, tự nhiên là thập phần hiểu biết.

Vị nhị phu nhân kia là người như nào, hắn cũng rất rõ ràng.

Quý Nam miệng gặm khô lương, cau mày nói năng không rõ: “Thì tính sao? Hiện giờ Đường lão thái gia mới vừa đi, Đường đại tiểu thư còn muốn giữ đạo hiếu mà, nhị phu nhân cũng không có khả năng ở thời điểm công công nhà mình thây cốt chưa lạnh, liền vội vã tìm nhà chồng cho Đường đại tiểu thư chứ?”

“Nàng ta không có khả năng chủ động đi tìm, nhưng nếu có người tới cửa cầu hôn thì…… Chỉ cần đem lại ích lợi phù hợp cho nàng ta, nàng ta sẽ đáp ứng.”

Quý Nam nghẹn một ngụm lương khô ở cổ họng, hơn nửa ngày mới nuốt xuống: “Không…… Không đến mức đó đi? Ai sẽ ở lúc này tới cửa cầu hôn chứ? Đường gia còn đang làm tang sự mà!”

Phó Nghị Minh kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Vạn nhất thì sao?”

Hắn mấy năm nay tuy rằng ít ở kinh thành, nhưng trước kia, tốt xấu gì cũng là một ăn chơi trác táng có tiếng trong kinh, ngấm ngầm có mấy kẻ mơ ước sắc đẹp của Đường đại tiểu thư, hắn đều biết hết.

Những người này ngày xưa thấy Đường đại tiểu thư đã đính thân, vị hôn phu còn là vị Thám Hoa lang Trình gia kia, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hiện giờ, Trình Mặc đã chết, Đường lão thái gia cũng ra đi, Đường đại tiểu thư tuy nói là đích nữ đại phòng Đường phủ, nhưng đại phòng liền chỉ còn duy nhất mình nàng như vậy, không nơi nương tựa, liền tổ mẫu cũng đều không phải thân tổ mẫu, tự nhiên liền thành một khối thịt mỡ trong mắt bọn họ, mặc người xâu xé, ai cũng đều muốn mang về nhà.

Đường nhị phu nhân người này, ánh mắt thiển cận lại tự cho là đúng, chỉ cần đối với nhị phòng có lợi, nàng ta sẽ không quản Đường phủ có phải còn đang làm tang sự hay không, tuyệt đối là có thể một ngụm đáp ứng xuống.



Huống chi, liền tính không có những việc này, bất chợt mất đi hai người thân cận nhất, cuộc sống của nàng cũng nhất định là không dễ chịu.

Quý Nam líu lưỡi, hỏi: “Vậy…… Vậy nếu thời điểm chúng ta hồi kinh, Đường đại tiểu thư thật sự đã bị hứa cho người khác thì sao?”

Phó Nghị Minh cười lạnh một tiếng, trên gương mặt từ trước đến nay mang theo vài phần khinh mạn, bây giờ hiện ra vài phần sát phạt quả quyết.

“Nàng nếu nguyện ý thì thôi, nàng nếu không muốn…… Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện bức nàng.”

Sau khi nói xong, Quý Nam nửa ngày không thốt ra tiếng, chỉ là vẻ mặt hận sắt không thành thép mà nhìn hắn, giống như đang xem một đại ngốc tử.

Phó Nghị Minh nhíu mày: “Làm gì vậy?”

Quý Nam thở dài: “Ta cho rằng ngài sẽ nói trực tiếp đoạt về cơ! Đây là cơ hội rất tốt a, hầu gia! Thừa dịp lúc này cùng Đường đại tiểu thư thổ lộ tâm ý là tốt nhất a! Dù sao gả cho người khác cũng là gả, gả cho ngài cũng là gả! Tốt xấu ngài là thiệt tình đối đãi với nàng a!”

Phó Nghị Minh ho nhẹ một tiếng, ngụm nước uống vào trong miệng rồi thiếu chút nữa sặc ra tới.

Hắn xoa xoa khóe miệng, tránh đi tầm mắt của Quý Nam, bên tai nổi lên một mạt hồng khả nghi, trong lòng như mặt hồ là bị ném một viên đá vào, không thể tránh khỏi rung động lên.

Sau đó, hắn một đường đều nghĩ đến chờ khi trở về kinh, nhìn thấy Đường Phù phải nói cái gì, theo khoảng cách đến kinh thành càng ngày càng gần, trong lòng liền càng thêm hoảng loạn. Một mặt lo lắng muốn chạy nhanh chạy trở về che chở cho nàng, một mặt lại cận hương tình khϊếp (càng gần càng bất an), hận không thể đem tốc độ thả chậm lại một chút.

Nhưng rốt cuộc vẫn là cảm xúc lo lắng chiếm thượng phong, một đường dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới kinh giao, lại không đến nửa canh giờ liền có thể vào đến kinh thành.