Phó Nghị Minh ở nơi tối tăm nhìn một màn này, ngực bùm bùm loạn nhảy một trận, gò má có chút nóng lên, giống như nữ hài tử kia ôm không phải là cây, mà là hắn vậy.
Hắn lẳng lặng mà nhìn nữ hài tử đi xa, thẳng đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nữa, mới xoay người xuống núi, lên xe của chính mình, hướng về kinh thành.
Lương Sơn tuy rằng ở vùng ngoại ô kinh thành, nhưng từ nơi này đến kinh thành vẫn có chút xa, xe ngựa bình thường chạy cũng muốn hơn nửa canh giờ, thời tiết mưa tuyết, đường đi không tốt, liền càng chậm hơn một chút.
Trong xe đốt chậu than, ấm áp dễ chịu, cùng ngoài xe tựa như hai cái thế giới, thoải mái làm người ta mơ màng muốn ngủ.
Có lẽ là vì mới vừa rồi có chút bị đông lạnh, Phó Nghị Minh lên xe không bao lâu liền ngủ mất, trong lúc ngủ mơ lại vẫn như cũ cảm thấy có chút lạnh, phảng phất lại về tới thời điểm ở trên cây hòe kia.
Nữ hài trên cây có tư dung kiều diễm, giống như một đóa kiều hoa giữa băng thiên tuyết địa, làm người ta nhịn không được muốn hái lấy.
Một trận gió nhẹ thổi tới, sợi tóc của nàng dán vào bên gò má, hắn muốn vì nàng gạt đi, lại sợ chạm vào khiến nàng tỉnh, thời điểm vươn tay chuẩn bị lùi về, lại ý thức được đây là mộng, chạm vào lại như thế nào?
Vì thế lá gan của hắn lớn hơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà nhặt sợi tóc kia, nghe theo tâm ý của chính mình gài lại sợi tóc vào sau tai cho nàng, rồi lại vô tình đυ.ng phải thùy tai mượt mà tinh xảo, trắng trắng mềm mềm, mang theo vài phần nhiệt độ, làm hắn nhảy dựng trong lòng, theo bản năng nhẹ nhàng nhéo nhẹ xuống một chút.
Nữ hài tử theo động tác của hắn mà từ từ tỉnh lại, con ngươi mang theo vài phần mờ mịt.
Tay hắn xấu hổ dừng ở giữa không trung, muốn giải thích cái gì, nữ hài lại bỗng nhiên nhích lại gần, ôm hắn nói: “Cảm ơn.”
Thân mình kiều mềm mang theo hương khí nhàn nhạt, làm lý trí Phó Nghị Minh nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Hắn duỗi tay gắt gao mà ôm chặt nàng, lẩm bẩm nhẹ gọi: “Phù nhi……”
Băng thiên tuyết địa tựa hồ đều không còn tồn tại nữa, hắn rốt cuộc nhịn không được muốn đem đóa hoa này hái xuống, cúi đầu hôn lấy môi đỏ của nàng, đem nàng đè ở trên thân cây.
Nữ hài tử tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, trước sau mơ mơ màng màng, tùy ý hắn ôm hôn, giữa môi tràn ra vài tiếng ngâm khẽ, thậm chí ở thời điểm hắn thở hổn hển, muốn làm gì thì làm, nàng lại nhẹ nhàng ôm vòng lấy vai hắn.
Phó Nghị Minh tràn đầy vui mừng trong lòng, nhiệt huyết đều dâng lên, lại nghe trong miệng nữ hài tử lẩm bẩm gọi ra hai chữ: “Biểu ca……”
Không khí nóng bỏng nháy mắt biến mất, giữa sơn dã nổi lên tiếng gió gào thét từ bốn phương tám hướng, thân mình Phó Nghị Minh cũng đổ từ trên cây ngã xuống, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn thở hổn hển nhìn màn giường, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Quanh thân là một mảnh tối tăm, chỉ có đầu giường có một cây đèn le loi để tiện dẫn đường đi tiểu đêm.
Gã sai vặt trực đêm nghe được động tĩnh, vội vàng đi tới: “Hầu gia, ngài muốn đi tiểu đêm?”
Phó Nghị Minh lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Thưa hầu gia, giờ Dần canh ba.”
Phó Nghị Minh nga một tiếng, lại hỏi: “Hôm nay mùng mấy?”
Gã sai vặt sửng sốt một chút: “Hầu gia, hôm nay đã là 24.”
24……
Hắn hồi kinh đã nửa tháng, trong mộng lại còn đang phảng phất giống như hôm qua.
Người kia…… đã đi vào giấc mộng của hắn, càng ngày càng thường xuyên.
Phó Nghị Minh ở trên giường ngồi yên trong chốc lát, xốc chăn lên, đi xuống, phân phó: “Mang một thùng nước lạnh tới, đổi một bộ đệm chăn đi.”
Nói xong liền hướng đi về tịnh phòng.
Hạ nhân đại khái cũng đoán được sao lại như vậy, thấp giọng nhận lời, thực mau liền mang một thùng nước lạnh tới.