Phó Nghị Minh cũng chỉ là phàm thai ( người phàm), tất nhiên không có khả năng hô mưa gọi gió, sự tình gì hắn đều có thể giúp Đường Phù làm được, nhưng chuyện muốn trời mưa này…… Thật phải xem ý kiến của ông trời.
Có lẽ thật sự là Đường Phù có vận khí tốt, lại hoặc là trong lòng Phó Nghị Minh cầu xin trời mưa quá mức mãnh liệt, thời điểm buổi chiều hắn nằm ở giáo trường, đối diện với không trung phát ngốc, trên bầu trời bỗng nhiên rớt xuống mấy hạt mưa.
Hắn ngay từ đầu còn sửng sốt một chút, không phản ứng kịp, sau khi lấy lại tinh thần, đột nhiên ngồi dậy.
Hạt mưa trên bầu trời càng ngày càng rơi nhiều hơn, trong nháy mắt liền xối ướt cả người hắn.
Phó Nghị Minh lại giống như còn đang choáng váng, không những chạy đi, còn giương khóe miệng nở nụ cười.
Đang ở giáo trường huấn luyện, đám người Quý Nam vây quanh lại đây, đứng ở dưới tường nịnh nọt.
“Hầu gia của chúng ta một lòng say mê, đến thiên địa cũng cảm động a! Ông trời đều nhìn không được đành phải thành toàn cho ngài!”
“Đúng vậy, ngài xem ông trời đều giúp đỡ ngài như vậy, không bằng ngài trực tiếp cùng Đường đại tiểu thư thổ lộ, cứ lén lút sau lưng như vậy tính làm cái gì a?”
“Không sai không sai, Đường đại tiểu thư không biết chừng căn bản không thích Trình công tử đâu? Thời điểm đính hôn từ trong bụng mẹ, bọn họ còn ở từ trong bụng mẹ mà, mặt cũng chưa từng gặp qua.”
Vài người vậy quanh, ngươi một câu ta một lời, nói đến mức Phó Nghị Minh cũng muốn tin tưởng, giống như ông trời thật sự đang giúp đỡ hắn vậy.
Vì thế hắn ngồi ở đầu tường, chỉ lên bầu trời: “Này cơn mưa có thể ngay bây giờ ngừng lại, ngày mai ta liền đi tìm Đường đại tiểu thư nói rõ ràng, nói cho nàng……”
Lời nói còn chưa xong, mới vừa còn xôn xao lộp bộp, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hạt mưa giảm xuống, sau đó biến thành tí tách tí tách, đám mây đen kịt trên bầu trời cũng đều tan đi, hoàn toàn ngừng lại.
Mấy người đứng dưới tường, xấu hổ mà nhìn cảnh tượng này, lặng ngắt như tờ.
Phó Nghị Minh giống như bị sét đánh, ngón tay vừa mới dùng dể chỉ lên trời không hề nhúc nhích chút nào, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Quý Nam sờ sờ cái mũi: “Xem ra ông trời cũng không cảm động nhiều lắm.”
Giang Bắc gật đầu: “Ân, vừa mới rồi có khả năng thiên đế chính là hắt bồn nước rửa chân thôi.”
Mọi người lại từng người đều tản ra, phảng phất như lời nói hùng hồn khuyên nhủ Phó Nghị Minh đi thổ lộ vừa rồi không phải của bọn họ vậy.
Bị “Nước rửa chân” xối cho ướt cả người, Phó Nghị Minh dần buông lỏng bả vai, cánh tay thu xuống dưới, ủ rũ cụp đuôi mà trở về phủ công chúa.
Tuy rằng hắn cũng có hầu phủ của chính mình, nhưng là vì muốn cùng trưởng công chúa làm bạn, Phó Nghị Minh rất ít khi trở về hầu phủ, đại bộ phận thời gian đều là ở tại phủ công chúa, Võ An hầu phủ ngược lại thành một tòa nhà bài trí.
Trưởng công chúa rất thương yêu tôn tử này, thường thường liền sẽ lại sân viện của hắn nhìn hắn một cái. Vừa rồi nghe hạ nhân nói tôn tử bảo bối của bà mắc mưa, liền cho Chu mụ mụ hầu hạ bà, bồi đi lại đây.
Trong viện, có hạ nhân thấy trưởng công chúa tới, lập tức liền muốn thông bẩm, vừa mới há mồm, lại thấy trưởng công chúa làm cái dấu hiệu im tiếng, vội vàng lại đem miệng ngậm lại.
Thiếu niên mắc mưa, sau khi trở về cũng không có trở về phòng, mà là trực tiếp nằm ở bậc thang trước cửa, trên mặt che lại bằng cái một cái khăn, giống như là phải làm như vậy mới khiến cho thái dương phơi khô cho cả người mình.
Trưởng công chúa tay chân nhẹ nhàng mà đi qua, cúi người nói: “Quân Nhi, như thế nào lại nằm ở chỗ này a?”
Phó Nghị Minh hoảng sợ, cọ quậy một chút liền ngồi dậy.
“Tổ mẫu, sao ngài lại tới đây?”
Trưởng công chúa cũng không chê trên mặt đất dơ bẩn, ở bên người hắn ngồi xuống, vỗ về đầu của hắn nói: “Nghe nói ngươi mắc mưa, ta lại đây nhìn xem.”
Phó Nghị Minh nga một tiếng: “Không có việc gì, thời điểm ở giáo trường vừa vặn gặp trời mưa, bị xối ướt một chút, cũng không nhiều lắm, ta…… Ta liền đi thay đổi xiêm y.”
Nói xong liền muốn đứng dậy đi thay quần áo.