Chương 12

Trên núi diễn ra một trận gà bay chó sủa như thế nào, Đường Phù cũng không hề biết, nàng bị Bội Lan lôi kéo một đường chạy về xe ngựa ở phụ cận, đều sắp thở không ra hơi.

Gia đinh bị bọn họ ném ở chỗ này, vội vàng vây quanh lại đây, hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”

Ở trên núi gặp được dã nam nhân linh tinh tùy ý đi tiểu tiện, tất nhiên không nên nói ra, Bội Lan chỉ phải liên tục xua tay: “Không, không có việc gì, đυ.ng tới một con chó hoang, có chút dọa người.”

Nữ hài tử trẻ tuổi sợ hãi chó hoang là bình thường, mấy gia đinh không có nghĩ ngợi nhiều, mang theo các nàng hồi phủ.

Phó Nghị Minh lại một lần nữa bị ấn cho danh “chó hoang”, đang đuổi theo Quý Nam Giang Bắc chạy khắp ngọn núi, đem hai người kia hung hăng đánh một trận mới bỏ qua.

Mà trở lại trong phủ, Đường Phù đem con diều cất đi, xem trong phòng không có người khác, mới nói: “Vừa mới ở trên núi, người nọ là ai a, Bội Lan ngươi nhận ra không?”

Bội Lan lắc đầu: “Không thấy rõ, bất quá tóm lại không phải cái người tốt gì, tiểu thư ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

Đường Phù ôm gối, mặt lộ ra vẻ ưu tư.

“Ta xem qua người nọ ăn mặc hoa lệ, không giống như là nhi lang nhà bình thường, nếu hắn trong lén lút đem sự tình hôm nay nói đi ra ngoài, hoặc là sau lưng đối với ta chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ sợ ta sẽ gặp chút chuyện phiền toái.”

Bội Lan không nghĩ tới việc này, lúc này nghe nàng nói mới kinh ngạc phát hiện chuyện này thật sự không tốt.

Tuy nói các nàng chỉ là đi lấy con diều, nửa câu cũng chưa cùng nam nhân kia nhiều lời, hơn nữa là nam nhân kia ngồi xổm trong bụi cỏ tiểu tiện, lại không phải do các nàng sai, nhưng loại sự tình này nếu truyền ra bên ngoài, tóm lại có hại vẫn là nhà gái.

Nàng ở trong phòng xoay đi xoay lại vài vòng, nói: “Nô tỳ về sau không bao giờ dung túng tiểu thư đơn độc đi ra ngoài, gặp phải sự tình như vậy, thật là nói không biết phải làm sao!”



Đường Phù từ khi sinh ra liền đã không có mẫu thân, năm tuổi lại không còn phụ thân, lão phu nhân hiện tại không phải thân tổ mẫu của nàng, mà là vợ kế sau khi nguyên phối của Đường lão thái gia qua đời, cùng Đường Phù cũng không thân cận, cho nên nàng từ nhỏ cơ bản đều là được Đường lão thái gia nuôi lớn.

Nguyên phối của Đường lão thái gia đi sớm, chỉ để lại cho hắn một trưởng tử, cũng chính là phụ thân của Đường Phù, Đường đại gia.

Lúc trước vì để trưởng tử có thể ở trong nhà đứng vững gót chân, không bị hài tử của vợ kế sinh ra chèn ép, Đường lão thái gia thẳng đến khi Đường đại gia lớn đến mười tuổi mới tục huyền.

Kể từ đó, liền tính vợ kế vừa vào cửa liền đã mang thai sinh con, chờ thời điểm hài tử của vợ kế lớn lên, Đường đại gia cũng đã trưởng thành, có thể kế thừa gia nghiệp, nói không chừng hài tử đều đã có vài đứa. Cho dù cùng mẹ kế hoặc là huynh đệ khác mẹ không hợp, cũng có thể tự lập môn hộ.

Chính là trời không chiều lòng người, Đường đại gia con nối dõi gian nan cả đời, 43 tuổi mới có được một nữ nhi là Đường Phù, so với trưởng tử của nhị phòng còn nhỏ gần mười tuổi.

Lúc trước có được Đường Phù đã hoàn toàn là ngoài ý muốn, khi đó, vợ chồng Đường đại gia đều đã làm tốt tính toán cả đời không có hài tử, ai biết được, đứa nhỏ này bỗng nhiên liền đến như vậy.

Đường đại phu nhân Cố thị so với Đường đại gia nhỏ hơn ba tuổi, thời điểm khi hoài đứa nhỏ này cũng đã sắp 40 tuổi, nói thật dễ nghe một chút là trai già đẻ ngọc, thế nhưng có thể nuôi nổi hạt ngọc này không cũng khó nói.

Thân thể Đường đại phu nhân vẫn luôn luôn không tốt, mời vài đại phu xem qua, đều kiến nghị đem đứa nhỏ này bỏ, bằng không liền tính miễn cưỡng bảo vệ được hài tử, sợ là cũng không giữ được mẫu thân.

Đường đại gia cùng Cố thị là phu thê tình thâm, cả đời chưa từng nạp thϊếp, thà rằng không cần đứa nhỏ này cũng không muốn Cố thị gặp nguy hiểm.

Nhưng Cố thị thật vất vả mới có được một hài tử, đâu chịu cứ như vậy bỏ đi, kiên trì muốn sinh hạ ra mới được.

Cuối cùng Cố thị kiên trì đến khi Đường Phù cất tiếng khóc chào đời, nhưng Cố thị lại chỉ kịp liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, liền buông tay nhân gian.

Nữ nhân yếu đuối này đã dùng sinh mệnh của chính mình nuôi dưỡng rồi sinh ra hài tử duy nhất của nàng, tuy là như thế, cũng chỉ kiên trì để Đường Phù ở cơ thể mẹ được hơn tám tháng.