Chương 9

Đường Noãn đang xem một quyển tiểu thuyết - ở trong mộng.

Bối cảnh trong tiểu thuyết mười phần quen thuộc, người bên trong đa phần cô đều nhận thức được. Vai chính là một cô gái tên Giang Miểu, là tiểu công chúa được ngậm thìa vàng sinh ra của Giang gia, nhưng không may gặp phải bất hạnh khi vừa lên năm, bị bọn buôn người lừa bán, sau lại bởi vì sinh bệnh nên bị vứt bỏ, được một đôi vợ chồng không con nhặt được nhận nuôi....

Đường Noãn:????

Cốt truyện này thoạt nhìn hơi quen mắt, lại lật vài tờ nữa, phát hiện hóa ra ngay từ đầu cô cảm thán không sai, cuộc sống sinh hoạt của Giang Miểu đúng thật là tiểu thuyết?! Từ từ, nếu Giang Miểu ở trong quyển tiểu thuyết, còn mình...

Đường Noãn tiếp túc xem, quyển tiểu thuyết này lấy Giang Miểu làm vai chính, đứng ở góc nhìn của cô, một nửa sinh hoạt trước đây đúng thật là thảm.

Đang là một tiểu công chúa không lo ăn lo mặc đột nhiên biến thành con gái của một gia đình phổ thông, cha nuôi ham ăn biếng làm nhưng may mắn có mẹ nuôi cần cù giản dị, nỗ lực cho cô đi học.

Chính bản thân cô cũng là người tranh đua, bằng vào sự thông tuệ cùng chăm chỉ của mình, nhập học trường tư cho “quý tộc”. Từ lúc bắt đầu bị xa lánh, khi dễ, sau lại được người thừa kế Diệp thị- Diệp Thù Yến che chở, chậm rãi dung nhập trường học. Sau đó bằng vào nỗ lực của chính mình cùng với dung mạo thanh thuần xinh đẹp, tính cách cứng cỏi, rộng rãi được các bạn học tiếp nhận, cuối cùng còn bắt được người thừa kế nổi tiếng giới hào môn- nam thần cao lãnh Diệp Thù Yến làm người yêu.

Chẳng qua thời gian vui vẻ nhanh chóng trôi đi, tốt nghiệp xong cao trung, bọn họ chẳng những bị cưỡng ép tách ra, còn tạo thành hiểu lầm rất sâu.

Chờ khó khăn qua, lần nữa gặp lại, cô đã được nhận về Giang gia, lòng tràn đầy vui mừng cho rằng hiện tại bọn họ có thể một lần nữa ở bên nhau, đáng tiếc tạo hóa trêu người, tách ra mấy năm, Diệp gia nội đấu, mối tình đầu đã bị mẹ kế thiết kế đính hôn cùng một người phụ nữ tâm cơ.

Đường Noãn:....

Cái bình hoa tâm cơ này, không thể nghi ngờ là cô.

Đính hôn kỳ thật không đáng sợ, rốt cuộc lấy năng lực của Diệp Thù Yến, tùy thời đều có thể từ hôn. Nhưng Diệp Thù Yến đã trải qua “ phản bội” của Giang Miểu một lần, từ đó càng lạnh nhạt. Lúc gặp lại, bởi vì hận cô năm đó rời đi không một tiếng động, anh không chỉ không lui hôn, còn đối với bất kỳ hành động tiếp cận nào đều lãnh khốc cự tuyệt.

Ở bữa tiệc sinh nhật mừng cô trở về, cố ý để vị hôn thê kia tặng lễ vật, cố ý ở trước mặt cô ân ái, thậm chí khi cô bị vị hôn thê tìm tới gây phiền toái, rơi xuống nước, anh thế nhưng xác nhận cô không có nguy hiểm liền trực tiếp ôm vị hôn thê rời đi. Chỉ để lại cô cả người ướt đẫm, chật vật bị người chế giễu. Giang Miểu đau lòng đến hô hấp không thông.....

Đường Noãn:........

Từ góc độ này xem ra, cô đúng thật là vai phụ vừa kiêu ngạo, vừa độc ác, làm người hận đến ngứa răng.

Kế tiếp, Đường Noãn xem rất nghiêm túc, rốt cuộc tương lai phát sinh sự tình.

......

Đường Noãn một bên xem, một bên không nhịn được phun tào, vị tác giả này thật là người yêu thích viết truyện vừa ngược vừa máu chó.

Giang Miểu kéo tấm lòng đầy vết thương chồng chất nỗ lực tới gần, mà Diệp Thù yến dựng thẳng gai nhọn lạnh nhạt cự tuyệt, từ cái nhìn này, Diệp Thù Yến quả thực tra đến làm người ta đau phổi.

Sau đó nữ nhân tâm cơ, cũng chính là Đường Noãn nhiều lần phá rối, rốt cuộc thiết kế thành công một lần cùng Diệp Thù Yến xảy ra quan hệ, do đó hôn lễ của bọn họ được tiến hành. Sự kiện này làm cả hai người đều choáng váng, Giang Miểu thương tâm muốn chết, Diệp Thù Yến cũng vô cùng hối hận, chính là hết thảy đều đã không còn kịp rồi.

Vì thế Giang Miểu nản lòng thoái chí, nhìn Đường Noãn gả cho Diệp Thù Yến, cũng làm cô cuối cùng chú ý tới người đàn ông luôn lặng lẽ bảo hộ mình ở phía sau - Diệp Thù Thần.

Đường Noãn: (⊙_⊙)?

Cái gì?! Nam chính thế nhưng là Diệp nhị thiếu gia, Diệp Thù Thần?!!

Đường Noãn kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm. Diệp Thù Thần là em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Thù Yến, so với anh nhỏ hơn ba tuổi, ngày thường nghe mọi người xưng hô với anh liền biết đối phương ở Diệp gia có địa vị thế nào.

Mặc kệ tranh chấp giữa các trưởng bối có hỗn loạn ra sao nhưng kết quả hiện giờ, Diệp Thù Yến là người lái tàu của Diệp gia, Diệp Thù Thần tự mình làm hoa hoa công tử, cả ngày ăn nhậu chơi bời, dùng chính lời hắn nói, trong nhà chia hoa hồng cũng đủ hắn tiêu xài cả đời, cuộc đời đã thật thỏa mãn.

Đường Noãn tiếp tục xem mới biết được Diệp nhị thiếu gia thế nhưng lại là đại lão ẩn, hắn chẳng qua không nghĩ tranh giành cùng anh trai, muốn người một nhà hòa thuận mới làm bộ dáng ăn chơi. Trên thực tế, tuổi còn trẻ đã là chủ phía sau mà của mấy nhà máy xí nghiệp, còn đầu tư ở nước ngoài.

Ách, giả thiết này cũng thật khoa trương.

Tóm lại, thân là em trai của Diệp Thù Yến, hắn vài lần gặp được Giang Miểu thương tích đầy mình, trong lòng nảy sinh thương tiếc, yên lặng bảo hộ, mãi đến khi Diệp Thù Yến kết hôn với Đường Noãn, Giang Miểu nản lòng thoái chí, hắn rốt cuộc nhịn không được ra tay.

Như vậy, từ đây một cái hoa hoa công tử vì Giang Miểu thủ thân như ngọc, khắp nơi cẩn thận săn sóc, sau khi trải qua một loạt sự tình, vết thương lòng Giang Miểu được chữa khỏi, hai người ngọt ngọt ngào ngào bên nhau.

Chẳng qua, là một quyển tiểu thuyết đủ tư cách, phải có tình tiết lên xuống phập phồng, nam nữ chính ở bên nhau làm sao có thể thuận lợi như vậy?

Tới rồi đây, nên ngược vai phụ....

Người đầu tiên tất nhiên là Diệp Thù Yến, sau khi thấy Giang Miểu với Diệp Thù Thần bên nhau, anh mới phát hiện trong lòng vẫn còn yêu đối phương, căn bản không có cách nào tiếp thu cô rời đi. Dùng câu hay nói trong tiểu thuyết chính là “Mất đi rồi mới biết hối hận. ”

Vì thế thù mới hận cũ, anh bắt đầu đối phó Diệp Thù Thần.

Toàn bộ quá trình trên cơ bản chính là “Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng*, cuối cùng từ bỏ, cả đoạn đường còn lại đều thống khổ.”

*Làm tổn thương vợ bao nhiêu, cua lại vợ cực khổ bấy nhiêu

Có lẽ tác giả đối với nhân vật Diệp Thù Yến này dành rất nhiều tâm huyết, nhân vật này trừ bỏ cưới Đường Noãn thì cơ hồ hoàn hảo, không có khuyết điểm. Cho nên kết cục cuối cùng là trong quá trình nhằm vào hai người họ, lại bị hai người cảm hóa, tự nhận bản thân không thâm tình bằng Diệp Thù Thần, hiểu được yêu một người là làm người đó hạnh phúc chứ không phải để người đó bên cạnh. Vì thế chủ động nhường ra quyền thừa kế Diệp gia, ở bên ngoài tự lập công ty mới....

Đỉnh đầu Đường Noãn đầy vạch đen, không biết nên nhận xét kết cục này như thế nào. Nhưng mà cô rất nhanh liền không rảnh lo, bởi vì kết cục của cô so với Diệp Thù Yến thảm hơn nhiều.

Ngay từ đầu là bị Giang Miểu vạch trần thân phận tiểu thư giả, bị người trong vòng cười nhạo, tuy rằng cuối cùng dựa vào một ít thủ đoạn thành công gả cho Diệp Thù Yến nhưng nội tâm lại trở nên vô cùng tự ti, mẫn cảm.

"Cô" đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu Giang Miểu, đến khi phát hiện Diệp Thù Yến- người vẫn luôn đối xử với mọi người lạnh nhạt, xa cách nhưng vì Giang Miểu mà thay đổi, lập tức phát điên, dùng mọi biện pháp gây phiền phức cho cô ấy.

Cuối cùng bị Diệp Thù Yến chán ghét làm lơ, bị Diệp Thù Thần ngăn chặn, bị Giang Miểu phản công.... Tóm lại, thân bại danh liệt, bạn bè xa lánh, cuối cùng phát điên, vào đêm Giang Miểu đạt được giải ảnh hậu Kim Mã, nhảy từ sân thượng biệt thự nhà họ Diệp xuống, tính lấy cái chết của mình làm ghê tởm Giang Miểu cùng Diệp Thù Thần một phen.

Nhưng thực tế lại là một trận cười nhạo cùng mắng nhiếc. Fans Giang Miểu thậm chí còn hoan hô chúc mừng, con người đáng ghét này rốt cuộc cũng không chịu nổi mà tự tử....

Đường Noãn:....

Viết thật là mẹ nó quá đáng!!!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Đường Noãn hít khí một tiếng, thẳng eo bật dậy.

“A------” bên tai truền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Đường Noãn quay đầu mới phát hiện chính mình đang ngồi trên giường bệnh, chóp mũi đều là mùi nước sát trùng, hiển nhiên là đang ở bệnh viện. Chủ nhân của âm thanh sợ hãi bên cạnh là của Quý Vân, lúc này còn che mặt, dáng vẻ bị hù chết.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lý Thu Thu đứng ở cửa không dám vào, chỉ hỏi, “ Sao vậy? Sao vậy?”

“ Xác chết vùng dậy!” Lời nói của Quý Vân còn không lưu loát.

“ Cậu mới là xác chết vùng dậy! ” Đường Noãn duỗi tay chạm vào cô. Quý Vân bị dọa run một cái, buông tay ra nhìn Đường Noãn, có vẻ chưa hoàn hồn, “ Cậu tỉnh rồi? ”

Đường Noãn trợn mắt, “ Không tỉnh sao ngồi dậy được? ”

Sau khi xác định cô là tỉnh lại bình thường, Quý vân hồi phục tinh thần, một bên đứng dậy ấn chuông kêu bác sĩ, một bên mắng, “ Cậu muốn chết à! Ai hôn mê một ngày lúc tỉnh lại bật dậy mạnh như vậy, hù chết chị đây.”

“ Một ngày?”

“ Cậu nghĩ sao?”

Nếu là một ngày, Đường Noãn tưởng tượng một chút, cảnh kia quả thật có chút dọa người, tức khắc thập phần cảm động, nắm tay cô nàng, “ Cậu quả nhiên là không rời tớ nửa bước, không hổ là chị em tốt. ”

Sau đó dùng ánh mắt thâm ý nhìn Lý Thu Thu đứng ở cửa.

Lý Thu Thu một chút đều không chột dạ, thong thả nói, “ Cậu ấy chỗ nào nửa bước không rời, là bị dọa chân mềm chưa kịp chạy, không tin cậu thử kêu cậu ấy bây giờ đứng lên đi hai bước.”

“ Bạn yêu, trên đời có một số chuyện không nên vạch trần.” Quý Vân trừng mắt liếc một cái.

Đường Noãn dựa lưng vào cái gối Quý Vân mới xếp, thở dài, quả nhiên là bạn bè dỏm, không dựa vào được... Nghĩ đến quyển sách kia, Đường Noãn không khỏi nhíu mày.

“ Thế nào? Có chỗ không thoải mái sao?” Quý Vân vội hỏi.

Đúng lúc bác sĩ cùng các y tá tiến vào, bắt đầu giúp cô kiểm tra thân thể, phía sau còn có Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga đi theo với vẻ mặt lo lắng. Bà Lâm bước nhanh đến xem cô, “ Sao vậy? Không ổn chỗ nào? Như thế nào tỉnh lại?”

Đường Noãn nhìn bọn họ bộ dáng quan tâm lâm vào suy tư, xem ra lời nói của cô lúc trước với Giang Miểu có tác dụng, việc cô không phải con gái nhà họ Đường tạm thời được giữ kín.

Bên này bác sĩ đại khái kiểm tra xong, Lâm Nguyệt Nga vội vàng hỏi, “ Thế nào? Tình huống của con bé có giống Diệp tổng không? Nói như vậy Diệp tổng có phải hay không cũng sẽ mau tỉnh lại?” Đường Thắng An cũng hiếm có khi quan tâm Đường Noãn, “ Có đói bụng không? Ba ba gọi đồ ăn bên ngoài cho? Con ngủ cả ngày rồi? ”

Mặc cho Quý Vân ở đằng sau nhịn không được trợn trắng mắt, đôi cha mẹ này thật là một cái cũng không để bụng, nếu thật sự lo lắng, sao không chuẩn bị từ sớm? Chỉ biết nói lời lời hay.

Lý Thu Thu ở bên cạnh từ từ nói, “ Bác, chúng cháu đã giúp cậu ấy chuẩn bị rồi, ngài không cần nhọc lòng.”

Đường Thắng An dường như không nghe được ý ngoài lời của cô, không chỉ không xấu hổ, còn từ ái nói, “ Noãn Noãn có các cháu là bạn, bác liền an tâm rồi.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, mơ hồ có thể nghe được “ Diệp đại thiếu”, “ Tỉnh rồi” linh tinh. Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga vừa nghe, vội vã trấn an Đường Noãn vài câu liền đi ra ngoài.

Cái này cũng có thể giải thích vì sao lúc Đường Noãn tỉnh lại không thấy được bọn họ, hóa ra hai người vẫn luôn chờ ở bên ngoài phòng bệnh của Diệp Thù Yến.

Quý Vân thấy khuôn mặt suy tư của Đường Noãn, liền giải thích tình huống, “ Ngày đó, con bé Kim Vấn Hạ làm loạn, thiếu chút nữa làm Diệp đại thiếu đang ôm cậu ngã lại vào hồ, chẳng qua tuy lực eo của anh ấy tốt, kịp thời điều chỉnh phương hướng sang ngã lên mặt đất nhưng lúc ngã xuống, đầu hai người đập vào nhau, sau đó cả hai liền đồng thời ngất đi rồi...”

“ Diệp tổng ở phòng bệnh bên cạnh, giống cậu, vẫn luôn không tỉnh.”

Nói xong, ánh mắt cô dừng ở trán Đường Noãn, nhịn không được bật cười. Đường Noãn lúc này mới phát hiện trán mình trướng đau, cô còn tưởng rằng nguyên nhân do những chuyện ly kỳ mình trải qua, không nghĩ tới là do bị thương....

Đường Noãn không rảnh lo đau, lập tức nói, “ Gương!”

Lý Thu Thu hình như đã sớm chuẩn bị sẵn, Đường Noãn vừa dứt lời, đã có một bàn tay đưa gương tới trước mặt. Nhìn thấy cái trán đổi màu xanh tím, Đường Noãn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, oán giận, “ Đầu Diệp Thù Yến là cục đá sao? Cứng như vây!”

Nói tới đây, cô nhớ tới cái gì, thả gương hỏi, “ Hắn cũng bị sao?”

Quý Vân và Lý Thu Thu khϊếp sợ nhìn cô, phảng phất không nghĩ tới cô lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, sau đó đồng thời lắc đầu.

“ Không thấy được, bên cạnh anh ấy có nhiều người, chúng tớ nào có tư cách tới nhìn.”

Lý Thu Thu vẻ mặt chị em thâm tình nói, “ Chúng tớ chỉ lo coi chừng cậu.”

Đường Noãn không để ý cô, vuốt vết thương trên trán, suy tư.

Quý Vân nhìn Đường Noãn khó hiểu, “ Cậu vậy mà không mong vết thương của Diệp tổng tốt lên? Có chút vong ân phụ nghĩa ha.”

“Cậu chính là không biết, tối hôm qua cậu rơi xuống nước, Diệp tổng vừa nghe cậu sợ nước, một giây cũng không do dự liền nhảy xuống. Người như anh ấy khi nào vội vàng như vậy, lúc ấy mọi người đều sợ ngây người.”

Lý Thu Thu cũng nói, “ Tớ cảm thấy, bây giờ cậu vẫn là nhanh chóng cầu nguyện cho Diệp đại thiếu mau khỏe đi, người Giang gia đang chờ tìm cậu tính sổ đấy!”

“ Cũng không phải vậy ” Quý Vân lên tiếng, “ Kim Vấn Hạ một mực chắc chắn là do cậu ghen ghét Giang Miểu, đẩy cô ta xuống nước, còn có rất nhiều người thấy cậu cố ý đi khıêυ khí©h cô ta.”

“ Nghe nói Giang Miểu hiện tại cũng đang nằm trên giường bệnh, nếu không phải do cậu vẫn luôn hôn mê không tỉnh, Giang gia đã sớm dẫn người tới hỏi tội.”

Đường Noãn nghe các cô miêu tả, vô thức quấn ngọn tóc trước ngực. Xem ra tuy không có chi tiết, nhưng tổng thể lại giống các tình tiết trong cuốn cách kia, Chẳng lẽ cô thật sự đang sinh hoạt ở một quyển sách sao? Đường Noãn cảm thấy đây là việc yêu cầu cần làm rõ nhất hiện tại, muốn vậy cần có một ít bằng chứng.... Nghĩ đến đây, cô đứng dậy xuống giường.

“ Cậu muốn làm gì?” Quý Vân nói, “ Bác sĩ dặn cậu nằm trên giường để quan sát.”

Đường Noãn, “ Diệp Thù Yến không phải ở cách vách sao? Anh ấy tốt xấu là chồng chưa cưới của tớ, lại cứu tớ một lần, tớ chỉ đi xem thôi.”

Cô nhớ không lầm, Diệp Thù Yến trải qua sự cố lần này có được một năng lực rất khủng - đọc tâm.