Cung Khuynh bị bệnh hai ngày, bệnh tình liền dần dần chuyển tốt.
Tô Vân Chỉ mang theo một đám người bận rộn đến mức khí thế ngất trời. Bởi vì bản nhân nàng còn phải làm tập hợp tin tức, mặc dù bảo đảm thời gian giấc ngủ mỗi ngày, chỉ là quầng thâm dưới mắt nàng rất nhanh sẽ che không được rồi. Bất quá, trạng thái tinh thần của nàng lại tốt vô cùng, toàn bộ người bảo trì một loại trạng thái vô cùng phấn khởi.
Khi còn là học sinh, cho dù Tô Vân Chỉ là đệ tử "Tốt" trong mắt lão sư và gia trưởng, bất quá so với cuộc sống và chuyện học tập ngay ngắn rõ ràng của Cung Khuynh, nàng luôn đem nhiệm vụ học tập đẩy tới cuối cùng mới đi hoàn thành. Thí dụ như bài tập hè về nhà a, nàng thường thường đều luôn nhàn nhã trong toàn bộ ngày nghỉ, sau đó ở mấy ngày cuối cùng mới giải quyết toàn bộ bài tập. Này có lẽ chính là phương thức đi săn của họ nhà mèo? Phần lớn thời gian đều biếng nhác, khi tấn công chỉ trong nháy mắt.
Cho nên, đối với loại trạng thái làm việc cường độ cao trong khoảng thời gian ngắn, bản thân Tô Vân Chỉ thích ứng đặc biệt tốt.
Chẳng qua là, Cung Khuynh có chút không quen mà thôi.
Bất quá, Cung Khuynh nhịn.
Ha, cũng không thể nói là nhịn a.
Mà là... Nói như thế nào đây, nếu như có một người khác, thói quen học tập và sinh hoạt của hắn giống Tô Vân Chỉ như đúc, vậy Cung Khuynh nhất định nhìn không được, sẽ cảm thấy người này thật sự là quá không có trật tự, sẽ cảm thấy không có cách nào làm cộng sự với loại người này. Nhưng bây giờ là bản nhân Tô Vân Chỉ lựa chọn phương thức làm việc này, Cung Khuynh ngoại trừ quan tâm đến vấn đề ăn uống, giấc ngủ cùng thời gian nghỉ ngơi của nàng, chỉ cảm thấy mặc kệ Tô Vân Chỉ làm cái gì đều là tốt.
Con người a, cho tới bây giờ đều là một loại sinh vật bất công đến không có thuốc chữa.
Đại khái ở trong mắt Cung Khuynh, bất kể Tô Vân Chỉ như thế nào đều là đáng yêu đi? Nhất là, Tô Vân Chỉ xác thực rất đáng yêu nha.
Khi thân thể của Cung Khuynh khôi phục khỏe mạnh một chút, nàng bắt đầu giúp đỡ Tô Vân Chỉ chia sẻ một phần công tác. Khi hai người rất ăn ý làm việc cùng nhau, hiệu quả các nàng tạo ra là một cộng một lớn hơn nhiều so với hai. Tô Vân Chỉ chỉ cảm thấy bản thân thoáng cái liền trở nên thoải mái không ít.
Chuyện hậu cung, chuyện triều đình, kỳ thật không có một khắc là yên ổn. Đơn giản vì Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ có thể liên thủ ngăn chặn một nhóm người có dụng tâm kín đáo, vì vậy vẻ bên ngoài trong cuộc sống của các nàng cũng không có xuất hiện nhiều chuyện kinh tâm động phách. Nhưng mà, rất nhanh mọi chuyện trong triều đều sẽ đặt hết lên vai của một mình Tô Vân Chỉ, mất đi sự phối hợp của Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ thật sự có thể áp chế toàn bộ những thanh âm phản đối sao?
"Ta có thể thực hiện cách thống trị khủng bố cao cấp nhất không." Tô Vân Chỉ nói. Này là biện pháp tốt nhất.
Nàng không phải Cung Khuynh, nàng không nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai sẽ trở thành Hoàng đế. Nàng cũng không hướng tới cái gì là quân lâm thiên hạ. Thứ nàng chân chính nghĩ tới chỉ là một loại sinh hoạt có thể phơi nắng mặt trời, ôm một con mèo hơn nữa còn có thể thỉnh thoảng trêu chọc Cung Khuynh mà thôi. Cho nên, nàng không cần thanh danh tốt.
"Ta muốn cho bọn hắn sợ hãi ta. Bởi vì như vậy, ít nhất có thể bảo đảm bọn hắn sẽ nghe lời trong một khoảng thời gian nhất định." Tô Vân Chỉ cười cười nói, "Đương nhiên, thời gian lâu dài, bọn hắn nhất định là muốn phản kháng. Bất quá, thực sự đến lúc đó, ngươi cũng đã trở về rồi, không phải sao?"
"Ân." Cung Khuynh lên tiếng.
Nếu như chiến sự Tây Bắc thật sự là do người trong Vân triều làm trò quỷ, như vậy một khi các nàng phối hợp với nhau, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể phá vỡ thế cục này. Đương nhiên, đây là dự đoán lạc quan nhất. Sự tình có lẽ không thể thật sự phát triển thuận lợi như vậy, các nàng cần có dự liệu trong trường hợp xấu nhất.
Cung Khuynh nghiêm túc nói: "Ngươi cũng không thể quá kiêu ngạo. Phó Hi tiền triều, cuối cùng nhưng là chết rất thảm."
Tiền triều này chính là triều đại trước Vân triều. Cung Khuynh đọc thuộc lòng lịch sử, Tô Vân Chỉ tất nhiên cũng không kém, bởi vậy đều biết Phó Hi người này. Trong mắt hậu nhân, Phó Hi có thể tính là một vị quan tốt vì nước vì dân. Lúc ấy tại triều đại của vị Hoàng đế Huệ Minh Hoàng, dù sao hắn cũng có thể xem như một vị Hoàng đế tốt. Huệ Minh Hoàng lợi dụng Phó Hi làm đao, cắt đi rất nhiều "Thịt thối" trên quan trường. Người được lợi là Hoàng thượng cùng dân chúng, lại để cho Phó Hi đắc tội với vô số người. Sau này Huệ Minh Hoàng vì ổn định triều cương, dẹp loạn sự tức giận của nhiều người, trực tiếp đem ác quan Phó Hi ngũ mã phân thây.
Nếu như Tô Vân Chỉ muốn thi hành cách thống trị khủng bố nhất, như vậy từ góc độ nào đó mà nói, nàng đang làm đồng dạng sự tình với "Phó Hi" rồi.
"Ta nào có ngốc như Phó Hi vậy, chỉ biết đắc tội người, không biết lôi kéo người? Dù ta là Phó Hi, ngươi chẳng lẽ sẽ là Huệ Minh Hoàng sao?" Tô Vân Chỉ duỗi ngón tay ra, lướt qua giữa lông mày của mình. Một động tác vô cùng đơn giản này, đều bị nàng làm ra giống như là đang câu dẫn Cung Khuynh vậy.
Có lẽ, Tô Vân Chỉ chính là đang câu dẫn Cung Khuynh.
Cung Khuynh thở dài một hơi, nói: "Ta đang lo lắng cho ngươi."
"Ngươi quản tốt chính ngươi a. Tuy nói minh đao dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhưng ám tiễn trong lòng người không đến mức trực tiếp gϊếŧ chết ta, nhưng minh đao trên chiến trường rơi xuống cũng là thật sự có thể làm ngươi thụ thương." Sắc mặt Tô Vân Chỉ bỗng nhiên liền nhạt. So với chính mình, nàng càng lo lắng Cung Khuynh sẽ gặp phải chuyện.
"Ta cũng không trực tiếp ra chiến trường. Người phía sau màn sở dĩ muốn vội vã gϊếŧ chết Phùng lão Tướng quân, là vì một khi Phùng lão Tướng quân còn sống, trận đánh này đến cuối cùng, Vân triều là chắc thắng." Cung Khuynh so với Tô Vân Chỉ lạc quan hơn rất nhiều, "Bọn hắn gϊếŧ chết Phùng lão Tướng quân là vì muốn tạo ra loạn cục, mục đích ta thân chinh là vì ổn định thế cục, kỳ thật người chân chính chỉ huy chiến trường cũng không phải là ta. Nói trắng ra, ta chỉ là một người lãnh tụ tinh thần mà thôi."
Cho nên, trong mắt Cung Khuynh, tình cảnh của Tô Vân Chỉ nguy hiểm hơn rất nhiều so với nàng. Bởi vì thứ Tô Vân Chỉ phải áp chế cũng không phải chỉ có thế lực một phương. Người nàng sẽ phải đắc tội cũng không chỉ là một phần nhỏ. Đến lúc đó, trong và ngoài cung nên có bao nhiêu người một lòng trông ngóng Tô Vân Chỉ chết đây?
Chia cách sắp tới, hai người lại đều đang lo lắng cho đối phương.
Tô Vân Chỉ rất chán ghét loại tâm tình "Lo lắng" này. Kỳ thật lo lắng có hữu dụng gì? Cho dù có lo lắng đến thế nào đi nữa, chuyện nên đến không phải vẫn sẽ đến sao? Chuyện nên xảy ra không phải vẫn sẽ xảy ra sao? Theo Tô Vân Chỉ, sở dĩ sinh ra lo lắng, bất quá là chứng minh sự bất lực của các nàng mà thôi.
"Đồ ngốc..." Tô Vân Chỉ thì thào nói.
Cung Khuynh cũng nghe không rõ Tô Vân Chỉ nói cái gì, vì vậy nghiêng đầu ra một chút, đôi mắt nhìn Tô Vân Chỉ, tựa hồ đang tỏ vẻ nghi vấn.
Lúc đó giữa Tô Vân Chỉ và Cung Khuynh cách một cái bàn. Tô Vân Chỉ đem các loại văn tự trong tay chia làm hai bộ phần, văn tự đã chỉnh lý lại nàng đẩy tới bên phải, văn tự còn chưa chỉnh lý xong bị nàng đẩy tới bên trái, như vậy giữa bàn liền có một chỗ trống. Nàng dùng chân đá rơi giầy xuống, sau đó giẫm lên ghế, trực tiếp leo lên bàn đến trước mặt Cung Khuynh. Nàng dùng một cái tư thế rất thiếu nữ ngồi ở trên bàn.
Tô Vân Chỉ vươn tay, nắm chặt cổ áo của Cung Khuynh, đem Cung Khuynh kéo đến trước mặt mình. Sau đó, nàng cho Cung Khuynh một nụ hôn triền miên.
"Ta là nói, hai người chúng ta giống như là đồ ngốc. Hai cái đồ ngốc không có thuốc chữa." Giữa những nụ hôn, Tô Vân Chỉ nhẹ nhàng mà nói. Nàng không cho Cung Khuynh cơ hội nói chuyện, mới nói hết lời, bờ môi liền lại dây dưa lên. Đầu lưỡi của nàng rất linh hoạt, đầu lưỡi càng trở nên nghịch ngợm.
Tính cách của Cung Khuynh khiến cho ở đại đa số thời điểm nàng đều là cường thế. Bất quá, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ hưởng thụ một chút cường thế của Tô Vân Chỉ.
Khi một con mèo giương nanh múa vuốt với ngươi, nàng nhìn có vẻ vô cùng phô trương, nhưng kỳ thật nàng đã sớm đem móng vuốt sắc nhọn thật cẩn thận mà thu vào trong đệm thịt, sự kiêu ngạo của nàng hoàn toàn không đả thương được ngươi nửa phần. Tại thời điểm như vậy, tâm của ngươi làm sao còn có thể không mềm ra giống như vũng nước chứ?
Tô Vân Chỉ thở gấp mà buông lỏng Cung Khuynh ra. Bất quá, các nàng cũng không có tách ra ngay lập tức.
Cái trán của hai người tựa vào nhau. Hơi thở vẫn như cũ dây dưa cùng với nhau.
"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta" Tô Vân Chỉ có chút làm nũng nói, "Ngươi sẽ là Huệ Minh Hoàng sao?"
"Ta sẽ a." Cung Khuynh nói.
Tô Vân Chỉ mở to hai mắt nhìn, căn bản không ngờ tới Cung Khuynh sẽ trả lời như vậy!
Bất quá, Tô Vân Chỉ cũng không có tức giận, nàng chờ đợi nhìn Cung Khuynh nói cho hết lời kế theo.
"Ta có thể là Huệ Minh Hoàng. Cho nên, ta sẽ lập một Phó Hi, phế một Phó Hi, lại lập một Phó Hi, lại phế một Phó Hi... Ta có thể sẽ làm việc có lỗi với vô số Phó Hi, chỉ cần ngươi bình an vô sự là được rồi." Cung Khuynh tiến lên hôn một cái lên khóe môi Tô Vân Chỉ. Nàng tựa hồ có chút mê luyến với những loại thân mật mờ ám như ngoắc ngoắc ngón tay, cọ cọ chóp mũi. Những thứ mờ ám này thường thường không liên quan đến du͙© vọиɠ, đây chẳng qua là hành động thể hiện sự yêu thương đối với người thân mật nhất ma thôi.
Nếu như Cung Khuynh là Huệ Minh Hoàng, như vậy trong tay nàng có thể có vô số Phó Hi.
Nếu như tất cả những Phó Hi này đều ngã xuống, như vậy "Phó hi"cuối cùng liền sẽ là bản thân Cung Khuynh.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, Thái hậu thân chinh.
Trước khi đi, Thái hậu đem quyền hành trong tay mình giao cho Thục Thái phi. Mãi cho đến lúc này, rốt cuộc mọi người mới ý thức được giữa Thái hậu cùng Thục Thái phi dường như có cái gì không đúng. Dù Thái hậu thật sự là một người có phẩm tính chính trực, nhưng nàng rõ ràng không phải một đồ ngốc, dù sao nàng sẽ không cố ý nuôi hổ gây họa đi? Nếu như Thục Thái phi thật sự là "Cừu địch" của Thái hậu, vì sao vào lúc này Thái hậu lại lựa chọn đề bạt nàng?
Bất quá, vô luận giữa Thái hậu cùng Thục Thái phi từng có thỏa thuận gì, đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, đối với một nhóm người mà nói, chuyện nhất quan trọng là..., Thục Thái phi có thể nắm vững quyền hành rơi vào tay nàng sao? Một người tuỳ tiện ương ngạnh như nàng, chẳng lẽ thật sự có đầu óc sao?
Tô Vân Chỉ vô tội cười: "Có lẽ ai gia thật sự là không có đầu óc gì, bất quá trong tay ai gia có một chút dao găm rất tốt a."
Sau khi Kiền Khánh đế qua đời, Ám bộ hắn bồi dưỡng ra liền rơi vào tay Tô Vân Chỉ. Kiền Khánh đế là một người có lòng nghi ngờ rất nặng hơn nữa còn không có cảm giác an toàn, cho nên hắn không để ý tới quy tắc của tổ tông lập ra, chính là đem Ám bộ mở rộng đến hơn trăm người. Mà đến khi Tô Thanh giả chết xuất cung, một bộ phận nhân thủ rất lớn được nàng bồi dưỡng trong hai mươi năm qua cũng rơi vào trong tay Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ đương nhiên sẽ không nói ra sự tồn tại của Tô Thanh, vì vậy nàng đem tất cả mọi chuyện đều đẩy tới trên đầu Kiền Khánh đế. Vì vậy, thế nhân chỉ biết là Kiền Khánh đế lưu lại cho Thục phi rất đủ nhân thủ.
Tô Vân Chỉ không để ý đến sự phản đối của triều thần, đem người của Ám bộ chuyển tới chỗ sáng, cũng dùng nhưng người này thành lập ra một chi cục hoàn toàn mới. Nàng thậm chí đều lười nghĩ tên, vì vậy chi cục này được gọi là "Cẩm y vệ". Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà thủ lĩnh Cấm quân Đài Nguyên Gia, vào lúc này lại lựa chọn trầm mặc.