"Ta ghen thì sao, không ghen thì thế nào?" Cung Khuynh nhàn nhạt cười.
Tô Vân Chỉ cảm thấy Cung Khuynh hỏi một vấn đề cực kỳ buồn cười, nàng nháy đôi mắt xinh đẹp, cười đến ý vị thâm trường: "Nếu như ngươi ghen rồi, kế tiếp ta đây liền phải cùng ngươi hảo hảo mà chơi một chút. Nếu như ngươi không có ghen, ta đây... sẽ nghĩ biện pháp để cho ngươi ghen."
"Ta mỏi mắt mong chờ." Cung Khuynh đem cái áo đang vắt trên ghế của Tô Vân Chỉ chòang lên trên người Tô Vân Chỉ.
Cung Khuynh kêu nước ấm, rất nhanh sẽ có một loạt cung nhân được huấn luyện thoả đáng bưng nước ấm đến. Sau khi nàng rửa mặt xong, Tô Vân Chỉ vẫn ngồi ở ghế dựa. Cung Khuynh một lần nữa đi tới Tô Vân Chỉ trước mặt, cúi người, để sát vào lỗ tai Tô Vân Chỉ, nói: "Ta lên giường chờ ngươi a."
Nói xong lời này, Cung Khuynh liền cũng không quay đầu lại mà đi tới giường. Lãnh hương hoa mơ nhàn nhạt vẫn còn ở lại bên người Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ nhịn không được cắn môi một cái. Môi của nàng vốn là hồng nhạt, bởi vì cái cắn này của nàng có hơi mạnh, tuy rằng không đến mức chảy máu, nhưng môi của nàng vẫn là thoáng cái liền biến thành sắc đỏ tưoi. Trong mắt Tô Vân Chỉ hiện lên một đạo ánh sáng nguy hiểm.
Cung trang trong người Tô Vân Chỉ có mấy tầng, lúc trước khi đánh cờ cởi bỏ ba tầng, tuy rằng không có xuân quang chợt tiết, chỉ là bộ dạng như vậy đã có chút không được. Nhưng mà, Tô Vân Chỉ lại là một bộ dạng không quan tâm. Lúc nàng mặc bikini đều có thể thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của người khác, huống chi hiện tại cũng không có trần trụi. Nàng từ trên ghế dựa đứng lên, quần áo Cung Khuynh mới giúp nàng choàng lên trước đây không lâu cứ như vậy tuột xuống, rơi trên mặt đất.
Tô Vân Chỉ ngáp một cái, lại duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó đứng tại chỗ, nói với đám người cung nhân bưng nước ấm: "Tới đây hầu hạ ta rửa mặt a." Ở những loại việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, nàng không thích đuợc người khác hầu hạ; bất quá hôm nay nàng bông nhiên không muốn tự mình động thủ.
Đám người cung nhân đều đã quen làm những chuyện này, thấy Thục phi bỗng nhiên thay đổi tập quán sinh hoạt, các nàng cũng không nói nhiều một câu.
Vì vậy, Tô Vân Chỉ giống như là một con búp bê sứ nhu thuận xinh đẹp, nhắm mắt lại, để cho cung nhân giúp nàng rửa mặt. Động tác của tiểu cung nữ rất nhẹ, nàng giúp Tô Vân Chỉ rửa mặt xong, đem khăn thả ở một bên, sau đó lấy ra hương phấn dùng để rửa răng. Nàng cầm hương phấn đưa tới bên môi Tô Vân Chỉ, lúc này cần Tô Vân Chỉ hé môi, nàng mới có thể tiếp tục làm bước tiếp theo, vì vậy cung nữ ôn nhu gọi: "Nương nương."
Tô Vân Chỉ đột nhiên mở mắt, nàng dùng đôi mắt vốn vô cùng xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm vào tiểu cung nữ, trong mắt mang theo lốm đa lốm đốm dịu dàng.
Cung nữ chỉ cảm thấy trái tim của bản thân dường như không thể khống chế được mà bắt đầu nhảy lên, nàng nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi: "Nương nương?"
"Ngươi tên là gì?" Tô Vân Chỉ vươn tay điểm một cái trên chóp mũi cung nữ, "Bổn cung đột nhiên cảm thấy ngươi rất đáng yêu."
Hai mảnh ửng hồng nhanh chóng bay lên trên khuôn mặt cung nữ, trong nháy mắt, cung nữ cảm thấy bản thân thậm chí cũng không tìm thấy hô hấp của mình nữa rồi. Dáng tươi cười của Thục phi nương nương quá mức xinh đẹp, mà giọng nói của nàng lại quá mức sủng nịnh. Cung nữ lắp bắp nói: "Nô, nô tài tên là Thu Nguyệt."
"Thu Nguyệt, tên hay. Quả nhiên mỗi một cô nương khả ái đều có một cái tên dễ nghe." Tô Vân Chỉ cười nhẹ một tiếng.
Vì vậy, tại thời khắc này, vị cung nữ tên là Thu Nguyệt này cảm thấy bản thân dường như thật sự có một danh tự rất không giống người thường. Rõ ràng cái tên này cũng rất phổ biến, toàn bộ cung nữ trong cung, coi như là tìm không ra mười người tên Thu Nguyệt, cũng có thể tìm ra bảy người! Nhưng mà, Thu Nguyệt được Thục phi khen ngợi qua cũng chỉ có một mình mình, cung nữ nhịn không được nghĩ như vậy. Mặt của nàng càng trở nên đỏ hơn, theo bản năng mà cúi đầu xuống.
Tô Vân Chỉ càng phát ra hài lòng mà nở nụ cười. Nàng rất hài lòng về mọi chuyện. Cho nên, công lực của nàng thủy chung không có giảm, chỉ cần nàng nguyện ý, nam nhân hoặc là nữ nhân, có cái gì khác biệt? Bọn hắn luôn dễ dàng mà yêu mến nàng, dâng hiến tất cả cho nàng, sau đó bị nàng lợi dụng, bị nàng vứt bỏ.
Đây mới chính xác là nội dung vở kích.
Về phần Cung Khuynh, mặc kệ Cung Khuynh đã có kế hoạch gì, chỉ cần Tô Vân Chỉ nàng ra tay, đều sẽ để cho nàng lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.
Tô Vân Chỉ từ từ gợi lên một nụ cười xấu xa, sau đó nụ cười này rất nhanh mà biến mất không thấy. Kỳ thật nàng vẫn tính là người có nguyên tắc a, vì vậy có ý thức mà thu liễm một ít, lúc này mới vỗ vỗ vai Thu Nguyệt, dịu dàng nói: "Như thế nào? Bị ta chọc cho thẹn thùng sao?"
Thu Nguyệt liền vội vàng lắc đầu. Nhiệt độ trên mặt nàng dần dần biến mất. Thật sự là kỳ quái, vừa rồi đến cùng tại sao nàng lại đỏ mặt a?
Tô Vân Chỉ ra hiệu cho người hầu hạ lui xuống, chính mình thư thư phục phục mà ngâm rồi chân, sau đó nàng mặc vớ, đem nước rửa chân đề qua một bên, cũng không có chú ý đi giày, liền một đường chạy nhanh đến trước giường. Cung Khuynh đang tựa ở đầu giường đọc sách. Cánh tay giống như trẻ con được ngọn nến chiếu lên sáng mịn.
Tô Vân Chỉ đem sách trong tay Cung Khuynh rút đi.
Trên tay Cung Khuynh trống không, ngẩng đầu, dường như rất bất đắc dĩ, nhìn Tô Vân Chỉ một cái.
Tô Vân Chỉ tiêu sái đem cuốn sách viết về lịch sử Hoàng thất của một vị Hoàng đế tiền triều nào đó ném trên mặt đất, vừa vặn rơi xuống bên cạnh làn váy nàng vừa thoát xuống. Nàng liền lấy tư thế Cung Khuynh ngồi ở bên giường, đem Cung Khuynh đẩy đẩy vào bên trong, nói: "Ngươi thật giống như là vẫn chưa biết nghe lời a!"
"Ân? Vậy ngươi có gì chỉ giáo?" Cung Khuynh điềm tĩnh hỏi. Nàng tựa hồ cũng không có đem sự kiêu ngạo của Tô Vân Chỉ để ở trong lòng.
"Ngươi a, không có lệnh của ta, sao có thể dễ dàng thích người khác chứ?" Ánh mắt Tô Vân Chỉ híp lại, "Ngươi làm sao hiểu được cái gì là thích? Những nam nhân kia vây quanh ở bên cạnh ngươi, ta chỉ cần ngoắc một ngón út thôi, bọn hắn liền chủ động đến vây quanh ta. Cho nên ngươi nhìn xem, bọn hắn đều không phải thật tâm thích ngươi. Hoặc là dù bọn hắn xác thực thích ngươi, chỉ là cuối cùng người bọn hắn càng thích hơn vẫn là ta nha."
Cung Khuynh từng có rất nhiều người khác phái theo đuổi, Tô Vân Chỉ giống như một chú bướm xinh đẹp, đem những người theo đuổi này đều câu đi mất.
"Những nam nhân kia, bọn hắn chỉ là muốn chinh phục ngươi, đó không phải là thích, cũng không phải yêu." Giọng nói của Tô Vân Chỉ dường như là đang đáng thương Cung Khuynh, "Mà ngươi, có hiểu được cái gì là chân chính thích không? Mặt của ngươi là lạnh, tâm của ngươi cũng là lạnh. Cho nên, ngươi không biết yêu."
Cung Khuynh có chút nhíu mày, dường như đã không thể tiếp tục chịu được sự mạo phạm của Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ buông Cung Khuynh ra. Cung Khuynh nhanh chóng ngồi thẳng lên. Tô Vân Chỉ đi đến trước đế cắm nến, thổi tắt ngọn nến. Một mảng nhỏ trước giường lập tức tối xuống. Chỉ là ngọn nến ở những chỗ khác vẫn chưa có dập tắt, bởi vậy trong phòng vẫn có thể thấy rõ ràng này nọ. Tô Vân Chỉ một lần nữa đi trở về bên giường. Nàng bỗng nhiên vươn tay sờ lên mặt Cung Khuynh. Đây là một gương mặt hoàn mỹ vô khuyết, ít nhất ở trong mắt Tô Vân Chỉ là như vậy.
"Mẹ của ngươi luôn rất chiếu cố ta, nể mặt nàng, ta cho ngươi một lời khuyên. Vĩnh viễn không cần đυ.ng vào tình yêu." Tô Vân Chỉ nói. "Mẹ" trong miệng nàng chính là chỉ Cung mẹ, chính là chỉ người mẹ trong thời hiện đại của Cung Khuynh. Kỳ thật Tô Vân Chỉ vẫn luôn rất yêu thích Cung mẹ.
Nét nhẹ nhàng vui vẻ trên mặt Cung Khuynh dần dần biến mất.
"Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ không được sao? Nam nhân đều là một đám ngu xuẩn bị nửa người dưới điều khiển. Trước khi bọn hắn có mới nới cũ, lời thề non hẹn biển của bọn hắn mới là thật; trước khi bọn hắn vong ân phụ nghĩa, chân tâm thật ý của bọn hắn mới tồn tại." Tô Vân Chỉ bò lên giường, hai tay mềm mại của nàng từ từ ôm lấy bờ vai Cung Khuynh, "Ngươi yêu mến hắn, liền cho hắn lý do đề thương tổn ngươi. Cho nên, tại sao ngươi lại nghĩ không ra?"
Thế gian này kỳ thật cũng có nam nhân tốt, ví dụ như phụ thân cùng hai vị huynh trưởng của Tô Vân Chỉ ở đời này kỳ thật đều rất tốt. Cho dù bọn họ tiếp nhận giáo dục ở thời đại này là nam tôn nữ ti, nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn như cũ đối với nữ nhân bảo trì tôn trọng. Cho nên, kỳ thật Tô Vân Chỉ rất thưởng thức bọn họ.
Đáng tiếc, thế gian còn có càng nhiều nam nhân ngu xuẩn. Mà nàng luôn có thể dê dàng nhìn thấu nội tâm không tốt của bọn hắn.
Trong thời giạn trung nhị Tô Vân Chỉ luôn nghĩ, đây là một thế giới có nhiều thú vị nhưng cũng dơ bẩn cỡ nào.
Nàng dạo chơi ở nhân gian quả thực là đang thay trời hành đạo.
Nàng muốn bước qua xương trắng của những kẻ ngu xuẩn kia để ngồi lên ngai vàng.
A, đúng rồi, kỳ thật Tô Vân Chỉ vẫn luôn chưa qua thời kỳ trung nhị, chẳng qua là biến đồi từ thời kỳ trung nhị lộ ra ngoài thành thời kỳ trung nhị ngầm mà thôi.
"Có rất nhiều chuyện chúng ta muốn làm còn chưa có hoàn thành. Cung Khuynh, nếu như bây giờ ngươi thật muốn chấp mê bất ngộ yêu mến một người nam nhân, như vậy..." Toàn bộ cơ thể Tô Vân Chỉ cũng đã quấn lên thân thể Cung Khuynh, bờ môi cũng đã dán lên lỗ tai của Cung Khuynh, "Như vậy, gϊếŧ ngươi đi!"
Tô Vân Chỉ thích dùng thanh âm ôn nhu nhất để nói lời dọa dẫm. Nụ cười trên mặt càng là ngọt ngào, lời nói hung ác của nàng càng là chân thật.
Cung Khuynh nhịn không được bật cười. Nàng nhịn không được hỏi: "Gϊếŧ ta?"
"Đúng vậy a, Kiền Khánh đế chết rồi, bây giờ Ám vệ của hắn do ta nắm giữ trong tay. Nếu như ta đã có thể giả tạo thánh chỉ, thì làm sao không lưu lại cho mình một chút át chủ bài chứ?" Tô Vân Chỉ ra vẻ ưu thương nói, "Ta kỳ thật lại không nỡ gϊếŧ chết bất kỳ kẻ nào. Bất quá, nếu như ngươi không học ngoan, thay vì cuối cùng bị một nam nhân không biết từ đâu xuất hiện lừa tâm lừa thân, còn không bằng ta mang theo ngươi thanh thanh bạch bạch đi xuống địa ngục."
"Cho nên, ta đây là đang thích ai vậy?" Cung Khuynh hỏi.
Tô Vân Chỉ đem câu nghi vấn này của Cung Khuynh hiểu thành hỏi lại, hiểu thành sự chống cự cuối cùng của Cung Khuynh.
Đều đến lúc này, Cung Khuynh còn không muốn nói thật sao? Tâm tình Tô Vân Chỉ trở nên càng không xong.
"Nha, ta đã từng đùa giỡn qua rất nhiều người theo đuổi ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn là một bộ dạng bình tĩnh, giống như hành vi của ta hoàn toàn không có tạo thành quấy nhiễu đối với ngươi. Lúc này đây lại không giống, kỳ thật ta còn chưa làm cái gì, ngươi lại cảnh cáo ta không cho phép xuống tay với Đài Nguyên Gia." Trên mặt Tô Vân Chỉ lộ ra dáng tươi cười châm chọc, "Ngươi quá cấp thiết. Nếu như vừa rồi ngươi không có thăm dò ta, có lẽ tạm thời ta còn không phát hiện được điểm này."
Cung Khuynh trầm mặc.
"Chúng ta đánh cuộc đi. Chúng ta có thể đồng thời ra tay, nếu như cuối cùng người Đài Nguyên Gia yêu là ta, vậy ngươi liền thua. Đương nhiên, nếu như hắn thật sự yêu ta, vậy ta nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn. Sau đó, sau trận thua này từ nay về sau ngươi cũng không thể lại động tâm đối với bất kỳ nam nhân nào." Tô Vân Chỉ trương dương nói, "Ngu xuẩn như vậy, ngươi có thể tìm tới một, ta có thể gϊếŧ chết một. Ngươi có đồng ý đánh cuộc hay không?"
Bỗng nhiên trong lúc đó trời đất quay cuồng, khi Tô Vân Chỉ phản ứng đến, nàng đã bị Cung Khuynh áp ở dưới thân thể.
Tô Vân Chỉ không thấy rõ thần sắc trên mặt Cung Khuynh, chỉ có thể nghe được thanh âm thanh thanh thiển thiển tựa như lãnh hương hoa mơ của nàng.
"Nghe ra thật giống như là ngươi đang ghen a, tiểu Vân Chỉ."