Nước không thể một ngày không có vua.
Nhưng mà, Cung Khuynh không vội chút nào.
Sau khi Tô Vân Chỉ ngụy tạo thánh chỉ, vô luận ai ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, Cung Khuynh cũng đã đứng ở vị trí bất bại. Sáu vị Hoàng tử đều là con nít, ngoại trừ Đại hoàng tử đã bắt đầu tiếp nhận giáo dục vỡ lòng, mấy Hoàng tử còn lại thậm chí còn chưa bắt đầu biết chữ. Vì vậy, trong mắt Cung Khuynh, những hài tử này cũng không có gì khác nhau. A, khác nhau vẫn là phải có, bởi vì mối quan hệ với Tô Vân Chỉ, Cung Khuynh đối với Đại hoàng tử tất nhiên muốn xem trọng hơn một chút.
Cho nên, Cung Khuynh có thể vô cùng thản nhiên mà mời các vị Vương gia, người của Tông nhân phủ* và đại thần nội các vào cung, mọi người cùng nhau hữu hảo tiến hành thương thảo người được chọn làm tân hoàng. Nàng không có cách nào giả trang một bộ dáng điềm đạm đáng yêu vô hại như Tô Vân Chỉ, chỉ là nàng lại dùng một phương thức khác để biểu hiện sự vô hại của mình. Nàng dường như rất thủ quy củ. Dựa theo tổ huấn, dựa theo lễ pháp, dựa theo lễ pháp của thế gian, một câu nàng cũng chưa từng nói sai, một bước cũng chưa từng đi nhầm.
(*Là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời . Nhiệm vụ của phủ này là: trông nom sổ sách, , đền miếu trong ; giải quyết các vấn đề có liên quan đến các thân vương, công tử, công tôn,...)
Như vậy là loại hình chủ mẫu làm cho thế nhân yêu thích nhất.
Lúc này địa vị xã hội của nữ nhân rất thấp, vô luận là lúc làm nữ nhi, hay là lúc làm tức phụ, các nàng đều có thật nhiều quy tắc cần phải làm theo. Nhưng mà một khi trượng phu của các nàng đã qua đời, chỉ cần bản thân các nàng không phải loại người bạc nhược, dường như sống lưng của các nàng thoáng cái liền có thể đứng thẳng lên, từ một "Người thuận theo" biến thành một "Người cầm quyền". Vô luận là Hoàng thất, hay là thế gia, hoặc là tiểu dân nông thôn, đều là như thế.
Thái Bình Công chúa muốn noi gương Thiên Hoàng cai trị đất nước, Võ Tắc Thiên thành công, nhưng nàng lại thất bại. Đây là vì sao? Bởi vì thế cục phát sinh biến hóa, bởi vì đối thủ các nàng phải đối mặt có năng lực không giống nhau, bởi vì thủ đoạn chính trị của Thái Bình Công chúa kém hơn Võ Tắc Thiên, cũng bởi vì Võ Tắc Thiên là "Tức phụ" của Hoàng tộc Lý thị, Thái Bình Công chúa lại là "Nữ nhi" của Hoàng tộc Lý thị, các nam nhân có thể khoan nhượng "Chủ mẫu quản gia", lại không chấp nhận nổi nữ nhi lộ diện.
Cho nên, cái danh xưng "Ai gia" này thật ra là tương đối tốt.
Cung Khuynh ngồi nghiêm chỉnh. Bởi vì phải giữ đạo hiếu, cây trâm trên đầu nàng đổi thành trâm bạch ngọc thanh lịch, phía trên buông thỏng một dây bằng vàng rất nhỏ, sợi dây nhỏ nhẹ nhàng xao động, chỉ cần có một cơn gió nhẹ lướt qua, nó đều có thể lập tức chấn động không ngừng. Nhưng mà, lúc này sợi dây nhỏ kia không hề có chút lay động.
Này đủ để chứng minh định lực của Cung Khuynh. Nhất cử nhất động của nàng đều giống như có dùng thước đo vậy.
Từ xưa khi chọn lập Thái tử, kết quả cuối cùng đơn giản chính là lập dòng chính, lập trưởng, lập hiền, lập ái. Lúc này tuy là đang chọn lập tân hoàng, nhưng cân nhắc đến tình huống trước mắt thực sự quá đặc thù, kỳ thật cũng không khác biệt so với chọn Thái tử. Cho nên, điều kiện tham khảo cũng chỉ đơn giản như vậy.
Dòng chính, không có. Di chỉ của Kiền Khánh đế là chọn lập trưởng tử, mà vấn đề lớn nhất bây giờ là không có trưởng tử.
Hiền, mấy đứa con nít, đều còn chưa tới tuổi có thể gặp ngoại thần, ai biết được người nào trong số đó là người hiền đức nhất!
Ái, cũng không có, lúc Kiền Khánh đế còn sống cũng không thể hiện sự thiên vị với bất kỳ vị Hoàng tử nào, mà lúc này Cung Khuynh không thể dựa trên sự yêu thích của mình để lựa chọn, dù sao nàng phải thể hiện bản thân không có tư tâm. Hơn nữa, trên thực tế, nàng cũng không có thiên vị gì giữa mấy vị Hoàng tử.
Vì vậy, tính đi tính lại giống như cũng chỉ còn lại có một chữ "Trường".
Trên thực tế, nếu để cho Cung Khuynh đề cử một vị Hoàng tử, nàng vì chứng minh chính mình không hề có tư tâm, quả thật cũng chỉ có thể đề cử Đại hoàng tử mà thôi. Bằng không, vô luận nàng đề cử bất kỳ ai, đều sẽ bị người hữu tâm cho rằng nàng đã đạt thành hiệp nghị nào đó với thân mẫu hoặc dưỡng mẫu cùa vị Hoàng tử kia.
Lúc này Cung Khuynh vẫn như cũ phải làm việc cẩn thận, bởi vì quyền hành nàng nắm trong tay còn quá ít.
Vì vậy Cung Khuynh lạnh nhạt nói: "Bổn cung có ý là, không bằng liền cho Đại hoàng tử làm con thừa tự đến nuôi dạy ở chỗ của bổn cung a, tuổi tác của hắn lớn một chút, dù sao cũng hiểu chuyện hơn chút, sau này có thể sớm ngày gánh vát trách nhiệm, mà lại có thể chiếu cố tốt mấy vị đệ đệ phía sau. Các vị đại nhân nghĩ sao?" Bởi vì lúc này Kiền Khánh đế còn chưa chính thức hạ táng, thụy hào, miếu hiệu* cũng còn chưa xác lập, vì vậy lúc này Cung Khuynh vẫn tự xưng là "Bổn cung", mà không phải "Ai gia".
(*Là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa . Người được đặt thường là của một , một , nhưng cũng có một số người khác có công trạng hoặc như trong .)
Đây đúng là đề nghị không sai. Điều kiện của mấy vị Hoàng tử không khác biệt nhiều, lựa chọn Đại hoàng tử, dù sao cũng bởi vì hắn là "Đại" Hoàng tử, điều này cũng có lợi cho triều cương vững chắc. Bằng không thì, nếu như lựa chọn Tam hoàng tử, ngày sau Nhị hoàng tử, Tứ Hoàng tử sẽ có ý kiến rồi, dựa vào cái gì mọi người đều có điều kiện như nhau, hắn có thể làm Hoàng đế, những người khác lại không thể đây? Đến lúc đó nếu có tiểu nhân ở giữa xúi giục, rất dễ dàng xuất hiện chuyện huynh đệ trong gia đình tranh cãi nhau a!
Chẳng qua là, hôm nay Đại hoàng tử là nuôi dưỡng ở dưới gối của Thục phi nương nương, cân nhắc đến quan hệ giữa Hoàng hậu và Thục phi, có vài người tự cho là thông minh cũng lập tức có chút đoán không được ý tứ của Hoàng hậu, những lời này của nàng thực sự là suy nghĩ trong lòng nàng, hay chỉ là lời nói suông mà thôi?
Muốn hiểu phải lắng nghe. Bọn hắn phải biết rõ ý đồ chân thật của Hoàng hậu, mới có thể hảo hảo đem vấn đề nảy giải quyết vẹn toàn.
Mấy vị Vương gia nhỏ giọng mà rỉ tai thì thầm, một người nói gì đó, mấy người còn lại liên tiếp đồng ý. Cung Khuynh hơi hơi nghiêng đầu, phi thường lễ phép phân ra một chút lực chú ý cho bọn hắn, tựa hồ đang chờ một người nào đó trong số bọn họ đứng lên đáp lời. Mà trong lòng của nàng cũng đang yên lặng đếm ngược.
Mười, chín, tám, bảy...
Một vị lão Vương gia từ vị trí của hắn đứng lên, những người còn lại dần ngừng thảo luận.
Bốn, ba, hai, một...
Lão Vương gia còn chưa kịp nói cái gì, cửa chính Diên Xuân các đã bị đẩy ra.
Đài Nguyên Gia từ bên ngoài đi tới, chỉ vội vàng hành lễ, liền nói cho mọi người một tin tức không thể tưởng tượng nổi! Trước linh cữu của Hoàng đế, Thục phi nương nương mang Đại hoàng tử đến khấu đầu, Đại hoàng tử phát thề trước linh cữu của Hoàng đế, nói bốn chữ "Nguyện là Hiền vương".
"Hồ đồ! Đây quả thực là hồ đồ!" Các Vương gia ở trước mặt Hoàng hậu cũng không thể khống chế nổi tính tình của mình.
Đại hoàng tử mới chừng ấy tuổi tác có thể biết cái gì? Hắn nói ra lời thề như vậy, tất nhiên là do Thục phi xúi giục! Mà vì sao Thục phi muốn làm như thế? Nàng đơn giản chính là sợ Hoàng hậu cướp đi nhi tử của nàng, làm cho nàng triệt để mất đi chỗ dựa, nếu như Hoàng hậu lòng dạ ác độc một chút, nói không chừng sẽ trực tiếp gϊếŧ chết người đã nuôi Đại hoàng tử hai năm như nàng. Nàng sợ hãi, vì vậy liền mang theo Đại hoàng tử mà phát thề như vậy, cắt đứt khả năng Hoàng hậu để cho Đại hoàng tử làm con thừa tự.
Một vị Hoàng tử phát thề trước quan tài của Hoàng đế, một nhi tử phát thề trong linh đường của phụ thân hắn, là tuyệt đối không thể vi phạm. Sự tình đến trình độ này, nếu như đám đại thần và người của Tông nhân phủ còn kiên trì để Hoàng hậu đưa Đại hoàng tử lên làm con thừa tự, còn kiên trì để Đại hoàng tử tuân theo di chỉ mà đăng cơ làm đế, đó chính là đẩy Đại hoàng tử vào việc bất nghĩa bất hiếu. Thử hỏi, một người bất nghĩa bất hiếu lại làm sao có khả năng xứng làm Thiên tử?
Đời này Đại hoàng tử cũng chỉ có thể là một "Hiền vương" a!
Cảm nhận của các vị đại nhân trong Diên Xuân các đối với Thục phi vốn là không tốt lắm, lúc này càng là trực tiếp rơi xuống thấp nhất. Bọn hắn tức giận sự ích kỷ và thiển cận của Thục phi, xem xem nàng đã làm cái gì! Vì khống chế Đại hoàng tử ở bên cạnh mình, nàng cũng không để ý tới toàn bộ an ổn của triều đình.
Đây quả thực là một yêu phi!
Đài Nguyên Gia cúi đầu, trong lòng thở dài một hơi. Hắn không muốn tin Thục phi thật là một người thiển cận như vậy, vì vậy hắn cảm thấy Thục phi làm như vậy là có nỗi khổ tâm. Trong nội cung có lời đồn, Thục phi không thích Đại hoàng tử chút nào. Nhưng hắn rõ rang nhìn thấy sự dịu dàng cất giấu trong đáy mắt Thục phi.
Cung Khuynh như có suy nghĩ mà nhìn Đài Nguyên Gia một cái.
Tin tức Đài Nguyên Gia mang đến khiến cho Diên Xuân các lâm vào một cuộc hỗn loạn, vốn bọn hắn có thể rất nhanh sẽ xác định được người chọn làm tân hoàng, bây giờ lại không thể không bàn bạc kỹ hơn. Cung Khuynh chậm rãi đứng dậy, vẫn là bộ dạng bình tĩnh không dao động, nói: "Hôm nay trước hết đến đây đi a. Trước đây không lâu Tam hoàng hình như là nhiễm bệnh đậu mùa, nếu như hắn có thể vượt qua kiếp này, vậy cũng coi như là có phúc rồi. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là phải xem ý của các vị đại nhân."
Nói xong, Cung Khuynh liền đi ra Diên Xuân các.
Nàng từng bước một đi rất ổn định.
Hoàng hậu nương nương còn nhớ rõ ngày thứ hai khi mình vào cung hậu, nàng từ Chiêu Dương điện đi đến Cần Chính điện tùy giá, xa xa nhìn thấy mái nhà của Diên Xuân các. Khi đó, nàng đã biết một ngày nào đó mình có thể đi đến nơi đây. Mà bây giờ, nàng liền đứng ở chỗ này. Hết thảy nơi này đều thuộc về nàng.
A không, hết thảy nơi này đều thuộc về nàng và người kia.
Trên mặt Cung Khuynh lộ ra một dáng tươi cười nhỏ đến không thể nhìn thấy. Nhưng mà trong chớp mắt, một nụ cười kia liền biến mất khỏi đôi mắt nàng. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Đài Nguyên Gia ở sau lưng nàng đang đi ra khỏi Diên Xuân các, nói: "Thời buổi rối loạn như thế, chuyện trong nội cung liền làm phiền đại nhân tiếp tục hao tổn tâm trí rồi."
Đài Nguyên Gia cúi đầu ứng thuận. Hoàng tử bên kia phải trọng điểm chiếu cố, chuyện này thật đúng là ép buộc chịu không nổi rồi.
Cung Khuynh trầm mặc một hồi, lại nói: "Thục phi chỗ đó... Có lẽ nàng có nhiều hiểu lầm đối với bổn cung, vì thế bổn cung rất đau đầu."
Đài Nguyên Gia cảm thấy Hoàng hậu khẳng định không quan tâm Thục phi là nhìn nàng như thế nào, thứ nàng để trong lòng hẳn là ý tưởng của các vị đại thần. Chẳng qua là, trong lòng Đài Nguyên Gia là một mực mong cho Thục phi được tốt đẹp, thấy Hoàng hậu hỏi như vậy, hắn liền khó có được mà đưa ra một câu đi quá giới hạn: "Nếu như nương nương có thể hảo hảo nói chuyện với Thục phi một chút, nghĩ đến Thục phi nhất định có thể hiểu được tâm địa Bồ Tát của nương nương." Lời này của hắn trên danh nghĩa là đang khen ngợi Cung Khuynh, kỳ thật lại là một câu nhắc nhở.
Cung Khuynh nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng ở chỗ sâu trong đôi mắt của nàng đã từ từ ngưng kết băng sương.
Đài Nguyên Gia cúi đầu, cho nên thấy không rõ lắm biểu lộ trên mặt Cung Khuynh, chỉ nghe thấy Hoàng hậu nương nương dùng một loại thanh âm phảng phất là mang theo nụ cười dịu dàng nói: "Ngươi nói cũng khá lắm, bổn cung xác thực nên tìm Thục phi hảo hảo nói một chút rồi. Ta cùng với nàng vốn là tỷ muội, tất nhiên là phải tương thân tương ái."
Chính thê nói mình cùng tiểu thϊếp là tỷ muội, đây là một loại cất nhắc của chính thê đối với tiểu thϊếp.
Đài Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Hoàng hậu nương nương đều đã nói như vậy, Thục phi chỗ đó tạm thời chính là an toàn a?
Cung Khuynh nói xong một câu nói kia cũng không tiếp tục dừng lại nữa. Ha ha, nàng nên tìm Tô Vân Chỉ người gặp người thích cùng nhau, thân cận, cùng nhau, yêu thương a.