Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vi Hoàng

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nha Cửu cùng Chu Sâm đều lưu lại Tây Bắc.

Nha Cửu là nữ nhân. Nếu như nàng muốn đi con đường làm quan văn, một nữ nhân ở thời đại này muốn có tư cách ra sức vì triều đình, đây căn bản là không thể nào thực hiện được. Chỉ là đi theo con đường quan võ liền dễ hơn rất nhiều. Đương nhiên, cũng chỉ tương đối mà nói là dễ dàng, khi thực hiện vẫn là rất khó khăn.

Cũng may dân phong ở Tây Bắc bên kia so với trong Kinh thành cởi mở hơn rất nhiều, địa vị của nữ nhân cũng tương đối cao hơn một ít. Tại Kinh thành, đám quý nữ nhất định không thể bước ra khỏi cổng. Nhưng ở Tây Bắc, các nam nhân hy sinh, nếu như nữ nhân không cầm lấy thái đao gϊếŧ địch, các nàng lại có thể làm sao? Giữ tam tòng tứ đức có thể có cơm ăn sao? Cho nên, đám quả phụ đi tái giá là chuyện bình thường, các cô nương xuất đầu lộ diện cũng là bình thường, mọi người chỉ có suy nghĩ là phải sống sót mà thôi.

Duới tình huống như thế, Nha Cửu mang theo người của nàng tiến lên chiến trường, chuyện này tuy có chút không thể tưởng tượng nổi, cũng không cũng coi là kinh thế hãi tục.

Lên chiến trường, lại có kế hoạch thập phần chu đáo chặt chẽ, Nha Cửu tất nhiên lập được công! Nàng mang theo một đội nhân mã thẳng tiến doanh địch, trực tiếp đốt hết lương thảo của bọn hắn, mà hành động kia từ một ý nghĩa nào đó là quyết định đến hướng phát triển của chiến cuộc. Công lao như vậy có phải nên ban thưởng hay không? Cung Khuynh nhổ tận gốc nhóm người của Lữ Hồng Mậu, trong quân Tây Bắc lập tức xuất hiện một ít chỗ trống, nàng đem Nha Cửu xếp vào một vị trí không cao không thấp, này không quá phận chút nào.

Đám binh sĩ tầng dưới chót rất nhanh đã tiếp nhận Nha Cửu. Có chút người không tiếp thu được, bị Nha Cửu dùng roi quất một chút cũng liền tiếp nhận.

Thử hỏi, có binh lính nào không muốn sống sót từ trên chiến trường? Cho dù bọn họ đã chuẩn bị tốt tinh thần để hy sinh, nhưng ai lại không hy vọng xa vời có thể nguyên vẹn mà sống sót? Cho nên, bọn họ đều khao khát một vị tướng lãnh vừa mạnh mẽ lại thông minh. Tướng lãnh này là nam hay là nữ, là xấu hay là đẹp lẽ nào thật sự quan trọng như vậy sao?

Nha Cửu dùng thực lực của mình chinh phục những người này.

Về phần những binh lính tầng giữa, các tướng lĩnh cấp cao, trong số bọn họ cho dù có người xem thường Nha Cửu, mà Nha Cửu cũng không phải dễ đối phó. Đầu tiên, sau lưng Nha Cửu có Thái hậu làm chỗ dựa, mà trong tay Thái hậu rõ ràng đang nắm thực quyền! Thứ nhì, trong tay Nha Cửu có binh. Nói một cách chính xác, đại bộ phận binh lực trong tay Nha Cửu đều là phỉ binh. Bọn hắn vốn là phỉ, bởi vì lần này vì triều đình lập công, mới chiêu an thành binh. Những người này đều là theo Nha Cửu từ cách đây rất lâu rồi, ngoại trừ Nha Cửu, ai bọn hắn cũng không phục. Ngoại trừ Nha Cửu, cũng không chịu bất kỳ thế lực nào chèn ép. Duới tình huống như thế, coi như là vì bình ổn tâm của những người này, mọi người cũng không thể không nắm lỗ mũi thừa nhận thân phận của Nha Cửu. Nếu không có Nha Cửu trấn giữ, những người này nhất định phải làm loạn.

Dù Nha Cửu cũng không có ý định nhặt lại thân phận Công chúa kia, hôm nay nàng cũng có thân phận tiểu tướng quân.

Mà nàng sẽ tiếp tục leo lên trên. Quân Tây Bắc đã mất đi Phùng lão Tướng quân là một khối đại bánh ngọt đang bị mấy phe thế lực chia cắt, Nha Cửu sẽ vung cây roi của nàng ra, từ đó câu đến miếng bánh ngọt mà nàng muốn. Nàng thích Tây Bắc, nơi này có trời đất mênh mông, cũng có được sự tự do mà nàng chờ mong.

Nàng là đao trong tay Cung Khuynh, cũng là tấm khiên trong tay Cung Khuynh.

Chỉ chớp mắt thời gian đã trôi qua năm năm.

Tô Thanh ra biển mang theo cả thuyền hàng hóa trở về! Lúc nhận được thư của nàng, chính là thời tiết tốt vào đầu mùa hè, Tô Vân Chỉ mang theo các thành viên của Thiên Hương hội chèo thuyền du ngoạn ở kênh đào thuộc ngoại ô Kinh thành. Danh tiếng của Thiên Hương hội trong mấy năm nay bất tri bất giác liền lớn hơn, các cáo mệnh phu nhân không khỏi lấy việc gia nhập Thiên Hương hội làm tự hào, đáng tiếc không phải ai cũng có thể vào Thiên Hương hội. Muốn gia nhập Thiên Hương hội, chỉ có một phương pháp, đó chính là để cho Thục Thái phi gật đầu.

Địa vị, tiền tài, mỹ mạo, tài tình toàn bộ không có tác dụng. Thân phận của nữ thương nhân đủ thấp đi? Thục Thái phi nhìn nàng thuận mắt, nàng liền biến thành một thành viên của Thiên Hương hội. Mà vị Liêu thị nữ viết ra bài thơ [Vì phụ] tài danh lan xa kia, Thục Thái phi lại cười thứ nàng viết gì đó toàn bộ là đồ lặt vặt.

Sở dĩ Tô Vân Chỉ tùy hứng như vậy, là vì mục đích nàng đem Thiên Hương hội mở rộng đến ngoài cung chính là để xúc tiến nảy sinh chủ nghĩa bình quyền. Làm nữ nhân, có khi nàng không thể không thừa nhận một câu, xem thường nữ nhân không chỉ có một bộ phận rất lớn nam nhân, mà còn có bản thân nữ nhân. Ở thời đại này để lấy được quyền lợi cho nữ nhận rất khó khăn, ngăn cản ở trước mặt các nàng không chỉ có nam nhân cổ hủ, còn có rất nhiều nữ nhân đã đem tam tòng tứ đức coi là chân lý.

Tạm thời Tô Vân Chỉ chưa có được bản lĩnh lớn đến cải tạo được tất cả mọi người, bởi vậy trước nàng chỉ có thể đem một ít nữ nhân "Rất có ý tưởng" họp lại cùng nhau.

Tô Vân Chỉ đang tiến hành từng bước mà "Dạy dỗ" những người này.

Mới đầu, một ít phu nhân cảm thấy Thiên Hương hội cũng không nên phô trương như vậy. Ngày đó các thành viên của Thiên Hương hội chỉ trao đổi lẫn nhau cách thức làm đẹp mà mình tâm đắc, hơn nữa khi những nữ nhân kia đúng là nhờ sự chỉ dẫn của Thục Thái phi trở nên càng ngày càng xinh đẹp, có một chút phu nhân động tâm rồi. Ngày đó khi các thành viên của Thiên Hương hội dựa theo điều lệ chế độ thành lập cô nhi viện, cùng nhau làm chuyện tốt cũng tấu lên trên, khi trong dân gian trong triều đình đều có thanh danh vô cùng tốt, lại có một ít phu nhân động tâm rồi. Ngày đó khi các thành viên của Thiên Hương hội dần dần tạo thành một mạng lưới quan hệ rất lớn, mở cửa hàng kiếm đủ tiền, tính nết hợp nhau vì tử nữ xác định lương duyên, tin tức nhanh nhẹn giúp nam nhân trong nhà thăng quan... Cuộc sống của các nàng trôi qua càng ngày càng tốt, vì vậy lại có càng ngày càng nhiều người động tâm rồi.

Tô Vân Chỉ cũng không có mang khẩu hiệu đi hô hào với những người này. Nàng chẳng qua là đem một vài ý tưởng sinh hoạt xen vào trong những câu chuyện trò vui cười truyền thụ cho các nàng.

Phải học được yêu thương chính mình, vì vậy ngươi vẫn luôn là xinh đẹp.

Phải học được yêu thương người khác, vì vậy cuộc sống cũng là xinh đẹp.

Phải học được nhìn thẳng vào sự hiện hữu của mình, thân là một chủ mẫu của gia đình liền cần phải có quyền lợi của chủ mẫu, từ đó thực hiện giá trị của mình. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể dựa vào bản thân trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình, mà không phải dựa vào trượng phu sủng ái, cũng không phải dựa vào tài đức của nhi tử.

Phải có mục tiêu cao hơn, mục tiêu này có thể chia làm rất nhiều, mà hàng đầu chính là ngang hàng.

...

Một năm trước, học đường Tô Vân Chỉ có lòng muốn làm cho nữ tử cũng đã xây rồi, tên học đường là "Tiểu Hà học đường". Danh tự có lẽ không đủ đại khí, nhưng mà trong lòng Tô Vân Chỉ tràn ngập dã tâm. Hai vị Thái phi Tạ Nghi Nghi và Phùng Uyển Nhi nhanh chóng trở thành lão sư trong học đường.

Ngoại trừ hai vị trí của Tạ Phùng, trong học đường đương nhiên còn có các lão sư khác.

Bởi vì bốn chữ "Tiểu Hà học đường" là do Thái hậu tự tay viết ra, lại có đám cáo mệnh trong Thiên Hương hội dùng đại lực ủng hộ, năm thứ nhất Tiểu Hà học đường liền thu được hơn. Trong bốn mươi học sinh này, có một phần ba là trưởng nữ, mẫu thân của các nàng phần lớn là thành viên của Thiên Hương hội, vừa vặn tuổi tác của các nàng cũng thích hợp, vì vậy liền vào học đường. Còn có một vài thành viên, các nàng cũng không có thân sinh nữ nhi có độ tuổi thích hợp, vì vậy sẽ đem đám thứ nữ xưa nay hiểu chuyện nhét vào. Đám thứ nữ còn lại kia là do một vài gia đình quyền quý nhét vào Tiểu Hà học đường để xò xét sâu cạn.

Tiểu Hà học đường dạy các học sinh cầm kỳ thi họa, cũng dạy các nàng nữ công, tựa hồ cũng không khác nhiều so với những thứ nữ nhi được học trong gia tộc.

Nhưng kỳ thật hai thứ này cũng có khác biệt khá lớn.

Tiểu Hà học đường còn dạy các cô nương tự tin tự trọng, dạy các nàng tự tôn tự mình cố gắng. Học cầm kỳ thi họa không phải là vì đi lấy lòng ai, mà là vì bồi dưỡng bản thân. Học nữ công trù nghệ không phải là vì đi lấy lòng ai, mà là xuất phát từ hứng thú của mình. Từ xưa đến nay, các nam nhân luôn luôn nói với nữ nhân, các ngươi chỉ có thể dựa vào việc gả cho nam nhân mới có ngày sống dễ chịu. Mà bây giờ, Tiểu Hà học đường cũng nói cho các cô nương, các ngươi hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mà sống tốt.

Giáo dục như vậy cũng không phải là giáo dục theo khẩu hiệu, mà là thể hiện từng chút một trong sinh hoạt.

Nữ nhân tự tin là đẹp nhất. Mọi người rất nhanh liền ý thức được Tiểu Hà học đường xác thực không giống bình thường, bất quá các cô nương mới học được một năm, đã làm cho người ta cảm thấy giống như là thoát thai hoán cốt. Cho dù rất nhiều người nói không ra được biến hóa của các nàng ở đâu, chỉ là ánh mắt của các nàng xác thực càng sáng ngời.

Vì vậy, đợi đến năm thứ hai khi Tiểu Hà học đường chiêu sinh, đệ tử thoáng cái liền nhiều hơn.

Tô Vân Chỉ mang theo thành viên của Thiên Hương hội chèo thuyền du ngoạn trên sông, chính là vì thương thảo chuyện này. Các học sinh quá nhiều, lão sư sẽ không đủ rồi.

Khả Nhạc đem thư Tô Thanh gửi đến đưa cho Tô Vân Chỉ, Tô Vân Chỉ chỉ liếc mắt nhìn phong thư, ngay lập tức đặt lá thư xuống. Người trong Thiên Hương hội đều rất có ánh mắt, hiểu được Thục Thái phi chỉ sợ là gặp phải chuyện gì quan trọng, bởi vậy nhao nhao lấy cớ muốn đi thưởng thức hoa sen nở ngày hè, tốp năm tốp ba rời khỏi chỗ ngồi, vây quanh đến đuôi thuyền. Chỉ có một vị Thượng thư phu nhân còn ngồi ở nguyên vị, bản thân nàng họ Trần, phu quân họ Chu.

Tô Vân Chỉ nhìn qua Trần phu nhân.

Chu Thượng thư là trợ thủ đắc lực của Cung Khuynh, bất quá năm năm liền từ Thị lang leo lên vị trí Thượng thư. Tô Vân Chỉ đối Trần phu nhân cũng có cảm tình.

Trên mặt Trần phu nhân lộ ra hổ thẹn.

Tô Vân Chỉ cười nói: "Phu nhân nếu có chuyện gì, cứ nói đừng ngại."

Trần phu nhân do dự một chút, nói: "Việc này sợ là có chút..."

Tô Vân Chỉ gọi Khả Nhạc lui ra ba bước, sau đó mời Trần phu nhân đến ngồi ở trước mặt mình, hỏi: "Chuyện gì để cho phu nhân khó xử như thế?"

Trần phu nhân cắn răng, tiến sát vào tai Tô Vân Chỉ nói ra sự tình mà nàng biết. Nương gia cùa nàng có một tiểu huynh đệ, là một người không nên thân, ngày thường thích nhất là hoa miên liễu túc, người trong nhà khuyên đến mấy lần, cũng không thấy hắn sửa đổi bao nhiêu. Lại nói hai ngày trước tiểu huynh đệ này ở trong thanh lâu gặp một người. Trần gia tử này mặc dù không nên thân, nhưng có vài phần ánh mắt, nhìn thấy bên hông người nọ có một mảnh ngọc bội nhìn như giản dị vô hoa nhưng kỳ thật là vô cùng trân quý, lại nhìn thấy bộ dạng của người nọ mày râu nhẵn nhụi, liền suy đoán hắn là thái giám trong nội cung. Mà tên thái giám này một mực tất cung tất kính theo sát sau lưng một hài tử.

Gương mặt Tô Vân Chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hai ngày trước Hoàng thượng xác thực là có xuất cung đi đến Uông gia Thừa Ân hầu, không phải là..."

Sắc mặt Trần phu nhân ngưng trọng, cũng không dám tiếp lời.

"Hoàng thượng mới bao nhiêu tuổi a! Hôm nay trời trong nắng ấm, không bằng phu nhân cũng theo các nàng đi ngắm sen đi." Tô Vân Chỉ che miệng cười, nhìn như là đã bỏ qua đề tài này rồi. Hoàng thượng vẫn chưa tới mười tuổi, nếu như bị người khác biết được hắn đến thanh lâu, cho dù hắn cũng không có làm gì, việc này cũng không tốt nghe.

Nhìn xem, có vài người đều muốn tìm đường chết, căn bản là ngăn không được.
« Chương TrướcChương Tiếp »