Một câu nói kia của Cung Khuynh nghe ra tựa hồ có hơi không đầu không đuôi. Nhưng là, Chu Sâm rõ ràng nhận ra được cả người Lữ Hồng Mậu bởi vì những lời nói này mà cứng ngắt lại. Cho dù biến hóa đó chỉ tồn tại trong nháy mắt, nhưng Chu Sâm biết rõ, Lữ Hồng Mậu nhất định là cảm nhận được sự uy hϊếp từ câu nói kia.
Kỳ thật Chu Sâm cũng không biết Cung Khuynh đang nói cái gì, hắn không biết Cung Khuynh đang nghĩ cái gì, mà Lữ Hồng Mậu lại có bí mật như thế nào, nhưng chuyện này không thể ảnh hưởng đến việc hắn đã lén lút thay đổi vị trí, để có thể kịp thời bảo vệ Cung Khuynh trước khi Lữ Hồng Mậu có hành động. Liên tiếp vì Cung Khuynh làm nhiều chuyện như vậy, Chu Sâm rất rõ ràng thế cục ở Tây Bắc đến cùng còn rất nhiều hỗn loạn. Cho nên, Cung Khuynh thân là Thái hậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Mây đen che khuất đi nửa vầng trăng trên bầu trời. Thanh âm tí tách do những ngọn đuốc phát ra khiến cho bầu không khí lúc này trở nên càng căng thẳng hơn.
Một đám người chen chúc đứng phía sau Lữ Hồng Mậu. Trong bóng đêm, những người này giống như những con rối mất đi thần trí bị người khác giật dây. Cung Khuynh hơi nhíu lông mày. Nàng không biết Lữ Hồng Mậu mang đến bao nhiêu nhân mã. Bất quá, nàng có thể khẳng định, Lữ Hồng Mậu nhất định đã đoán được chuyện trong Kinh thành, hắn ước chứng là muốn tử chiến đến cùng. Hô hấp của Cung Khuynh trở nên càng thêm bình ổn. Càng vào những lúc này, nàng lại càng không thể phạm sai lầm.
Lữ Hồng Mậu cười lạnh một tiếng, nói: "Thái hậu nương nương nói đùa rồi."
"Ai gia có nói đùa hay không, trong lòng ngươi rất rõ ràng." Cung Khuynh bỏ qua tốt ý của Chu Sâm, ngược lại tránh đi sự bảo vệ của hắn, đi về phía trước một bước, "Phùng lão Tướng quân nhận ngươi làm nghĩa tử, hắn cả đời sống thẳng thắn vô tư thanh thanh bạch bạch, không nghĩ đến cuối cùng lại chết ở trong tay của ngươi."
Thấy Lữ Hồng Mậu xuất hiện, cho dù trong tay Cung Khuynh không có chút chứng cứ nào, nhưng nàng đã có thể đem cái chết của Phùng lão Tướng quân đặt trên đầu của hắn rồi. Cung Khuynh thủy chung đang chờ đợi. Nàng đang chờ đợi nhân vật mấu chốt kia tự mình nhảy ra. Nàng rất có kiên nhẫn mà chờ đợi. Xem đi, đây không phải thực sự là có người nhảy ra sao?
Trong mắt Cung Khuynh thậm chí là mang theo nụ cười.
Tay của nàng giấu ở trong tay áo. Ống tay áo cũng không rộng thùng thình, hai cánh tay của nàng đều thẳng tắp mà buông thỏng xuống. Này nên tính là tư thế rất thả lỏng đi? Nàng dùng bản thân làm mồi nhử, nếu không thể câu lên một con cá lớn, chẳng phải là quá thiệt thòi sao? Cho nên Cung Khuynh thật sự là rất hài lòng với sự tiến triển như vậy.
"Thái hậu nói cái gì? Tiểu tướng bất tài, thật sự là càng nghe càng không hiểu." Lữ Hồng Mậu nhổ xuống đất một miếng nước bọt. Từ sau khi Thái hậu đến Tây Bắc, hắn vẫn phái người chăm chú theo dõi nàng, cho nên rất rõ ràng Thái hậu căn bản không chưa kịp lôi kéo được thế lực gì. Coi như là có một Chu Sâm luôn theo bên cạnh Thái hậu thì thế nào, thời gian Chu Sâm đến Tây Bắc quá ngắn, đến nay vẫn là một Thiên tổng nho nhỏ, hơn nữa giờ phút này hắn vẫn là rất đơn độc.
Mặc dù Chu Sâm võ nghệ cao cường, một mình hắn có thể địch nổi hơn mấy trăm ngàn nhân mã sao?
Sau lưng Lữ Hồng Mậu là những thủ hạ của hắn. Hành động lần này của hắn là đặc biệt đột ngột, chờ khi những người khác phát hiện ra có chỗ không đúng, hắn đã có thể "Dựa vào Thái hậu để làm chư hầu" rồi. Chẳng qua là phân lượng của vị Thái hậu này đến cùng là không đủ a, nếu như vị tiểu Hoàng đế kia ở đây, đó mới đúng là một canh bạc tiện dụng nhất.
Lữ Hồng Mậu dùng ánh mắt soi mói nhìn Cung Khuynh.
Vị nữ nhân này một thân quần áo trắng cũng che không được dung nhan mỹ lệ cùa nàng ở trong mắt Lữ Hồng Mậu lại giống như một vật chết.
Lữ Hồng Mậu nghiêng người nhường ra một con đường, nói: "Thỉnh Thái hậu nương nương hảo hảo phối hợp, ngoan ngoan đi theo tiểu tướng. Mặc dù tiểu tướng đến đây là vì bảo vệ Thái hậu, nhưng đến cùng đao kiếm không có mắt, nếu làm bị thương thân thể quý giá của Thái hậu sẽ không tốt." Lời này của hắn rõ ràng chính là một câu uy hϊếp.
Cùng trong đêm đó, cùng một thời gian, Tô Vân Chỉ đang nôn nóng dạo bước ở trong thiên lao.
Đây là một nhà tù chuyên dụng để thẩm vấn.
Người bị Cẩm Y vệ bắt đi đều không còn nhân quyền. Dù cho Tô Vân Chỉ từng tiếp nhận qua văn hóa hiện đại, chỉ là trong điểm đặc thù phải dùng loại thủ đoạn đặc thù. Từng người tiến vào gian nhà tù đều sẽ được hảo hảo "Hầu hạ" một phen. Cho nên, trên mặt đất trong nhà tù đã nhiễm lên một tầng lại một tầng máu người. Sau mỗi đợt vết máu cũ, sẽ có vết máu mới chồng lên. Dần dà, mặt đất nơi này liền biến thành màu thâm đen. Trên vách tường bốn phía có đốt đuốc, hương vị của mỡ động vật phát ra lúc bị thiêu đốt cùng mùi máu tươi lẫn vào nhau, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Tô Vân Chỉ chịu không nổi mùi máu tươi. Nhưng bây giờ nàng cũng không để ý tới chuyện che mũi của mình lại. Khi toàn bộ tinh thần của nàng đã bị chuyện khác chiếm cứ, rất nhiều chuyện vốn để ở trong lòng nay đã không đáng chú ý tới. Không phải là mùi máu tươi sao, đây cũng không phải là chuyện gì không thể chịu được?
"Hỏi ra cái gì chưa?" Tô Vân Chỉ hỏi.
"Còn không có... Có lẽ bọn hắn đúng là hoàn toàn không biết gì cả." Một thành viên Cẩm Y vệ thấp giọng đáp lời. Người của Quang Minh môn bị bọn họ bắt nhốt trong thiên lao đều là một ít tiểu lâu la, những thứ tiểu lâu la này đoán chừng chưa tửng tiếp xúc với những người đứng đầu, vì vậy đối với những chuyện Quang Minh môn che giấu cũng không hiểu nhiều.
"Hỏi lại!" Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vân Chỉ dưới ánh lửa lộ ra vô cùng nhẫn tâm.
Nếu như vị lão phong quân Tạ gia kia chẳng qua là một cái tấm chắn mũi tên do Quang Minh môn đẩy ra, như vậy Thiếu chủ thật sự của Quang Minh môn là ai? Người đó lúc này đang ở Tây Bắc sao? Nếu như người đó đã biết trong Kinh thành có biến, hắn có thể lựa chọn chó cùng rứt giậu hay không? Như vậy, Cung Khuynh có phải trực diện với nguy hiểm rồi hay không?
"Là ta quá ngây thơ rồi." Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của Tô Vân Chỉ thủy chung không có buông ra.
Bọ ngựa bắt ve, tổng có chim sẻ núp ở đằng sau.
Hầu như Tô Vân Chỉ đã tính toán đến mọi chuyện, lại tính sai một chút. Nếu như sự tồn tại của lão phong quân Tạ gia thế nhưng có thể bị Quang Minh môn nói vứt bỏ liền vứt bỏ! Người trong Quang Minh môn ẩn nhẫn ẩn núp vài thập niên, ai có thể tưởng tượng được, vị lão phong quân Tạ gia kia bất quá cũng là một quân cờ trong kế hoạch của bọn hắn?
Miệng vết thương trong lòng bàn tay của Tô Vân Chỉ vốn đã khép lại, móng tay lại đem thương thế kia nứt vỡ lần nữa, máu tươi từ trong bàn tay từng giọt một rơi xuống, đem làn váy của nàng nhiễm thành từng điểm loang lổ. Nhưng nàng dường như cũng không có cảm thấy đau đớn. Hoặc là nói, có lẽ đau đớn như vậy ngược lại để cho nàng càng thêm thanh tỉnh.
Đã qua rất nhiều ngày từ khi Tạ gia bị bao vây, nếu như người mà Quang Minh môn thật sự thuần phục vẫn luôn ở Tây Bắc, như vậy tin tức trong Kinh thành khẳng định đã sớm truyền đến trong tai người đó. Người đó một mặt lợi dụng Tạ gia, một mặt nhất định đã sớm liên hệ với dị tộc! Hắn sẽ làm những chuyện gì?
Từ Kinh thành đến Tây Bắc, là xa như vậy, xa đến khiến cho Tô Vân Chỉ bất lực.
Trong thiên lao không có cửa sổ, chỉ có một lỗ nhỏ để thông gió ở nơi trên cao. Tô Vân Chỉ ngẩng đầu nhìn lên, lại đều nhìn không thấy gì cả, nhìn không thấy những ngôi sao, cũng nhìn không thấy ánh trăng. Một đêm này trở nên dài đằng đẵng như thế. Ai cũng không biết, ánh sáng mặt trời ngày mai sẽ lan ra từ lúc nào.
Tô Vân Chỉ xoay người rời khỏi thiên lao. Những tiếng kêu thảm thiết kia cũng đã vô pháp khiến cho trong lòng của nàng sinh ra chấn động gì rồi.
Khi nàng đi đến cửa phòng giam, không khí thoáng cái liền trở nên tươi mát hơn rất nhiều. Nàng nhắm hai mắt lại, dường như muốn đem toàn bộ tâm tình mãnh liệt trong mắt đè xuống. Sau đó, nàng hít một hơi thật sâu, xoay người nói với Khả Nhạc: "Ngươi lập tức đi Tô gia một chuyến, gọi nhị tẩu của ta tiến cung."
Gió đêm hè thổi mạnh khiến cho cờ xí bốn phía của doanh trướng bay phất phới. Bình Quả đứng ở bên người Cung Khuynh đã cảm thấy lạnh cả người.
Trên mặt Lữ Hồng Mậu mang dáng tươi cười nắm chắc thắng lợi trong tay. Kỳ thật hắn cũng coi như là một người trẻ tuổi có tướng mạo rất tốt, đáng tiếc biểu lộ trên mặt hắn lúc này vẫn là phá hư tướng mạo tốt của hắn. So với Cung Khuynh đang trầm ổn đứng ở đó, hắn xem ra càng giống một tiểu nhân gian tặc.
Cung Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Lữ Hồng Mậu giống như là đang nhìn một kẻ ngốc: "Dù cho ai gia có rơi vao hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng là Thái hậu của Vân triều, há lại cùng một chỗ với người của Quang Minh môn? Ngươi không phải họ Lữ, nếu ai gia đoán không sai, ngươi là người họ Yến, là Thiếu chủ của Quang Minh môn."
Chu Sâm bởi vì lời nói của Cung Khuynh chấn động. Hắn lập tức ý thức được chuyện hôm nay đã không có cách nào có kết quả tốt.
Dĩ nhiên là Quang Minh môn!
Chu Sâm vốn cho rằng Quang Minh môn đã sớm bị tàn sát hết rồi! Bọn hắn đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm!
Không đợi Lữ Hồng Mậu nói cái gì, Cung Khuynh bỗng nhiên giương thanh âm, nói to với những người đang đứng sau lưng Lữ Hồng Mậu, nói: "Người này là người của Quang Minh môn, các ngươi đi theo hắn liền phạm vào tội mưu phản phải tru di cửu tộc! Ai gia biết rõ các ngươi đều là bị gian nhân lừa dối, giờ phút này chỉ cần các ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, ai gia sẽ không truy cứu lỗi của các ngươi. Nếu có người bắt được nghịch tặc Lữ Hồng Mậu, ai gia sẽ coi như các ngươi lập công đầu, thăng quan lên tam đẳng!"
Lữ Hồng Mậu cất tiếng cười to. Hắn cảm thấy vị Thái hậu này thật sự là khờ khạo đến hài hước! Vì mấy cây bâng quơ của nàng, thế lực do một tay hắn phát triển ra liền sẽ phản lại hắn sao? Làm sao có thể! Hắn rút ra bội đao, đao phong chiếu lòe ánh lửa, dường như một khắc sau liền sẽ thấy máu.
Lúc Cung Khuynh nói chuyện, những người sau lưng Lữ Hồng Mậu vốn đã phát ra thanh âm xì xào bàn tán, nhưng khi Lữ Hồng Mậu rút bội đao ra, tiếng xì xào này liền lập tức đình chỉ. Lữ Hồng Mậu liếʍ bờ môi, nói: "Xem ra, Thái hậu nương nương ngài phải chịu chút tổn thương rồi."
Ba tiếng quạ cất lên.
Cung Khuynh hơi hơi nhếch bờ môi.
Nhân vật phản diện đã chết do nói nhiều, so với nói chuyện, kỳ thật Cung Khuynh càng thích hành động. Cho nên, lời nói tưởng chừng là vô nghĩ kia của nàng cũng không phải là nói vô ích.
Nàng đang kéo dài thời gian.
Trong bóng đêm, tiếng quạ làm ám hiệu.
Khoảng cách giữa Cung Khuynh và Lữ Hồng Mậu ước chừng ba bốn mét. Cung Khuynh dừng ở trên bậc thang. Nếu như đây là bắt rùa trong hũ, trong mắt Cung Khuynh chính là một "Con ba ba". Bất quá, Cung Khuynh nhanh chóng giương tay lên. Tay của nàng nắm lại. Trong tình huống tất cả mọi người chưa kịp phản ứng tới, một độc tiễn từ trong tay áo của nàng bắn ra, dùng tốc độ nhanh như chớp bắn thủng cuống họng của Lữ Hồng Mậu. Máu tươi ở trong ánh lửa khai ra một đóa hoa.
Nha Cửu một thân quân trang chắp tay cười nói với Cung Khuynh: "Ta tới có thể xem kịp thời không?"
"Nhưng vẫn là mũi tên của ta nhanh hơn, không phải sao?" Cung Khuynh nhanh chóng triệt lui ra phía sau trở về lều, đem chuyện còn lại đều giao cho Nha Cửu cùng người mà nàng mang đến.
Bình Quả nhìn Chu Sâm một cái, nói: "Đa tạ ngươi." Nàng chẳng qua là theo lễ phép nói lời cảm tạ mà thôi.
Cung Khuynh nói Chu Sâm bảo vệ Bình Quả, nhưng kỳ thật Chu Sâm cũng không có giúp được cái gì.
Chu Sâm lau mặt. Đối với hắn mà nói, một buổi tối này trôi qua thật sự là quá kích thích rồi, hắn không phải là một kẻ ngu ngốc, nhưng luôn không theo kịp sự tình phát triển. Hắn ở bên cạnh Thái hậu chính là làm vai trò vật biểu tượng sao? Bất quá, một mũi tên trong tay áo Thái hậu kia rút cuộc là làm sao mà bắn ra?