Chương 30: Thiên tiên bảo cảnh (3)

Editor: Lynn

Beta: Gián

Lâu trưởng lão vừa mới về Côn Luân, liền chủ động nhận một phần việc rồi vội vàng ra ngoài hướng tới Lâm Lan thành cách Côn Luân sơn mấy trăm dặm.

Lúc lão đi lão mang theo hai tên đệ tử vội vã đến Lâm Lan thành, rồi ở lại một khách điếm.

Đêm đến, Lâu trưởng lão ngồi một mình trong phòng điều tức. Thẳng đến khi cửa sổ "Kẽo kẹt" một tiếng, lão trợn mắt, chỉ thấy một bóng người vô thanh vô tức bước vào trong phòng.

Lâu trưởng lão nói: "Đến tột cùng chuyện gì mà vội vã tới tìm ta?"

Cả người hắn được áo choàng dài bao phủ lấy, ngay cả hốc mắt cũng hãm sâu vào bóng tối. Trên trường bào thêu đầy hoa van huyết sắc, nếu người thường nhìn kỹ những hoa văn đó, đôi mắt của họ sẽ xuất thần, như thể họ bị mắc kẹt trong đó.

Người nọ nói: "Nguyên bản ngươi và ta ước định, trước tiên để cho Dư Tiêu Kết Đan, sau đó đem người mang tới. Nhưng ngươi lại để nó lên núi Côn Luân."

Lâu trưởng lão sắc mặt âm trầm nói: "Chuyện này ta đã tận lực, người nhúng tay vào quá nhiều. Ngay cả đồ đệ của Đông Lăng lão nhân cũng trộm thò một chân vào. Phong thư giới thiệu kia của hắn đưa đến trước mặt chưởng môn, chưởng môn muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng."

Người nọ hừ lạnh nói: "Ta không cần biết chưởng môn của môn phái ngươi như thế nào. Ta chỉ cần biết Dư Tiêu vào Côn Luân rồi vậy ngươi làm cách nào để ra tay với nó?"

Lâu trưởng lão nói: "Tuy rằng không cách nào động thủ ở Côn Luân nhưng rồi sẽ có một ngày nó phải ra khỏi Côn Luân."

Người nọ nói: "Vậy phải chờ đến ngày nào tháng nào?"

Lâu trưởng lão liếc đối phương một cái rồi nói: "Thành đại sự cần gì phải nóng nảy? Lần này ta ngăn cản Dư Tiêu gia nhập Côn Luân chỉ sợ hai sư điệt thông minh kia của ta đã nổi lên nghi ngờ rồi......"

Hắn vung tay áo lên, cười lạnh nói: "Là chúng ta nóng nảy. Đáng tiếc Lâu trưởng lão ngươi lại quá lo trước lo sau, Doãn Mộng Hà mấy ngày trước đã xuất quan trước thời hạn, vừa ra cửa đã rời khỏi Thái Chân Cung, không biết là ả đã đi đâu. Vị nào là người của ả, ngươi cũng biết rõ rồi, chỉ sợ lần này xuất quan sớm là vì phát giác Kim Đan của lão tình nhân bị ngươi trộm mất. Nếu ả thực sự tìm ra dấu vết nào còn sót lại thì cả hai chúng ta đều không thoát được."

Lâu trưởng lão nghĩ đến Ma nữ Cửu Châu đầy tai tiếng kia. Nếu thật sự dây dưa với nàng, sự tình sẽ vô cùng khó giải quyết, không khỏi cắn răng nói: "Ta lo trước lo sau? Nếu không phải các ngươi phòng bị sơ hở, làm sao mà một Đan tu Nguyên Anh kỳ như kẻ hèn đánh cắp được Kim Đan chứ? Nếu không phải năm đó sơ sẩy, hiện tại làm gì đến nỗi gặp phải nhiều chuyện như vậy."

Người nọ thấy Lâu trưởng lão quả thực nóng nảy, cũng liền không hề gắt gao tương bức, thả chậm âm điệu nói: "Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Chúng ta là người cùng thuyền. Vẫn là thỉnh trưởng lão ngươi trù tính thật tốt, cần phải mau chóng mang Dư Tiêu tới. Việc này thêm một người nhúng tay, liền nhiều thêm một phền nguy hiểm. Ta tin tức đã đưa tới, trước cáo từ."

Vừa mới dứt lời trường bào bao lấy thân thể liền biến thành làn sương khói xám bay ra ngoài cửa sổ.

Lâu trưởng lão nhìn chằm chằm người nọ bị mang lên cửa sổ, trên mặt tối tăm thần sắc trước sau không thay đổi, qua một hồi lâu, mới một lần nữa nhắm hai mắt điều tức.

Ngày hôm sau khi nhập môn, sau khi đi tham quan các nơi trong Côn Lôn, Ngô sư huynh liền làm đại gia trở về hơi làm điều chỉnh, ngày kế chính thức vào Lãng Phong Các tu tập.

Phương Hoài đem hàng rào tre phía trước hai gian nhà sửa thành vườn hoa. Đến buổi tối, cậu ngồi ở ngoài phòng chơi với Đại Bạch một lúc, vì vào đêm dần dần lạnh, cậu liền đứng dậy dự định đi vào nhà.

Đi tới của nhà, Đại Bạch vốn dĩ còn nhắm mắt nhắm đuôi còn đi theo cậu, đột nhiên ngừng ở trước của không đi vào.

Phương Hoài khó hiểunói: "Sao vậy?" Trong phòng, Dư Tiêu ngồi xếp bằng ở trên trường kỷ, nhắm mắt minh tưởng. Cậu bỗng nhiên minh bạch, bất đắc dĩ mà nói với Bạch Hổ: "Sao mà đã lớn vậy rồi mà vẫn còn sơn hắn vậy? Uy phong vạn thú chi vương của ngươi đi đâu rồi?"

Đại bạch mặc kệ cái gì mà "Vạn thú chi vương uy phong", nó ngậm chặt góc áo Phương Hoài, muốn cẫu tiếp tục ở ngoài bồi nó vui chơi. Khi thấy Phương Hoài không chịu, nó liền xoay người đi vào một gian phòng khác.

Phương Hoài không khỏi lắc đầu rồi xoay người vào nhà. Dư Tiêu vẫn nhắm mắt. Cẫu bống nhiên gặp được cái gì đó thú vị, ngồi ở trên giường cách không xa trước mặt Dư Tiêu.

Dư Tiêu từ khi cậu ở bên ngoài muốn vào phòng sớm phát hiện, giờ phút này khi cậun ngồi ở chỗ kia, y liền trợn mắt nói: "Làm gì vậy?"

Phương Hoài nói: "Aực, không có gì, chỉ là đột nhiên có hơi tiếc khi mắt ta không thấy gì."

Dư Tiêu nói: "Vì sao?"

Phương Hoài cười nói: "Nếu có thể thấy được, thì có thể biết được bộ dáng A Tiêu ngươi đến tột cùng là như nào rồi. Tuy nói trên mặt có sẹo, nhưng cũng không đến mức một con hổ to đùng thấy ngươi liền rụt đầu rụt đuôi"

Cậu nhớ rõ trong nguyên văn sau khi Dư Tiêu bình phục, từ miêu tả thì cũng thấy được là một nam tử anh tuấn, chắc sẽ không đến mức giống như quỷ la sát nhỉ?

ánh mắt tối sầm nói: "Nếu là sư huynh thấy mặt ta thì chẳng nhẽ sẽ giống với những kẻ khác, sẽ xa lánh ta à?"

Phương Hoài lắc đầu nói: "A Tiêu, ngươi đến tột cùng không tin tưởng chính mình. Ngươi vẫn khinh thường sư huynh ta à? Khi cùng người khác kết giao sao chỉ có thể để ý đến mỗi ngoại hình đối phương chứ? Người như vậy kiến thức cũng quá nông cạn mà."

Dư Tiêu nói: "Người như vậy có rất nhiều. Ví như vị Đinh sư huynh chúng ta gặp hôm nay."

Phương Hoài ngẩn ra nói: "Vị Đinh sư huynh kia...... đối với ai cũng cực kỳ chu đáo nên cũng không tính là trông mặt mà bắt hình dong nhỉ?"

Dư Tiêu nói: "Hắn đối với người khác chu đáo còn đối với sư huynh thì đặc biệt chu đáo."

"......"

Phương Hoài hiếm thấy nghẹn một chút, "Có sao? Hắn với ta cùng lắm chỉ nói mấy chữ ít ỏi, ta không có chú ý tới chuyện này."

Dư Tiêu nói: "Không phải sư huynh không chú ý tới, mà là......" Y bỗng nhiên đứng dậy, sát vào Phương Hoài, ngón tay xoa đôi mắt cậu. Phương Hoài bẩm sinh có một đôi mắt phượng hơi xếch, dù cho bị mù nên không có tiêu cự, nhưng lại biết phối hợp với biểu cảm gương mặt, khi nghiêm khắc sẽ vô cùng sắc bén, mà khi mỉm cười thì sẽ để lộ khí chất dịu dàng tự nhiên.

"Đôi mắt của sư huynh không nhìn thấy, thời điểm đấy trên mặt hắn có biểu tình gì với ngươi."

Phương Hoài nghi hoặc nói: "Biểu tình gì cơ?" Chẳng lẽ cậu vô tình đắc tội vị Đinh sư huynh này? Nhưng hôm nay khi cùng cậu nói chuyện, ngữ khí của đối phương thật sự ôn hòa, không giống như muốn kết oán với cậu.

"......" Dư Tiêu rút tay về, "Tóm lại, ngươi ít lui tới với hắn đi."

Phương Hoài thầm nghĩ ngay cả khi ta cố ý muốn kết giao, phỏng chừng ngươi ta cũng vì cậu linh căn pha tạp, không có tiền đồ chút nào có thể nói là không chút hứng thú nào. Vì thế cười nói: "Người ta chắc gì mưốn lui tới với ta chứ. A Tiêu, có một số việc ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá."

Cậu đứng dậy rồi nói: "Trách ta, không nên nói đến những lời này, gặp phải ngươi này rất nhiều lời nói tới, thời điểm không còn sớm, nghỉ ngơi đi."

Dư Tiêu thấy cậu tuy rằng vô tri vô giác, nhưng cũng không đem vị Đinh sư huynh kia để trong lòng nên cũng không nhiều lời.

Bảo túi trong không gian của Phương Hoài cư nhiên chứa một cái giường Bạt Bộ to rộng thoải mái, được tiểu đồng bố trí ở nơi chếch chếch trong cùng phòng áp sát hai mặt tường. Buổi tối hai người sóng vai ngủ, ước chừng tới giờ Tý, Dư Tiêu bỗng nhiên mở mắt ra.

Y ngồi dậy, Phương Hoài bên người tựa như có cảm giác, trở mình, Dư Tiêu duỗi tay chạm giữa mày cậu một lúc. Sau khi khiến cậu ngủ say, y xoay người xuống giường.

Ra ngoài phòng, chỉ thấy một thiếu nữ dẫm chân lên đám hoa cỏ Phương Hoài chăm buổi sáng, đưa lưng về phía cửa phòng. Đó chính là thân ảnh của Lâm Tưởng Tưởng.

Dư Tiêu tiến lên vài bước, chắp tay nói: "Doãn tiền bối."

Lâm Tưởng Tưởng, phải nói đúng hơn là Doãn Mộng Hà xoay người nhìn về phía y. Ánh mắt nàng so với sương tuyết dưới trăng còn lạnh hơn, thậm chí còn mang theo tức giận quay cuồng.

Dư Tiêu dừng một chút, nói: "Tiền bối có gì phân phó?"

Doãn Mộng Hà tốt xấu gì cũng coi y như là đệ tử duy nhất của cố nhân, nàng kiềm nén lửa giận nói: "Ngươi cũng biết tòa nghĩa trang hôm nay đến chôn cất thi thể của ai mà?"

Dư Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói: "Chẳng lẽ là......"

"Không sai!" Doãn Mộng Hà nói, "Nếu như không phải hôm nay có mấy con kiến trước mặt, ta nên gọi ngươi dập đầu ba cái trước mộ hắn rồi. Coi như chút hiếu tâm của đệ tử."

Dư Tiêu nói: "Nguyên lai vị tiền bối kia là người Côn Luân."

"Đúng vậy." Doãn Mộng Hà lẩm bẩm nói, "Lang ca, ngươi một lòng nghĩ ngươi là đệ tử Côn Luân nhưng còn họ, còn họ thì sao!"

Cảm xúc của nàng đột nhiên kích động lên, "Bọn họ ngay cả Kim Đan của ngươi cũng giữ không nổi!"

Dư Tiêu nhíu mày, quả nhiên đúng như y dự liệu, Doãn Mộng Hà nhất định sẽ đi nghĩa trang xem xét thi cốt người nọ cho nên cũng sẽ phát hiện kia Kim Đan trong khối thân thể kia đã sowmsbij đánh cắp.

Mà viên Kim Đan kia, hiện tại đang ở trong cơ thể Dư Tiêu. Nhưng Doãn Mộng Hà lại không biết.

Ngày ấy Dư Tiêu cảm giác được tu vi của mình cần phải lập tức phá tan tầng thứ sáu. Cho nên y lập tức đến đỉnh Tam Điệp Phong hoang vắng ít người, chỉ cần mấy ngày nữa thôi là thành công đột phá tầng thứ sáu.

Một khi đạt tới tầng thứ sáu, y sẽ làm kinh động Phong Yên Thành ở xa, tới Thiên Tinh Nghi trong tay Doãn Mộng Hà được vị tiền bối kia lưu lại.

Dư Tiêu đối với việc mình nhận thấy được dị động khi đến của cung chủ Thái Chân Cung chỉ nhận là cơ huyên xảo hợp có được ngọc giản ghi lại một bộ công pháp, mặt trên còn có chút thần thức của vị chân nhân kia lưu lại chỉ dẫn y tu luyện công pháp, hơn nữa còn để lại lời nói, người mở ra được ngọc giản và bí tịch kia chính là đệ tử quan môn của vị chân nhân đó.

Cậu đối với chuyện này đã chuẩn bị hết thảy. Bởi vậy những lời nói này đều nói có sách mách có chứng, không tìm ra được một chút sơ hở nào. Quả nhiên Doãn Mộng Hà thật sự coi y là truyền nhân của vị chân nhân kia.

Doãn Mộng Hà nữ nhân này, cả đời chung tình này chung tình với chủ nhân của viên Kim Đan trong cơ thể y. Kiếp trước sau khi Dư Tiêu bị Lâu trưởng lão liên thủ với người Ma giới Nguyệt Giáo bắt đi, những người cầm tù y ở tổng đàn Nguyệt Giáo. Bởi vì trước đó đã từng một lần môt đan y, Kim Đan mổ ra lại là Kim Đan do y kết thànhCho nên lần này chúng thông qua Lâu trưởng lão lừa y tu một loại công pháp, có thể khiến cho Kim Đan trong cơ thể y chậm rãi hiện hình, sau đó lấy Kim Đan đi.

Không ngờ tới rằng đêm trước khi y tu luyện công pháp đã vô tình bóc trần âm mưu của Lâu trưởng lão và Phương Hoài. Sau khi y bị hai người này phát hiện, chúng chỉ có thể lập tức bắt y đem tới Ma giới.

Dư Tiêu bị người Nguyệt Giáo cầm tù thật lâu. Những người này dùng mọi biện pháp để Kim Đan trong người y hiện hình nhưng lại dưới cơ duyên xảo hợp khiến cho Dư Tiêu cảm ứng bí tịch trong Kim Đan được vị chân nhân kia lưu lại.

Y muốn chạy tới sơn cùng thủy tận, cứ như là tự đi tìm ngược mà bí mật tu luyện bộ công pháp kia. Rồi đến thời điểm những kẻ kia lấy y ra làm thí nghiệm, y ra tay gϊếŧ bọn chúng.

Cũng đúng là lúc này Kim Đan hiện hình, Doãn Mộng Hà ở Thái Chân Cung cảm thấy đượcdị động, đến Nguyệt Giáo, đem Dư Tiêu mang theo trở về.

Nhưng mà nàng cũng chẳng phải người lương thiện gì, thứ muốn vẫn cứ là viên Kim Đan kia trong người Dư Tiêu. Chẳng qua nhìn trên công pháp Dư Tiêu tu luyện là do vị chân nhân kia để lại nên không thể sử dụng thủ đoạn quá mức tàn khốc với y. Cuối cùng Dư Tiêu vẫn tìm được cơ hội đào tẩu.

Giờ phút này nữ nhân này đứng ở trước mặt Dư Tiêu nhưng nàng lại không hề biết rằng viên Kim Đan nàng vô cùng tức giận khi bị đánh cắp lại nằm trong thân thể thanh niên tự xưng là đệ tử cố nhân này.

Dư Tiêu chỉ là bịa đặt một danh phận, lợi dụng nàng trợ giúp mình tu luyện mà thôi. Tiện thể còn cứu Dương Tiên Nhạc khỏi tai họa .

Nữ nhân này giống hệt với hết thảy Ma tu, chỉ thờ phụng cá lớn nuốt cá bé. Nàng ta đối với đạo nghĩa khịt mũi coi thường, chẳng qua kẻ kia là người nàng say mê, cũng là điểm yếu chí mạng của nàng.

Thân thể Doãn Mộng Hà run rẩy, căm giận ngút trời khuấy động lên sức mạnh cơ hồ đem khối thân thể thiếu nữ mềm như cánh hoa này xé nát. Chẳng qua khi nghĩ đến Côn Luân còn có mấy lão gia hỏa khó đối phó, nàng vẫn khắc chế chính mình, trừng mắt với Dư Tiêu: "Ngươi là đệ tử hắn. Kim Đan sư phụ ngươi Kim Đan bị mấy con chuột trộm đi, cho nên ngươi phải tìm mấy tên đó, đem bọn chúng lột da toái cốt......"

Một mặt nàng nghiến răng nghiến lợi, một mặt lại hối hận nói: "Nếu như không phải ta bế quan mấy trăm năm, đối với ngoại giới không hề biết, Kim Đan của Lang bị trộm ta sẽ nhất định biết được...... Hiện tại ngay cả vị trí của Kim Đan cũng không biết ở đâu." Nàng nói đến đây, không khỏi đau lòng mà than lên một tiếng "Lang ca".

Dư Tiêu rũ mắt nói: "Tiền bối bớt giận. Tiền bối đã quên? Ta tu luyện bí tịch vị tiền bối kia lưu lại, chỉ cần đột phá một tầng, là có thể giao tiếp với những người cùng tu luyện công pháp này. Nói không chừng đến lúc đó, ta có thể biết được nơi ở Kim Đan của vị tiền bối kia."

Doãn Mộng Hà nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó trên nàng mặt lộ ra biểu tình mừng như điên nói: "Đúng vậy, ngươi nói đúng." Nàng cúi đầu qua lại đi rồi hai bước, ngẩng đầu đối Dư Tiêu, hai mắt toát ra cuồng nhiệt thần sắc nói: "Nơi này tu luyện không tiện, ngươi không bằng tức khắc tùy ta hồi Ma giới, ta còn có chút đan dược cùng bí bảo......"

Dư Tiêu nói: "Vãn bối ở đây còn chút chuyện cần phải xửa lý, tạm thời không đi được Ma giới, vẫn là bàn bạc kỹ hơn."

Doãn Mộng Hà mày liễu dựng ngược, hừ lạnh nói: "Ta thấy có vẻ như ngươi luyến tiếc tiểu lang quân kia nhỉ?"

Dư Tiêu nói: "Tiền bối hiểu lầm......"

Doãn Mộng Hà vung tay áo nói: "Ngươi nếu đã luyến tiếc thì ta bắt hắn tới Ma giới, không phải được rồi à?"

"......"

..........