Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Hoà Bình Tiên Giới

Chương 29: Thiên tiên bảo cảnh (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Lynn

Phương Hoài theo tiểu đồng đến Huyền Phố. Nơi đây là chỗ ở của tất cả đệ tử Côn Luân, chỉ có tu sĩ đạt tới Nguyên Anh kỳ mới được xem như đắc đạo trở thành chân nhân, đến lúc đó liền có thể phân phủ cư trú.

Mới vừa đến chỗ nghỉ tạm chuẩn bị cho đệ tử mới họ liền nghe thấy tiếng tranh chấp. Phương Hoài vội vào cùng tiểu đồng.

Tiểu đồng được cậu mang theo từ Thái Bạch ngoan ngoãn đứng ở trong một góc phòng. Nhóc thấy cậu vào như tìm thấy được đường sống lập tức chạy chậm tới nói: "Công tử."

Phương Hoài thấy Dư Tiêu đứng ở một bên gian nhà khác, mà những đệ tử còn lại thì lại mơ hồ có chút ý tứ căm thù cô lập y. Cậu nhăn mi lại, kéo tiểu đồng qua một bên hỏi: "Sao lại thế này?"

Tiểu đồng thành thật nói: "Phòng không đủ......"

Phương Hoài 囧, Côn Luân môn phái lớn như vậy mà đến cả phòng cũng không đủ, ta thấy có mà tác giả thấy gây khó dễ cho nhân vật chính thú vị lắm ấy?

Tóm lại hiện tại phòng thiếu một gian mà các đệ tử còn lại nhất trí tạo thành hiểu ngầm khiến Dư Tiêu ra ngoài.

Tiểu đồng nói: "Ta ở chỗ này chờ công tử rất sớm nên phòng của công tử là phòng tốt nhất."

Phương Hoài cười sờ sờ đầu hắn, đi qua đi nói: "Phòng chỗ này không đủ vậy chỗ khác cũng không đủ à?"

Đệ tử phụ trách phân chia có chút đau đầu nói: "Từ đây ra ngoài là đi qua một cánh rừng còn có hai gian nhà ở. Vốn dĩ đó là nơi ở của nhóm phụ trách hộ lý vườn thuốc và thợ thủ công. Nếu như chúng được quét tước......"

Phương Hoài gật gật đầu nói: "Khoan không rộng lắm?"

Đệ tử vội nói: "Thật ra chỗ kia so với chỗ này thì rộng rãi hơn nhiều. Chỉ là hơi xa chút."

Phương Hoài nghĩ nói: "Vậy mang chúng ta tới xem đi." Cậu nói với Dư Tiêu: "A Tiêu, thật ra ở nơi xe chút cũng tốt. Chẳng phải ngươi thích thanh tĩnh sao?"

Dư Tiêu nghe cậu nói như vậy liền đứng dậy. Kỳ thật y ở nơi nào cũng chẳng sao cả, chỉ là vừa nãy có tên đệ tử đứng trước mặt y khoa tay múa chân làm phiền y thôi.

Phương Hoài nói với đệ tử kia: "Thỉnh cầu vị sư huynh này dẫn đường."

Đệ tử kia thấy Phương Hoài chỉ với dăm ba câu đã đem trấn an người, cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy mời theo bên này."

Phương Hoài và Dư Tiêu cùng sóng vai đi ra ngoài. Mọi người thấy hai người bọn họ nói nói cười cười, thậm chí còn nghe thấy Phương Hoài thấp giọng quan tâm hỏi Dư Tiêu: "Thấy chưởng môn chân nhân chưa, ngài ấy thế nào?"

Trong phòng liền có người âm dương quái khí nói: "Vị Phương sư huynh này của chúng ta chỗ nào cũng tốt cả mỗi tội quá che chở cái thứ xấu xí kia."

Một người khác nói: "Ít nói vài câu đi, đã quên kết cục của vị Vạn sư huynh trước đó hả?"

Mọi người nghĩ đến chuyện kia, lúc trước Vạn sư huynh cùng một đam đệ tử khıêυ khí©h Dư Tiêu, sau đó vừa nhắc đến Dư Tiêu là sắc mặt cả bọn trắng bệch, không biết là gặp phải cái gì mà bị dọa thành như này.

Lại có một người nói: "Được rồi, đến đây không phải là để bày ra việc xấu trong nhà, đã quên lệnh chưởng môn hạ rồi à?"

"Đúng, đúng."

"Giải tán đi."

Vì thế mọi người bỏ qua chuyện này, từng người lần lượt rời đi.

Bên này đệ tử Côn Luân ngoại trừ mang theo Phương Hoài và Dư Tiêu còn có ba tiểu đồng và một con Bạch Hổ đến ốc xá bên kia cánh rừng. Mọi người đứng ở trước cửa.

Bên ngoài ốc xá ngoại trừ được vây quanh bởi hàng rào tre, có thể thấy bên trong hàng rào tre có trồng ít hoa cỏ nhưng bây giờ tất cả đều trông hoang vu.

Đi vào trong phòng, nơi nơi đều là tro bụi mạng nhện. Tiểu đồng kéo góc áo Phương Hoài, nhỏ giọng nói: "Công tử, tuy nơi này rộng hơn đôi chút nhưng còn không bằng phòng ở bên kia."

Đừng nói đến bày biện ngay cả bàn ghế giường chiếu cũng không thể dùng.

Đệ tử Côn Luân kia ngượng ngùng nói: "Nơi này còn chưa được quét tước. Nếu vị sư đệ này chịu ở lại, nửa canh giờ tới sẽ quét tước xong rồi, bàn ghế cũng sẽ được đổi mới."

Coi như bàn ghế đổi mới thì nơi này so với nơi ở tiêu chuẩn của đệ tử vẫn đơn sơ hơn nhiều. Nhưng trước mắt cũng không còn lựa chọn khác.

Phương Hoài không hề tỏ ra chán ghét nơi này, thay vào đó, cậu xoay nhẫn ở trên ngón tay, tra xét các góc nhà rồi nói với tiểu đồng: "Được rồi, cũng không tính là quá tệ. Ngươi đem hành lý của ta dọn dẹp chút đi, ta dọn đến ở đây."

Tiểu đồng ngẩn người nói: "A, công tử, nhưng mà......"

Đệ tử Côn Luân cũng nói: "Bên kia chỉ thiếu một gian phòng, chỉ cần một vị sư đệ qua đây ở là được."

Phương Hoài gật gật đầu cười nói: "Nơi này rất rộng. Chỉ cần dọn dẹp hai gian nhà một chút thôi thì so với bên kia cũng tự tại hơn nhiều." Lại nói với tiểu đồng , "Huống hồ một gian phòng bên kia còn nhỏ nữa, hoàn toàn đủ cho một người ở, không cần cùng công tử ta chen lấn"

Tiểu đồng nói: "Tiểu nhân như thế nào không quan trọng, công tử ở đâu thoải mái mới quan trọng hơn."

Phương Hoài cười cười, nói với Dư Tiêu: "A Tiêu, ngươi thấy thế nào?"

Dư Tiêu nói: "Tùy ngươi."

Phương Hoài nói: "Vậy là đã giải quyết xong." Cậu cười với đệ tử Côn Luân: "Thời gian sắp hết rồi, chúng ta đến Lãng Phong Các thôi. Vậy thỉnh cầu huynh hãy quét trước nơi này trước khi chúng ta trở lại, đa tạ."

Đệ tử vội nói: "Được rồi. Đã đến lúc đi tiền sảnh Lãng Phong Các tập hợp rồi, thỉnh hai vị."

Đợi đến khi từ Lãng Phong Các trở về, phòng nhỏ ở ven rừng đã được thu thập thỏa đáng, bàn ghế giường chiếu cũng được đổi mới toàn bộ. Phương Hoài nói với Dư Tiêu: "A Tiêu ngươi mỗi ngày có thể ở bên rừng cây luyện kiếm, vừa vặn cũng không người đến quấy rầy."

Nói rồi cậu ngồi xổm xuống, sờ sờ đám hoa cỏ cằn cỗi, nghĩ lại thì ở đây thì hàng ngày không cần phải xử lý môn vụ như chỗ Thái Bạch Cung, nhàn rỗi không chuyện gì làm chăm chút hoa cỏ cũng được đấy.

Tiểu đồng tự mình dạo quanh phòng, nhóc vẫn là cảm thấy quá keo kiệt, đi ra nói: "Công tử......"

"Ơ, ta quên." Phương Hoài đem bảo túi trong ống tay áo ra ném cho nhóc, "Trong này có chút Linh Khí thường ngày hay bày biện, ngươi đem một chút đi bố trí trong phòng đi."

Tiểu đồng mở bảo túi ra xem, tinh thần lập tức tỉnh táo nói: "Nguyên lai công tử đã chuẩn bị từ sớm!" Nhóc lập tức hưng phấn chạy vào phòng.

Phương Hoài đứng dậy, nói với Dư Tiêu: "Bên trong gian phòng tương đối rộng, gian phòng dư lại kia thì có chút hẹp, cùng lắm chỉ có thể để Khả Nhạc (tên tiểu đồng ) và Đại Bạch ở. A Tiêu không ngại nằm chung một chiếc giường với ta chứ?"

Dư Tiêu nhìn cậu nói: "Sư huynh cao hứng là được."

Phương Hoài cười vỗ vỗ bả vai y rồi kéo y vào phòng. Tiểu đồng hầu hạ cậu nhiều năm, tay chân thập phần nhanh nhẹn, ngắn ngủn một lát đã bố trí hơn nửa phòng ở. Giờ phút này nó đã khác đi rất nhiều.

Cửa sổ có chút không biết đã dùng cái gì mà đã sửa chữa hoàn toàn mà ngay cả giấy dán chỗ cửa sổ cũng được thay mới, phía trước của sổ được bày một cái bàn tao nhã, giấy và bút mực đầy đủ, vách tường loang lổ giờ đây trở nên trắng như tuyết. Gian nhà bị cái giá bát bảo (1)ngăn cách thành hai nơi. Trên giá bát bảo đựng đủ mọi loại vật, hai bên trên tường được treo tranh sơn thủy. Bàn ghế ban đầu vốn dĩ thô cứng quá cũng được thay mới một bộ.

(1) Giá bát bảo: trông kiểu kiểu như vậy nè, tám ngăn, thường trưng bảo vật, nên gọi là bát bảo.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Phương Hoài sờ sờ cằm, nói với Dư Tiêu: "A Tiêu, ngươi cảm thấycó cần thêm cái gì nữa không?"

"......" Tuy rằng Dư Tiêu cũng cạn lời luôn rồi, "Ngươi nhét mấy thứ như này vào bảo túi à?"

Phương Hoài cười tủm tỉm nói: "Mấy thứ này không quan trọng sao? Tương lai nơi đây chúng ta phải ở lại một thời gian dài đấy."

Dư Tiêu nhìn cậu một cái, lại nhìn về phía gian phòng ở, một lát sau rốt cuộc cũng nói: "Cũng không tệ lắm."

Ngày kế đệ tử lớn tuổi dẫn dắt mọi người du lãm khắp phái Côn Luân. Mười một người mới tới theo sau các đệ tử lớn tuổi. Trước tiên đến Thiên Xu cung, Ngọc Hành điện, Lãng Phong Các, Thái Cực quảng trường mỗi chỗ đi một lần.

"Thiên Xu cung là chỗ ở của trưởng môn. Nếu như không có truyền triệu thì không được vào trong. Ngọc Hành điện là nơi môn phái nghị sự hội họp, Lãng Phong Các là nơi nghe giảng, Thái Cực quảng trường chuyên để cho các đệ tử luận bàn tu luyện. Ngoài Huyền Phố thì ba nơi này là ba nơi các ngươi sẽ thường lui tới trong tương lai. Tiếp theo ta sẽ mang các ngươi tới nơi khác xem."

Mọi người đều đồng ý.

Sư huynh cầm đầu xoay người, đang muốn vê quyết cưỡi hạc bay lên trời, chợt nghe thấy một người hô: "Ngô sư huynh! Từ từ."

Mọi người cũng theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ trẻ tuổi cười khanh khách ngự kiếm bay tới.

Ngô sư huynh thấy hắn liền nói: "Ngươi không phải bận ở chỗ khác sao? Sao lại tới nữa?"

Tu sĩ cười nói: "Chuyện chỗ đó kết thúc sớm. Còn nữa, ta cũng muốn thấy các sư đệ sư muội mới nhập môn."

Ngô sư huynh cười nói: "Chỉ sợ ngươi lười ấy? Các sư đệ sư muội đều ở đây, ngươi thấy rồi đấy." Nói rồi xoay người nói: "Vị này chính là Đinh Bạch Đinh sư huynh, đã nhập môn hơn hai trăm năm, trong mười ba đại đệ tử chúng ta coi như là xuất xắc nhất."

Đinh Bạch vội nói: "Ngô sư huynh quá khen, tư chất ta bình thường, sao gánh nổi ba chữ ' người xuất sắc ' chứ."

Kỳ thật nếu luận về thực lực, trong mười ba đại đệ tử ở Côn Luân Đinh Bạch có thể xếp hàng thứ ba. Lần này hắm không tham gia Đại Hội Giám Đạo bởi vì gần tới lúc Kết Đan mà bế quan. Mấy ngày trước đã kết đan thành công, bước vào Kim Đan kỳ. Thành tích như vậy, dù cho tại Côn Luân con cưng như mây thì cũng rất đáng để khoe khoang.

Nhưng y biết hắn từ trước tới nay không có cậy tài khinh người nên Ngô sư huynh cũng không giải thích nhiều thêm.

Đinh Bạch cười tiến lên, đứng ở hàng đầu chính là nhóm nữ đệ tử tới từ Nga Mi. Thấy vị Đinh sư huynh này mặt mày tuấn lãng, nói cười yến yến, còn chưa nói chuyện đã có hai phần hảo cảm, vội hành lễ nói: "Bái kiến Đinh sư huynh."

Đinh Bạch mỉm cười nói: "Chào các vị sư muội."

Các đệ tử phía sau cũng sôi nổi hành lễ, Đinh Bạch đều thấy qua cho đến khi đi đến cuối hàng người, Phương Hoài và Dư Tiêu đứng cùng nhau, cậu chắp tay thi lễ trước cười nói: "Đệ tử Phương Hoài, bái kiến Đinh sư huynh."

Đinh Bạch thấy cậu thì không khỏi ngẩn ngơ, trong nháy mắt kia hắn nghĩ thầm: Hóa ra trên sách nói "Lập như chi lan ngọc thụ, cười như lãng nguyệt nhập hoài" (2), là thực sự có người như vậy.

(2) Lập như chi lan ngọc thụ, cười như lãng nguyệt nhập hoài: là câu thơ nằm trong bài thơ "Bạch thạch lang khúc" của Quách Mậu Thiến – nhà thơ đời Tống. Câu này có nghĩa là Khi đứng yên thì trong trẻo tựa như cỏ linh chi hay bông hoa lan, lúc cười thì rạng rỡ tựa như hái vầng trăng sáng ôm vào lòng.

Ý niệm vừa qua, hắn mới phản ứng lại, vội vàng duỗi tay đỡ lấy cánh tay Phương Hoài nói: "Sư đệ không cần đa lễ."

Hắn nhìn hai mắt trống rỗng của Phương Hoài, không khỏi nói: "Đôi mắt của sư đệ là......"

"Khi còn nhỏ từng gặp qua chút biến cố cho nên mù."

"Hóa ra là vậy? Quá đáng tiếc......" Hắn nhìn cặp mắt quá mức thanh triệt kia, nghĩ thầm nếu thầm nghĩ nếu đôi mắt đó khôi phục lại thì người này còn có phong thái động lòng người đến mức nào?

Khi hắn đến trước mặt Phương Hoài, tâm trí hắn vẫn hướng về phía bên kia, thậm chí hắn còn không nghe thấy người phía sau nói gì. Cho đến khi nhìn rõ mặt của đệ tử bên cạnh, hắn không khỏi kinh ngạc lần nữa.

Hắn thấy chính là mặt của Dư Tiêu. Phương Hoài sợ hắn lại tùy tiện hỏi vết sẹo trên mặt Dư Tiêu làm sao mà có liền ở bên cạnh nói: "Vết thương của Dư sư đệ cũng do biến cố kia lưu lại lưu lại."

"À...... Ồ." Đinh Bạch nhìn Phương Hoài, cảm giác trái tim vừa chịu kinh hách không nhữn được trấn an mà còn nảy sinh ra cảm xúc khác. Bất quá ở trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện biểu hiện ý nghĩ quá rõ ràng. Vì thế hắn ho khan một tiếng, trở lại bên người Ngô sư huynh.

Ngô sư huynh thấy hắn người cũng đã gặp rồi, vì thế nói: "Vậy chúng ta tới chỗ khác xem thôi." Nói rồi y cùng với Đinh Bạch dẫn dắt mọi người bay về phía tây.

Một đường trải qua mấy ngọn núi, vài lầu các, Ngô sư huynh đều nói rõ ràng chi tiết cho mọi người nghe: đây là Tàng Thư Các, đây là Nội Vụ Đường, đây là động phủ vị chân nhân nào, tốt nhất không nên đi quấy rầy vân vân.

Bay ước chừng hơn nửa canh giờ, lầu các dần dần thưa thớt, cảnh sắc cũng càng thêm hoang vu, ngọn núi, vách đá, rừng thông, tất cả đều bị tuyết trắng mênh mông bao phủ, giống hệt như lúc họ mới lên núi.

Đột nhiên, khi đi ngang qua một nơi nào đó, Dư Tiêu bỗng nhiên cảm thấy trái tim như bị một nhát búa nặng nề, không khỏi che ngực lại.

Phương Hoài lập tức cảm nhận thấy động tác của y, tay đặt lên bả vai y hỏi: "A Tiêu? Sao vậy?"

Dư Tiêu nhắm mắt nói: "Không có việc gì." Từ khi y sinh ra Kim Đan kia đã dung nhập vào cơ thể y, được trái tim y bao bọc lấy nhưng chưa từng thấy dị động gì vậy mà vừa rỗi bông nhiên lại kịch liệt rung động.

Loại tình huống này, sẽ chỉ có......

Y nhìn về nơi xa xa dưới chân, giữa muôn trùng núi rừng phủ đầy tuyết trắng, có một bãi đất trống bị tường cao vây xung quanh. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy mấy chấm đen ở giữa.

Sau khi bay gần tới một chút, Ngô sư huynh ở trước mọi người lúc này nói: "hắc các ngươi cũng thấy được, chỗ này chính là chỗ cuối cùng chúng ta đi hôm nay. Côn Luân ngàn năm tới nay nơi đây chính là nơi chôn cất các vị Hóa Thần kỳ trở lên."

Phương Hoài nghe vậy lập tức minh bạch, hóa ra phụ cận chỗ này chôn cất thân thể vị nào đó, khó trách Dư Tiêu sẽ cảm thấy không khoẻ, chắc là Kim Đan trong cơ thể cảm ứng nhỉ?

Dư Tiêu đã nghĩ đến điều này sớm hơn cậu. Lúc này y đang vận chuyển công pháp trong cơ thể, đem trấn an Kim Đan đang chấn động không ngừng.

Lâm Tưởng Tưởng đứng ở phía trước hai người, lúc này cũng nhìn về nhóm phần mộ kia, lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

..........
« Chương TrướcChương Tiếp »